CHƯƠNG 19

Kim Tại Trung bỏ đũa xuống, đứng dậy đi hai bước lại quay người lại ấn nút bên cạnh bàn, mới đi ra ngoài cửa, mở cửa đi ra hai bước, nghĩ lại không muốn mình bị ức, nên quay lại nắm lấy nắm cửa, một giây sau cửa bị đóng sầm lại. Kim Tại Trung mãn nguyện xoay người bỏ đi, chọn cái hướng ngược lại với lần trước đi lên trên lầu. Trên đường gặp không ít người chào cậu, Kim Tại Trung chỉ gật đầu, không phải cậu đang làm cao, cậu chỉ là đang giận! Toà nhà này lại lớn như vậy, hành lang dài một cách quá đáng lại còn ngã rẽ lung tung, cậu hơn nửa ngày mới lên được hai tầng lầu đến sân thượng. Nhìn thấy cảnh tượng trên sân thượng, Kim Tại Trung một lần nữa ngẩn ngơ: Đẹp quá! Tên Trịnh Duẫn Hạo này cũng thật biết hưởng thụ!

Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính chiếu vào, ấm áp rải lên trên nền đất, ngay cả khi bây giờ là tháng hai cậu mặc đơn giản như vậy đứng ở đây vẫn không cảm thấy lạnh. Tuy rằng bây giờ là tháng hai không phải là tháng sáu, nhìn hồ nước phản chiếu một vùng trời xanh Kim Tại Trung cũng trở nên hưng phần, cơn giận cũng tiêu gần hết. Bây giờ mới phát hiện mình không mang giày mà chạy ra đây, quyết định sau khi trở về việc đầu tiên phải làm là tìm giày mang vào. Trịnh Duẫn Hạo đã giúp cậu chuẩn bị quần áo, thì chắc chắn cũng chuẩn bị giày cho cậu, trừ phi hắn không muốn để cho bản thân đi khỏi toà nhà này. Rồi hai ngày sau cậu mới biết, Trịnh Duẫn Hạo không phải không cho cậu đi khỏi toà nhà này, mà là không cho cậu đi đến chỗ tổng bộ sau này bị cậu hình dung là “lớn một cách hoang đường”, chí ít là tạm thời không cần.

Kim Tại Trung nhìn đông nhìn tây, đi vào một quầy thuỷ tinh nhìn giống quầy bar ở bên cạnh, mở cánh cửa tủ ra, quả nhiên là một hàng các loại rượu vang được xếp ngăn nắp! Đưa đầu vào nhìn kĩ năm sản xuất, không xem còn đỡ, xem rồi lại giật mình: đều là rượu mắc tiền! Khó trách lại dùng loại gỗ đỏ cao cấp này làm kệ để rượu, ý tưởng lấy vài chai mắc nhất đem giấu đi lướt qua trong đầu, tay vừa đụng tới chai rượu liền rút lại.

Thôi đi, thật sự chọc giận Trịnh Duẫn Hạo cũng không tốt.

Kim Tại Trung chạy đi đung đưa chiếc xích đu vừa xinh đẹp lại vừa hoài cổ, một lát lại chạy đến bên hồ nước ngồi đưa tay vào trong hồ nghịch nước, giống như trẻ con chơi đùa cả ngày, dù gì cậu hiện tại cũng không có việc gì để làm.

Kim Tại Trung chơi được một lát thì có người lên gọi cậu đi dùng cơm tối. Lúc trưa chưa ăn no đã bị Trịnh Duẫn Hạo chọc cho giận no rồi, Kim Tại Trung rất nhanh liền trở về phòng ngủ chọn một đôi giày vừa chân mang vào sau đó đi xuống nhà hàng ở lầu một dùng cơm. Trịnh Duẫn Hạo không có ở đây, nên chỉ có Kim Tại Trung ngồi một mình trên bàn ăn dùng cơm.

Trên thực tế, Kim Tại Trung vừa ra khỏi phòng không lâu, Trịnh Duẫn Hạo cũng đi ra, mặc lại bộ đồ ban nãy, cùng với Đặng Dũng và Đào Chí Cương lại rời khổ tổng bộ. Trước khi xe li khai, Đào Chí Cương nhịn không được lầm bầm vài câu.

