Chương 12.

Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

Sao lại thế này ?

Thiên Hữu giật nảy mình, cho rằng mình đi nhầm cửa, cậu xoay người định trở về, thế nhưng lại phát hiện ra cánh cửa nhà vệ sinh phía sau đã biến mất. Dưới chân là một con đường đá, hai bên là tường gạch còn có mấy phiến cửa gỗ, lynzmix.wordpress.com nhà xây theo kiến trúc Quan Tây. Thiên Hữu cảm thấy bản thân hẳn là đang ở trong một ngõ nhỏ nào đó. 

Mảnh sân trước một căn nhà có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa, hát lên bài đồng dao Việt ngữ :

Ánh trăng sáng, chiếu lên đường, đêm cuối năm

Hái cây cau, hương cau thơm, thơm mùi gừng

Mùi gừng cay, mua khổ qua, khổ qua đắng,

Mua thịt heo, thịt heo mỡ, mua da trâu

Da trâu mỏng, mua củ ấu, củ ấu nhọn,

Mua roi ngựa, roi ngựa dài, đỉnh xà ngang,

Xà ngang cao, mua trương đao, cắt đồ ăn,lynzmix.wordpress.com

Mua la cái, la cái tròn, mua con thuyền,

Thuyền chìm, chìm chết cả đám đại quỷ lười !

Một tên ngoi lên mặt nước thở, một tên chìm,

Một tên trốn nơi góc cửa

Một tên chui dưới gầm giường,

Còn một tên, đi ra phố, bán bánh quẩy !lynzmix.wordpress.com

Mấy đứa trẻ này không có lỗ tai nhung mao, hẳn là trẻ con nhân loại. Nhưng Thiên Hữu vẫn cảm thấy có chút quỷ dị. Do dự không biết có nên tiến lên hỏi đường hay không. Lúc này một đứa bé khoảng 6,7 tuổi không biết từ nơi nào đi ra, trong tay cầm một chuỗi pháo.

"Trong đêm 30 các ngươi nhất định phải đốt pháo nha ! Nếu không niên thú (con giáp của năm đó) sẽ tới ăn thịt các ngươi luôn đó" . Hài tử kia hướng những người khác quơ quơ dây pháo ở trong tay.

Thiên Hữu không biết niên thú là cái gì, nhưng ở phố người Hoa vào năm mới đốt pháo là không thể thiếu. Nhưng một đứa khác lại hét lên "Trong nội thành không được đốt pháo ! Ngươi muốn chúng ta bị ba ba ma ma mắng sao ?"lynzmix.wordpress.com

Một đứa bé khác lại cười nhạo "Niên thú là cái gì ? Làm gì có niên thú, chẳng qua chỉ là chuyện xưa dùng để lừa gạt trẻ con mà thôi. Vậy mà ngươi cũng tin sao?"

"Có thật mà, có thật mà ! Tin tưởng ta đi !" hài tử cầm pháo vội la lên.

"Nói không chừng nó chính là đồ đần"

"Đúng đúng. Đồ đần, đồ ngốc"

Những đứa trẻ khác cũng ồn ào lên. Đứa bé cầm pháo nức nở nói "Thật mà, ta không có lừa các ngươi mà. Không đốt pháo nhất định sẽ bị ăn thịt đó"

Thiên Hữu không thích bọn họ lấy nhiều khi ít, liền đi qua nắm lấy tay đứa bé đang khóc kia dẫn đi. Cũng không để ý tới bọn trẻ đang ồn ào phía sau. lynzmix.wordpress.com

"Đừng khóc, khóc nữa mắt sẽ đỏ thành mắt thỏ con đó nha" Thiên Hữu lấy ra khăn tay lau nước mắt cho đứa bé.

"Ca ca, ngươi tin tưởng có niên thú không?" Đứa bé sợ hãi hỏi.

"Niên thú là gì ?"

"Ngươi ngay cả nó là gì cũng không biết sao ?" Đứa bé lại bắt đầu khóc, làm cho Thiên Hữu luống cuống tay chân.

