Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 162: Thượng tiên, thượng tiên, ta có một bí mật kinh thiên nói cho ngươi nghe

Quyển 3: Học phủ Tấn quốc

Diệp Bình mở mắt.

Xoa trán một cái.

Vẻ mặt buồn bực.

Loại thần thông Thông Tâm Thuật này, đúng là khắc tinh của nam tử, nhưng Diệp Bình cảm thấy chuyện này không thể hoàn toàn trách mình, chủ yếu là vì Đại sư tỷ dụ dỗ quá.

Ngồi xếp bằng trước mặt Tiêu Mộ Tuyết, Diệp Bình không dám suy nghĩ bậy bạ nữa.

"Tiểu sư đệ, những điều sư tỷ nói tiếp sau đây, đệ phải lắng nghe thật kỹ."

Tiêu Mộ Tuyết nhìn Diệp Bình, nghiêm túc dạy.

"Mời sư tỷ chỉ điểm."

Tinh thần Diệp Bình tỉnh táo ngay tức khắc.

"Tiểu sư đệ, tu tiên có bảy đại cảnh giới, chuyện này hẳn đệ đã biết rồi?"

Tiêu Mộ Tuyết mở miệng.

"Biết, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Nguyên Thần, Độ Kiếp, Đại Thừa."

Diệp Bình biết chuyện này, hơn nữa, từ Tàng Kinh Các của Tấn quốc, Diệp Bình còn biết đại khái thực lực mỗi cảnh giới là cường đại bao nhiêu, trong sách Tàng Kinh Các miêu tả những cảnh giới ban đầu rất cặn kẽ.

Nhưng những cảnh giới sau, thì miêu tả không kĩ lắm, hầu như chỉ viết qua loa, gì không tưởng tượng nổi, không gì sánh kịp vân vân.

"Thật ra thời kỳ thượng cổ, bảy đại cảnh giới của tu tiên, được gọi chung là tam đại cảnh, Thượng Thanh Cảnh, Ngọc Thanh Cảnh, Thái Thanh Cảnh, ngươi có biết vì sao không?"

Tiêu Mộ Tuyết mở đầu.

"Không biết."

Diệp Bình có chút kinh ngạc, hắn quả thật không biết chuyện này, Tàng Kinh Các không có ghi.

"Ba đại cảnh giới thời Thượng cổ, là cách gọi thời thượng cổ, thời đại đó, linh khí sung túc, nên tu hành cực kỳ nhanh, nên chỉ chia làm ba cảnh giới, mỗi cảnh giới lại chia ra thập phẩm."

"Những cảnh giới này hết sức mơ hồ, hơn nữa con đường thành tiên hết sức kỳ quái, không thể nào lập thành hệ thống, dẫn tới rất là phiền toái."

"Sau đó, khi một vị tồn tại tuyệt thế vô song mở ra một con đường chưa từng có ai đi, khi tự nghĩ ra tâm pháp, đã phân chia lại cảnh giới, nên mới có bảy đại cảnh giới của chúng ta ngày nay."

"Vị tồn tại tuyệt thế vô song này, đã chia Thượng Thanh Cảnh thành Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Ngọc Thanh Cảnh thành Nguyên Anh, Nguyên Thần, Thái Thanh Cảnh thành Độ Kiếp và Đại Thừa."

Tiêu Mộ Tuyết kể lại hết sức nghiêm túc, Diệp Bình lắng nghe vô cùng nghiêm túc.

"Nên, Luyện Khí cảnh, Trúc Cơ cảnh, và Kim Đan cảnh, ba đại cảnh giới này đều thuộc về tầng cảnh giới đầu tiên, nên giữa ba đại cảnh giới này chênh lệch không lớn lắm."

"Tu sĩ thiên tài cấp Luyện Khí, có thể chiến thắng tu sĩ Trúc Cơ bình thường."

"Tu sĩ thiên tài tuyệt thế Trúc Cơ cảnh, có thể chiến thắng Kim Đan cảnh bình thường."

"Nhưng cho dù là yêu nghiệt cấp bậc thiên tài, được khó mà chiến thắng cường giả Nguyên Anh bình thường nhất."

"Vì chúng thuộc hai tầng cảnh giới khác nhau."

"Tiểu sư đệ, giữa thiên địa này, tu sĩ cấp bậc nào có nhiều loại, có tu sĩ bình thường, có tu sĩ thiên tài."