“Oh ngươi nói xem, đại ca xuống máy bay gấp như vậy liền phóng xe trở về chính là vì bọn họ báo cáo Kim thiếu gia đã tỉnh dậy? Vậy mà mới về không lâu liền đi, còn chọc cho Kim thiếu gia giận như vậy.”

Lúc Kim Tại Trung đóng sầm cửa bọn họ đang ở dưới lầu, không nhìn thấy nhưng nghe thấy, đại ca của bọn họ sẽ không đóng sầm cửa.

“Cẩn thận để đại ca nghe được sẽ cắt lưỡi của ngươi đem cho chó ăn.”

Đêm đó cho tới khi Kim Tại Trung đi ngủ cũng không thấy Trịnh Duẫn Hạo trở về, đoán là Trịnh Duẫn Hạo chắc sẽ không về. Đến sáng ngày hôm sau thức dậy mới phát hiện, một bên giường còn lại có dấu hiệu từng có người nằm, nhưng trong phòng lại không thấy bóng dáng của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung hoài nghi liệu có phải dấu vết do mình lăn qua. Cho đến khi nhìn thấy giấy ghi chú, cậu chắc chắn, Trịnh Duẫn Hạo thật sự từng trở về.

“Hôm nay A Chí sẽ đưa cậu đi làm quen nơi này.”

Nhìn những nét chữ đẹp trên tờ giấy của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung thở dài: xem ra Trịnh Duẫn Hạo chỉ muốn bản thân mình chấp nhận, chứ không định cho mình bất kì giải thích gì.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Kim Tại Trung gặp Đào Chí Cương. Lúc ở Trung Quốc gần một năm tuy rằng từng gặp qua, nhưng trên thực tế không tiếp xúc nhiều. Trước đó đối với ông ta, Kim Tại Trung luôn có cảm giác rất thông minh, nhưng nửa tháng tiếp theo sự tiếp xúc đã khiến Kim Tại Trung thay đổi cảm giác đối với ông ta: Đào Chí Cương không phải thông minh như trong tưởng tượng của cậu, mà còn hơi ngốc. Đương nhiên chỉ là tính cách hơi ngốc, nhưng lúc làm việc vẫn là sạch sẽ gọn gàng, nếu không làm sao trở thành thuộc hạ đắc lực của Trịnh Duẫn Hạo. Có thể vì có không ít người giống bản thân bị vẻ bề ngoài thông minh của ông ta lừa, mà đề phòng, sau khi tiếp xúc vì sự ngốc nghếch của ông ta mà gỡ bỏ lòng đề phòng, một lúc không cẩn thận sẽ sập bẫy của ông ta, giống như ông ta có vài lần hữu ý vô tình hỏi cậu có thích Trịnh Duẫn Hạo hay không.

Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Kim Tại Trung đã ra khỏi toà nhà lớn này, nhìn toà nhà lớn một cách quá đáng nhìn vào như một toà lâu đài, biết toà nhà mình ở chỉ là toà nhà chính. Ở bên trái của toà nhà chính có 4 toà nhà không nhỏ, theo kiểu hiện đại, lầu 3 của một trong ba toà nhà có phòng tập thể hình cùng trường huấn luyện. Ở đây không phải mỗi người mỗi ngày đều luân phiên, lúc không luân phiên cũng có quy định tập thể hình và thời gian tập luyện. Phòng tập thể hình tất nhiên là dùng để tập thể hình, còn trường huấn luyện bên trong là luyện tập các loại cách thức chiến đấu khác nhau, còn có khu vật riêng để tập bắn súng. Những cái này đều là để phòng thân thủ của bọn họ bị yếu đi. Còn lầu bốn thì thuộc về Trịnh Duẫn Hạo, nói xong câu đó Đào Chí Cương lại thêm một câu:

“Đương nhiên hiện tại Kim thiếu gia cũng có thể sử dụng.”

Kim Tại Trung nghe thấy không biết nên đáp lại như thế nào, mặt ửng hồng, nên giả vờ làm khách tham quan.

