“Bảo cô ta lên đi!” Chu Lan Nhân nói.

Nhược Trừng đang thắc mắc là Thẩm cô nương nào, tại sao lại cùng họ với mình thì mành xe xốc lên một góc, một người tiến vào ngồi.

“Đa tạ Lan phu nhân!” Giọng nữ thánh thót dễ nghe, trong khoang xe thoang thoảng một mùi hương nhẹ nhàng.

Nhược Trừng chăm chú nhìn, thiếu nữ kia khoác áo choàng lông chim màu đỏ, bên trong là xiêm y thuần sắc trắng như mây, búi tóc cài trâm khảm ngọc trai, mắt ngọc mày ngài, cực kì xinh đẹp. Người kia cũng nhìn Nhược Trừng, hơi kinh ngạc: “Muội là…Nhược Trừng?”

Nhược Trừng gật gật đầu, ngạc nhiên không hiểu sao nàng ta biết tên mình: “Xin hỏi tỷ là…?” Chắc nàng chưa từng gặp cô gái này, nếu đã gặp, nhất định sẽ không quên.

Thiếu nữ kia mỉm cười thân thiện: “Nhược Trừng, ta là Thẩm Như Cẩm, là đường tỷ* của muội!”

 

* Đường tỷ: chị họ

Nhược Trừng lập tức hiểu ra. Thẩm là họ đằng nội của nàng, nhưng nàng chưa từng qua lại với Thẩm gia. Nghe nói sau khi tổ phụ* qua đời, các chú các bác đều ở riêng, mỗi người có cuộc sống riêng. Tuy bá phụ* và cha nàng cùng ở kinh thành nhưng giới văn nhân xưa nay đều kiêu ngạo thanh cao, không hề qua lại với nhau.

 

* Tổ phụ: ông nội; bá phụ: bác

Cho nên lúc cha mẹ mất sớm, nhà bác không nuôi dưỡng nàng, cũng có thể hiểu được. Thẩm Như Cẩm này chắc là con gái của bác.

Thẩm Như Cẩm ngồi xuống cạnh Nhược Trừng, thân thiện nói: “Không ngờ muội đã lớn như vậy rồi! Trước kia nghe nói muội ở trong cung, sau lại vào vương phủ, không dễ dàng đi tìm muội. Trong nhà ta không có tỷ muội, về sau có thể thường xuyên tìm gặp muội được không? Ồ, nhưng muội ở vương phủ, chắc cũng khó ra ngoài?”

Nhược Trừng nhìn nàng ta chỉ mỉm cười, nàng còn chưa biết vì sao cô chị họ này lại giao thiệp với Chu Lan Nhân.

Chu Lan Nhân nhìn hai cô gái chuyện trò thân mật, như là tình cảm chị em thân thiết lắm, lạnh lùng nói: “Thẩm cô nương, hôm nay đến Bình Quốc Công phủ phải nói chuyện bằng bản lĩnh thật sự! Cô đã chuẩn bị tốt chưa?”

Thẩm Như Cẩm nghiêm túc trả lời: “Đã chuẩn bị tốt, sẽ không có vấn đề gì! Chẳng lẽ phu nhân vẫn chưa tin tưởng học vấn của Thẩm gia sao?”

Chu Lan Nhân không ý kiến. Nếu không phải nàng ta tận mắt chứng kiến năng lực của Thẩm Như Cẩm, thì nhìn thiếu nữ non nớt này, đúng là khó lòng khiến người ta yên tâm!

Nhược Trừng không biết bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ cảm thấy mục đích Chu Lan Nhân đi Bình Quốc Công phủ rõ ràng không đơn thuần. Nàng làm bộ ngáp một cái liền gục mặt ngủ. Thẩm Như Cẩm thấy nàng cuộn tròn lại, áo choàng trắng bọc ngoài giống như một khối tuyết tròn vo, không khỏi bật cười, cũng không quấy rầy nữa.

Như nàng ta thấy, tuy rằng Nhược Trừng mồ côi cha mẹ nhưng từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, hiện giờ lại được ở trong vương phủ, cuộc sống hẳn là không có vấn đề gì.

Tới Bình Quốc Công phủ, nha hoàn và bà tử dẫn các nàng vào. Phủ Bình Quốc Công cũng là trâm anh thế gia mấy đời, bên trong xa hoa lộng lẫy. Giờ là cuối năm, hạ nhân trong phủ đang chăng đèn kết hoa khắp nơi để chuẩn bị đón tết.

