Mãi đến khi Diệp Tự Minh truyền nước, Diệp Xán vẫn bồn chồn không yên.

Cậu không quen người đàn ông kia, mặc dù cậu không biết vì sao gã gọi tên lúc nhỏ của mình, nhưng chắc chắn gã đang gọi cậu. Ánh mắt hai người chạm nhau một giây, mặc dù Diệp Xán đã nhanh chóng nhìn sang hướng khác, nhưng cái nhìn này đủ để cậu xác định được rằng, người đàn ông xa lạ này biết cậu.

Nói đúng hơn là, đã từng biết cậu.

Tại sao lại có thể như thế nhỉ? Diệp Xán cố gắng nhớ lại kí ức trước bảy tuổi, cố gắng nhớ xem mình có biết người đàn ông này không, nhưng khi ấy cậu còn quá nhỏ, sau này cuộc sống bên cạnh Diệp Tự Minh quá nhiều màu sắc, cậu gần như đã quên hết tuổi thơ tối tăm ảm đạm ấy rồi. Ký ức xưa kia giờ đã mơ hồ không rõ, ngoại trừ mẹ ruột ngày nào cũng gặp, cậu không nhớ bất kỳ người nào cả, không có ai đủ sức gây ấn tượng cho cậu đến tận bây giờ.

Cho dù người đàn ông này biết cậu từ mười mấy năm trước, tại sao bây giờ vẫn nhận ra cậu? Chẳng lẽ do mình quá giống lúc nhỏ, liếc mắt một cái là nhận ra?

Một bàn tay lạnh lẽo che lên tay cậu, Diệp Xán bừng tỉnh từ trong suy nghĩ miên man, Diệp Tự Minh nhẹ giọng hỏi: “Vẫn đang hãi sợ sao?”

Diệp Xán cau mày nói: “Ai sợ? Nếu không phải anh đến tìm tôi, tôi còn định xông lên làm anh hùng cứu mĩ nhân ấy, đều tại anh làm mất cơ hội của tôi.”

Ngoài miệng thì ghét bỏ Diệp Tự Minh, nhưng cậu lại chôn mặt trên vai hắn.

Đúng là cậu đang hoảng sợ, cậu rất cần cảm giác an toàn khi gần gũi với  Diệp Tự Minh. Khi Diệp Xán lên cấp hai, cậu đã hiểu chuyện rồi, có một thời gian dài cậu rất tự ti. Cậu bắt đầu ý thức được rằng vị trí con riêng của mình rốt cục là như thế nào, mẹ mình có ảnh hưởng như thế nào đến nhà người ta, lúc còn nhỏ, những người đàn ông thường xuyên được mẹ đưa về nhà qua đêm rốt cuộc là loại người gì.

Trước khi cậu vào nhà họ Diệp, mẹ từng gieo và đầu cậu những ý nghĩ ác độc của con buôn thấp hèn, tuổi thơ của Diệp Xán không hề được dạy dỗ phải trái đúng sai. Sau này, chính Diệp Tự Minh đã dạy cậu thế nào là làm người đúng đắn, thế nào là tố chất cần có của một con người, cậu được hắn dạy dỗ đàng hoàng tử tế, khi ấy cậu mới hiểu được mẹ ruột mình thấp kém đến cỡ nào.

Tất cả những thứ này khiến cậu tự ti. Cậu chủ lớn của nhà họ Diệp hoàn mỹ đến cỡ nào, còn cậu vô giáo dục đến cỡ nào, sinh ra trong hoàn cảnh dơ bẩn đến cỡ nào. Cũng may, Diệp Tự Minh không biết gì cả.

Từ khi Diệp Xán lên cấp hai đã rất nỗ lực học tập, con nhà giàu đến tuổi này đã biết ra vào các chốn vui chơi giải trí, Diệp Xán lại ngày ngày theo đuôi Diệp Tự Minh học hỏi. Diệp Tự Minh thấy cậu ham học rất mừng, chỉ có mình Diệp Xán biết cậu cố gắng như vậy là để trở thành một người ưu tú hơn, trở thành một người xứng đáng sánh vai với Diệp Tự Minh.

