Hạ Thiên Vũ lấy chăn trùm lên đầu, xấu hổ quá đi, sớm không đến trễ không đến, lại cố tình đến lúc này......

Cô miễn cưỡng đi vào phòng tắm, nhìn thấy anh thay cô chuẩn bị bàn chải đánh răng kem đánh răng, cô đánh răng trước, sau đó bắt đầu tắm, tắm được một lúc, Dương Dịch đi vào phòng, gõ cửa phòng tắm, nói: "Quần áo đều đặt trên giường, lát nữa em ra lấy, khi nào em sửa sang xong thì ra phòng khách tìm anh."

"A, được." Cô mệt mỏi trả lời, xấu hổ chết đi được, hôm nay không phải là ngày tốt mà.

Nghe âm thanh đóng cửa, cô đóng nước, cầm khăn tắm quấn lên thân thể của mình, sau đó rón rén đi tới bên giường, nhìn một ít túi lớn gì đó, bất đắc dĩ đổ ra mấy thứ đó.

Các sản phẩm vệ sinh đủ thương hiệu, đồ lót gì cũng có, còn có kẹo, chocolate và đồ ăn vặt, cô không nhịn được cười khi nhìn những thứ này, không biết anh làm thế nào mà mua đầy đủ các thứ này, đây là muốn cho Hoan Hoan ăn sao? Đáng tiếc Hoan Hoan cũng không đến, nếu không thì con nhóc kia chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Cô thấy một chiếc váy mới mua cạnh bên, nhìn nhãn hiệu vẫn còn ở phía trên, đưa tay cầm lên. Chiếc váy màu trắng nhạt, đường may cũng không tệ lắm, cô từng nhìn thấy Thư Mỹ mang quần áo nhãn hiệu thời trang Magazine, hình như rất đắt tiền, chỉ là không nhớ rõ giá tiền thôi.

Cô giặt xong quần áo với chăn, tiếp đó sấy tóc còn ướt cho khô, sau đó mang đôi dép lê anh đã mua, sửa sang xong mình, cô mở cửa đi phòng khách tìm Dương Dịch.

Dương Dịch nghe âm thanh, anh quay đầu lại, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Ngũ quan xinh xắn, gương mặt tuyệt đẹp, tóc dài suông thẳng, chiếc váy cắt khéo léo lộ ra những đường cong hoàn mỹ, đùi đẹp lộ ra ngoài, mỗi một thứ đều quyến rũ mê hoặc lòng người, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô toát ra sự xinh đẹp như vậy, không ngờ cô xinh đẹp hơn so với trong suy nghĩ của anh.

Anh thừa nhận, anh là bị cô làm kinh ngạc, anh biết cô rất đẹp, chỉ là, mỗi một lần  xinh đẹp đều không giống nhau.

Anh yêu cô, chẳng qua là cảm thấy cô gái này thật lạnh lùng không giống với những người khác, nhưng lúc này trong nháy mắt anh đã bị cô cuốn hút, cũng chính là trong nháy mắt yêu cô, nhưng lại chưa bao giờ muốn tách cô và sự xinh đẹp này đến nơi khác.

Nhưng, sau đó anh mới biết được, bản thân cô là xinh đẹp, vẻ đẹp đó không giống với những người khác..., anh không thể nào nói rõ ra được, có lẽ đây chính là vừa thấy đã yêu, có lẽ là trong mắt người tình là Tây Thi.

"Làm sao vậy?" Cô đi tới trước mặt anh, quơ quơ tay trước mắt anh.

Anh phục hồi tinh thần lại, mỉm cười: "Mỗi một lần đều cảm thấy em đẹp hơn."

"Nếu em xấu, người ta sẽ nói em không xứng với anh! Hơn nữa, anh lại đẹp trai, em thấy Hoan Hoan đối với anh rất tốt, vậy mà anh lại bắt sống Hoan Hoan nhà em.” Cô cười nói.

"Hình như bây giờ anh không xứng với em!" Anh nói xong, cầm cái muỗng khuấy nước trong ly, sau đó đưa cho cô, nói: "Uống, nghe người ta nói uống nước đường đỏ thì sẽ ít khó chịu hơn."

Cô đưa đôi tay cầm lấy, trong lòng lại đầy ngọt ngào, cảm giác rất ấm áp.

Cô uống xong để ly xuống, vừa lúc điện thoại di động lại vang lên, cô vừa nhìn thì thấy người gọi là mẹ nên vội vàng nhấn nghe.

"Bảo bối, chị con nói con ở thành phố S, tại sao con nghe lời nói nó hả?"

