Travis Brigham tỉnh giấc, tiểu vào cái xô để cạnh giường và rửa tay bằng nước đóng chai. Cậu chỉnh lại sợi xích nối chiếc còng đang khóa vào quanh cổ chân mình với một cái chốt nặng đóng trên tường.

Cậu lại một lần nữa nghĩ tới bộ phim ngu ngốc đó, Saw, trong phim có hai người bị xích vào một bức tường, giống như cậu lúc này, và chỉ có thể đào thoát bằng cách cưa cụt chân của chính bọn họ.

Cậu uống một ít Vitamin Water, ăn vài thanh granola và quay trở về với cuộc điều tra trong tâm trí mình. Cố hình dung ra xem chuyện gì đã xảy đến, tại sao cậu lại phải kết thúc ở chỗ này.

Và ai là kẻ đã gây ra chuyện khủng khiếp này?

Cậu thiếu niên nhớ lại hôm trước, về mấy người cảnh sát hay đặc vụ đã tới nhà cậu. Bố cậu đã cư xử không ra làm sao, mẹ cậu chỉ biết khóc lóc thật yếu đuối. Travis đã vớ lấy bộ đồng phục, dắt xe đạp đi tới chỗ làm ở tiệm bánh. Cậu đạp xe một đoạn ngắn vào trong vạt rừng sau nhà rồi chỉ đơn giản là không chịu đựng hơn được nữa. Cậu ném xe đạp đổ xuống, ngồi cạnh gốc cây sồi lớn và bắt đầu khóc đến run người.

Thật vô vọng! Tất cả mọi người đều căm ghét cậu.

Trong lúc ngồi chùi mũi dưới gốc sồi, một địa điểm ưa thích của Travis - nó nhắc cậu nhớ tới một nơi ở Aetheria - cậu nghe thấy tiếng chân sau lưng mình, bước đi thật nhanh.

Trước khi kịp quay về phía tiếng động, toàn bộ tầm nhìn của Travis biến thành một màu vàng, tất cả các sợi cơ trong cơ thể đồng loạt co lại, từ cổ tới đầu ngón chân. Hơi thở của cậu bị cắt ngang, rồi Travis ngất đi. Và sau đó cậu tỉnh dậy ở đây, dưới tầng hầm này, với một cơn đau đầu âm ỉ. Ai đó đã tấn công cậu bằng súng bắn xung điện Taser, Travis biết vậy. Cậu đã xem qua cách chúng hoạt động trên YouTube.

Cơn hoảng loạn chỉ là phản ứng nhất thời. Sờ tìm cẩn thận - xuống dọc theo phía trước quần, rồi đằng sau - cậu nhận ra không ai làm gì mình - không phải theo cách đó. Dẫu vậy nó càng làm cậu cảm thấy bất an hơn. Xâm hại tình dục ít nhất cũng còn có vẻ hợp lý. Nhưng như thế này… chỉ đơn giản bị bắt cóc, rồi giam giữ ở một nơi như trong câu chuyện của Stephen King ư? Việc quái quỷ gì đang diễn ra vậy chứ?

Lúc này, đang ngồi dậy trên chiếc giường xếp rẻ tiền luôn rung bần bật mỗi khi cậu động đậy. Travis nhìn quanh nhà tù của mình thêm lần nữa, một gian tầng hầm bẩn thỉu. Nơi này sặc mùi ẩm mốc và dầu. Cậu thiếu niên nhìn chỗ đồ ăn thức uống được để lại cho mình: Phần lớn là khoai tây chiên và bánh giòn đóng túi, cả những hộp bánh Oscar Mayer - vị thịt lợn muối hay gà tây. Cùng Red Bull, Vitamin Water và Coke để uống.

Một cơn ác mộng. Mọi thứ trong cuộc đời cậu suốt tháng nay đều là một cơn ác mộng không thể chịu đựng nổi.

Bắt đầu từ bữa tiệc mừng tốt nghiệp ở ngôi nhà nằm trên những ngọn đồi phía bên kia Xa lộ 1. Travis tới đó chỉ vì mấy cô bé nói Caitlin hy vọng cậu sẽ có mặt. Không, đúng là cô ấy thực sự muốn thế! Vậy là Travis đã đạp xe đi suốt cả quãng đường đó theo xa lộ, ngang qua Công viên Tiểu bang Garrapata.

Rồi cậu bước vào trong nhà, để sau đó kinh hoàng khi chỉ nhìn thấy những vị khách sành điệu, chẳng có ai ăn mặc xuềnh xoàng hay có bộ dạng game thủ. Một đám đông kiểu Miley Cyrus.

Và tệ hơn thế, Caitlin nhìn Travis như thể không hề nhận ra cậu. Các cô gái đã bảo cậu đến cười rúc rích, cùng đám bạn trai chải chuốt của bọn họ. Tất cả những người khác đều nhìn cậu chằm chằm, thầm tự hỏi một gã quê mùa như Travis Brigham đang làm gì ở đây.

