Dịch: Tiểu Băng***
Dãy Thanh Vân.
Núi cao dốc đứng, đá tảng hình dạng kỳ quái, mây mù tràn ngập khắp nơi, có chút cảm giác như tiên cảnh.
Gần dưới chân núi, có hai bóng người phá vỡ cảnh tượng yên tĩnh nơi đây.
Hai bóng người một trước một sau.
Người đi trước chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ đạo bào màu xanh, bước chân nhẹ nhàng, đi trong núi mà không dính một hạt bụi nào.
Người đi sau tuổi chớm qua hai mươi, bộ dáng thanh tú, mặc một bộ áo tơ trắng, bước đi thong dong như thư sinh đi chơi trong tiết thanh minh, khuyết điểm duy nhất chính là trên đôi giày vải dính đầy bùn đất, hoàn toàn không hợp với dáng vẻ của hắn.
Chắc vì mấy hôm trước trời mưa, đất trong núi hơi bị ướt, dẫm lên hơi dinh dính, mềm mềm.
Diệp Bình đi vào trong núi.
Trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh.
Diệp Bình cảm thấy mình rất không may.
Ba năm trước, hắn vốn là một người dân đi làm bình thường ở địa cầu, chính là dạng ngồi ăn rồi chờ chết.
Không ngờ một sự cố ngoài ý muốn đã khiến hắn đến thế giới giống như cổ đại này.
Nhưng cái thế giới này không thuộc bất kỳ thời đại nào trong Đường Tống Nguyên Minh Thanh.
Mà được gọi là Tiên Võ kỷ nguyên.
Bản thân hắn thì ở trong một nước nhỏ tên là Tấn quốc.
Thật ra dù có là triều đại nào của Đường Tống Nguyên Minh Thanh, thì với lợi thế của một người xuyên việt, ít nhất hắn cũng sẽ không thê thảm lắm, chưa kể nghĩ tới xã hội phong kiến còn có thể ba vợ bốn nàng hầu, nháy mắt trong lòng hắn cũng chẳng còn khó chịu gì lắm.
Có thể nói trong tất cả các ngành nghề, nghề đọc sách là cao nhất, dù ở trong bất kỳ thời đại nào, thì làm kẻ sĩ đọc sách nhất định là phương pháp giải quyết ngắn gọn nổi trội nhất, nên để có được một cuộc sống thoải mái, Diệp Bình liền gia nhập ngay vào đại quân đọc sách.
Có lẽ nếu đổi thành người khác xuyên việt, có lẽ sẽ không muốn đọc sách, nhưng Diệp Bình thì khác, hắn rất thích đọc sách, bởi vì Tấn quốc có quy tắc bất kỳ học sinh nào cũng được hưởng mười năm giáo dục bắt buộc, nói cách khác chính là được ăn miễn phí là ta vui liền.
Không cần bỏ tiền cũng được đọc sách khảo thí công danh, làm sao Diệp Bình không vui cho được.
Nên ba năm xuyên việt nay, hắn vô cùng nghiêm túc dùng cả ba năm đọc sách thánh hiền, Thất Thư Cửu Kinh đọc làu làu, danh ngôn Thánh Nhân cũng thuộc nằm lòng, hơn nữa nhờ là một sinh viên khoa văn, thỉnh thoảng hắn còn có thể làm ra những câu văn thơ tuyệt cú.
Cái gì mà cuộc đời như nước chảy, tính ra một giấc mộng Phù Sinh; hay là nam nhi sao không mang Ngô Câu, thu lấy quan ải năm mươi châu, không ngừng chiến đấu nơi chiến trường ba nghìn dặm, một kiếm làm trăm vạn sư đâu.
Đương nhiên những câu thơ tuyệt cú này đều đã được chỉnh sửa đi một chút, dù sao cái thế giới này không giống địa cầu cho lắm, nên để hợp với tình hình nhất định phải sửa đi.
Khoan chưa nói tới người, chỉ nhờ vào… những câu thơ tuyệt này, Diệp Bình đã có được chút tiếng tăm ở trong Tấn quốc.
Nhưng ngay khi Diệp Bình tin tưởng tính đâu ra đó chuẩn bị đi thi khoa cử, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Lúc hắn vào kinh thành đi thi, hắn nhìn thấy một người chân đạp tiên kiếm bay xẹt qua bầu trời, dáng vẻ vô cùng tiêu diêu.
