Dịch: Tiểu Băng***
Bên ngoài Bí Nguyên các.
Thái Hoa đạo nhân bỗng nghĩ đến một việc.
Ông nhìn Tô Trường Ngự.
"Trường Ngự, cuối năm nay nhị sư đệ và tam sư đệ của ngươi có tham gia cuộc kiểm tra luyện đan sư và luyện khí sư phải không?"
Thái Hoa đạo nhân chợt nhớ ra.
"Hình như vậy, lão tứ cũng muốn tham gia kiểm tra bùa chú."
Tô Trường Ngự đáp.
"Vậy cũng mua cho bọn hắn chút bí tịch đi."
Thái Hoa đạo nhân mở miệng, bỗng nhớ tới những đệ tử còn lại.
"Vậy chúng ta lại quay trở vào."
Tô Trường Ngự bình thản.
"Vào đó á?"
Thái Hoa đạo nhân hỏi lại.
"Thì vào Bí Nguyên các."
Tô Trường Ngự hơi ngẩn ra, không phải muốn mua bí tịch à? Thì vào Bí Nguyên các mua chứ sao.
"Mua cho bọn hắn mà mua ở đây á? Có nhiều tiền nữa cũng đâu thể xài phí như vậy!"
Thái Hoa đạo nhân lắc đầu, dẫn Tô Trường Ngự đi ra ngoài.
Sau một nén nhang.
Chợ tu sĩ Ngân Hạnh thành.
Ngoài một cửa hàng duy nhất, thì toàn là người tự bày sạp ngoài đường, bán đủ loại đồ ngạc nhiên cổ quái, có thể nói là rực rỡ muôn màu.
Tại một quầy hàng, Thái Hoa đạo nhân nhìn mấy quyển bí tịch lẻ loi trên quầy.
"Mấy thứ này bán thế nào?"
Thái Hoa đạo nhân chỉ vào mớ bí tịch ném tán loạn trên mặt đất. Những bí tịch này đều trông rất cũ, thuộc loại bí tịch vô cùng thông thường ở đâu cũng có.
"Tính theo cân. Hai vị thượng tiên, mười lượng vàng một cân."
Chủ sạp là một người trung niên, nhìn thấy có khách, lập tức nở nụ cười ân cần.
"Một cân mười lượng vàng? Ngươi đi ăn cướp hả?"
Nghe xong giá, Thái Hoa đạo nhân biến sắc. Ông cũng không phải chưa từng mua loại bí tịch này.
Bí tịch trên quầy hàng này nửa thật nửa giả, hơn nữa phần lớn đều là đồ mô phỏng lại, nói cách khác, hoàn toàn chả phải tâm pháp bí tịch gì cả, đều là một chút kiến thức lý luận mà thôi.
Nói trắng ra là đồ do một số phái lý luận viết ra.
Tác dụng không lớn lắm, nhưng cũng có một chút.
Dù sao bản chép tay của cường giả cái nào mà chẳng phải một chữ ngàn vàng?
Làm sao xuất hiện ở chỗ như thế này?
"Thượng tiên, đây toàn là đồ cổ thật đó, nhìn đại cái nào cũng đều có thể giác ngộ nha. Ngài nhìn bản này xem, làm sao ngưng tụ Chân Long bảo thể, còn bản này, làm sao để mở ra ba nghìn sáu trăm linh huyệt, đều là hàng nhất đẳng không đó."
Chủ sạp vội mở miệng, kéo Thái Hoa đạo nhân lại.
Sau đó cắn răng nói: "Thế này đi, ta tính rẻ cho ngài thôi. Mười lượng vàng hai cân, chịu không?"
Chủ sạp nói thế.
"Mười lượng vàng mười cân, thích bán thì bán. Còn ngưng tụ Chân Long bảo thể, ngươi hù ai thế!”
Từ đầu Thái Hoa đạo nhân đã chẳng buồn để ý tới đối phương. Cái thứ đồ này thuần túy chính là lừa người mà thôi, thoạt nhìn thì rất lợi hại, nhưng trên thực tế ngay cả chút lý thuyết cũng chả phải.
