Chẳng lẽ là phim của bố mẹ cậu? Nhưng lần trước bỏ trong phong thư, chưa bao giờ được gói như vậy. Nhưng nếu không phải, thì là gì?

Kim Tại Trung quyết định không đoán già đóan non nữa, vẫn là để dàn máy DVD nói cho mình biết. Cái dàn máy chiếu phim gia đình này cũng mới một cách đáng ngờ, Kim Tại Trung không biết nó được “chăm sóc” rất cẩn thận còn không phải sau khi cậu tới mới có, cậu cũng không có ý định đi tìm hiểu.

“CD?! Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?”

Trong lúc Kim Tại Trung đang thắc mắc, trong loa truyền đến tiếng dương cầm du dương….

Bài hát kết thúc rồi, Kim Tại Trung không biết mình phải phản ứng như thế nào mới thích hợp. Một bài ca khá hay nhưng nếu như cậu không nghe nhầm, đó chắc là tiếng Thái, vấn đề là cậu nghe không hiểu tiếng Thái, nên không hiểu được ý nghĩa của bài hát.

Trịnh Duẫn Hạo chẳng lẽ chỉ muốn cậu nghe bài này?! Vậy tại sao lại phải rắc rối như vậy? Nhưng nếu như trong đó có ý nghĩa gì đặc biệt vậy tại sao phải là một bài nhạc Thái, Trịnh Duẫn Hạo biết rõ cậu không biết tiếng Thái.

Chính là trong lúc Kim Tại Trung đang nghi hoặc, thì trong loa truyền đến một âm thanh, rất dài, chỉ có một câu. Kim Tại Trung chắc chắn: tuyệt đối không sai đó là tiếng của Trịnh Duẫn Hạo! Tại Trung vội vàng tua lại, nhưng nghe đi nghe lại bốn lần, tuyên bố bỏ cuộc.

Trịnh Duẫn Hạo thu một câu nói của mình vào sau khi bài hát kết thúc. Nếu như câu này của Trịnh Duẫn Hạo là muốn nói cho cậu nghe, tại sao lại phải cách một lúc lâu như vậy, nếu như không phải lúc đó mình đang suy nghĩ ý nghĩa của lời bài hát, rất có khả năng không nghe thấy câu đó. Nhưng nếu như không muốn mình nghe, vậy tại sao lại nói? Mà quan trọng bây giờ là tại sao hắn phải dùng tiếng Thái?! Bản thân nghe bốn lần, vẫn không hiểu gì cả, cũng không phải bất kì câu nói đơn giản nào cậu vô tình nhớ được trong phim Thái. Trịnh Duẫn Hạo rốt cuộc đang nghĩ gì?

DVD biểu thị đã kết thúc, Kim Tại Trung lại bấm nút play, đứng dậy, nằm trên giường, nắm mắt lại, im lặng nghe giai điệu truyền đề từ loa, lúc bài hát gần đến khúc cuối thì đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, lần này Kim Tại Trung có thể khẳng định người gõ cửa là Tổng tẩu. Liền đứng dậy bấm nút tạm dừng, đi mở cửa, đứng trước mặt cậu quả nhiên là Tổng tẩu.

“Kim thiếu gia, điện thoại của thiếu gia.”

Tông tẩu cười mỉm, đưa điện thoại. Kim Tại Trung rất ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười, bắt điện thoại, không nói gì. Tổng tẩu cười cười, xoay người đi xuống lầu. Kim Tại Trung đóng cửa xoay người lại, đưa điện thoại không dây đến bên tai.

“Là ta.”

“Ân. Những thứ bên trong đã nghe qua chưa?”

“Nghe rồi, rất hay. Nhưng…ta không hiểu.”

“Ân.”

Sau khi Trịnh Duẫn Hạo trả lời như vậy, Kim Tại Trung một lúc không biết nên nói gì, điện thoại một chốc im lặng, im ắng đến nổi kỉ hồ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương. Kim Tại Trung cầm điều khiển từ xa bấm nút play.

“Ta vừa rồi đang nghe, thì Tổng tẩu gõ cửa….ngươi bên đó, vẫn còn việc sao?”