Chỉ trong tích tắc, Diệp Bình bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra nơi này vốn là thế giới tu tiên!
Sau khi biết được điều này, hắn liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Học hành gian khổ ba năm.
Ngươi có biết ba năm này ta phải trải qua như thế nào không?
Vốn tưởng đây là thế giới của người đọc sách, ai nấy đều đọc sách.
Không ngờ lại là thế giới Tu tiên.
Đi đọc sách trong thế giới Tu tiên?
Vậy chẳng phải đầu óc có vấn đề hay sao?
Dù Diệp Bình chẳng hề có hùng tâm tráng chí gì, thì cũng biết hệ thống Tu tiên hoàn toàn khác với hệ thống đọc sách.
Dù ngươi có quan bái vương hầu, thì trong mắt người Tu tiên ngươi cũng chỉ là một cây cỏ dại mà thôi!
Dù ngươi có là vua của một nước, gặp phải người Tu tiên cũng phải cung kính mười phần!
Cho nên sau khi biết được đây là một thế giới Tu tiên, Diệp Bình dứt khoát vứt bỏ văn theo tiên, đi truy tìm con đường tiên đạo hư vô mờ mịt.
Vốn tưởng rằng con đường này sẽ dài đằng đẵng.
Lại không ngờ rằng, cơ bản là người tu tiên ở cái thế giới này lại chẳng phải hàng hiếm có gì, mà ngược lại còn có rất nhiều.
Chỉ chưa đầy một tháng, Diệp Bình đã tham gia bốn năm cuộc đại hội Thăng Tiên.
Ở thế giới Tu tiên này, số tông môn quá nhiều, hơn nữa những tông môn này còn vô cùng chịu khó, mỗi năm đều tổ chức đại hội Thăng Tiên để thu nhận môn đồ khắp nơi, chỉ cần có chút linh căn là có thể bái nhập tiên môn.
Và sau khi tham gia hơn năm mươi cuộc đại hội Thăng Tiên, bị tất cả các tông môn lớn của Thanh Châu kéo tên vào sổ đen, Diệp Bình mới biết mình không có linh căn.
Hắn chẳng hề có thể chất hiếm có gì, mà ngược lại còn là loại thể chất kém cỏi nhất kém cỏi nhất.
Chính là loại thể chất còn được gọi là củi mục.
Sau khi biết mình thuộc loại thể chất kém cỏi nhất, Diệp Bình chẳng hề thương tâm khổ sở chút nào, ngược lại còn vô cùng vui vẻ.
Đây chả phải bắt đầu của những câu chuyện kinh điển hay sao!?
Bắt đầu càng phế có nghĩa tương lai thành tựu càng cao đó?
Cho nên Diệp Bình chẳng hề mảy may nhụt chí, trái lại còn tiếp tục tham gia các cuộc Thăng Tiên đại hội, hắn tin tưởng chỉ cần mình bái nhập vào tiên môn, cho mình một cơ hội, là hắn sẽ có thể một bước lên trời.
Nhưng mà trong mắt tất cả các đại tông môn, không có linh căn có nghĩa là phế vật, chẳng có một tông môn nào muốn nhận một tu sĩ không linh căn vào.
Song nhờ Diệp Bình không ngừng nỗ lực.
Cuối cùng, hắn cũng gặp được quý nhân của mình.
Cũng chính là nam tử trung niên ở trước mặt.
Thái Hoa đạo nhân.
Chưởng môn nhân Thanh Vân Đạo tông đời thứ mười tám.
Ông ấy đã nhìn thấy hắn ở trong đám người, đồng ý nhận hắn vào làm đồ đệ, truyền thụ tiên pháp.
Yêu cầu duy nhất chính là cần phải thực tập, trong thời gian thực tập sẽ không có một đồng tiền lương hay tài nguyên tu luyện nào.
Nói trắng ra chính là làm không công.
Yêu cầu này đối với Diệp Bình thì chả là gì cả, dù sao hắn cũng không quan tâm lắm tới thứ vật ngoài thân kia.
Điểm chính là được tu tiên.
Chỉ cần có thể tu tiên, sau này còn sợ gì không kiếm được tiền!
Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Bình không khỏi trở nên hồi hộp.
Trong khe núi, mây mù hừng hực, giống như Tiên cảnh, gió nhẹ thổi qua, càng khiến tâm thần thêm nhẹ nhàng sảng khoái, khiến Diệp Bình vừa hơi căng thẳng vừa thấy hơi mong đợi, quan trọng nhất là còn có chút kính sợ.
Hình tượng Tiên Nhân trong lòng Diệp Bình là vô cùng to lớn.
Thử nghĩ mà xem, nếu như tu tiên giống câu: “ngự kiếm phi hành, ở giữa trời xanh, ngao du Cửu Châu, áo trắng tung bay”, chẳng phải đẹp lắm hay sao!
Hay là câu: “Tiên Nhân phủ đầu ta, kết tóc nhận trường sinh”.
Chỉ có một chữ.
Tuyệt!
Trong lúc Diệp Bình còn đang nghĩ ngợi lung tung.
Trong lòng chưởng môn nhân Thanh Vân Đạo tông đời thứ mười tám Thái Hoa đạo nhân cũng đang cười đến nở hoa.
Lần này vốn ông xuống núi là để xử lý chút việc vặt.
Không ngờ lại thu được một đệ tử mang về.
Điểm tuyệt nhất là người đệ tử này đồng ý không cần tài nguyên tu luyện.
Này thật đúng là song hỷ lâm môn a.
Đầu năm nay áp lực cạnh tranh của các tông môn trong Thanh Châu lớn quá, tranh giành đệ tử ở khắp nơi, khiến giá cả tăng lên ào ào.
Chỉ cần là người có chút thiên phú là đều bị các đại tông môn cướp đi, phần lớn những đệ tử không có thiên phú nhưng xem ra có chút tư chất cũng bị tranh mua không còn, nên những người còn dư lại đều là vớ va vớ vẩn.
Táo nứt thì là táo nứt đi, nhưng vì tất cả đại tông môn đều tăng giá lên để tranh giành dẫn đến năm nào tài nguyên tu luyện cũng bị tăng lên so với năm trước.
Đương nhiên đây cũng là bởi vì rất nhiều người biết rằng người không có linh căn mà vào tiên môn thì thật ra chỉ là đi làm việc vặt mà thôi, nếu muốn học cái gì á, còn chẳng bằng tìm đại một võ quán nào đó mà luyện tập cường thân kiện thể, ít nhất tương lai còn có chút đường ra.
Đâu phải cứ tu tiên là có thể trở nên mạnh mẽ.
Nếu ai cầm được công pháp cũng có thể thành Tiên, thì mọi người đều thành người trên người cả rồi.
Cũng chính vì vậy, mà khiến những tông môn ở dưới tầng dưới chót nhất cả năm trời chẳng thu được một đệ tử nào, huống chi là đệ tử không cần tiền!
Nên Thái Hoa đạo nhân rất là vui vẻ.
Điều duy nhất khiến Thái Hoa đạo nhân hơi lo lắng chính là, đám đệ tử kia của mình có tạo ra được hình tượng cao nhân hay không.
Nếu không lỡ để đệ tử mới này mà vừa vào không bao lâu đã chạy mất.
Vậy thì sẽ hơi phiền toái.
Nhưng Thái Hoa đạo nhân không hề thấy áy náy chút nào, bởi vì giới tu tiên chẳng ai muốn nhận Diệp Bình, ông chịu nhận Diệp Bình đã chính là ngươi tình ta nguyện, đâu có gì đâu. Tuy tông môn của ông quả thật là nghèo xơ nghèo xác, nhưng mà tông môn tốt người ta cũng không có thèm Diệp Bình mà.
Không thể gọi là áy náy, nhưng mà phần tài nguyên tu luyện lẽ ra phải cho hắn Thái Hoa đạo nhân sẽ ghi nhớ để đó, đợi sau này tông môn phát triển sẽ đền bù lại cho hắn cũng không muộn.
Trong lúc Thái Hoa đạo nhân còn đang từ từ suy nghĩ.
Hai người đã đi tới cửa Thanh Vân Đạo tông rồi.
- --
Bộ Đại Vũ Trụ Thời Đại hiện đang được dịch tiếp!