Nếu ai coi loại bí tịch này mà có thể giác ngộ ra, Thái Hoa đạo nhân ông sẽ ăn hết đám sách này.
"Một lượng mười cân? Thượng tiên, ngài đừng đùa, giá chót một lượng năm cân."
Mặt chủ sạp méo xẹo.
"Trường Ngự, đi!"
Thái Hoa đạo nhân không đáp lại chủ sạp, định đi luôn.
"Bán bán bán, coi như bán làm quen. Thượng tiên, ngài tự chọn hay ta chọn?"
Chủ sạp vô cùng dễ nói.
"Gói hết."
Thái Hoa đạo nhân mở miệng, ông muốn lấy hết.
Thật ra mua nhiều bí tịch như vậy không phải mua cho đệ tử coi đâu, chủ yếu là để trang trí.
Thanh Vân Đạo Tông có Tàng Thư Các, nhưng từ đầu trong Tàng Thư Các đã chẳng có một quyển bí tịch nào, nên Thái Hoa đạo nhân mới định mua mấy trăm quyển bí tịch bỏ vào đó trang trí.
Chứ không phải ông ăn no không có chuyện làm đi mua cái đống này về đâu.
"Được! Thượng tiên chờ chút."
Chủ sạp không nói lời thừa, bắt đầu vơ vét. Trên quầy hàng của y có bốn năm trăm quyển thư tịch, luyện đan, trận pháp, bùa chú, … như vậy và một đống sách cực kỳ ngạc nhiên cổ quái.
Cái gì《 Khám phá hoàn mỹ dị tượng vô thượng 》
Cái gì《 Thập Long Thập Tượng Nguyên Thần Thuật 》
Cái gì《 Tiên đạo Trọng đồng tử khải pháp 》
Còn có cái gì 《 Đêm khuya sư nương đập mở cửa phòng ta 》
Nói túm lại, đủ loại thư tịch cổ quái kì quặc, nhưng đều là sách hư cấu. Nói cho ngay, là những kẻ khư khư đòi tu tiên, mở ra đủ loại phương pháp nhìn thì có vẻ rất là có lý, nhưng thực tế là ngay từ đầu đã không có khả năng thành công.
Đa phần người ta mua loại bí tịch này đều là để đem vào trang trí Tàng Kinh Các. Tàng Kinh Các của những môn phái lớn có thể có tới mấy trăm bản bí tịch, tông môn nhỏ làm sao có nổi mấy trăm bản bí tịch? Nên chỉ có thể mua chút loại đồ này để trang giả vờ giả vịt.
Mấy trăm bản bí tịch bỏ vào một cái rương, chừng một trăm cân, cũng chính là một trăm lượng vàng.
Thái Hoa đạo nhân cũng tới mấy cửa hàng, mua một ít thư tịch luyện đan, trận pháp, luyện khí, bùa chú, vân vân nghiêm chỉnh đàng hoàng.
Thuận tiện còn cho người may không ít quần áo, ông định mua cho cả tông môn, còn mua không ít linh mễ và thịt thú thượng đẳng, cho người đưa thẳng tới tông môn.
Nhưng ông lại chẳng mua gì cho bản thân mình, toàn là mua cho đám đồ đệ.
Cuối cùng, sáu trăm lượng vàng chỉ còn lại chừng hai trăm lượng.
Khiến Thái Hoa đạo nhân cảm thấy đau lòng khó tả.
Nhưng mà đành chịu. Muốn tông môn phát triển, thì phải đập tiền đầu tư. Tranh là Diệp Bình vẽ, hơn nữa thiên phú của hắn tốt, nên chi nhiều nhất là cho Diệp Bình, những đệ tử còn lại là được dính phúc ké. Đây là suy nghĩ của Thái Hoa đạo nhân.
Giải quyết xong việc mua đồ, Thái Hoa đạo nhân không ở lại Ngân Hạnh thành, mà dẫn Tô Trường Ngự đi về Thanh Vân Đạo Tông.
Bí tịch, linh mễ thượng đẳng, quần áo may theo yêu cầu, cả đầu bếp chuyên biệt cùng được đưa đến tông môn.
Trên đường về tông môn.
