"Ồ, một cậu nhóc? Bỏ nhà ra đi hả?"

***

Harry thừa nhận rằng kế hoạch sẽ không bao giờ theo kịp những biến động nhưng cậu lại thích cái loại cảm giác không cần phải suy tính quá nhiều này.

Sau khi ràng hành lý của mình lên đuôi chổi, cậu cột chặt chiếc áo choàng tàng hình lên người và bay khỏi sàn nhà, rời căn phòng nhỏ thông qua cửa sổ.

Bay về phía khung trời rộng lớn, cậu không nén nổi những tiếng cười tươi vui.

Gió lạnh thổi qua, gào thét những trận cuồng hoan.

Chúng cũng rung ngân tựa như đang phấn khích.

Cậu nheo lại đôi mắt, tận hưởng sự tự do tươi mới vừa tìm lại được sau khi đã đánh mất quá lâu này.

Sự sung sướng không ngừng trào dâng trong lòng quả thực có thể khiến ngực cậu nổ tung.

Niềm vui mừng của Harry lan sang Cedric thật dễ dàng.

Anh nheo mắt lại và mỉm cười.

Và dường như có thể rời khỏi căn phòng ngột ngạt vây khốn bọn họ đã khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nếu như có thể tự do bay lượn thế này mãi thôi, trong khi tận hưởng khoảnh khắc ấy, có mấy ai lại đi suy xét tương lai sẽ ra sao chứ.

Cả bầu trời này đều đang rộng mở vì họ.

Tuy nhiên, những đám mây trắng cuồn cuộn, những cơn cuồng phong lạnh băng trên bầu trời giống như muốn nhắc nhở bọn họ một điều gì đó.

Trong tích tắc, những hạt mưa nho nhỏ rơi xuống, khẽ đập lên kính mắt của Harry.

"Trời mưa rồi." Harry nói, đồng thời kéo cơ thể trở về với thực tại.

Cả người cậu lạnh lẽo phát run.

Đôi tay có lẽ cũng sắp sửa đông cứng đến mức không còn cảm giác.

"Trước mắt chúng ta cứ tìm một chỗ trú đã." Cedric hoàn toàn đồng ý với cậu.

Mặc dù bản thân không cảm giác được cái rét lạnh nhưng anh nghĩ Harry không nên đem sức khoẻ ra mạo hiểm.

Bọn họ đáp xuống dưới một vòm cầu.

Vừa nhảy xuống khỏi cán chổi, Harry suýt chút nữa té ngã.

Cậu phát hiện ra hai chân mình đã đông lạnh đến mức hoàn toàn chết lặng, gần như không có chút sức lực nào để đứng lên.

Cậu đi qua đi lại, vội vội vàng vàng mở rương hành lý, lấy ra một chiếc áo len thực dày.

Đây là món quà Giáng sinh mà mẹ Ron đã tặng cậu.

Đêm càng sâu, khí trời sẽ càng lạnh giá.

Cậu hi vọng chiếc áo len sẽ giúp mình vượt qua được mùa đông này cũng như chống chọi qua khỏi trò đùa đột ngột từ thiên nhiên trong buổi đêm hè hôm nay.

Harry ngồi trên chiếc rương, cuộn tròn người lại và dùng một chiếc áo sơ mi khác để phủ hờ lên đôi chân lạnh cóng.

Cậu chống cằm, ngơ ngác nhìn lên khoảng trời tối đen như mực.

Ngồi dưới vòm cầu, chỉ cần mưa không trở nặng hơn thì không lo chết chìm.

Cedric ngồi cạnh bên cậu.

Harry rất biết ơn hành động này của anh.

Mặc dù Cedric không thể chạm vào, cũng chẳng có chút hơi ấm nhưng khoảng cách gần sát đến vậy cũng đủ để Harry có thể tưởng tượng ra được một người bạn đồng hành ấm áp đang ngồi ngay cạnh mình, cùng cậu trải qua buổi đêm lạnh lẽo, cô đơn này.

Và có lẽ về sau sẽ còn cùng nhau đi qua vô số buổi đêm như vậy nữa.

"Này! Cậu bé từ đâu đến đó?" Có ánh đèn đột nhiên sáng lên khiến Harry hoảng sợ.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt của một ông lão lang thang đầu tóc bạc phơ đang xuyên qua ánh đèn nhìn cậu, trong đó tràn ngập sự hoài nghi lẫn cảnh giác.