"Ngươi nhất định phải đối xử với họ khác nhau. Có lúc, cảnh giới không có nghĩa là tất cả, nhưng nếu khác biệt về tầng cảnh giới, thì nhất định không được làm bậy."

Tiêu Mộ Tuyết nói, rất tỉ mỉ.

Vì nàng lo Diệp Bình tự nghĩ mình là rất mạnh, từ đó làm việc lỗ mãng, vì cảnh giới của tu sĩ, càng về sau sẽ càng kinh khủng.

Diệp Bình gật đầu, trong lòng không khỏi suy tư, Tiêu Mộ Tuyết nói vô cùng đúng.

Giống như, dù hắn là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng hắn cảm thấy cho dù có là sư huynh Kim Đan cảnh, hắn dám khiêu chiến, thậm chí là đánh bại.

Cho dù có là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, hắn có thể đánh một trận.

Nhưng gặp loại cường giả Kim Đan thiên tài như Hàn Mặc, dù hắn có cố hết sức, vẫn bị người ta đuổi theo mà đánh.

Chính vì sự khác biệt về đại cảnh giới.

Mạnh như Hàn Mặc, dù gì là thiên tài một phương, thậm chí nói là nửa bước thiên tài tuyệt thế không thua kém mấy, nhưng đối mặt Đại Ngục Oán Quỷ Nguyên Anh cảnh, vẫn chẳng khác gì một con chó chết vậy, bị trấn áp dễ dàng.

Một tí xíu khả năng phản kháng không có.

Đây chính là sự khác biệt về đại cảnh giới, một tu sĩ Nguyên Anh, dù có nhỏ yếu đi nữa, tu sĩ Kim Đan không thể sánh bằng.

Vì chênh lệch giữa hai người, là quá lớn.

Giống như cho ngươi một lượng bạc, bảo ngươi một tháng phải kiếm ra mười lượng bạc, thì không khó lắm.

Nhưng nếu cho ngươi một ngàn lượng bạc, bảo ngươi một tháng phải kiếm được một triệu lượng bạc, vậy thì rất khó.

Trên bản chất là đồng dạng, nhưng lại hoàn toàn không phải là một ý tứ.

Cảnh giới là như vậy, Luyện Khí với Trúc Cơ không xê xích nhiều, là vì cả hai cảnh giới này đều là tầng cảnh giới cơ bản.

Trúc Cơ với Kim Đan thì đã có chênh lệch rõ ràng, nhưng nếu có truyền thừa tuyệt học, vô thượng thần thông, vẫn có thể bù đắp chênh lệch.

Nhưng Kim Đan với Nguyên Anh thì không, chúng hoàn toàn là hai khái niệm.

Cường giả Nguyên Anh, còn được gọi là lão tổ, lật đổ một nước, không phải là chuyện khó.

Tất cả Tấn quốc, cường giả Kim Đan không ít, nhưng cường giả Nguyên Anh chẳng khác gì lông phượng sừng lân.

Càng về sau, thì lại càng hiếm hoi.

"Đại sư tỷ, sư đệ hiểu rồi."

Diệp Bình nghiêm túc gật đầu.

Thấy Diệp Bình đã hiểu, Tiêu Mộ Tuyết hài lòng gật đầu.

Trẻ con dễ dạy.

Có những lúc dạy người, không cần thiết phải để ý tới tư chất của người ta, thật ra chỉ cần nghe mà hiểu được là đủ rồi.

"Đúng rồi, nghe tiểu sư muội nói, đệ đi Tấn quốc Học Phủ?"

Nếu việc phân chia cảnh giới, Diệp Bình đã hiểu biết, thì Tiêu Mộ Tuyết không cần phải nói thêm nữa, vì có rất nhiều chuyện, phải tự mắt mình nhìn thấy, thì mới hiểu được, nói nhiều bao nhiêu cũng vô dụng.

"Vâng."

Diệp Bình gật đầu, về chuyện Tấn quốc Học Phủ, Diệp Bình không hề cảm thấy kiêu ngạo, ngược lại hắn còn muốn trở về tông môn nghe các sư huynh sư tỷ truyền thụ đạo pháp hơn.

Còn mạnh hơn Tấn quốc Học Phủ cả trăm lần.

"Ừ, coi như không tệ, tiểu sư đệ, đệ phải nhớ, Tấn quốc Học Phủ chỉ là điểm khởi đầu của đệ, nếu đệ đã tới Tấn quốc Học Phủ, chắc cũng hiểu biết được nhiều chuyện hơn."