"Hết cách rồi, mấy trăm năm mới nhìn thấy anh Ba được một lần! Con không muốn cũng phải làm một chút gì đó cho gia đình chứ!” 

"Được rồi, nhưng sao con không có ở cùng với chị con, một mình con có buồn không? Có muốn mẹ đến với con hay không?"

"A, mẹ, cái này...... Con muốn nói là con đang ở đây, a, bạn trai con ở đây, mẹ có ngạc nhiên hay không?"

"Thật sao? Ai, con gái lớn cánh cứng cáp rồi, mẹ không xen vào chuyện của con đâu! Bạn trai đối xử tốt với con không?" Vậy mà mẹ không có một chút bộ dáng tức giận. 

"Rất tốt ạ! Hôm nay, ba đến công ty chưa?" Cô vội vàng ngăn đề tài, không thể để cho mẹ  nói về vấn đề này. 

"Đúng vậy, hôm nay là chủ nhật, nhân viên nghỉ, chỉ có một mình ba con chạy đi làm, ông ấy là một tổng giám đốc thật thà làm việc trong khi nhân viên đều nghỉ hết! 

"Đó là ba chuyên nghiệp thôi! Việc này mẹ phải học hỏi ba đó, dáng vẻ của mẹ nha, vẫn luôn chơi trò chơi!” 

"Con bé hư hỏng này, cũng biết đứng về phía ba con à! Thiệt là! Mẹ thật sự là bị con làm tổn thương rồi đó.”

"Được rồi, tại sao mẹ lại ghen với ba chứ!”

"Được rồi, không quấy rầy hai người các con, sớm một chút mang về nhà gặp mặ mẹ và cha con, có chuyện gì nhớ nói với mẹ!"

"Yên tâm đi, con đây không phải rất tốt sao? Tạm biệt mẹ!" Cũng không có nói lúc nào thì mang về nhà, dù sao bát tự (ngày sinh tháng đẻ)còn chưa viết ra đâu!

Nói một lúc cô cúp điện thoại, Dương Dịch nghe được giọng nói của cô khi nói chuyện qua điện thoại, là giọng con gái nũng nịu với mẹ, trái tim anh càng mềm mại hơn, hóa ra cô không chỉ là người xinh đẹp lạnh lùng trước người xa lạ, mà cũng là công chúa bảo bối trước mặt cha mẹ nữa!

Cô vừa mới cúp điện thoại xong, cũng không tự giác nhích lại gần Dương Dịch, nói: "Hôm nay sinh nhật anh, có phải sẽ có rất nhiều người tới nhà hay không? Em ở đây có bất tiện hay không? Có người sẽ cảm thấy em chướng mắt hay không?"

Anh vỗ nhẹ đầu của cô, nói: "Nghĩ gì thế? Trên đời này, người anh yêu nhất chỉ có em thôi!"

"Buổi trưa em nấu cơm cho anh ăn?" Cô thử hỏi.

"Được, cơm tối theo anh về nhà được không?" Anh cũng thử hỏi.

"À? Đi đến nhà của anh sao? Có phải là quá sớm hay không?" Cô có chút chống đỡ không được.

"Anh thật sự muốn ở chung với em, biết không? Chờ lần sau anh sẽ cùng em về nhà gặp ba mẹ em!" Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng nói.

Bỗng nhiên cô có chút cảm động, không nhịn được ôm lấy eo của anh, đầu tựa vào ngực của anh.

Anh cưng chìu vuốt tóc của cô, chợt cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó một tay buông ra, ngoắc ngoắc ngón tay với anh, anh nghĩ là cô muốn nói nhỏ với anh, nên nghiêng đầu lại, ai ngờ cô lại hôn trên gò má anh một cái, cười hì hì nhìn anh, giống như là mình chiếm phần lớn tiện nghi vậy.

"Em chiếm tiện nghi của anh!" Anh đưa tay thọc lắc eo của cô, cô nhất thời ngứa nên cong người lại.

"Ha ha ••• em không phải ••• sinh nhật anh ••• bổ sung hêm ••  quà tặng nhỏ ••• ha ha ha ha ha ••••••"

Hai người cười nháo như vậy, thật sự rất vui vẻ, sau đó cô thua trận trước, nhận thua với anh.

Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, Dương Dịch lại gần, hôn cô, đầu của cô trống rỗng, sau đó rất nhanh phản ứng kịp, đôi tay ôm cổ của anh, để cho anh hôn tự nhiên hơn sâu hơn, tay của anh vuốt ve tóc của cô phía sau lưng, anh hi vọng chìm đắm trong thế giới của cô, không bao giờ muốn tỉnh lại.....