Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 144: Ngươi cảm thấy kiếm pháp của Lý trưởng lão như thế nào? Diệp Bình Quá tầm thường!

Tấn quốc Học Phủ.

Bên Tẩy Kiếm Trì.

Lý Giang đứng trên vách núi, nhìn chăm chú xuống đám đệ tử bên dưới, thần sắc vô cùng bình tĩnh.

Ông là đệ nhất kiếm tu Tấn quốc, Kim Đan viên mãn, còn nửa bước là ngưng tụ được kiếm ý, thật ra nói nửa bước là còn hơi khiêm tốn, ông chỉ còn thiếu một chút xíu nữa là ngưng tụ được kiếm ý.

Nhưng chút xíu này lại là chênh lệch cực lớn, vì muốn thật sự ngưng tụ ra được kiếm ý của mình, thì phải có cơ hội, nhanh thì mấy năm, chậm thì có lẽ cả đời này cũng không ngưng tụ ra nổi.

Dưới vách núi.

Bốn năm trăm đệ tử đứng bên Tẩy Kiếm Trì, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lý Giang.

Đệ tử mới tuy không biết Lý Giang là ai, nhưng cũng biết Lý Giang là trưởng lão, trong lòng có kính sợ.

Còn những đệ tử Tứ Đại, Tam Đại này thì đối với Lý Giang chỉ đầy khâm phục.

"Sư huynh, Lý trưởng lão này là ai vậy? Cảm giác rất mạnh á."

"Đúng đó, thoạt nhìn rất mạnh."

"Chỉ nhìn Lý trưởng lão, ta cũng cảm thấy được một thứ khí thế khó tả."

Đám đệ tử mới không nhịn được dò hỏi.

Một sư huynh Tứ Đại nào đó đáp trả.

"Rất mạnh? Các ngươi đúng là ngu ngốc."

"Lý Giang, chính là kiếm tu đứng đầu Tấn quốc, năm tuổi ngộ kiếm, mười tuổi đã bước vào kiếm đạo, mười hai tuổi ngưng tụ kiếm thế, hôm nay 350 tuổi, là kiếm tu đứng đầu Tấn quốc."

"Cho các ngươi biết, cường giả kiếm đạo Tấn quốc không ai không sùng kính Lý trưởng lão."

Sư huynh Tứ Đại nói.

Một sư huynh Tam Đại nào đó nói tiếp.

"Không chỉ vậy, Lý trưởng lão chỉ còn cách ngưng tụ kiếm ý có một bước cuối cùng, chỉ cần vượt qua một bước này, Lý trưởng lão sẽ trở nên nổi tiếng."

"Kiếm ý của Lý trưởng lão, vô cùng đáng sợ, ông ấy đã sáp nhập kiếm ý vào trong cảnh giới của mình, các ngươi đừng thấy Lý trưởng lão chỉ là Kim Đan Đại viên mãn mà lầm."

"Trên thực tế, chỉ cần Lý trưởng lão ngưng tụ ra kiếm ý, ông sẽ lập tức có thể ngưng kết Nguyên Anh, tới lúc đó kiếm đạo chi thuật của ông ít nhất sẽ lọt vào một trăm hạng đầu của mười nước."

Sư huynh Tam Đại, giọng đầy kính nể.

Chúng đệ tử mới đều ồ lên kính sợ.

"Các ngươi coi như gặp may, vừa tới Tấn quốc Học Phủ, đã được nghe Lý trưởng lão diễn giải, nói thật ta ở Tấn quốc Học Phủ mười lăm năm, chỉ được nhìn thấy Lý trưởng lão có hai lần."

"Đúng thế, đệ tử Ngũ đại các ngươi đúng là rất may mắn, mỗi một trưởng lão của Tấn quốc Học Phủ, đều là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trong Tấn quốc, mỗi một câu của bọn họ, đều ẩn chứa đạo ý."

"Tí nữa các ngươi phải cố gắng mà lắng nghe từng chữ từng câu của Lý trưởng lão, sẽ rất có ích với các ngươi, đối với chúng ta cũng vậy."

"Không biết Lý trưởng lão có phải tâm huyết dâng trào không, sao đột nhiên muốn đi giảng bài vậy nhỉ."