"Mục tiêu của đệ, nhất định không thể chỉ gói gọn trong Tấn quốc Học Phủ, mà cả mười nước, Đại Hạ, tất cả thiên hạ, mới là điểm khởi đầu của đệ, cường giả thật sự, không chỉ có thực lực, mà tầm mắt cũng rất quan trọng, hiểu không?"

Tiêu Mộ Tuyết tiếp tục dạy.

"Hiểu."

Diệp Bình gật đầu mạnh.

Đúng lúc này, Tiêu Mộ Tuyết thu hồi vẻ nghiêm túc trên mặt, mắt lộ vẻ cười tiếp tục nói.

"Chuyện đứng đắn đã nói xong, bây giờ nói chuyện khác, tiểu sư đệ, chuyến này đi ra ngoài, có gặp cô nương nào không?"

Tiêu Mộ Tuyết cười hỏi.

Diệp Bình: "..."

Nữa rồi, nữa rồi.

Diệp Bình có chút buồn bực, sao Đại sư tỷ mới vừa đứng đắn lại tức khắc trở nên không đứng đắn rồi.

"Không."

Dù trong lòng đừng trả lời, nhưng Diệp Bình vẫn thành thật trả lời.

"Không? Đừng mà, nói thật, dáng dấp sư đệ tuấn tú như vậy, khí chất tốt như vậy, chẳng những có tài văn chương, thực lực lại còn cực mạnh, theo lý thuyết lần này xuống núi, phải có cả trăm cả ngàn nữ nhân vây quanh mới đúng chứ?"

"Tiểu sư đệ, Đại sư tỷ nghiêm túc hỏi đệ, đệ không được trả lời qua loa, đệ khai khiếu chưa?"

Nói tới chỗ này, Tiêu Mộ Tuyết trở nên hết sức nghiêm túc, trong ánh mắt đầy mong đợi và tò mò.

Khai khiếu?

Khai khiếu gì?

Đại sư tỷ, tỷ nói gì thế? Ta hoàn toàn không nghe rõ.

"Sư tỷ, ta không hiểu gì ý."

Diệp Bình lắc đầu, hắn từ chối trả lời vấn đề này.

"Chậc chậc, tiểu sư đệ, đệ cảm thấy đệ giấu giếm được ta? Mau khai thật đi, nếu không, đừng trách sư tỷ tự ra tay kiểm tra."

Tiêu Mộ Tuyết lôi hồ lô từ trong vạt áo ra, rót một hớp vào miệng, mắt nhìn Diệp Bình chằm chằm, rất có vẻ ‘ngươi mà không nói thật, ta sẽ tự mình ra tay’.

Tự mình kiểm tra?

Diệp Bình ngẩn ra, hắn không hiểu Đại sư tỷ nói lời này là có ý gì, kiểm tra cái gì?

"Đại sư tỷ, không có, sư đệ giữ mình rất tốt, nào dám làm bậy."

Diệp Bình muốn khóc, thành thật trả lời.

"Ai, tiếc thế."

Tiêu Mộ Tuyết nghe ra Diệp Bình là trả lời thật lòng, thế nên nàng mới thấy tiếc cho Diệp Bình.

Dáng dấp tuấn tú như vậy, hơn nữa muốn thực lực có thực lực, muốn nhan sắc có nhan sắc như vậy, thế mà vẫn độc thân.

"Vậy đệ nói nghe xem, sao đương nhiên lại đưa một nữ nhân về? Nghe Tiểu sư muội nói, nữ nhân đệ mang về rất là tuyệt sắc?"

Tiêu Mộ Tuyết đầy tò mò.

"À, đó chỉ là đạo hữu bình thường, đạo hữu bình thường."

Diệp Bình biết Đại sư tỷ đang nói tới ai, Hạ Thanh Mặc, nhưng hắn không dám nói ra thân phận của Hạ Thanh Mặc.

"Đạo hữu bình thường? Vậy sư tỷ hỏi đệ, đệ thấy sư tỷ đẹp hơn, hay nàng kia đẹp hơn?"

Tiêu Mộ Tuyết hỏi một câu trí mạng.

Diệp Bình chìm vào suy nghĩ.

Phải nói là muôn đời, nữ nhân không thích nghe những lời này.

Nhưng nếu không nói ai đẹp, Diệp Bình lại cảm thấy trái lương tâm.

