Dịch: Tiểu Băng***
Thanh Châu Cổ Thành.
Hội trường Đại hội kiếm đạo.
Mấy vạn tu sĩ kinh ngạc nhìn Diệp Bình.
Lúc Diệp Bình nói, ngay cả Ngụy Lâm cũng không khỏi quay qua nhìn Diệp Bình.
Y không tin Diệp Bình có thể ngưng tụ ra kim luân độ hóa.
Nhưng ngay lúc này, có một làn gió mát lướt nhẹ qua, gương mặt anh tuấn của Diệp Bình nở một nụ cười đốn ngộ.
Diệp Bình mở mắt.
Đúng lúc này, kim quang độ hóa biến mất.
Cả Thanh Châu Cổ Thành như chìm vào trong bóng tối vĩnh hằng.
"Ha ha ha ha ha! Thế này gọi là hiểu? Ta còn tưởng ngươi ngộ ra cái gì, không dè lại là giả thần giả quỷ, ha ha ha ha!"
"Nếu ngươi ngưng tụ ra được kim luân độ hóa, Ngụy Lâm ta sẽ ăn phân tất cả tu sĩ Thanh Châu các ngươi, ha ha ha ha!"
Ngụy Lâm cười vang giễu cợt.
Tiếng cười đầy càn rỡ.
Nhưng ngay lúc này.
Diệp Bình mở mắt, hắn nói.
"Xưa kia vào thời sơ khai, đất trời chưa phân, mọi vật hỗn độn. Được Nguyên Thủy độ nhân, vô lượng thượng phẩm, Nguyên Thủy Thiên Tôn, được gọi là kinh. Vòng quanh mười lần, gọi là thập phương, lấy làm chỗ ngồi."
Những tiếng âm cổ vang lên.
Diệp Bình lên tiếng. Làn gió mát vừa rồi thổi tới, làm Diệp Bình nghĩ tới một quyển Độ Nhân Kinh.
Bảo điển vô thượng của Đạo giáo, Độ Nhân Kinh.
Quyển kinh văn này, là Diệp Bình ngẫu nhiên tìm được, trong lúc hắn đang khổ sở suy nghĩ mãi không ra, đột nhiên nhớ tới nó.
Hắn đã từng không hiểu sự huyền ảo của kinh văn này, nhưng hôm nay, hắn đã hiểu một ít.
Hắn bèn đọc nó lên.
Lúc hắn đọc lên chữ đầu tiên.
Từ trên chín tầng trời như chiếu xuống một làn ánh sáng vàng kim.
Ánh sáng vàng rực rỡ, chiếu thẳng vào Thanh Châu Cổ Thành.
Âm cổ như sấm, truyền khắp trong ngoài Cổ Thành. Ngũ oán cổ độc khí tan thành mây khói, những tu sĩ còn đang mê mang, còn đang giết chóc, đều dừng tay lại.
Đôi mắt họ dần trở nên thanh tịnh.
Trăm vạn oan hồn không còn kêu rên đau đớn, và đều im bặt.
"Các ngươi mau nhìn trên mặt đất."
Có người nào đó quát to.
Tất cả tu sĩ đều nhìn xuống đất.
Lấy Diệp Bình làm trung tâm, chung quanh hắn bỗng xuất hiện những đóa sen vàng.
"Đây là ‘địa dũng kim liên’! (đất tuôn sen vàng)
"Còn nữa, các ngươi nhìn lên trời đi, có phải có hoa đang rơi xuống không."
"Ồ, là dị tượng ‘thiên hoa loạn trụy’ (muôn hoa rơi loạn). Thành công, thành công rồi, Diệp sư huynh thật sự ngộ."
“‘Thiên hoa loạn trụy’, ‘địa dũng kim liên’, không ngờ bần đạo sinh thời, lại có thể nhìn thấy cảnh tượng này, bần đạo có chết cũng không hối tiếc."
"Diệp sư huynh ngộ, Diệp sư huynh thật sự ngộ rồi."
"Ha ha ha ha, Diệp sư huynh vạn tuế!"
"Diệp sư huynh vạn tuế."