Rất lâu sau Kim Tại Trung vẫn nhớ, sau đó khi cậu xuống lầu nơi các bộ hạ luyện tập, những người vốn đang luyện tập toàn bộ đứng thẳng, một tiếng “Kim thiếu gia” đầy khí thế khiến cậu chấn động không ít.

Từ tầng đó đi ra, Đào Chí Cương nói tổng bộ có hai kho vũ khí, một cái ở tầng hầm của toà nhà này, còn một cái ở tầng hầm của toà nhà chính. Kim Tại Trung lúc đó có chút không hiểu, nếu như người xấu nào vào được kho vũ khí châm lửa, vậy chẳng phải là xong rồi sao? Sau này khi Đào Chí Cương nói cho cậu nghe về cách bố trí nhân lực, cậu mới biết, tại sao bảo vệ ở nơi đây không nhiều, nơi đây thân thủ không phải là nguyên nhân quan trọng nhất, nguyên nhân chủ yêu là vì nó có mạng cảm ứng trong không gian.

Ở phía sau toà nhà bên trái còn có hai toà nhà một toà là dành cho “những huynh đệ” bảo vệ an toàn của tổng bộ ở, một toà là để cho những người phụ việc như Tống Tẩu ở. Bên phải của toà nhà chính là một hành lang dài khoảng mười lăm mét có một lớp thuỷ tinh chống đạn, cuối hành lang là thang máy để xuống phòng hội nghị dưới tầng hầm. Phía sau toà nhà chính thật sự là một vườn hoa: bãi cỏ, các loài hoa, đài phun nước lớn, còn một cái hồ bơi lớn gấp đôi so với cái hồ trên sân thượng của toà nhà chính. Chỉ là trong mùa này không có hoa nở, không có cách nào thưởng thức cảnh đẹp muôn hoa đua nở, nhưng trong cái nhà kính lớn kia các loài hoa đều tranh nhau khoe sắc.

Kim Tại Trung đã dùng đến 4 ngày rưỡi mới tham quan hết tổng bộ, bao gồm cả toà nhà cậu ở. Biết được ngay cả khi thân phận cậu đã khác, thì có một số chỗ cậu thường cũng không được đi đến. Ví dụ như phòng làm việc của Trịnh Duẫn Hạo, ở đó người được vào chỉ có hai người: một người là Trịnh Duẫn Hạo, một người là Dương Húc Huy. Phòng điều khiển sự an toàn của tồng bộ, trừ Trịnh Duẫn Hạo, Dương Húc Huy, người được vào chỉ có Đặng Dũng và Đào Chí Cương hoặc là người được mệnh lệnh đặc biệt của Trịnh Duẫn Hạo. Còn một nơi cậu không chỉ không được vào, mà bình thường cả nhắc cũng không được nhắc, đó là phòng trước đây của lão phu nhân cũng chính là mẹ của Trịnh Duẫn Hạo. Chỗ đó Trịnh Duẫn Hạo cũng không đi đến, chỉ có ba của hắn mỗi năm vào ngày quy định cũng vào căn phòng đó ở một ngày. Lúc nghe Đào Chí Cương nói, Kim Tại Trung ý thức được, mẹ của Trịnh Duẫn Hạo đã qua đời, còn ngày mà ba Trịnh Duẫn Hạo đến chắc chắn là ngày giổ của bà. Ý thức được điểm này Kim Tại Trung cảm thấy trong lòng buồn buồn, có chút khó chịu. Đến sau này của sau này Kim Tại Trung biết được, ngày ba Trịnh Duẫn Hạo đến không phải ngày giỗ của bà mà là ngày bà vào sống tại phòng đó, cũng chính là ngày bà trở thành vợ của ông.

.

Đến ngày thứ năm, Kim Tại Trung nhận lấy một cuốn sổ khá dày từ tay Đào Chí Cương, trên đó viết: Bang Quy Của Bang Băng Diễm

“Thật sự vẫn viết rõ như vậy.”

Lúc Kim Tại Trung nghĩ như vậy miệng đã thốt ra.

“Trong bang thực sự có viết rõ ràng một số quy định nhưng chưa bằng một phần năm của cái này, một số quy định không cần nói mọi người cũng hiểu. Cái này là do đại ca đặc biệt dặn Huy ca bỏ ra hai ngày để làm ra. Kim thiếu gia tự mình xem xem, có chỗ nào không hiểu thì hỏi ta.”