Hắn ngẩng lên nhìn Tiêu Mộ Tuyết.

Duyên dáng yêu kiều, vóc người lả lướt, mặt mũi tuyệt đẹp, khí chất vô song, nhìn cứ như tiên tử, không nhiễm lửa khói nhân gian, nhưng lúc lại như yêu tinh, làm người ta nóng như lửa.

Ngờ đây, Diệp Bình bèn trả lời.

"Dĩ nhiên là Đại sư tỷ đẹp hơn."

Diệp Bình đáp thật lòng.

"A, không tệ không tệ, không uổng công sư tỷ thương đệ. Nào, tới uống một miếng."

Nghe thấy Diệp Bình khen mình, Tiêu Mộ Tuyết cười rạng rỡ hơn, giơ hồ lô trong tay cho Diệp Bình.

"Chưởng môn nói, không được uống rượu."

Diệp Bình lắc đầu từ chối, thứ nhất đúng là chưởng môn từng nói không thể uống rượu, thứ hai là cái hồ lô này Tiêu Mộ Tuyết đã uống rồi, đây không phải là hôn gián tiếp gì đó sao?

"Đừng nghe lão già kia, uống đi, rượu này quý lắm, giúp làm ấm người, còn có thể tăng cường khí lực cho đệ."

Tiêu Mộ Tuyết cầm hồ lô, dí vào miệng Diệp Bình, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, đổ một ngụm to vào họng hắn.

Rượu mạnh vào cổ họng, không biết vì sao, lại ẩn ẩn có vị ngọt.

Nó nhanh chóng nóng hực lên như ngọn lửa, làm cả người hắn cháy bừng bừng, máu huyết sôi lên, như có rất nhiều linh khí.

Diệp Bình lập tức vận chuyển Chúc Long tiên khiếu, luyện hóa sạch những linh khí này thành tinh khí cuồn cuộn, củng cố vững chắc cảnh giới của mình, thậm chí còn có dấu hiệu tăng lên.

Đấy là mới uống có một hớp thôi, đã có ý muốn tăng cảnh giới, nếu uống hết cả hồ lô, chẳng phải là sẽ đột phá luôn sao?

"Đừng có tham."

Tiêu Mộ Tuyết vội thu hồ lô rượu về. Rượu này không phải rượu bình thường, cho Diệp Bình uống một hớp, không phải là để Diệp Bình đột phá cảnh giới, mà chỉ để giúp hắn củng cố cảnh giới vững chắc mà thôi.

Nàng đã nhận ra, cảnh giới của Diệp Bình vẫn còn chưa vững hẳn, rượu của mình lại vừa vặn giúp được hắn chuyện này, tiết kiệm được mấy tháng khổ tu ngồi tĩnh tọa.

Nhưng loại vật này không thể uống quá nhiều, thứ nhất là uống nhiều tổn hại sức khỏe, thứ hai là nàng cũng chẳng có bao nhiêu.

"Ọc ọc ọc ọc."

Thu hồ lô về, Tiêu Mộ Tuyết uống một ngụm to, không buồn để ý miệng hồ lô mới vừa bị Diệp Bình uống qua.

"Được rồi, tiểu sư đệ, nhanh đi về tìm tình nhân nhỏ của mình đi, nhớ, tâm pháp sư tỷ truyền thụ cho nhất định không được truyền cho người khác."

"Hơn nữa bây giờ đệ mới chỉ tu luyện đến thiên thứ hai, vừa qua cơ sở, những lúc có thời gian phải suy nghĩ cho cặn kẽ, đừng có đi nguyên theo tâm pháp, thử xem mình có thể mở ra một con đường khác hay không, cũng chính là tìm con đường thích hợp cho mình nhất đó, hiểu không?"

Tiêu Mộ Tuyết cất hồ lô trở vào, đuổi Diệp Bình đi, lúc hắn gần đi lại dặn dò đủ thứ.

Diệp Bình đã hơi say gật đầu, rượu này mạnh thật, may mà hắn là tu sĩ Trúc Cơ, vậy mà vẫn hơi không chịu nổi.

Diệp Bình đi về, quay lại theo con đường đã tới, lảo đảo lắc lư.

Tiêu Mộ Tuyết nhìn chằm chằm theo bóng hắn, miệng lẩm bẩm.

"Không biết tiểu sư đệ có chịu thừa kế vị trí kia không, nếu chịu, mình cũng được bớt chuyện."