“Ân.”

Lại một tiếng trả lời đơn giản, sau đó Kim Tại Trung nghe thấy tiếng cúp điện thoại. Đưa điện thoại ra khỏi tai lại đặt lên bàn, Kim Tại Trung trong lòng có chút lạc lõng: công việc, Trịnh Duẫn Hạo sẽ không nói với cậu; tình cảm, Trịnh Duẫn Hạo chỉ luôn làm mà không nói, bây giờ bản thân lại có ý tránh né.

Trừ hai thứ này, giữ bọn họ không có gì để nói. Nhưng rất nhanh, khuôn mặt của Kim Tại Trung lại lộ ra nụ cười. Trừ lần đó cậu gọi qua đó Trịnh Duẫn Hạo gọi lại, lần này là lần đầu tiên Trịnh Duẫn Hạo đi xa gọi điện cho cậu. Âm thanh cứ lưu động trong không gian, Kim Tại Trung cầm áo choàng bước vào trong phòng tắm.

Dòng nước ấm áp chảy dài trên cơ thể, Kim Tại Trung vuốt mái tóc ướt ra đằng sau.

“Hình như hơi dài, ngày mai, phải đi cắt tóc.”

Nước chảy qua khoé môi đang nhếch lên, chan hoà chảy xuống ngực.

Cho đến khi ra khỏi salon cao cấp đó, Hàn Kính vẫn có chút kì lạ, hình Kim Tại Trung quay đầu nở nụ cười rạng rỡ hỏi anh [thế nào?] vẫn lưu động trước mắt. Còn nhìn Kim Tại Trung lúc đó trừ từ kinh ngạc, anh không tìm được từ nào để hình dung. Sau khi mái tóc dài mềm mại được thay thế bằng mái tóc ngắn gọn gàng, nét nam tính lúc trước bị mái tóc dài che đi đã được lộ ra, nhưng lại khiến người khác cảm thấy “tuyệt mỹ”.

Hàn Kính nhớ lần đầu gặp Kim Tại Trung tóc của cậu chỉ dài hơn lúc sau khi cắt một chút, nhưng có thể tại vì lúc đó cậu hơi âm trầm nên nhìn có vẻ nữ tính, nên lúc đó mình không cảm thấy kinh ngạc, cũng có thể bây giờ bản thân mang tâm trạng khác.

“Ta một lát muốn đi ăn món Thái.”

“Uh, vâng.”

Kim Tại Trung ngắt lời của Hàn Kính.

“Ngươi có chỗ nào giới thiệu không?”

.

“Bây giờ đừng đưa đồ ăn lên trước, đợi đến khi bọn ta gọi mới đem lên.”

“Vâng.”

Sau khi người phục vụ đi khỏi phòng, Kim Tại Trung đừng dậy đi đến bên cửa sổ.

“Tiệm bậc nhất quả nhiên phong cảnh cũng khác.”

Tiệm bọn họ tới là tiệm bán các món ăn Thái tốt nhất ở đây. Chỗ này đặc sắc nhất, vì từ lão bạn đến người phục vụ đều là người Thái nhưng mỗi người phục vụ đều nói tiếng Anh một cách lưu loát. Nó là loại nhà bằng gỗ hai tầng, rất yên tĩnh khiến tâm trạng người ta trở nên bình yên.

“Không thích sao?”

“Một nơi đẹp như vậy sao không thích được.”

“Gọi nhiều món như vậy, ta còn tưởng ngươi rất đói, sao không cho ăn ngay?”

“Ta muốn để bản thân đói thêm chút nữa, một lần ăn cho đã!”

Kim Tại Trung nghiêng đầu cười nghịch ngợm.

“Nếu không hôm sau lại ăn không được.”

“Sao lại ăn không được! Chỉ cần ngươi…”

Lời của Hàn Kính đột nhiên dừng lại, một lát sau thì hiểu được ý nghĩa của Kim Tại Trung muốn nói, biểu tình vui vẻ trên khuôn mặt mất đi, nhẹ nhàng ôm Kim Tại Trung vào lòng.

“Sẽ không đâu.”

Hai người đứng như vậy một lát, không ai nói gì.