Mấy vạn tu sĩ đều trở nên kích động, họ không ngờ Diệp Bình lại thật sự ngộ ra được.
"Các ngươi mau nhìn kìa, sau đầu Diệp sư huynh xuất hiện cái gì đó!"
Lúc này, có người phát hiện sau đầu Diệp Bình xuất hiện vầng sáng vàng.
"Là Kim Luân! Là Kim Luân! Trí tuệ Kim Luân, trời ạ, hắn thật sự ngưng tụ ra kim luân độ hóa."
"Vô Lượng Thiên Tôn, Diệp Bình chính là đệ nhất Thanh Châu."
"Cổ nhân đã dạy ‘tự cổ anh hùng xuất thiếu niên’, quả không sai!"
Các tu sĩ già không ngừng cảm thán, bọn họ vô cùng chấn động vì cảnh tượng này.
Thành chủ Thanh Châu cười khổ nói: "Đây mới là sóng sau hơn sóng trước. Thanh Châu sinh ra thiên tài như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu thiên tài bị đả kích."
Ông ta cười khổ không thôi. Tư chất của Diệp Bình quá mức nghịch thiên, nếu truyền ra ngoài, bảo tu sĩ Thanh Châu sau này phải sống thế nào?
Lúc này.
Sau đầu Diệp Bình hiển hiện một vòng Kim Luân chói mắt, đây là kim luân độ hóa, đại biểu cho cảnh giới giác ngộ trí tuệ tới vô thượng.
Kim Luân vừa ra, Ngụy Lâm liền như giấy mỏng gặp lửa to, hét lên thảm thiết.
"Không thể nào! Không thể nào! Làm sao có thể thật sự ngưng tụ ra kim luân độ hóa!!!"
"Chuyện này là không có khả năng, không có khả năng, đây là trời muốn ta chết hay sao? Là trời muốn ta chết hay sao?"
Ngụy Lâm chết cũng không tin, Diệp Bình thật có thể ngưng tụ ra kim luân độ hóa.
Nhưng vấn đề là, Diệp Bình đã ngưng tụ ra thật, chẳng những ngưng tụ ra được, mà còn không phải là kim luân độ hóa bình thường.
Đây là Thái Thượng kim luân độ hóa.
Không chỉ vậy, ngay lúc này, sau lưng Diệp Bình bỗng nhiên xuất hiện một cây cổ thụ, cây cổ thụ một màu xanh biếc, có hàng vạn nhánh cây, rủ xuống những sợi hào quang xanh biếc, càng tô đậm dáng vẻ đại trí tuệ của Diệp Bình.
"Bồ Đề cổ thụ!"
"Đây là dị tượng, Bồ Đề cổ thụ."
"Dị tượng! Dị tượng! "
Mọi người kinh ngạc.
Trên chiến trường, Tư Không Kiếm Thiên kinh ngạc.
Hắn chẳng những kinh ngạc, mà còn có chút ganh tị.
"Bồ Đề cổ thụ, kim luân độ hóa, sao Thanh Châu lại sinh ra một yêu nghiệt thế này. Ta còn tưởng mình chính là thiên tài đệ nhất Thanh Châu, đệ nhất Tấn quốc mấy trăm năm tới, không ngờ chưa được bao lâu đã bị tiểu tử này giành mất."
Tư Không Kiếm Thiên khó chịu.
Hắn hy vọng Diệp Bình có thể ngưng tụ ra kim luân độ hóa, nhưng hắn không hề muốn Diệp Bình ngưng tụ ra được dị tượng như này.
Vì một khi Diệp Bình ngưng tụ ra dị tượng, vậy thì sự chênh lệch giữa hai người sẽ càng thêm lớn.
"Độ."
Dưới Bồ Đề cổ thụ.
Diệp Bình nói khẽ. Hắn không làm gì cả, chỉ nói một chữ ‘độ’ mà thôi.
Ngay tức khắc, vô số oan hồn đều được siêu độ Luân Hồi.
Trăm vạn oan hồn, chỉ cần một ý niệm, là đều biến mất.