Thái Hoa đạo nhân cầm Xuyên Hà kiếm pháp đưa cho Tô Trường Ngự.
"Trường Ngự, kiếm pháp chỉ có thể xem một lần, ngươi cố gắng giác ngộ, học giỏi rồi truyền thụ lại cho Diệp Bình."
Thái Hoa đạo nhân mở miệng, khiến Tô Trường Ngự hơi kinh ngạc.
"Đưa cho ta?"
Tô Trường Ngự thật sự là hơi kinh ngạc.
Mình mấy cân mấy lượng hắn biết rõ, chẳng phải mua quyển này để đưa cho Diệp Bình sao? Sao lại đưa cho mình?
Tô Trường Ngự hơi không hiểu.
Thấy Tô Trường Ngự không hiểu, Thái Hoa đạo nhân bèn giải thích.
"Ngươi ngốc thế. Nếu đưa thẳng bí tịch cho tiểu sư đệ ngươi, vậy còn cần chúng ta làm cái gì? Loại chuyện như truyền thụ kiếm pháp này nhất định là phải người truyền cho người. Bí tịch này có bí pháp gia trì, ngươi chỉ cần xem một lần, là có thể giác ngộ một phần của nó, sau đó ngươi dạy lại cho tiểu sư đệ của ngươi."
"Với thiên phú của hắn, hẳn sẽ là trò giỏi hơn thầy - hậu sinh khả úy, nhưng hắn sẽ cho rằng, đây là do ngươi truyền thụ cho. Chứ nếu đưa bí tịch cho hắn, thì ai đưa mà chả được?"
Thái Hoa đạo nhân là người tinh tế cẩn thận. Không trực tiếp đưa thẳng bí tịch cho Diệp Bình, mà ngược lại để cho Tô Trường Ngự học trước, chờ Tô Trường Ngự học giỏi rồi mới truyền lại cho Diệp Bình.
Nghe nói xong, Tô Trường Ngự mới hiểu ra.
"Chưởng môn, người thật là thông minh."
Tô Trường Ngự cười.
"Chứ nếu không ngươi nghĩ vì sao ta phải đi Bí Nguyên các mua bí tịch? Nếu không phải sợ ngươi cả năm cũng không lĩnh ngộ ra kiếm pháp, ta cần gì phải mua loại bí tịch này? Mua luôn bản đơn giản hóa không phải tốt hơn sao?"
Giọng Thái Hoa đạo nhân không vui.
Ông cố ý đi Bí Nguyên các mua kiếm phổ, chủ yếu là vì kiếm phổ của Bí Nguyên các có đạo pháp gia trì, chỉ cần lật xem xem, liền có thể thể hồ quán đỉnh, nắm giữ được kiếm chiêu cơ sở rất nhanh.
Chứ mà để Tô Trường Ngự tự mình từ từ luyện tập, chả biết tới ngày tháng năm nào mới có thể giác ngộ ra Xuyên Hà kiếm pháp.
"Nhưng muốn giác ngộ ra ta cũng cần phải có một chút thời gian a, trong khoảng thời gian này thì làm sao?"
Tô Trường Ngự tiếp tục hỏi.
"Ài, không phải vi sư mua nhiều bí tịch như vậy rồi à? Ngươi đưa cho hắn coi từng quyển một, cho hắn xem những thứ kia trước khi dạy kiếm thuật tiếp cho hắn."
Thái Hoa đạo nhân chỉ vào cái rương.
"Đám… sách đó á?"
Sắc mặt Tô Trường Ngự cổ quái, hắn biết đống sách đó, toàn là sách vớ vẩn linh tinh, chả phải bí tịch gì, gọi tiểu thuyết còn đúng hơn.
Nhưng suy nghĩ một chút, Tô Trường Ngự vẫn gật đầu.
Nhưng cuối cùng, Thái Hoa đạo nhân vẫn nói.
"Trường Ngự, còn một việc nữa, vi sư muốn ngươi đi làm."
Thái Hoa đạo nhân hạ giọng.
"Chuyện gì?"
Tô Trường Ngự tò mò.
"Làm tranh."
- --
Bộ Đại Vũ Trụ Thời Đại hiện đang được dịch tiếp.