Bình Quốc Công phu nhân ở tại Bắc viện, nhà chính gồm năm gian, trong viện trồng đầy hoa. Hoa cỏ đua nhau khoe sắc nên không cảm thấy sự lạnh lẽo ảm đạm của mùa đông. Cả nhóm Chu Lan Nhân đứng ở ngoài cửa, sau khi bà tử đi vào bẩm báo rồi mời các nàng vào.

Minh gian rất rộng rãi, vừa vào cửa có thể thấy lò sưởi Lưu Kim Bác Sơn cao hơn đầu người. Phía sau bình phong có tiếng cười nói của một nhóm phụ nữ.

Bình Quốc Công phu nhân ngồi trên giường La Hán bằng gỗ tử đàn, búi tóc đeo trang sức điêu khắc hình Quan Âm ngồi trên tòa sen và trâm vàng tinh xảo. Trên người vị phu nhân này khoác áo choàng lông chồn trắng như tuyết, xiêm y thêu hoàng mẫu đơn, ung dung quý phái. Hai bên, vài người phụ nữ khác mặc xiêm y đơn giản hơn, điệu bộ cúi đầu cung kính, chắc là thiếp thất trong phủ.

Bình Quốc Công phu nhân thấy nhóm Chu Lan Nhân tiến vào, nói với mấy người xung quanh: “Khách của ta đã tới, các ngươi đi về trước đi!”

Mấy người kia vâng dạ, cung kính lui ra ngoài. Chu Lan Nhân và các nàng tiến lên hành lễ, Bình Quốc Công phu nhân sai nha hoàn mang ghế thêu đến, nhìn Thẩm Như Cẩm hỏi: “Vị này là…?”

Chu Lan Nhân vội vàng dịch sang bên cạnh để Thẩm Như Cẩm tiến lên, chìa tay giới thiệu với Bình Quốc Công phu nhân: “Bẩm phu nhân, đây chính là người mà thiếp đã từng nói, Thẩm Như Cẩm, con gái của Thẩm Ung!”

Ánh mắt Bình Quốc Công phu nhân sáng lên: “Thẩm Ung… Nàng là cháu gái của Thẩm lão?”

“Dạ đúng ạ! Thật không dám giấu diếm, Thẩm cô nương được truyền thụ tài học của gia đình. Bức tranh lần trước của phu nhân, thiếp thân nhờ chính nàng ấy hỗ trợ xem xét. Hôm nay phu nhân mời thiếp thân tới phủ, thiếp thân nghĩ phu nhân là người yêu tranh chữ, hẳn là muốn gặp những người hiểu biết về lĩnh vực này, cho nên đưa nàng ấy cùng đến. Hy vọng phu nhân đừng trách thiếp thân tự ý quyết định!” Chu Lan Nhân cung kính nói.

Bình Quốc Công phu nhân mỉm cười: “Tất nhiên rồi, ta vẫn luôn muốn gặp gỡ người của Thẩm gia! Chỉ là không ngờ, Thẩm cô nương còn nhỏ tuổi đã có bản lĩnh như vậy! Người đâu, dâng trà!”

Nha hoàn bê ghế thêu đến, mấy người vừa ngồi xuống, một bà tử bước vào, nói nhỏ gì đó với Bình Quốc Công phu nhân. Bình Quốc Công phu nhân sau khi nghe xong, vẫy tay bảo Nhược Trừng: “Mấy cô nương trong phủ đều đang chơi ở phòng khách bên kia, cháu ra làm quen với bọn chúng nhé? Ta bảo bà tử dẫn cháu đi!”

Nhược Trừng ngoan ngoãn vâng dạ. Bình Quốc Công phu nhân chắc là cố ý tách nàng ra. Có điều một đứa bé như nàng cũng không tiện ở lại chỗ này, liền đi theo bà tử ra ngoài. Tố Vân và Bích Vân nhìn thấy Nhược Trừng từ trong phòng bước ra, vội vàng đi theo.

Khi các nàng tới một gian phòng khách, Tố Vân và Bích Vân ở bên ngoài, bà tử chỉ dẫn Nhược Trừng vào. Bên trong quả nhiên có mấy cô nương ăn vận xinh đẹp, xấp xỉ tuổi Nhược Trừng đang vui đùa ầm ĩ. Thấy nàng đến, cả đám ùa lại như ong vỡ tổ, tranh nhau hỏi nàng là ai. Bà tử dẫn Nhược Trừng tới giải thích: “Đây là Thẩm cô nương của Tấn Vương phủ, trước kia từng ở trong cung!”