Oan hồn Ngụy Lâm lúc này đau đớn không sao tả nổi. Khi còn sống y có quá nhiều nghiệp chướng, bây giờ dưới ánh sáng của kim luân độ hóa, y không tài nào giãy giụa được, phải ở yên đó trả giá cho tất cả những gì y đã làm bao năm nay.
Đồng thời, hồ lô chứa ngũ oán cổ độc cũng không vùng vẫy nổi, lắc lư rơi vào tay Diệp Bình.
Đây là một món cổ bảo.
Nhưng vì bị oán niệm gia trì, nên đã mất đi linh tính, hóa thành một món tà khí.
Hôm nay Diệp Bình độ hóa tất cả oán niệm ở trong nó, phỉ thúy cổ hồ lô lại trở về bộ dáng vốn dĩ ban đầu.
Là một chiếc Tiên Thiên phỉ thúy linh hồ lô.
Món bảo vật này, đương nhiên Diệp Bình việc đáng làm thì phải làm, nhét nó vào trong túi.
Cứ như vậy, tất cả phiền toái đều đã giải quyết xong.
Thanh Châu Cổ Thành, trở về yên lặng.
Dị tượng sau đầu Diệp Bình dần dần biến mất.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh.
Một sự yên tĩnh vô tiền khoáng hậu.
Tất cả mọi người đều chìm trong kinh ngạc.
Vì những điều họ vừa nhìn thấy có vẻ vô cùng không chân thực.
Một giây trước, mọi người vẫn còn giãy dụa trong đau khổ, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh.
Nhưng bây giờ, tất cả phiền toái đều đã giải quyết xong.
Sự biến đổi này quá nhanh, làm người ta cảm thấy cực kỳ không chân thực.
Vì là nhanh quá.
Tốc độ Diệp Bình hàng phục Ngụy Lâm nhanh quá, cơ bản là chả có quá trình gì cả, chỉ nói có đúng mỗi một chữ, là đã hàng phục xong ma đầu khủng bố đó.
Đối với những tu sĩ có tu vi thấp, những chuyện này quá không chân thật, nhưng đám người Trần Chính đều biết rõ kim luân độ hóa khủng bố đến mức nào.
Không phải Ngụy Lâm quá yếu, mà là Diệp Bình quá mạnh.
Phương pháp độ hóa, không phải tu vi, là một con đường khác, có được kim quang độ hóa, tương đương với tu sĩ Kim Đan, nhưng có được kim luân độ hóa không phải chỉ là tương đương với tu sĩ Nguyên Anh mà thôi.
Nhưng cụ thể mạnh tới mức nào, thì bọn họ không rõ lắm, vì kim luân độ hóa của mỗi người là khác nhau, đương nhiên uy lực của chúng cũng không giống nhau.
Đến khi mọi người đều đã hồi thần, ai nấy cùng đồng thanh.
"Chúng ta, đa tạ đại sư ra tay, cứu vớt bá tánh, cứu vớt muôn dân trăm họ Tấn quốc."
Mấy người Trần Chính cũng hòa vào trong đó.
Bọn họ cúi người hành đại lễ với Diệp Bình, vô cùng cung kính.
Lúc này, Tư Không Kiếm Thiên không khỏi nhìn Diệp Bình.
Hắn không nói lời cảm tạ, nhưng ánh mắt đầy vui vẻ.
Cảm nhận được tâm tình của mọi người, Diệp Bình không nói thêm gì.
Đối với Diệp Bình, lần này hắn quay lại Thanh Châu là vì muốn dựng ra kiếm ý, là muốn làm cho Đại sư huynh hiểu đạo tâm kiếm đạo của mình.
Ra tay hóa giải nguy nan, chủ yếu là vì bản thân mình, tiếp theo mới là vì thiên hạ bá tánh.
Nên Diệp Bình không hề cảm thấy mình là cao thượng, hay là từ bi gì, nhưng vừa có công đức, lại thuận tiện giải cứu lê dân bách tính, nên làm Diệp Bình vui vẻ.