Đám đệ tử Tam, Tứ Đại bàn tán ồn ào, bọn họ không ngờ Lý trưởng lão lại đột nhiên muốn giảng bài, không chỉ Lý trưởng lão, các trưởng lão khác cũng thi nhau mở đạo đài.

Làm tu sĩ trong Học Phủ đều kinh ngạc.

"Ồ! Đây không phải là Diệp Bình sư huynh sao?"

Mọi người còn đang cảm khái, chợt có ai đó kêu lên, khiến ai nấy đều quay qua nhìn theo.

Xa xa.

Một bóng áo trắng xuất hiện ở trong mắt mọi người.

Đây là Diệp Bình, mặc một bộ áo bào trắng, phong thần tuấn lãng, khí chất tuyệt hảo, mày kiếm mắt sáng, chẳng hề có chút cảm giác ác liệt nào, trái lại còn đầy khí chất nho tiên tuyệt thế, khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiện.

"Mấy ngày không gặp, Diệp sư huynh còn anh tuấn hơn trước mấy phần."

"Đúng thế, rất đẹp trai, Diệp sư huynh chẳng những có thực lực cường đại, mà tướng mạo cũng cực kỳ phi phàm, quả thật là tuyệt thế nam tử."

"Nếu có thể gả cho Diệp sư huynh, chắc là ta có phúc mười đời."

"Đừng nói là gả cho Diệp sư huynh, chỉ cần có thể trở thành tiểu thiếp của Diệp sư huynh, ta cũng cam tâm tình nguyện."

Các nữ tu xì xào, trong mắt đầy hoa đào, nhìn Diệp Bình chằm chằm, chỉ ước gì nuốt chửng luôn được hắn.

"Không phải chứ, các ngươi không thể rụt rè một tí hả? Không phải chỉ là có thực lực mạnh một tí, đẹp trai một tí hay sao? Còn đến thế nữa!"

"Đúng đó, không đến nỗi tất cả nữ nhân đều thích nam nhân đẹp trai có thực lực đó chớ?"

"Ta nghe nói thường những kẻ đẹp trai, đều là tu sĩ cặn bã, chuyên lừa gạt tấm lòng đám phụ nữ các ngươi đó."

Có nam tu lên tiếng, giọng chua lè.

"Hừ, cặn bã một tí cũng có sao, ta cam tâm tình nguyện, ta thích."

"Đúng thế, dù chỉ là một đêm, ta cũng thích, dù sao cũng tốt hơn là những kẻ nhìn vừa xấu lại còn cặn bã!"

"Nam tu không cặn bã, nữ tu không mê đâu, các ngươi hiểu không?"

"Các ngươi cũng đừng có ganh tị người ta nữa, chẳng lẽ nam tu các ngươi nhìn thấy một nữ tu tướng mạo tuyệt mỹ, thực lực mạnh mẽ mà không thích sao?"

Đám nữ tử nhao nhao trả lời, phản kích vô cùng mạnh mẽ.

Chúng nam tu im bặt.

Bởi vì những nữ tu này nói không sai.

Đệ tử mới còn đỡ, còn có thể mở miệng nói chuyện linh tinh.

Chứ đám sư huynh Tam Đại Tứ Đại thì khác. Thấy Diệp Bình xuất hiện, bọn họ đều lúng túng xấu hổ.

Vì mới mấy ngày trước, bọn họ đều bị Diệp Bình dạy dỗ cho một trận, bây giờ gặp lại, bảo sao có thể không xấu hổ?

"Ra mắt chư sư huynh đệ muội."

Diệp Bình đi tới, bình tĩnh nhẹ nhàng chào.

"Ra mắt Diệp sư huynh."

"Chúng ta ra mắt Diệp sư huynh."

Tất cả đệ tử mới đều đàng hoàng cúi chào lại hắn.

Từ khi Diệp Bình lấy sức một mình đánh bại tất cả đệ tử Tam Đại lẫn Tứ Đại ở Diễn Võ Trường, hắn đã xây dựng thành công vị trí đại sư huynh ở trong lòng đệ tử Ngũ Đại bọn họ.

Nên bọn họ nhìn thấy Diệp Bình, đều lấy tư thế sư đệ sư muội để đối xử với hắn, vô cùng cung kính.