Kim Tại Trung chỉ mất nửa ngày liền xem xong. Thực sự có chỗ không hiểu, nhưng không phải là không hiểu nó nói gì mà là không hiểu cách tư duy và logic trong này. Cậu cảm thán: không cùng thế giới, tư duy logic cũng có khác biệt rất lớn. Kim Tại Trung không hỏi Đào Chí Cương cái gì, dù gì Trịnh Duẫn Hạo cũng sẽ không để cậu lo những chuyện loạn thất bát tao này, hắn chỉ cần nhớ có những quy định này, chú ý bản thân đừng phạm quy là được, còn việc làm sao chấp hành không liên quan đến cậu.

Đến đây nửa tháng, Kim Tại Trung đã nhớ hết mặt và tên của tất cả mọi người ở đây, cũng dần quen với cuộc sống nơi đây, quen với sự cung kính của họ đối với cậu. Điều duy nhất không quen, chính là quan hệ giữa cậu và Trịnh Duẫn Hạo.

Kim Tại Trung không phải ngày nào cũng gặp Trịnh Duẫn Hạo, có lúc ba bốn ngày cũng không gặp hắn một lần. Nhiều lúc cũng là sau khi cậu ngủ Trịnh Duẫn Hạo mới trở về, trước khi cậu tỉnh dậy đã đi, cậu chỉ có thể dựa vào vết nhăn trên giường để phán đoán hắn ta có về hay không. Thái độ của Trịnh Duẫn Hạo đối với cậu không nóng cũng không lạnh, ngữ khí nói chuyện cũng không nhạt không mặn, nhưng quan hệ vẫn lạnh lẽo như vậy, Trịnh Duẫn Hạo không hề đụng cậu đến một lần. Lúc đầu Kim Tại Trung bản thân trong lòng vẫn còn giận, Trịnh Duẫn Hạo lại làm vẻ mặt không nóng không lạnh, chỉ cần hắn buổi tối về sớm, cậu liền nhanh chóng tắm rửa sau đó leo lên giường đắp mền nằm sang một bên, quay lưng về phía Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo cũng không nói gì, tự mình lấy một chiếc chăn khác nằm sang một bên. Hai người giống như những người lại nằm trên cùng một chiếc giường. Kim Tại Trung trong lòng hết giận, lại bắt đầu cảm thấy đau lòng, đau lòng lại cảm thấy uỷ khuất.

Trịnh Duẫn Hạo lo chuyện ăn ở của cậu rất chu đáo, tuy không tự tay làm, nhưng cũng tự mìng dặn dò: xương cá nhất định phải làm sạch, những món cần hương vị gừng chỉ được dùng nước gần, không được dùng gừng cắt lát hay cắt sợi, mỗi bữa ăn nhất định phải có một món rất cay. Mấy ngày trước bị cảm, Trịnh Duẫn Hạo nửa đêm về tới nơi còn dặn Tổng tẩu ngày hôm sau nấu canh gừng cho cậu, trên bàn còn để lại thuốc và giấy ghi chú, tuy chỉ có hai chữ “uống thuốc”.

Trịnh Duẫn Hạo vẫn luôn chú ý mọi thứ của cậu, nhưng đối với cậu vẫn luôn lạnh lùng, cả những việc cơ bản trên giường cũng không có. Đứng dưới vòi hoa sen, Kim Tại Trung đặt tay lên hình xăm trên xương quai xanh.

Cái này xem là gì? Nếu như cho cậu một thân phận. chỉ cần một câu của Trịnh Duẫn Hạo là được đúng không? Tại sao lại làm cái này? Hình xăm này không chỉ có nhiều người biết, mà còn nhiều người muốn bắt người có hình xăm như cậu để uy hiếp Trịnh Duẫn Hạo. Như vậy, người có hình xăm này rất quan trọng đối với Trịnh Duẫn Hạo? Cậu có thể nghĩ như vậy không? Trịnh Duẫn Hạo thật sự quan tâm đến cậu đúng không? Nếu không thì không cần phải cho cậu cái thân phận này.