Mấy cô nương nghe nói nàng lớn lên ở trong cung, lập tức có hứng thú, kéo Nhược Trừng đến bên cạnh ngồi xuống. Bà tử thấy vậy, liền khom người lui ra.

“Lúc ngươi ở trong cung, đã từng gặp Hoàng trưởng tử điện hạ chưa?” Một cô nương hỏi.

Chu Chính Hi còn chưa chính thức phong vương, cho nên được gọi là Hoàng trưởng tử.

“Ngài ấy có đẹp không?”

“Có phải là học rất giỏi không?”

Đây đều là các thứ nữ trong vương phủ, ngày thường không có cơ hội tiến cung, cho nên chưa từng gặp Chu Chính Hi, cực kì tò mò. Nhược Trừng lắc lắc đầu: “Lúc ta ở trong cung, Hoàng Thượng còn ở đất phong, Hoàng trưởng tử cũng ở đất phong, cho nên ta chưa từng gặp!”

Các nàng nghe Nhược Trừng nói xong lập tức mất hứng, giải tán đi tìm chỗ khác chơi.

Nhược Trừng bị các nàng bỏ mặc một mình, cho đến khi có một nha hoàn tiến vào nói gì đó, mấy tiểu thư kia liền chạy hết ra ngoài, phòng khách lập tức trở nên an tĩnh.

Nhược Trừng không biết đã xảy ra chuyện gì, Tố Vân đi vào nói: “Cô nương, nghe nói là Hoàng trưởng tử tới Bình Quốc Công phủ, cho nên người trong phủ đều ra trước cổng nghênh đón!”

Nhược Trừng vốn là khách, lại là nữ quyến, không cần tham gia náo nhiệt. Nàng không có hứng thú gì với Hoàng trưởng tử, chỉ có điều ngồi mãi ở phòng khách cũng chán, muốn ra ngoài hít thở không khí. Hoa viên Bình Quốc Công phủ vừa rộng vừa đẹp, cây cỏ khoe sắc, chim hót líu lo. Nàng cũng không dám chạy loạn mà chỉ thong thả đi dạo ở ven đường.

Bích Vân nói: “Thật là trùng hợp, sao chúng ta vừa tới Bình Quốc Công phủ thì Hoàng trưởng tử cũng tới nhỉ? Giờ thì đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Hay là quay lại Bắc viện tìm Lan phu nhân các nàng đi?”

“Chúng ta đang làm khách trong phủ, không nên tự ý đi lung tung! Hoàng trưởng tử gọi Bình Quốc Công là cữu cữu*, tới cửa cũng không có gì đáng ngạc nhiên! Nhưng mà cô nương, sao Bình Quốc Công phu nhân lại bảo cô ra chỗ này?” Tố Vân hỏi.

 

*Cữu cữu: cậu

“Bà ấy muốn ta chơi cùng với mấy tiểu thư của Bình Quốc Công phủ. Nhưng rõ ràng các nàng ấy có hứng thú với Hoàng trưởng tử hơn!” Nhược Trừng cười bất đắc dĩ.

Vừa lúc đó, một con mèo tam thể không biết từ chỗ nào xuất hiện, khoan thai đi đến bên cạnh bụi hoa nằm xuống, vểnh bụng phơi nắng. Nhược Trừng bị dáng điệu thơ ngây của nó làm phì cười, chạy đến sờ chân nó nghịch nghịch. Con mèo kia ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt lười biếng, điệu bộ thực là ngạo mạn!

Con mèo này thật kiêu ngạo, không hổ danh là mèo của Bình Quốc Công phủ! Nhược Trừng rất thích mấy con vật như chó mèo nhỏ, nhưng Thần phi lại có vẻ sợ chúng, cho nên nàng cũng không dám nuôi.

Nhược Trừng chơi với nó chốc lát, nó cũng chẳng nhiệt tình, chỉ muốn chuyên tâm phơi nắng. Nhược Trừng cũng không quấy rầy nó nữa, đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo bào màu tím dừng ở trước mặt. Thiếu niên mày rậm mắt to, mặt như ngọc tạc, da mịn hồng hào như hoa hạnh tháng ba, tướng mạo xuất chúng tuyệt đỉnh. Khi hắn nhìn thấy Nhược Trừng rõ ràng hơi sửng sốt.