Tất cả là một màn gài bẫy để mang cậu ra làm trò đùa.

Một địa ngục mắc dịch thực sự.

Nhưng cậu không thể quay lại và bỏ chạy. Không đời nào. Cậu bám trụ lại, xem qua đống đĩa CD chắc phải có đến cả triệu chiếc mà gia chủ sở hữu, thử xem qua vài kênh truyền hình, ăn những món đồ ăn thực sự rất tuyệt. Cuối cùng, buồn rầu và ngượng ngập, cậu đi đến quyết định đã đến lúc phải quay về. Cậu thiếu niên thầm tự hỏi liệu có quá giang được ai vào lúc gần nửa đêm này hay không. Rồi Travis trông thấy Caitlin, say mèm vì tequila, đang phát cuồng lên với việc Mike D’Angelo và Brit ra về cùng nhau. Cô lóng ngóng mò mẫm tìm chìa khóa trong khi lảm nhảm gì đó về chuyện sẽ đuổi theo hai người kia và… vậy đấy, cô ta cũng không biết rồi sẽ làm gì.

Travis chợt nghĩ: Hãy làm người hùng. Cầm lấy chìa khóa, đưa cô ấy về nhà an toàn. Cô ấy sẽ chẳng để ý đến chuyện bạn không chải chuốt. Cô ấy sẽ không quan tâm đến khuôn mặt đỏ bầm đầy mụn của bạn.

Cô ấy sẽ biết ở bên trong bạn là ai… Cô ấy sẽ yêu bạn.

Nhưng Caitlin đã ngồi ngay trước tay lái, các bạn cô ta chui vào ghế sau. Tất cả bọn họ đều là, “Bạn gái, bạn gái…” Travis không thể buông xuôi. Cậu chui ngay vào xe ngồi cạnh cô bé, cố thuyết phục cô đừng lái xe.

Anh hùng…

Nhưng Caitlin đã lao vụt đi, phóng xe xuống lối ra rồi hòa vào lòng đường Xa lộ 1, tảng lờ những lời nài nỉ của Travis để cậu lái xe.

“Ừm, làm ơn đi, Caitlin, dừng lại!”

Nhưng thậm chí cô bé chẳng buồn nghe cậu nói.

“Caitlin, thôi nào! Xin cậu đấy!”

Và sau đó…

Chiếc xe trật bánh khỏi lòng đường. Tiếng kim loại va đập mạnh vào đá, tiếng la hét nghe chói tai hơn bất cứ âm thanh nào Travis từng biết đến.

Ấy vậy nhưng mình vẫn phải trở thành gã anh hùng mắc dịch.

“Caitlin, nghe tôi nào. Cậu có thể nghe tôi nói chứ? Hãy nói với họ tôi đã lái xe. Tôi đã không uống gì. Tôi sẽ nói với họ tôi bị mất lái. Sẽ không có gì nghiêm trọng đâu. Nếu họ nghĩ cậu đã lái xe, cậu sẽ phải vào tù.”

“Trish, Van?... Tại sao họ không nói gì cả?”

“Cậu nghe thấy tôi nói chứ, Cait? Hãy ngồi sang ghế hành khách. Ngay lập tức! Cớm sẽ đến bất cứ lúc nào. Tôi đã lái xe! Cậu nghe tôi nói chứ?”

“Ôi, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.”

“Caitlin!”

“Được, được. Cậu đã lái xe… Ôi, Travis. Cảm ơn cậu!”

Và cô bé đưa hai cánh tay quàng quanh cậu, làm Travis có một cảm giác không hề giống bất cứ điều gì cậu từng trải qua.

Cô ấy yêu mình, mình và cô ấy sẽ bên nhau!

Nhưng chuyện đó không kéo dài lâu.

Sau vụ việc, hai người có nói chuyện vài lần, đã đi uống cà phê ở Starbuck, ăn trưa ở Subway. Nhưng chẳng mấy chốc, những lần họ bên nhau trở nên gượng gạo. Caitlin thường im lặng và bắt đầu lảng tránh nhìn về phía Travis. Cuối cùng, cô bé thôi không trả lời những cuộc gọi của cậu nữa.

Thậm chí Caitlin còn trở nên xa lánh hơn cả trước khi xảy ra hành động tử tế của Travis.

Còn tiếp theo, thử nhìn xem điều gì đã xảy ra. Tất cả mọi người ở Bán đảo Monterey - không, tất cả mọi người trên thế giới - bắt đầu căm ghét cậu.