"Cháu rất xin lỗi vì đã làm phiền đến ông, cháu chỉ muốn trú mưa ở đây mà thôi." Harry lắp bắp.

Một đứa bé ở một mình ngoài đường giờ này có thể gặp phải nhiều chuyện nguy hiểm.

Cậu có thể sẽ bị cướp, điều này quả thực rất tệ.

Vì dù sao đi nữa, tất cả những món đồ trong rương là toàn bộ gia tài cậu mang theo để trở lại Hogwarts.

"Ồ, một mình hả? Bỏ nhà đi à?" Ông lão lang thang mỉm cười.

Khuôn mặt nhăn nheo để lộ những chiếc răng lộn xộn, ố vàng vì khói thuốc.

Điều khiến Harry ngạc nhiên là giọng nói của ông xem như còn ôn hoà.

"Ta không muốn cho cháu ở lại đây trừ khi cháu hứa với ta phải về nhà khi trời sáng.

Một đứa nhóc lưu lạc ngoài đường một mình thế này, cũng sẽ không lường được mình sẽ gặp phải chuyện gì đâu."

"Tất nhiên, cháu sẽ làm vậy ạ.

Nhưng cảm ơn ông, cháu chỉ đang chờ mưa tạnh thôi." Harry vội vàng tỏ ý, trong đôi mắt xanh lục vẫn còn một chút hoảng loạn và không chắc chắn.

Ở trong tình huống không thể sử dụng đũa phép thế này, cậu mới nhận ra khả năng tự vệ của mình kém cỏi đến mức nào.

Ông lão cũng không miễn cưỡng cậu nữa.

Ông cầm đèn đi vào một chỗ càng sâu càng kín đáo hơn.

Harry và Cedric liếc nhau đầy bất an.

Giữa lúc đang tự hỏi có nên nắm bắt cơ hội này để bỏ trốn thật nhanh không, ông lão kia đã quay lại, đưa cho Harry một chiếc cốc còn bốc khói và một nhúm chăn mền thoạt trông dơ hầy.

"Này, trà mới đây.

Nếu không muốn bị lạnh đến chết cóng thì uống ngay đi.

Chăn của ta cũng chia một nửa cho cháu, mà dù sao thì nó cũng đã rách làm đôi rồi."

Ông cười phá lên giống như chẳng hề để tâm.

Harry còn hơi do dự, và ông lão vẫn đang cố nhìn chăm chăm vào cậu.

Không hiểu vì sao, đôi mắt già nua kia lại khiến cậu nhớ đến hiệu trưởng Dumbledore.

Cậu đón lấy chiếc cốc sứt mẻ cũ nát từ bàn tay gầy gò, nhăn nheo, đầy gân xanh của ông lão.

Độ ấm lập tức lan sang lòng bàn tay lạnh như đá của cậu.

Khẽ nói cảm ơn, và để không phụ lòng tốt của ông lão, Harry bưng cốc lên uống một ngụm mới phát hiện trong cốc không phải trà mà là ca cao nóng.

Một luồng ấm áp theo cánh tay lan tràn vào cõi lòng, lại trào lên khoé mắt, và rồi toàn thân đều được bao phủ trong sự ấm nóng ấy.

"Cảm ơn ông ạ." Harry nói lại lần nữa.

Lần này, cậu bày tỏ sự cảm động sâu sắc hơn so với lời cảm ơn chiếu lệ trước đó.

Cơn mưa phùn dần dần nặng hạt.

Mưa ào ào trút xuống mặt đất nhưng cũng không đủ nhiều để hội tụ thành dòng nước.

Trong cơn gió rét lạnh, Harry không thể không quấn chặt tấm chăn.

Trong cái bầu không khí thinh lặng đầy xấu hổ này, cậu không biết có nên tâm sự một chút với ông lão hay không: "Ngoài trời lạnh lắm, ông cũng nên về nhà đi ạ."

"À, không sao cả, mấy ông già chẳng cần lo lắng về cái lạnh như những người trẻ đâu.

Bởi vì khi người ta già đi, họ sẽ càng trân trọng nhiều thứ hơn.

Ai biết đời mình sẽ còn được trải qua mấy mùa lạnh nữa đây?" – ông lão lang thang đáp lời, nheo mắt lại, cầm đèn đặt ở gần chỗ Harry ngồi.

Ông nhìn thấy chiếc chổi để trên mặt đất nhưng lại lặng im không hỏi gì, chỉ lấy một tấm chăn rách ra quấn bản thân lại, ngồi vào chỗ cách Harry không xa lắm.