“Người nào?” Tố Vân tiến lên, bảo vệ Nhược Trừng phía sau.

Thiếu niên vừa định mở miệng giải thích, bỗng nghe thấy phía sau có người đuổi tới, vội vàng giơ tay "suỵt" với các nàng rồi núp vào sau núi giả.

Vài người đuổi tới, nhìn thấy Nhược Trừng, cho rằng nàng là tiểu thư trong vương phủ liền hỏi: “Cô nương, cô có thấy một vị thiếu niên chạy qua đây không?”

Tố Vân và Bích Vân kinh ngạc, nghe giọng nói người này rõ ràng là một thái giám. Nhược Trừng lắc đầu nói: “Không thấy!” Tại kinh thành, có thể sử dụng thái giám làm người hầu thì chỉ có thân vương và quý nhân trong Tử Cấm Thành. Hơn nữa, cũng chỉ có thái giám mới dám chạy vào nội viện Bình Quốc Công phủ.

Người nọ nói đa tạ, lại sai người vội vã tìm kiếm khắp nơi. Chờ bọn họ đi xa, thiếu niên mới từ sau núi giả đi ra, đứng trước mặt Nhược Trừng: “Tiểu nha đầu, đa tạ! Có điều, hình như ta … đã từng gặp ngươi ở đâu đó rồi?”

Nhược Trừng đã đoán được thân phận của hắn, không muốn dây dưa nhiều, hành lễ rồi định rời đi. Thiếu niên bước nhanh tới ngăn trước mặt nàng: “Ngươi là tiểu thư trong phủ Bình Quốc Công? Không nói rõ ràng không cho phép đi!”

“Ta chỉ tới phủ làm khách!” Nhược Trừng bất đắc dĩ trả lời, nghĩ ngợi làm cách nào để thoát thân. Những người vừa rồi đã đi mà quay lại, hình như đã phát hiện ra thiếu niên.

Thiếu niên kêu một tiếng, xoay người lại chạy, đám người kia rầm rập đuổi theo.

Tố Vân và Bích Vân nhìn nhau, Nhược Trừng thấy dưới đất có một chuỗi hạt châu màu tím lưu ly, tua rua đỏ, đoán là vật của thiếu niên vừa rồi đánh rơi.

Nàng cúi xuống nhặt lên, chớp chớp mắt, một đoạn ký ức chậm rãi hiện ra.

Tháng giêng mấy năm trước, Nhược Trừng theo thói quen đứng ngoài điện Văn Hoa lén nghe giảng. Tháng giêng là lúc các phiên vương đều mang trưởng tử vào kinh, vương tử nào còn ở tuổi đi học sẽ đến điện Văn Hoa nghe giảng, cho nên đã nhiều ngày trong điện kín người hết chỗ. Sau đó, có học trò phạm lỗi, bị thái phó bắt đứng ở bên ngoài. Các thái phó hàn lâm cũng không hề nuông chiều dung túng đám hậu duệ quý tộc này. Dù sao trên danh nghĩa bọn họ vẫn là thầy, có trách nhiệm quản lý dạy bảo.

Có điều người bị phạt kia bất ngờ nhìn thấy Nhược Trừng đang đứng núp dưới cửa sổ.

Ánh mặt trời dừng ở khóe mắt người nọ, tươi sáng đẹp đẽ*. Người nọ chẳng hề chú ý đến lời giảng của thái phó, vụng trộm nhích đến dưới cửa sổ, khẽ bảo: “Tiểu thái giám, ngươi trốn ở chỗ này nghe lén bên trong giảng bài sao? Bị ta bắt quả tang nhé! Ta đang đói bụng, ngươi giúp ta tìm cái gì ăn, ta sẽ không tố giác ngươi!”

 

* Nguyên văn: đẹp như “lãng nguyệt thanh phong” (trăng thanh gió mát)

Để không gây sự chú ý, Nhược Trừng mặc quần áo tiểu thái giám.

Trong mắt người nọ có ý cười giảo hoạt. Nhược Trừng bị hắn phát hiện, rất sợ hãi, xoay người muốn chạy trốn lại bị hắn ôm chặt.

Trong điện Văn Hoa vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh. Nhược Trừng sợ kinh động đến người bên trong, chỉ có thể tạm thời đồng ý.