Thậm chí độ cung kính không kém gì đối với Lý Giang.

Làm các đệ tử Tam Đại Tứ Đại lúng túng, không biết phải làm sao, họ không có mặt mũi nào gọi Diệp Bình là sư đệ.

Nhưng nếu gọi Diệp Bình là sư huynh, thì lại càng không còn mặt mũi, nên chỉ đành lúng túng gật gật đầu, ứng phó cho qua.

"Diệp sư huynh, còn nhớ ta không?"

Một nữ tử mặc đồ đen đi tới, vẻ vô cùng quen thuộc.

Là Mặc Tuyền.

"Đương nhiên nhớ, Mặc sư muội."

Diệp Bình có ấn tượng về Mặc Tuyền, chủ yếu là vì cái tên của nàng.

Nên cũng có chút hảo cảm.

"Diệp sư huynh, mấy ngày không gặp, cảm giác thực lực của ngươi lại có tiến bộ, thật không hổ là thiên tài tuyệt thế."

Tính tình Mặc Tuyền trước giờ dễ thân quen, hơn nữa nàng còn định ôm đùi Diệp Bình, nên cách nói chuyện rất thân cận ân cần.

"Mặc sư muội quá khen."

Diệp Bình cười nhạt, hắn không thấy phản cảm với lời khen của Mặc Tuyền, đâu có ai không ưa một người thưởng thức mình, đúng không?

Nhưng lúc này.

Trên vách núi.

Lý Giang thấy Diệp Bình xuất hiện thì kích động muôn phần.

Phải biết rằng, tám ngày trước, vì tranh giành vị trí người nào được truyền thụ đạo pháp cho Diệp Bình trước, mà các trưởng lão trong Học Phủ, đã đánh nhau mịt mù trời đất, cuối cùng phải dùng cách rút thăm, mới quyết định được thứ tự trước sau.

Lý Giang rất sung sướng và kích động, vì ông đã trở thành người được truyền đạo đầu tiên.

Nên Lý Giang cho rằng, mình chính là sư phụ trời định cho Diệp Bình, nếu không làm sao ông lại giành được vị trí đầu tiên mà không phải là người khác?

Vì lý do này, Lý Giang đã soạn bài suốt tám ngày, quyết tâm phải truyền thụ kiếm pháp cho Diệp Bình thật tốt.

Phải làm Diệp Bình chấn động, như thế Diệp Bình mới cảm thấy mình mới là tồn tại mạnh nhất của Tấn quốc Học Phủ.

Tới lúc đó Diệp Bình sẽ xin bái sư với mình!

Nghĩ tới đây, Lý Giang vô cùng hưng phấn, nếu không phải các đệ tử đều tụ tập ở chỗ này, chắc Lý Giang sẽ vui tới mức bật cười.

"Khụ khụ!"

Lý Giang thu hồi tâm thần, khẽ ho để giữ mình bình tĩnh, nhưng tiếng ho của ông lại làm mọi người bên dưới chú ý.

Đám đệ tử đều dời mắt ngước lên nhìn Lý Giang, cả Diệp Bình cũng thế.

Lý Giang chậm rãi quét mắt một vòng, không dừng cái nhìn trên người Diệp Bình lâu hơn người khác.

Vì ông muốn dùng tư thế lạnh nhạt cao vợi này để thu hút Diệp Bình.

"Đại đạo ba ngàn, kiếm đạo cao nhất."

Nhìn xong một vòng, Lý Giang mới từ từ lên tiếng.

Tiếng ông ta không lớn, nhưng được pháp lực gia trì, nên ai cũng nghe rõ mồn một, phối hợp với khí chất lạnh nhạt cao xa, và một luồng kiếm thế vô cùng ác liệt.

Quả thực rất có cảm giác một cao nhân kiếm đạo.

Ai nấy đều nhìn ông ta với ánh mắt sợ hãi thán phục, và đầy chờ mong.

Chỉ có Diệp Bình, là hơi nhíu mày.

Đại đạo ba ngàn, kiếm đạo trước nhất?

Hình như nói hơi quá rồi?