Nàng lẩm bẩm xong, đưa tay vỗ vỗ lên miệng, rồi biến mất tại chỗ.

Một lúc lâu sau.

Diệp Bình về phòng mình, đã luyện hóa sạch rượu kia thành tinh khí.

Tu vi của hắn lúc này đã thật sự vững chắc là Trúc Cơ sơ kỳ.

Thần thanh khí sảng rồi, Diệp Bình bắt đầu sy nghĩ lời Đại sư tỷ đã nói.

Tâm pháp vô thượng hắn tu luyện, phần đầu tiên là Luyện Khí thiên, cần phải luyện đi luyện lại ba mươi sáu lần.

Hôm nay đến giai đoạn thứ hai, Trúc Cơ thiên, tu hành như bình thường, điểm chính là ở chỗ "vững chắc".

Chính là xây dựng cơ sở nền tảng thật vững.

Nhưng nhờ Đại sư tỷ nhắc nhở, Diệp Bình mới biết, mình cũng có thể tu luyện theo ý mình.

Ngờ đây, hắn chợt cảm thấy có chút tới thú vị, bèn thử, phát hiện quả nhiên có thể tu hành theo ý mình.

Không cần phải tu hành từng bước hút vào thở ra linh khí nữa.

Trong đầu hắn chợt lóe ra rất nhiều ý nghĩ.

Luyện Khí cảnh, là dẫn dắt thiên địa linh khí vào cơ thể, luyện hóa bỏ bớt tạp chất, dung nạp linh khí vào bên trong cơ thể.

Trúc Cơ cảnh, là đả thông đan điền, củng cố vững chắc cảnh giới, thay đổi pháp lực về mặt phẩm chất.

Phẩm chất pháp lực có ba cảnh giới.

Vậy có thể làm đi làm lại quá trình đó nhiều lần không?

Nói thí dụ như Trúc Cơ cảnh nhưng lại có phẩm chất pháp lực của Kim Đan cảnh?

Cứ như vậy, há chẳng phải mình sẽ có chiến lực tương đương tu sĩ Kim Đan hay sao, nếu thật có thể làm được như vậy, sau này mình gặp phải tu sĩ Kim Đan, có lẽ sẽ thoải mái hơn nhỉ?

Không đến nỗi cứ gặp là phải bỏ chạy nữa?

Thế là, ý tưởng nảy ra trong đầu Diệp Bình càng ngày càng nhiều.

Một lúc lâu sau.

Diệp Bình đã hệ thống được ý tưởng một cách đại khái.

Đầu tiên sẽ tu luyện tới Trúc Cơ đại viên mãn, sau đó sẽ không ngừng thay đổi phẩm chất pháp lực, xem xem có thể đột phá giới hạn, Trúc Cơ cảnh mà có pháp lực Kim Đan hay không.

Ngay lúc Diệp Bình đang đầy vui vẻ.

Một giọng nói chợt vang lên.

"Thượng tiên, ngươi có ở đó không?"

Tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa xuất hiện một bóng người cao hai thước.

Không cần nhìn cũng biết Đại Ngục Oán Quỷ tới.

"Vào đi."

Diệp Bình thu hồi nét vui mừng, hắn có thành kiến nhất định với Đại Ngục Oán Quỷ.

Tên này, là một tên tiểu nhân chính hiệu từ đầu tới chân, âm hiểm hèn hạ, gian trá giảo hoạt, nếu không phải khẩn cô chú trấn áp được y, e là y đã hại biết bao người.

Két!

Cửa phòng bị đẩy ra.

Đại Ngục Oán Quỷ đầy nghiêm túc đi vào, dè dặt khép cửa phòng lại.

Y đi tới trước mặt Diệp Bình, giọng nghiêm túc xen lẫn hơi kích động.

"Thượng tiên, ta phát hiện một chuyện, chuyện này có liên quan tới ngươi, nhưng ta không biết có nên nói hay không."

Đại Ngục Oán Quỷ ngồi xuống, giọng điệu gây tò mò.

"Nói đi."

Diệp Bình cũng thấy hơi tò mò thật, không hiểu Đại Ngục Oán Quỷ phát hiện ra cái gì.

Chẳng lẽ đã phát hiện ra bí mật gì đó mà mình không biết?

Có thể lắm, y là cường giả Nguyên Anh cơ mà, nhất định có thể nhìn ra một số việc mà mình không phát hiện được.