“Gh3t phải cho mọi người biết nhưng [người lái xe] là một kẻ hoàn toàn quái đản, một tay thảm hại…

Nhưng ngay cả khi đó Travis vẫn không từ bỏ hy vọng. Buổi tối hôm Tammy Foster bị tấn công, hôm thứ Hai, cậu đã nghĩ về Caitlin và không tài nào ngủ được, vậy là cậu tới nhà cô bé. Để xem liệu cô có ổn không, dù chủ yếu là vì ý nghĩ, trong trí tưởng tượng của cậu rằng rất có thể cô đang đứng chờ ngoài sân sau hay trước cửa nhà. Caitlin sẽ gặp cậu và nói, “Ôi, Travis, mình xin lỗi đã xa cách như thế. Mình chỉ đang cố vượt qua nỗi ám ảnh về Trish và Van. Mình thực sự yêu cậu!”

Nhưng ngôi nhà tối om. Cậu thiếu niên đành đạp xe quay về đến nhà lúc hai giờ sáng.

Ngày hôm sau, cảnh sát xuất hiện và hỏi Travis cậu đã ở đâu đêm hôm trước. Cậu đã nói dối theo bản năng và kể mình có mặt tại Game Shed. Tất nhiên cảnh sát đã khám phá ra cậu không hề ở đó. Và giờ đây, chắc chắn họ đang nghĩ cậu là kẻ đứng đằng sau vụ tấn công Tammy.

Tất cả mọi người căm ghét mình…

Travis đang hồi tưởng lại việc bản thân đã tỉnh dậy ở chỗ này sau khi bị bắn bằng súng phát xung điện. Một người đàn ông cao to đứng nhìn xuống cậu. Ông ta là ai? Bố của một trong các cô gái đã thiệt mạng sau vụ tai nạn chăng?

Travis có hỏi. Song người đàn ông chỉ chỉ tay vào cái xô dùng để đi vệ sinh, thức ăn và đồ uống. Đồng thời cảnh cáo, “Các cộng sự và tôi sẽ giám sát cậu, Travis. Cậu nên luôn luôn giữ im lặng. Nếu không…” ông ta giơ ra trước mặt cậu thiếu niên một cái mỏ hàn. “Hiểu chứ?”

Vừa khóc, Travis vừa buột miệng, “Ông là ai? Tôi đã làm gì chứ?”

Người đàn ông ấn phích điện của mỏ hàn vào ổ cắm trên tường.

“Không! Tôi xin lỗi. Tôi sẽ im lặng! Tôi xin hứa!”

Gã rút phích điện mỏ hàn ra. Rồi đi lên cầu thang. Cửa tầng hầm bị đóng lại. Thêm nhiều tiếng bước chân nữa, và cửa trước đóng sầm lại. Một chiếc xe hơi nổ máy. Thế là Travis bị bỏ lại một mình.

Cậu chỉ nhớ lờ mờ về những ngày tiếp theo, càng ngày càng chìm ngập trong ảo giác hay những giấc mơ. Để xua đuổi cảm giác buồn chán - và cả sự điên dại - Travis đã chơi DimensionQuest trong đầu mình.

Còn lúc này, Travis thở gấp khi nghe thấy tiếng cửa trước mở ra ở phía trên đầu.

Tiếng bước chân vang lên rầm rập.

Kẻ giam giữ cậu đã quay trở lại.

Travis ôm chặt lấy mình, cố không bật khóc. Im lặng. Anh bạn biết luật rồi mà. Hãy nhớ tới khẩu Taser. Hãy nhớ tới cái mỏ hàn.

Cậu nhìn chằm chằm lên trần - trần với cậu, sàn với kẻ bắt cóc - trong khi người đàn ông đi khắp nơi trong tòa nhà. Năm phút sau, các bước chân bắt đầu di chuyển thành một quy luật nhất định. Travis cứng người; cậu biết âm thanh đó có nghĩa là gì. Hắn đang xuống đây. Và, phải, vài giây sau ổ khóa cửa tầng hầm kêu lách cách. Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang cọt kẹt, đi xuống dưới.

Lúc này, Travis co rúm người lại trên giường khi cậu nhìn thấy kẻ giam giữ mình tới gần. Thường người đàn ông xách theo một cái xô không và sẽ mang cái xô đã đầy lên trên. Nhưng hôm nay hắn chỉ cầm theo một túi giấy.

Điều này làm Travis phát hoảng. Bên trong đó là cái gì vậy?

Cái mỏ hàn chăng?

Hay thứ gì đó còn kinh khủng hơn?

Đứng bên cạnh cậu thiếu niên, hắn chăm chú quan sát Travis. “Cậu cảm thấy thế nào?”

Như phân ấy, đồ chết tiệt, theo mày thì có thể thế nào chứ?

Nhưng cậu nói, “Tôi ổn.”

“Cậu thấy yếu?”

“Tôi đoán vậy.”

“Nhưng cậu đã ăn.”