Diệp Bình nhíu mày, vì theo hắn nhớ, cả Đại sư huynh lẫn Nhị sư huynh, thậm chí cả Tam sư huynh, cũng chưa bao giờ nói đạo của mình mạnh thế nào.

Ngược lại đều bảo rằng, đại đạo ba ngàn, đều có thể nhập đạo.

Dù mạnh mẽ như Đại sư huynh Tô Trường Ngự, mà cũng còn chưa bao giờ nói kiếm đạo là cao nhất!

Quả nhiên, Tấn quốc Học Phủ không thể sánh bằng Thanh Vân Đạo tông.

Người dám nói ra những lời thế này, xem ra kiếm đạo chi ý cũng không mạnh lắm.

Diệp Bình vô cùng thất vọng, cứ tưởng trưởng lão Tấn quốc Học Phủ ít nhất cũng phải có chút thực tài chứ!

Không ngờ lại dám tự cao như thế, hèn gì Tấn quốc Học Phủ cứ hoài xuống dốc.

Diệp Bình nghĩ.

Trên vách núi.

Tuy Lý Giang ra vẻ không nhìn Diệp Bình, nhưng khóe mắt đều để ý tới hắn, muốn quan sát biểu lộ của Diệp Bình.

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ rung động, thậm chí có không ít người còn đầy chờ mong, chỉ có Diệp Bình là cau mày, làm Lý Giang khó hiểu.

Diệp Bình nhíu mày là có ý gì?

Là cảm thấy ta nói không tốt?

Không thể nào, lời lẽ khí phách như vậy, ba ngàn đại đạo, kiếm đạo cao nhất, chẳng lẽ ta nói sai ư?

A ~ ta hiểu rồi.

Lý Giang chợt hiểu ra.

Không phải là Diệp Bình cảm thấy mình nói không tốt, mà hẳn là lời mình nói làm hắn phải sinh ra suy nghĩ.

Người bình thường khi nghe người khác nói chuyện, phản ứng đầu tiên nếu không phải là đồng tình, thì là không đồng tình.

Nhưng thiên tài thật sự, nghe thấy bất cứ chuyện gì, cũng đều tự mình suy nghĩ, có sự phán đoán riêng của mình.

Đúng, đúng, đúng, chính là như vậy.

Chậc chậc, quả nhiên thiên tài không giống với người bình thường.

Lý Giang càng thêm tán thưởng với Diệp Bình.

Nhưng… sao cũng có một kẻ nữa nhíu mày?

Tư chất ngươi kém như vậy, cau mày cái gì hả?

A, không đúng, tư chất kém đương nhiên là phải nhíu mày, nghe không hiểu đó mà.

Lý Giang thu hồi tâm thần, không nghĩ lung tung nữa.

Tiếp tục mở miệng nói.

"Hôm nay, ta sẽ truyền thụ cho các ngươi chân ý của kiếm đạo."

Lý Giang nói xong, rút ra một thanh phi kiếm.

Phi kiếm có màu vàng, dưới ánh nắng càng thêm chói lóa.

Lý Giang khoát tay, vô số kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp, vô số tia kim quang kiếm ảnh xuất hiện, che phủ cả một khu vực.

"Cái gọi là kiếm đạo, chính là chí cao vô thượng, còn kiếm đạo thật sự, phải chú ý kiếm chiêu kiếm thế."

"Một cao thủ kiếm đạo cường đại thật sự, nhất định phải hiểu rằng, càng có nhiều kiếm chiêu, chiêu kiếm của ngươi sẽ càng phong phú, kiếm đạo của ngươi sẽ càng cường đại."

"Trong Tàng Kinh Các, có ba mươi sáu ngàn cuốn kiếm phổ, nếu có một ngày, các ngươi lĩnh ngộ được tất cả số kiếm phổ đó, vậy sẽ được xếp vào mười thứ hạng đầu kiếm đạo Tấn quốc."

Giọng Lý Giang vang vang, lấy sự hiểu biết của mình về kiếm đạo để giảng giải truyền đạo.

Không thể không công nhận rằng, lúc truyền đạo, Lý Giang rất là ngầu.

vừa ra tay một cái, là mấy ngàn tia kiếm khí, tạo nên cảm giác áp bách không thông khó tả, cứ như chỉ cần một kiếm này xuống, tất cả mọi người ở đây đều phải chết ngay tại chỗ.