"Thượng tiên, ta phát hiện một bí mật kinh thiên, tí nữa ta nói ra, nhất định sẽ thay đổi tất cả mọi nhận thức mà ngươi đã có. Ngươi nhất định đừng để lộ ra, cũng nhất định đừng kích động."

Đại Ngục Oán Quỷ nói với vẻ thần bí, cứ nhấn mạnh bảo Diệp Bình không được kích động, không được để lộ ra.

Làm Diệp Bình càng hiếu kỳ hơn.

"Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi nói thử xem."

Diệp Bình đầy tò mò.

"Thượng tiên, ta không có ý gì đâu, chuyện này, nhất định sẽ ảnh hưởng tới tương lai của ngươi, nhưng ta có một yêu cầu nho nhỏ, ngươi đồng ý với ta được không?"

Đại Ngục Oán Quỷ cười khẩy.

"Yêu cầu gì?"

Diệp Bình khẽ cau mày.

"Yêu cầu rất nhỏ, chính là gỡ cái vòng trên đầu ta ra. Đương nhiên ta đảm bảo, bí mật này nhất định là đáng giá."

Đại Ngục Oán Quỷ chỉ chỉ vòng kim cô trên đầu mình.

"Ngươi thấy ngươi có tư cách nói điều kiện với ta hả?"

Diệp Bình cau mày.

"Thượng tiên, ta hiểu ý ngươi, nhưng bí mật này, rất là quan trọng, nếu ngài không đồng ý với ta, vậy ta thà tự bạo còn hơn."

Thái độ Đại Ngục Oán Quỷ rất kiên quyết.

Hắn cảm thấy tin tức này của mình nhất định là rất có ích với Diệp Bình, đổi cái vòng kim cô trên đầu mình, tuyệt đối là ngang giá trị.

Nếu Diệp Bình không đồng ý, thì thôi hắn thà không nói, dù sao kẻ thiệt hại cũng là Diệp Bình.

Diệp Bình thật tò mò.

Đến mức khiến Đại Ngục Oán Quỷ nói ra những lời như này, rất rõ rằng bí mật kia rất lớn.

"Ngươi nói trước, nếu nó có ích thật, ta sẽ gỡ vòng ra cho ngươi."

Diệp Bình suy nghĩ, trả lời.

"Không, thượng tiên, ngươi coi ta là con nít à? Ngươi phải hứa với ta trước, ta nói bí mật ra, ngươi sẽ gỡ vòng ra cho ta. Ngươi thề đi."

Đại Ngục Oán Quỷ nghiêm túc nói.

Diệp Bình do dự.

Hắn nghĩ nghĩ, rồi nghiến răng gật đầu.

"Được, chỉ cần bí mật ngươi nói ra có ích thật sự, ta sẽ gỡ vòng kim cô trên đầu ngươi ra."

Diệp Bình nói.

Dẫu sao trong tông môn cũng có mấy người đại sư huynh, Đại sư tỷ đang ở, dù tên này có âm hiểm xảo trá tới mức nào, chẳng lẽ còn có thể gây ra được cái gì hay sao?

"Tốt lắm, thượng tiên, nghe ta nói này."

Đại Ngục Oán Quỷ nghe thế, kích động ngay.

Hắn hít sâu, sau đó hạ thấp giọng, cực kỳ nghiêm túc nói.

"Thượng tiên, qua quan sát rất lâu, ta phát hiện các sư huynh sư tỷ của ngài, bao gồm cả chưởng môn, tất cả đều là... Phế vật!"

Giọng Đại Ngục Oán Quỷ rất nhỏ, nhưng thần sắc rất chắc chắn.

Hắn vừa nói xong.

Diệp Bình không khỏi ngẩn ra.

Chỉ thế thôi?

Đại bí mật kinh thiên?

Thấy Diệp Bình sững người.

Đại Ngục Oán Quỷ càng hăng hái.

"Không chỉ đều là phế vật, hơn nữa theo ta quan sát, bọn họ đều là phế vật trong phế vật, nhất là Nhị sư huynh của ngươi, nói hắn là phế vật, còn có phần sỉ nhục hai từ phế vật nữa."

"Thượng tiên, khiếp sợ không?"

"Thượng tiên, ngươi nói chuyện đi?"

"Thượng tiên, ngươi đừng có kích động quá mà."

"Thượng tiên? Thượng tiên?"

"A!!!!!!!!!!!"

"Thượng tiên, ngươi niệm chú làm gì?"