Cedric di chuyển, bay đến khoảng giữa bọn họ, chớp mắt với Harry.

Harry không thể không mỉm cười.

Trong cái đêm kì lạ này, cậu đã trốn khỏi nhà Dursley lần thứ hai.

Không có xe đò hiệp sĩ, không có một con chó lớn âm thầm bảo vệ cậu trong bóng đêm, chỉ có một linh hồn dịu dàng và một ông lão xa lạ nhưng quyết định ở lại bên cậu bởi vì lo lắng cậu sẽ cảm thấy cô độc giữa đêm đen lạnh giá.

Nghe tiếng mưa rơi tí tách, Harry đột nhiên hỏi, "Tại sao ông lại đến đây ạ?" Không biết là vì tò mò hay chỉ vì muốn trò chuyện với ông lão ít nhiều đã giúp đỡ cậu này.

Ông cụ quấn chặt tấm chăn.

Trong đôi mắt lụi tàn thanh xuân ấy lại tràn ra một tia sáng – cái loại ánh sáng mà thiếu niên không có được, một thứ ánh sáng đã trải qua tích luỹ của tháng năm.

"Bởi vì ta muốn trở thành một họa sĩ."

Harry ngạc nhiên nhìn ông.

Ông lão mỉm cười, dường như rất hài lòng với biểu cảm đó của cậu.

Ông tuỳ ý sửa lại tấm chăn: "Ta đã từng làm công nhân, làm việc không ngừng nghỉ.

Sau đó kết hôn, có con.

Ta yêu tụi nó, khi tụi nó đã có mục tiêu phấn đấu, có gia đình riêng, tụi nó đều đi rồi.

Ta chia cho tụi nó số tài sản tích cóp được.

Vợ ta cũng đã mất, để lại một mình ông lão thừa thãi trên cõi đời này là ta đây.

"

"Ta già rồi, không còn làm công nhân được nữa.

Ta trở lại những con đường mình đã từng đi qua, nơi ta gặp gỡ người ta yêu, ta dừng chân một lần ở những nơi chúng ta đã cùng đến, rồi ta lại đi tiếp.

Đi vào rừng, đi ngang qua bãi cỏ, đi dọc bờ sông.

Bỗng nhiên, ta cảm thấy mình có thể làm một hoạ sĩ, vẽ lại tất cả những thứ ta đã từng trải qua.

Phác hoạ trên giấy vẽ những cảnh tượng khiến ta cảm thấy thoải mái.

Ta chưa từng học vẽ nhưng ta nghĩ mình có thể thử xem.

Khi già rồi, người ta cũng chỉ còn lại mỗi thời gian nhàn rỗi."

Harry không nói gì.

Cậu không cách nào hiểu được cảm giác này.

Cậu còn quá trẻ, cuộc sống của cậu chỉ mới bắt đầu.

Thậm chí còn chưa qua được một phần năm tuổi thọ tiêu chuẩn nhưng dường như có gì đó trong lời nói của ông cụ đã chạm đến cậu, khiến cậu cảm thấy thực không dễ chịu: "Giờ ông đã trở thành hoạ sĩ rồi ạ?"

"Ta đã cố gắng vẽ rất nhiều." Ông cụ bình tĩnh trả lời: "Nhưng ta không hài lòng, rất không hài lòng.

Có nhiều điều ta vẫn không thể biểu đạt ra, vì vậy ta rời nhà ra đi.

Đi khỏi căn nhà trống rỗng kia.

Ta nghĩ thế giới này rất rộng, sẽ luôn có những chuyện có thể giúp ta tìm lại cảm giác đã từng có.

Nhưng cũng có khả năng chúng vốn không tồn tại.

Một số cảm xúc sở dĩ rất quý giá là bởi vì chúng không thể nào có được lần thứ hai."

"Nhưng ông vẫn đang tìm kiếm ạ?" Harry hỏi.

"Đương nhiên rồi.

Làm người, cũng nên ấp ủ một vài niềm hi vọng." Ông mỉm cười, nói: "Giống như hôm nay ta gặp được cháu, ta nhớ tới George con ta.

Nó cũng đã từng bỏ nhà đi vào năm mười sáu tuổi lúc nó quen biết một cô bé đáng yêu.

Thằng bé ngốc, nó cho rằng trốn tránh mọi thứ là có thể giữ cho tình yêu kéo dài mãi mãi.