"Xin hỏi Lý trưởng lão, có cực hạn kiếm đạo hay không, chính là thứ gọi là vô tận kiếm chiêu đó?"

Có đệ tử nào đó lên tiếng hỏi.

Lý Giang gật đầu.

"Có. Kiếm đạo cực hạn, chính là vô tận kiếm chiêu, các ngươi tu luyện kiếm pháp, thường bị gặp phải bình cảnh, không phải vì các ngươi lĩnh ngộ chưa đủ."

"Mà vì kiếm chiêu các ngươi lĩnh ngộ ra được quá ít, nên mới dễ bị kẹt bình cảnh."

"Nếu ngươi nắm được chừng ba mươi ngàn loại kiếm chiêu khác nhau, ngươi đương nhiên sẽ ngưng tụ ra kiếm thế."

"Nếu ngươi nắm được cả triệu loại kiếm chiêu khác nhau, ngươi có thể ngưng tụ ra kiếm ý ngay tức khắc."

Lý Giang đáp.

Các đệ tử nghe vậy, thi nhau bừng tỉnh đại ngộ, chỉ có một mình Diệp Bình là vẫn cau mày, thậm chí mày còn cau chặt hơn.

Vì hắn nhận ra mỗi câu Lý Giang nói đều hoàn toàn ngược lại với kiếm đạo chi bảo mà Đại sư huynh truyền thụ cho mình!

Kiếm chiêu càng nhiều, uy lực càng lớn, những lời này thì không có vấn đề gì.

Vấn đề là ở chỗ, muốn đột phá kiếm đạo, cơ bản không phải chỉ dựa vào số lượng kiếm chiêu!

Giống như khi mình lĩnh ngộ ra kiếm thế, mình cũng chỉ có chừng một trăm bốn mươi bốn chiêu kiếm mà thôi, dù có là Thiên Hà kiếm thế, thì cũng chỉ có được mấy ngàn chiêu kiếm.

Dù mình không lĩnh ngộ ra kiếm ý, nhưng chuyện đó không hề có liên quan gì tới số lượng kiếm chiêu. Chưa lĩnh ngộ ra được kiếm ý là vì chưa tìm được kiếm ý của bản thân mình mà thôi

Nhưng mỗi người có sự lý giải riêng của mình về kiếm đạo.

Nên Diệp Bình không nói gì cả.

Nhưng có một việc hắn dám khẳng định, chính là, Lý Giang không bằng Đại sư huynh.

Cái này chắc là sự khác biệt giữa tuyệt thế Kiếm Tiên và tu sĩ kiếm đạo bình thường.

Diệp Bình nghĩ vậy.

"Lý trưởng lão, vậy ngài đã lĩnh ngộ được bao nhiêu loại kiếm chiêu?"

Có ai đó hỏi.

Lý Giang nhìn vào người vừa hỏi.

Rất tốt, đệ tử này rất hiểu chuyện.

Biết nên hỏi cái gì.

"Khụ, tư chất ta bình thường, mới chỉ lĩnh ngộ được ba trăm sáu mươi ngàn kiếm chiêu mà thôi."

Lý Giang chậm rãi đáp, lời lẽ nghe tuy có vẻ khiêm tốn, nhưng thực ra là đầy đắc ý.

Quả nhiên, đám đệ tử hết hồn.

Ba trăm sáu mươi ngàn kiếm chiêu, đây là bao nhiêu vậy chứ! Người có tư chất tốt nhất trong số họ tối đa chỉ có chừng hai ba ngàn kiếm chiêu mà thôi!

Ba trăm sáu mươi ngàn kiếm chiêu, nhớ hết nổi hả?

Cảm nhận được mọi người chấn động, Lý Giang rất vui vẻ, có chút đắc ý, khóe mắt càng để ý tới phản ứng của Diệp Bình.

Người khác khiếp sợ hay không không quan trọng, quan trọng là Diệp Bình.

Diệp Bình có giật mình, ông mới thoả mãn.

Nhưng khi Lý Giang khẽ liếc về phía Diệp, lại phát hiện Diệp Bình vẫn cau mày như cũ, làm Lý Giang cảm thấy khó hiểu.

