“Duệ Nhi tỉnh.” Lăng Nhược Nhược kinh hỉ kêu to, từ trong nội tâm phát ra vô hạn vui sướng.

Bé nghe nàng kêu một tiếng như vậy, cũng cao hứng hét lên: “Ca ca tỉnh, ca ca tỉnh.” Bé hưng phấn trợn to mắt nhìn chằm chằm Tát Duệ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong.

Chốc lát sau, Tát Duệ quả nhiên từ từ tỉnh dậy, chỉ là khi mới tỉnh dậy, ánh mắt lại mở to đầy mê mang, vẻ mặt có chút mờ mịt nhìn bọn họ.

“Duệ Nhi, con thế nào?” Lăng Nhược Nhược nhẹ nhàng tiến lên, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, ôn nhu hỏi.

Bé cũng khẩn trương nhìn hắn, sốt ruột chờ hắn trả lời.

Tát Duệ không nói gì, vẫn như cũ nhìn bọn họ.

Cái này… Vẻ mặt của Tát Duệ làm cho lòng Lăng Nhược Nhược trầm xuống, cảm thấy có một điềm báo không tốt. Tát Duệ lẽ nào thật sự biến thành si ngốc, lẽ nào thật sự sẽ biến thành ngốc tử?

“Duệ Nhi…… ” Nàng có chút bất an, chuẩn bị đi gọi đại phu.

Tát Duệ nhìn nhìn Lăng Nhược Nhược, lại nhìn nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của bé, rốt cuộc thì thào nói: “Mẫu phi, đệ đệ.” Nói xong liền ngậm miệng lại.

Tát Duệ vừa cất tiếng nói, nhất thời khiến Lăng Nhược Nhược mừng lo lẫn lộn, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Thật tốt quá, Tát Duệ hẳn là không sao, hắn có thể nhận ra mình, như vậy khẳng định là không có di chứng.

“Ca ca, cục cưng ở đây.” Bé cười tủm tỉm nhìn hắn, cầm tay hắn.

Tát Duệ cười với bé, cả người vẫn thực suy yếu, thực vô lực.

“Mau, nhanh đi báo cho Vương gia, Tiểu Vương gia tỉnh. Còn nữa, mau mời đại phu đến.” Lăng Nhược Nhược vội vàng ra lệnh, sau khi đám người đầu tiên đi rồi, nàng chợt nghĩ tới cái gì, lại nói: “Báo cho Vũ sườn phi, Tiểu Vương gia tỉnh, nói nàng ta không cần lo lắng.”

Nghĩ đến mấy ngày nay, Vũ Sương Nhi nhất định không được yên ổm, Tát Hoàn không cho phép nàng ta ra khỏi phòng nửa bước, lại càng không cho phép nàng ta tới thăm Tát Duệ. Làm như một người mẹ, nàng thật đáng thương.

Tát Hoàn nghe tin, lập tức bỏ lại công tác trong tay, vội vàng chạy tới. Thấy Tát Duệ không có việc gì, hắn lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời càng cảm thấy Lăng Nhược Nhược đáng quý.

Đại phu cũng đúng lúc tới kiểm tra cho Tát Duệ, chẩn mạch xong, còn chậc chậc lưỡi tỏ vẻ rất ngạc nhiên, nói là xưa nay không ai có thể vượt qua nguy hiểm như vậy, thậm chí không để lại di chứng, nói rồi ghi một phương thuốc bồi bổ, thế này mới rời đi.

“Ta thấy, Duệ Nhi về sau cùng ở lại chỗ chúng ta đi, hắn cũng cần chúng ta cẩn thận chăm sóc, hiện tại hắn thân mình suy yếu, không thể luyện võ nữa, càng không thể làm lụng vất vả. Ngươi cảm thấy thế nào?” Đợi hết thảy an tĩnh trở lại, Lăng Nhược Nhược kéo Tát Hoàn qua một bên, lén lút nói chuyện.

Tát Hoàn không chút do dự, lập tức đồng ý nói: “Được, Nhược Nhi, liền làm theo ý của ngươi, về sau chuyện lớn nhỏ trong vương phủ phải nhọc ngươi.” Hắn lúc này vừa là đau lòng vừa là tín nhiệm.

Lăng Nhược Nhược sáng sủa cười, nhẹn nhàng nói: “Ta chỉ là tội cho Duệ Nhi, ta xem hắn cũng như cục cưng, ta là người từng trải, trong lòng hiểu được.” Nếu chưa làm mẹ, nàng có lẽ không biết loại cảm giác này, nhưng nàng đã có cục cưng nên trong lòng rất rõ ràng.

Tát Hoàn đang định nói cái gì, đột nhiên bị quấy rầy.

“Ta muốn gặp Duệ Nhi, ta muốn gặp Duệ Nhi, cho ta vào gặp Duệ Nhi.” Tiếng van khóc của Vũ Sương Nhi từ ngoài truyền vào, cùng với tiếng thị vệ vội vàng ngăn trở.

“Chuyện gì?” Tát Hoàn lớn tiếng quát, tâm tình hiện tại coi như tốt, bằng không hắn sẽ tức giận.

Một thị vệ vội vội vàng vàng chạy vào, tất cung tất kính nói: “Vương gia, sườn phi muốn gặp Tiểu Vương gia, hiện tại đang tranh cãi ở bên ngoài.”

Lăng Nhược Nhược và Tát Hoàn nhìn nhau, chỉ nghe Tát Hoàn lãnh khốc vô tình nói: “Bảo nàng ta cút, bổn vương và Tiểu Vương gia không muốn gặp nàng.” Nữ nhân tâm địa rắn rết đó, hắn ngay cả nhìn nàng cũng cảm thấy ác hàn, chán ghét.