Bây giờ Diệp Xán đã tốt nghiệp khoa chính quy, sau khi tốt nghiệp đã được một phòng làm việc có tiếng về thiết kế tại nước Mỹ mời về làm việc, còn được giao cho hạng mục vô cùng quan trọng. Cậu đã tài giỏi hơn rất nhiều người cùng tuổi rồi, cứ nghĩ rằng hai chữ tự ti không còn dính dáng đến cậu nữa, vậy mà hôm nay bị gọi tên cũ, Diệp Xán hoảng sợ không biết phải làm sao. Cậu theo bản năng muốn đến gần Diệp Tự Minh, sợ hắn nhớ ra cậu là một đứa con riêng thấp kém, là đứa con của người phụ nữ đã phá hủy gia đình hắn, sợ hắn biết được tuổi thơ của cậu là mẹ ruột ngày ngày ân cần dạy bảo cướp tài sản của nhà họ Diệp.

Hóa ra, sự tự ti này vẫn luôn khắc sâu vào xương tủy cậu, chưa bao giờ rời đi.

Diệp Xán buồn bực mất tập trung, nhìn xem kẻ biết cậu là loại người gì đây này, một tên cặn bã đánh y tá! Cậu không biết người đàn ông kia, cũng không muốn biết, cậu chỉ muốn dán lấy hắn để tìm kiếm cảm giác an toàn.

Diệp Tự Minh nghĩ cậu chỉ đang sợ hãi, trong lòng càng lúc càng đau, hắn nhẹ nhàng dỗ dành cậu: “Tại anh hai không tốt, lần sau sẽ không để em đi một mình nữa. Đừng sợ, anh hai sẽ không để bất kì ai làm em bị thương…”

Hắn vừa nói vừa vỗ nhẹ mu bàn tay Diệp Xán. Bị hắn vỗ mấy lần, Diệp Xán đột nhiên cảm giác được tay Diệp Tự Minh quá lạnh, lúc này cậu mới phản ứng được bàn tay Diệp Tự Minh đang vỗ tay cậu là bàn tay bị truyền nước.

“Đang truyền nước mà anh cũng dám động đậy!” – Diệp Xán lấy lại tinh thần, thấp giọng trách mắng: “Đừng cử động, lát nữa lệch kim y tá lại mất công truyền lại cho anh.”

“Anh biết rồi.” – Diệp Tự Minh đáp lời, không cử động nữa.

Lúc này, phải rút tay của mình ra mới đúng nhỉ… Diệp Xán nghĩ thầm, quay đầu nhìn gò má Diệp Tự Minh, Diệp Tự Minh dường như cảm nhận được tầm mắt của cậu, cũng hơi nghiêng mặt nhìn lại, nở nụ cười dịu dàng với cậu.

Diệp Xán bị vẻ dịu dàng này đóng đinh tại chỗ, biết rõ người trước mặt không hề thật lòng cười với mình nhưng vẫn một lòng thấy hắn là người đẹp trai nhất thế giới này. Người này là người cậu thầm yêu bấy lâu, cũng là người mà cậu hận nhất, hắn đang đặt tay lên tay cậu, chỉ cần cậu không rút ra, hai người sẽ duy trì tư thế này, nhìn qua rất giống… Rất giống một cặp đôi đang yêu đương mặn nồng.

“Tay của anh lạnh lắm đúng không?” – Diệp Tự Minh dùng tay phải chạm vào tay trái của mình, phát hiện tay mình cực kỳ lạnh, định rút tay ra.