Sao nghĩ có một vấn đề mà lâu dữ vậy?

Không đổi sang cách biểu cảm khác được à?

Cho ta chút phản ứng có được không?

Chẳng lẽ ta nói khoa trương quá, làm mãi mà Diệp Bình vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh?

Lý Giang thầm nghĩ.

Nghĩ thế, ông ta tiếp tục giảng bài.

Bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Để làm Diệp Bình khiếp sợ, Lý Giang gần như đã mang hết tất cả bí kíp của mình ra.

Một bài giảng kiến thức về kiếm đạo vô cùng rung động.

Làm cả đám đệ tử nghe tới say mê.

Nhưng chân mày Diệp Bình càng lúc lại càng nhíu chặt hơn.

Càng nghe càng cảm thấy có vấn đề.

Mặc Tuyền ở bên cạnh, thì điên cuồng ghi chép, mặt cười tươi hơn hớn.

Đối với người khác, loại diễn giải này có thể khiến người ta thể hồ quán đỉnh, lĩnh ngộ tăng tiến, nhưng đối với Mặc Tuyền, đây là thứ để phát tài.

Tâm đắc của cường giả kiếm tu đứng đầu Tấn quốc đó, nếu mà mình ghi nhớ được, sửa chữa đi một chút, viết thành bản đơn giản hóa, chả phải sẽ lời to sao?

Nhưng rất nhanh, Mặc Tuyền phát giác ra thần sắc khác thường của Diệp Bình.

Là một người chuyên sáng tác bí tịch, Mặc Tuyền lập tức nhận ra hình như Diệp Bình không đồng ý với bài giảng kia.

Nàng ta hỏi nhỏ.

"Diệp sư huynh, ngươi thấy Lý trưởng lão nói thế nào?"

Mặc Tuyền hỏi.

Diệp Bình bị hỏi mà từ trong suy tư tỉnh lại, nhìn Mặc Tuyền một cái, rồi nhìn Lý Giang ở trên vách núi đang thao thao bất tuyệt.

Rì rầm trả lời lại.

"Kiếm pháp của Lý trưởng lão tuy nhìn không tệ, nhưng lại nặng hình không nặng ý, thực sự không phải là kiếm pháp thượng thừa."

"Thậm chí... Còn khá là tầm thường."

Diệp Bình đáp.

Hắn vừa nói xong.

Lý Giang trên vách núi ngẩn người.

Dưới vách núi, các đệ tử cũng ngẩn người.

Cả Tẩy Kiếm Trì, đột nhiên im phăng phắc.

Vù!

Vù!

Từng đợt gió thổi qua Tẩy Kiếm Trì, khiến nó gợn sóng lăn tăn.

Tất cả mọi người đều im bặt.

Tất cả ánh mắt cũng vô thức chuyển qua nhìn chằm chằm vào Diệp Bình.

Trong mắt ai cũng đầy kinh ngạc và rung động.

Diệp Bình nói không to.

Nhưng mà, người ở đây đều là tu sĩ, người kém cỏi nhất cũng là tu sĩ Trúc Cơ.

Đừng bảo là ngươi rì rầm nói chuyện.

Có là con muỗi vỗ cánh cách đó cả trăm thước, bọn họ cũng đều nghe thấy rõ ràng.

Huống chi Diệp Bình còn nói thẳng ra như thế?

Mọi người sửng sốt.

Bọn họ không ngờ, Diệp Bình lại dám nói như vậy!

Lý Giang là cường giả kiếm đạo đệ nhất của Tấn quốc đấy!

Tu luyện kiếm đạo năm trăm năm, có thể nói là tạo nghệ sâu đậm.

Dù kiếm đạo của mỗi người không giống nhau.

Nhưng là một đệ tử mới, lại dám nói kiếm đạo của Lý Giang, là tầm thường?

Đại ca, chúng ta biết ngươi là mãnh nam.

Nhưng có thể đừng có ‘mãnh’ quá tới như vậy hay không?

Trưởng lão mà ngươi cũng dám bình phẩm?

Ngươi giỏi vậy ngươi lên, ngươi giảng bài đi!?

Không phải chỉ có chúng đệ tử.

Lý Giang ở trên vách núi cũng sững sờ.