Cách thức không gian gì đó lợi hại đến như vậy sao?Không phải cái lợi hại nhất chính là giữ lại người trong trận không gian chứ đó chứ?Nhưng mà hắn vẫn muốn hỏi phương pháp tu luyện.

Trên đường đi, hắn thuận miệng hỏi tình huống bên kia thì lại nhận được một câu trả lời không được tích cực cho lắm.

Sau một khoảng thời gian.

Cách thức không gian hoàn chỉnh đã được gửi tới đây.

Nhưng nó chỉ đánh dấu cách thức không gian chứ không hề đề cập đến tên.

Hứa Gian nhìn xuống, hắn nhận thấy trận pháp lần này phức tạp hơn rất nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều tư liệu hỗ trợ.

Sau khi search trên mạng thì…Một vạn.

Hai vạn.

Ba vạn.

Hứa Gian càng search thì mồ hôi trên trán hắn càng túa nhiều hơn.

Không phải do nóng, mà là do hắn sợ.

Chắc cũng phải tầm mười bốn vạn nhỉ?Cái này có lố quá rồi không?Điều duy nhất đáng được ăn mình chính là, hắn chỉ cần hỗ trợ một lần là được.

Chỉ cần thành công và đối phương có đủ sức mạnh là có thể mở được không gian rồi.

Nhưng mà cũng có một điều kiện, đó là muốn kết nối với trận pháp bên đối phương thì hai bên nhất định phải có quan hệ huyết thống.

Nói cách khác là nếu đối phương không phải cha ruột của hắn.

Vậy thì trận pháp không gian sẽ không phát huy hiệu lực.

“Thông qua đó có thể xác định được xem người đó có phải kẻ lừa đảo hay không, nhưng mà với giá này thì cũng hơi cao quá rồi.

”Mười mấy vạn tệ, gần như là toàn bộ gia sản của hắn rồi.

Nếu như thất bại thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

“Liễu Du lại không ở đây, đợi đến lúc cô ấy về thì mình phải giải thích thế nào bây giờ?”Nếu đối phương thật sự là cha của hắn thì đúng là không thể đứng nhìn được.

Hứa Gian lại triệu hồi ngọn lửa, sau khi xác nhận đây không phải là ảo giác thì hắn nằm lên sô pha rồi ngủ.

Đợi ngày mai tỉnh táo lại rồi hẵng bắt đầu chuẩn bị.

……Trên bãi cát sa mạc mênh mông vô tận, trong ngôi nhà đất đơn sơ có gió cát hiu hiu thổi qua, một người đàn ông trung niên để râu ngồi khoanh chân trên trận pháp, đang cẩn thận cất điện thoại đi.

Vì sợ sẽ làm hỏng nó.

“Không biết được chưa nhỉ?”Trong mắt ông ấy có chút mong đợi.

Ông ấy chợt thở dài, bất giác liếm môi một cái.

Đôi môi nứt nẻ và làn da ngăm đen làm người ta cảm thấy thiếu nước một cách kỳ lạ.

Quần áo trông cũng rách nát, có mùi vị của đất cát.

Cốc, cốc cốc…Có người gõ cửa.

“lão gia, không hay rồi.

” Bên ngoài có tiếng nôn nóng của gã người hầu.

.