Trong nháy mắt, Diệp Xán quyết định làm một hành động lớn mật. Cậu nhanh chóng xoay cổ tay, lòng bàn tay hướng lên trên, năm ngón tay của cậu đan vào năm ngón tay của Diệp Tự Minh. Diệp Tự Minh kinh ngạc nhìn sang, Diệp Xán cảm nhận được hai tai của mình đang đỏ bừng bừng, cầu mong Diệp Tự Minh đừng chú ý đến nó, cố gắng bình tĩnh nói: “Đã bảo anh truyền nước thì đừng có động đậy, sao lại giống trẻ con không nghe lời thế hả? Tay truyền nước đương nhiên là lạnh rồi, có phải chuyện gì kì lạ lắm đâu. Thôi được rồi, tôi giữ tay anh, bây giờ đừng động đậy nữa.”

Đúng là Diệp Tự Minh không để ý đến hai tai đỏ bừng của Diệp Xán, trong mắt hắn chỉ có mười ngón tay đan vào nhau mà thôi. Có lẽ là sợ chạm đến kim, Diệp Xán không nắm chặt chút nào, chỉ nhẹ nhàng đặt dưới bàn tay hắn mà thôi, tay cậu nhỏ hơn tay hắn nhiều, nhưng năm ngón tay khớp xương rõ ràng, nhìn qua là biết đây là tay của một thanh niên trưởng thành.

Đã bao lâu rồi hai người chưa nắm tay? Trong trí nhớ của Diệp Tự Minh, hắn thường xuyên nắm một bàn tay nho nhỏ, khi ấy Diệp Xán rất thích được hắn nắm tay. Nhưng Diệp Xán lớn rồi không cần hắn nắm tay nữa, hắn vui vì Diệp Xán đã lớn, cũng thấy hơi mất mát.

Em trai lớn rồi, sẽ xa cách anh trai. Anh em nhà nào cũng như vậy, trưởng thành rồi, từng người thành gia lập nghiệp, trải qua cuộc sống của riêng mình, không còn thân mật dính lấy nhau như khi còn bé nữa. Diệp Tự Minh biết chuyện này là bình thường, hắn cũng cố gắng làm quen với nó, nhưng sâu trong đáy lòng hắn, thời gian càng trôi đi lại càng dần nảy sinh ý nghĩ âm u.

Nếu em trai mãi mãi ở cùng hắn thì tốt. Nếu em trai mãi mãi chỉ thích một một mình anh trai là hắn, mãi mãi ỷ lại anh trai, mãi mãi không thể rời bỏ anh trai, vậy thì tốt.

Em trai hắn thực sự quá tốt, ngoại hình dễ nhìn, thành tích học tập tốt, tâm địa thiện lương, vừa ngoan vừa lễ phép biết điều, hoàn toàn không có chỗ nào để chê, vậy mà hắn lại nảy sinh suy nghĩ này…

Diệp Tự Minh luôn kiêu ngạo có tự chủ lại hiếm khi thấy thiếu thốn như lúc này, hắn nhìn mười ngón tay thân mật quấn lấy nhau, hắn biết em trai chỉ thương xót hắn vì đang bệnh mà thôi, thế nhưng hắn không kiềm chế được suy nghĩ u ám trong lòng.

Nếu mãi mãi thế này thì tốt, chỉ cần nhốt Diệp Xán lại, không cho em ấy đi bất kì đâu, có phải ngày nào cũng được em ấy nắm tay như vậy không?

“Tiểu Xán, năm nay em… Đã hai mươi mốt tuổi rồi.”

Diệp Xán không hiểu tại sao Diệp Tự Minh đột nhiên nhắc đến chuyện này, ừ một tiếng: “Làm sao?”

“Chờ qua sinh nhật tháng sau, em đã đủ tuổi kết hôn rồi.” – Diệp Tự Minh nhìn có vẻ rất bình tĩnh, hỏi: “Em có ý kiến gì không? Liên quan đến chuyện kết hôn ấy.”

Diệp Xán cứng người. Ý kiến gì? Đương nhiên là có, từ năm cấp ba cậu đã ảo tưởng được lên giường với anh trai rồi, ý kiến quá ấy chứ.