Nhưng giải quyết xong chuyện rồi, Diệp Bình không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Hắn chắc chắn Đại sư huynh đang âm thầm trốn ở đâu đó quan sát hắn. Đại sư huynh là kiếm tiên tuyệt thế, đương nhiên sẽ không xuất hiện vào lúc này.
Nên Diệp Bình đứng dậy, cúi người đáp lễ.
Hắn nói.
"Nếu mọi chuyện đã xong, Diệp mỗ sẽ quay về tông môn, lần này xuống núi đã mấy tháng, e đã làm các sư huynh trong tông môn lo lắng."
Diệp Bình nói, hắn muốn đi về, không ở lại nữa.
Đi ra ngoài đã gần hai tháng, chạy đông chạy tây mà chả học được cái gì.
Còn không bằng ở lại trong tông môn, vừa học được cái gì đó, mà lại còn rất nhẹ nhàng.
"Diệp Bình đạo hữu, ngài định trở về ngay ư? Hay là ở lại Thanh Châu Cổ Thành nghỉ ngơi chút đã?"
Trần Chính vội lên tiếng. Ông ta không còn gọi Diệp Bình là vãn bối, coi hắn là thế hệ sau mình, vì tất cả hành động của Diệp Bình đã xứng đáng với hai chữ đạo hữu.
Nghe thấy Diệp Bình muốn đi, Trần Chính vội lên tiếng giữ người lại. Diệp Bình đã ra tay giúp ông ta một chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ không thể mở tiệc ăn mừng một trận hay sao?
"Đúng vậy, Diệp sư huynh, hay là ở lại thêm mấy ngày đi?"
"Diệp sư huynh, tông môn của ngài ở đâu vậy? Chúng ta có rảnh nhất định sẽ đến nhà bái phỏng."
Mọi người nhao nhao lên tiếng, hy vọng Diệp Bình ở lại, để cùng mọi người chúc mừng.
"Không cần đâu. Hiện giờ Thanh Châu nội thành đã bị tàn phá chờ sửa lại, nếu ở lại sẽ làm ảnh hưởng tới việc khôi phục."
"Còn về phần tông môn, mong chư vị đừng tới quấy rầy. Tính sư phụ ta ưa yên tĩnh, không thích có người tới làm phiền, mong rằng chư vị thông cảm, nếu ngày sau gặp lại, đọc chương sớm nhất tại reader của B ạch Ngọc S ách, tất sẽ kính rượu ngôn hoan, nhưng tới tông môn bái tạ thì… thôi vậy."
Nghe thấy có người muốn tới tông môn bái tạ, Diệp Bình vội lên tiếng.
Không phải là Diệp Bình sợ người ta tới bái sư, mà vì người nào trong tông môn cũng là đại lão, tính tình cổ quái.
Thứ tông môn ẩn thế muốn chính là sự yên tĩnh, nếu lúc nào cũng có người tới quấy rầy thanh tịnh, thì cả đời mình cũng đừng mong được chuyển thành đệ tử chính thức.
Quả nhiên, Diệp Bình vừa nói xong, mọi người lập tức hiểu ra ngay. Bọn họ cũng đã đoán ra tông môn của Diệp Bình, nó chính là cái loại tông môn ẩn thế đó, nên đều thầm dặn mình nhất định không được tới quấy rầy, để khỏi chọc giận những cao nhân ẩn thế.
Đúng lúc này, Tư Không Kiếm Thiên chợt lên tiếng.
"Diệp Bình, ta có một số việc muốn nói với ngươi, đi với ta tới chỗ nào yên tĩnh chút."
Câu nói của hắn khiến không ít người hiếu kỳ.
Trần Chính ở cách đó không xa, nghe Tư Không Kiếm Thiên nói vậy, thì như hiểu ra điều gì đó.
- --o0o---
Trong khi chờ chương mới, mời đọc các bộ truyện khác của nhóm:
[Huyền huyễn, Mạt thế] Nhất Thế Chi Tôn
[Tiên hiệp, Võ hiệp] Thư Kiếm Trường An
[Khoa huyễn, Mạt thế] Đại Vũ Trụ Thời Đại