"Đừng khóc đừng khóc. Ngươi phải nói nó là cái gì thì ta mới có thể nói có tin hay không chứ"

"Đúng vậy ..." Đứa bé liền đứt quãng kể lại một câu chuyện xưa. Tương truyền từ Trung Quốc cổ đại có một quái vật gọi là niên thú. Chúng thường xuyên xuống núi vào đêm trừ tịch (30) ăn thịt súc vật và thương tổn mạng người. Nhưng chúng lại rất sợ màu đỏ và tiếng nổ mạnh, bởi vậy mọi người liền dùng giấy hồng dán vào cửa sổ, đốt pháo dọa đi niên thú, an nhiên vượt qua đêm trừ tịch.

"Nguyên lai là như vậy. Vậy ta tin tưởng !lynzmix.wordpress.com Ta thật sự tin tưởng có niên thú" . Thiên Hữu nghĩ thầm, là long nè, rồi tuyết nữ nữa nè, thật sự đều tồn tại, vậy thì niên thú hẳn là cũng có thật đi. Nếu không Trung Quốc vì sao mấy trăm ngàn năm qua vẫn bảo tồn truyền thống này ?

Đứa bé lập tức lộ ra tươi cười tựa như một đóa hoa nở rộ "Thật sao ? Như vậy phải nhớ đốt pháo vào đêm trừ tịch nha" nó liền đem dây pháo đang cầm trong tay đưa cho Thiên Hữu.

Thiên Hữu cầm lấy đang định hướng nó hỏi đường, nhưng trước mắt lại không thấy một bóng người, trong ngõ nhỏ cũng chỉ còn lại mình cậu. Ngõ nhỏ rất dài, lại không có đường rẽ, đứa bé kia có thể chạy đi đâu ?

Chẳng lẽ nó là...

Thiên Hữu nhịn không được rùng mình một cái. Đang định tiếp tục đi tới đột nhiên phía sau lại có người kêu lên "Vị tiểu mỹ nhân ơi, muốn mua gì sao ?"

Xoay người lại thấy ở trong một góc có người bày một quán vỉa hè ="=. Chủ quầy đang hướng cậu mời chào.

Kỳ quái, lúc nãy chỗ đó cũng không có quán nào mà.lynzmix.wordpress.com

Chủ quầy khoác áo choàng, vành mũ kéo thấp chỉ có thể thấy môi cùng cằm, trông vô cùng khả nghi. Nhưng nơi này trừ bỏ cậu cũng chỉ có mình hắn, Thiên Hữu đành kiên trì đi qua, hi vọng có thể hỏi được đường để trở về.

"Cái kia...xin hỏi..."

"Tiểu mỹ nhân, ngươi xem ngươi xem, đây chính là nhị thập bát tú gương đồng nha. Nó ẩn giấu bản đồ của một bảo tàng kinh thiên đó nhá. Bảo tàng này chính là chứa bảo vật của Tần Thủy Hoàng đó. Sau lại lọt vào tay của Lưu Bang, cuối cùng lại đem bản đồ giấu trong cái gương này nè"

Vị chủ quầy tựa như hiến bảo mà đưa cho Thiên Hữu. Thấy cậu không có hứng thú lại cầm một thứ khác lên "Ngươi xem, đây gọi là huyền châu. Là bảo vật mà Hiên Viên Hoàng Đế yêu thích nhất, lúc đánh mất ở nhân gian đã phái bao nhiêu người cũng không thể tìm ra đó nha"

=_=|||||||||||||||[ lời bộc bạch: Đây là biểu tình của Thiên Hữu]lynzmix.wordpress.com

"Tiểu mỹ nhân, đừng như vậy mà. Cười một cái cho ta xem nào. Chỉ cần ngươi cười một cái ta liền cho ngươi một thứ thật tốt nha"

"Nhưng mà...ta ....ta lạc đường, làm sao còn cười được chứ" Thiên Hữu nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Như vậy sao ? Ta có thể đưa ngươi trở về, nhưng ngươi lại phải trả cho ta cái gì đó nha " người kia nói. ( Tác giả: rất khả nghi! Thật sự là vô cùng khả nghi! Hữu cục cưng đừng để mắc mưu nhá)