Nếu nói ra, e là Diệp Tự Minh sẽ rút kim tiêm đập chết cậu mất.

Mặc dù bây giờ ngoài làm việc và chơi game, công việc to lớn nhất của cậu là cố gắng làm Diệp Tự Minh tức chết, nhưng dù nói lời này ra bằng giọng điệu đùa giỡn cậu cũng không dám, cihr có thể lớn tiếng nói: “Mắc mớ gì đến anh!”

“Cha mất rồi, anh lớn như cha, anh có nghĩa vụ phải nhắc nhở em, hôn nhân là chuyện vô cùng quan trọng. Anh không muốn em ra ngoài tìm bừa một người đưa vào nhà họ Diệp, nhất định phải lựa chọn thật kỹ.”

Bị đối tượng thầm mến nhiều năm dạy chuyện kén vợ kén chồng, trong lòng Diệp Xán ngũ vị tạp trần, không biết là mặn, đắng hay chua, nhưng chắc chắn không có ngọt. Cậu hỏi ngược lại Diệp Tự Minh: “Anh cũng hai mươi tám rồi, chuyện kết hôn anh định thế nào?”

Diệp Tự Minh lớn hơn Diệp Xán bảy tuổi, theo lý hắn phải kết hôn trước cậu. Diệp Xán hiểu rõ chuyện này nhưng vẫn luôn tự từ chối không nghĩ đến chuyện này. Nhìn Diệp Tự Minh không có ý định kết hôn, Diệp Xán mừng thầm, trốn tránh chủ đề nhạy cảm này, âm thầm sống cuộc sống lầm lỗi với anh hai mà cậu thầm thương.

Con người mà, dù sao cũng phải đối mặt với hiện thực, đưa đầu cũng chịu một đao, rụt đầu cũng chịu một đao, nếu Diệp Tự Minh đã nhắc đến thì cậu phải nhân cơ hội này hỏi cho rõ.

“Anh?” – Diệp Tự Minh hơi run run, không nghĩ Diệp Xán sẽ hỏi như vậy: “Tạm thời anh không có ý định kết hôn.”

Diệp Xán nói: “Nhưng dù sao anh vẫn phải kết hôn. Với thân phận của anh, chắc chắn phải tìm người môn đăng hộ đối, ở Đông Linh có nhà họ Lâm lớn nhất, anh sẽ tìm con gái họ Lâm à?”

“Không biết.”

“Thế chắc chắn anh phải tìm con gái trong gia tộc lớn.”

Diệp Tự Minh liếc nhìn Diệp Xán một cái, không phủ nhận: “Anh sẽ tìm một người trong gia tộc lớn.”

Đây là lần đầu tiên Diệp Tự Minh nói về kế hoạch kết hôn cho Diệp Xán, cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng chính tai nghe vẫn khổ sở không thôi. Người cậu yêu đang nắm tay cậu, thế mà hắn lại nói muốn kết hôn với người khác…

“Tôi không giống anh, tôi sẽ chỉ kết hôn với người tôi yêu thôi!” – Cậu cao giọng tuyên bố, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Diệp Tự Minh, không biết mình đang đánh cược cái gì: “Tôi thà cả đời không kết hôn, còn hơn ngủ cùng một người chỉ vì mục đích khác.”

“Suy nghĩ của em rất đúng.” – Diệp Tự Minh khẳng định, hắn hơi phiền muộn, nhưng không để lộ vẻ phiền muộn lên mặt mình, nhẫn nhịn khổ sở và không yên tâm trong lòng, căn dặn: “Nhưng chọn bạn gái nhất định phải cẩn thận, đầu tiên phải nhìn xem người ta có thật lòng với em…”

Diệp Xán càng nghe càng giận, cắn răng ngắt lời hắn: “Không cần anh phải dạy tôi tìm bạn gái! Tôi… Tôi đã có người trong lòng rồi!”