Ta và Anna như phát điên mà tìm nó.

Người khác khó có thể cảm nhận được tâm trạng lo lắng của người làm cha mẹ thế này."

"Không giống nhau đâu ạ." Harry nói một cách cay đắng.

Nếu cậu thực sự có cha mẹ, cậu sẽ không bỏ nhà đi.

Bất kể là bao xa, họ vẫn sẽ tìm đến bên cạnh cậu: "Cháu khác với George." Cedric ngẩng đầu, nhìn cậu đầy quan tâm.

"Vậy ư." Ông cụ không nói gì thêm.

Ông nheo mắt nhìn màn mưa, lẩm bẩm: "Mỗi lần tổn thương, chúng ta lại xác nhận được tình cảm dành cho nhau.

Gây thương tổn lẫn nhau là bởi vì chúng ta yêu nhau."

Mưa vẫn cứ không ngừng rơi.

Harry áp mặt vào chăn, mỗi một bên má cảm giác được cái nóng và lạnh khác nhau nhưng lại khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu.

Tinh thần hứng khởi qua đi, sự mệt mỏi chiếm cứ toàn thân cậu.

Mơ màng sắp ngủ, cậu cảm thấy đôi tay già nua đã cho cậu một li ca cao ấm áp kia đắp lên người cậu thêm một tấm chăn nữa.

Kì thực, Pentunia và bà Figg cũng không tiếp xúc với nhau nhiều.

Nói đúng ra, bà Figg là một trong những kiểu người Pentunia ghét.

Bà Figg nuôi mèo.

Nhà bà đầy mùi mèo và hơi ẩm.

Đối với một người luôn lấy gọn gàng sạch sẽ làm đầu như Pentunia, đây là một sai lầm không thể tha thứ.

Điểm chung duy nhất giữa họ là bà Figg là người hàng xóm duy nhất đồng ý chăm sóc thằng nhóc Harry rắc rối khi nó còn nhỏ.

Petunia cũng chẳng biết ơn bà bao nhiêu, chỉ cảm thấy Harry thật sự đáng ghét và phiền phức.

Mà sáng nay, dưới ánh mặt trời, bà già này chặn Petunia lại trước cửa, thoạt nhìn vô cùng căng thẳng.

Tóc bà ta còn để xoã, áo ngủ chưa thay, hai con mắt mở to trừng trừng làm Petunia cảm thấy cực kì khó chịu.

"Thằng nhóc ở nhà cô đâu rồi?" Vốn đã phản cảm với những gì trước mắt, nghe thấy câu hỏi này, Petunia càng thêm chán ghét.

Bà vẫn luôn tránh việc người xung quanh nhắc tới hoặc chú ý Harry.

Bà càng mong tất cả hàng xóm đều xem nó như người vô hình.

"Tôi không biết việc này có can hệ gì đến bà." Tuy rằng nói như vậy nhưng Petunia cũng mơ hồ phát hiện kể từ tối qua bà thật sự không nhìn thấy thằng nhóc quái dị kia nữa.

Có lẽ là nó đã lẻn đi đâu đó và chơi rong cả đêm.

Chắc chắn bà sẽ để Vernon dạy cho nó một bài học nhớ đời.

"Nó không có ở nhà?" Bà Figg căng thẳng hỏi, vặn vẹo đôi tay một cách đầy quái dị.

Để đuổi bà già dị hợm này đi sớm và để hàng xóm không trông thấy cảnh nhà khó coi này, Petunia qua loa gật đầu, xem như thừa nhận.

"Ôi..." Bà Figg hít sâu một hơi, nghiêng ngả lảo đảo lao xuống bậc thang, vừa múa may đôi tay vừa kêu to: "Mundungus! Mundungus!"

Petunia vội vàng quan sát khắp nơi một phen, sau khi nhận ra không có ai trên đường nhìn thấy cảnh tượng này, bà bất mãn oán giận, kịp thời đóng cửa lại.

***

Tác giả: Máy tính hư mất, đem đi sửa mất một tháng, thay luôn ổ cứng, cài lại hệ điều hành, mấy bản nháp mất hết.

Bên sửa máy chỉ để lại cho tui có ba cái icon trên màn hình: My Computer, Internet Explorer với Recycle Bin.

Điên mất thôi, ít nhất cũng phải báo tin cho tui chứ *té ngã* Không hiểu được tui download chậm tới mức nào hả!.