Một cái gật đầu. Đừng có hỏi vì sao hắn làm chuyện này. Bạn rất muốn, nhưng đừng hỏi. Nó cũng giống như vết muỗi đốt to nhất trên thế giới. Bạn muốn gãi; nhưng đừng. Hắn sẽ lấy mỏ hàn ra.

“Cậu có thể đi được chứ?”

“Tôi đoán vậy.”

“Tốt. Vì tôi sắp cho cậu một cơ hội rời khỏi đây.”

“Rời khỏi đây? Vâng, làm ơn! Tôi muốn về nhà,” nước mắt trào ra trên gương mặt Travis.

“Nhưng cậu cần giành lấy tự do của mình.”

“Giành lấy nó? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì… Là cái gì?”

“Đừng trả lời quá nhanh,” người đàn ông nói đầy u ám. “Có thể cậu sẽ chọn không làm.”

“Không, tôi sẽ…”

“Suỵt. Cậu có thể chọn không làm điều tôi sắp yêu cầu. Nhưng nếu cậu không làm, cậu sẽ ở lại đây cho tới khi chết đói. Và sẽ còn có những hậu quả khác. Bố mẹ và em trai cậu cũng sẽ chết. Đang có một người ở bên ngoài ngôi nhà của họ ngay lúc này.”

“Em trai tôi vẫn ổn chứ?” Travis hốt hoảng thì thầm hỏi.

“Vẫn ổn. Trong lúc này.”

“Đừng làm hại họ! Ông không thể làm hại họ!”

“Tôi có thể làm hại bọn họ và sẽ làm thế. Ồ, tin tôi đi, Travis. Tôi sẽ làm thế.”

“Ông muốn tôi làm chuyện gì?”

Người đàn ông quan sát cậu càng chăm chú hơn. “Tôi muốn cậu giết một người.”

Một trò đùa chắc?

Nhưng kẻ bắt cóc không hề mỉm cười.

“Ý ông là sao?” Travis thì thầm.

“Giết một người, giống như trong trò chơi cậu vẫn chơi. DimensionQuest.”

“Tại sao?”

“Điều đó không quan trọng, với cậu thì không. Tất cả những gì cậu cần biết là nếu cậu không làm việc tôi đang yêu cầu, cậu sẽ phải chết đói ở đây, và cộng sự của tôi sẽ giết gia đình cậu. Đơn giản vậy thôi. Giờ là cơ hội của cậu. Có hay không?”

“Nhưng tôi không biết cách để giết ai đó.”

Người đàn ông cho tay vào trong túi giấy, lấy ra một khẩu súng lục gói trong một cái bịch nhựa hiệu Baggie. Hắn ném khẩu súng xuống giường.

“Đợi đã! Đây là súng của bố tôi! Ông lấy nó ở đâu?”

“Từ trong xe của ông ta.”

“Ông nói gia đình tôi vẫn bình yên.”

“Đúng thế, Travis. Tôi không làm gì ông ta. Tôi đánh cắp khẩu súng mấy ngày trước, trong khi gia đình cậu đang ngủ. Cậu có thể bắn được nó chứ?”

Travis gật đầu. Thực ra, cậu chưa bao giờ bắn một khẩu súng thật. Nhưng cậu đã chơi các trò bắn súng tại các trung tâm trò chơi. Và cậu cũng xem truyền hình. Bất cứ ai từng xem bộ phim truyền hình The Wire hay The Sopranos đều biết đủ về súng để có thể sử dụng được một khẩu. Cậu lẩm bẩm, “Nhưng nếu tôi làm điều ông muốn, ông sẽ giết tôi. Và sau đó là gia đình tôi.”

“Không, tôi sẽ không làm thế. Sẽ tốt hơn cho tôi nếu cậu còn sống. Cậu giết người tôi muốn cậu giết, ném khẩu súng xuống và chạy. Hãy đi bất cứ đâu cậu muốn. Sau đó tôi sẽ gọi cho bạn tôi, bảo anh ta để yên cho gia đình cậu.”

Có rất nhiều điều trong đề nghị này nghe không hợp lý chút nào. Song tâm trí Travis đã mụ mẫm. Cậu sợ trả lời có, cậu sợ trả lời không.

Travis nghĩ tới em trai mình. Rồi tới bà mẹ. Và thậm chí cả hình ảnh ông bố đang mỉm cười cũng hiện lên trong tâm trí cậu. Mỉm cười khi ông nhìn Sammy, không bao giờ là với Travis. Nhưng dẫu sao đó cũng là một nụ cười, và nó giúp Sammy cảm thấy hạnh phúc. Đấy mới là điều quan trọng.

Travis, anh có mang kẹo về cho em không?

Travis Brigham gạt nước mắt và thì thầm, “Được rồi. Tôi sẽ làm việc đó”.