Người tới là thái giám Đông Cung, cung kính nói: “Dạ bẩm, Thái Tử điện hạ mời Tấn Vương tiến cung, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng!”
Chu Dực Thâm hỏi: “Ngươi có biết chuyện quan trọng gì không?” Thái giám lắc lắc đầu: “Dạ điện hạ không nói ạ, chỉ dặn nô tài mời Vương gia tiến cung!” “Ta biết rồi, thay y phục xong sẽ lập tức tiến cung, ngươi đi về trước lĩnh mệnh đi!” Chu Dực Thâm buông đũa xuống. Lý Hoài Ân đợi thái giám kia đi rồi mới nói: “Vương gia, ngài mới ăn được một lát, dùng thêm chút nữa đi ạ?” Chu Dực Thâm lau miệng đứng dậy: “Không có thời gian ăn tiếp! Thay quần áo thôi!” Hạt giống bất an đã gieo xuống nội tâm kể từ khi nhận được tin tức của Hô Hòa Lỗ. Lúc này Chu Chính Hi gọi hắn tiến cung, hẳn là liên quan đến dị động của Thát Đát. Mấy ngày trước, sứ thần ở Hội Đồng Quán Thát Đát bỗng nhiên bỏ trốn, rồi sau đó, người Thát Đát làm quan trong triều, hoặc ít hoặc nhiều đều rời khỏi kinh thành. Thát Đát là ngoại tộc, vốn dĩ không được đảm nhiệm những chức vụ quan trọng. Cho nên bọn họ rời đi cũng không khiến nhiều người chú ý. Hơn nữa sắp tới kì thi hội, văn võ bá quan phần lớn quan tâm đến sự kiện này, càng không rảnh rang để ý người Thát Đát. Chu Dực Thâm thay y phục xong, từ nội thất đi ra, trong tay cầm một bình sứ. Hắn giao bình sứ cho Lý Hoài Ân, dặn dò: “Đưa đến Bắc viện đi, dặn Tố Vân mỗi ngày một lần!” Lý Hoài Ân tiếp nhận bình sứ, theo bản năng hỏi: “Dạ, bình sứ này dùng để làm gì vậy ạ? Vương phi không được khỏe?” “Dùng để bôi!” Chu Dực Thâm đáp nhanh vài chữ, liền đi ra ngoài. Lý Hoài Ân sửng sốt một chút, lúc này mới kịp phản ứng, thầm mắng bản thân lắm miệng. Hắn tiện tay vẫy một nha hoàn tới, sai nàng ta cầm sang Bắc viện, chính mình thì chạy theo Chu Dực Thâm. ----- Nhược Trừng trở lại Bắc viện, không ăn sáng mà nằm bẹp trên giường. Hạ thân nhức mỏi, nàng nhắm mắt lại, tất cả đều là từng màn triền miên tối hôm qua. Cúi xuống nhìn trước ngực chính mình, lại tưởng tượng ra cảnh hắn vùi đầu xuống, nàng xấu hổ vội lấy chăn trùm kín mặt. Tố Vân cầm bình thuốc tiến vào, nói với Nhược Trừng: “Bẩm Vương phi, Vương gia phái người đưa thuốc tới đây ạ!” Nhược Trừng từ trong chăn ló đầu ra một chút, nhìn đồ vật trong tay Tố Vân. Tố Vân hỏi: “Nô tỳ cho người nhìn xem nhé?” Thuốc này là trong cung đặc chế. Trước kia mỗi khi hoàng đế ngủ lại trong cung Thần phi, hôm sau Thần phi cũng thường dùng thuốc mỡ này bôi, có tác dụng giảm đau kỳ diệu. Trong cung hầu như mọi nữ nhân đều chuẩn bị sẵn một lọ, rốt cuộc không có ai dám phá hỏng hứng thú của hoàng đế. Chuyện chăn gối, nếu hoàng đế nặng tay, các nàng cũng chỉ có thể tự nghĩ cách giải quyết. Đêm qua là Nhược Trừng đánh bậy đánh bạ, cũng không ngờ mơ màng hồ đồ mà cùng hắn viên phòng. Tuy đều là nữ tử nhưng nàng cũng ngượng nghịu nếu để Tố Vân nhìn mình ở trần: “Ngươi cứ để đó, lát nữa ta sẽ tự bôi!” Tố Vân cũng không miễn cưỡng, đặt bình thuốc ở trên ghế cạnh giường: “Người của Lưu Viên đến báo, Thái Tử điện hạ triệu Vương gia vào cung, Vương gia đã rời khỏi phủ, không biết khi nào trở về. Vương phi có thể yên tâm ngủ một giấc thoải mái ạ!” Nhược Trừng gật đầu, nhắm mắt: “Dặn dò mọi người, không ai được quấy rầy!” Tố Vân vâng dạ, giúp nàng buông màn, lại đóng hết cửa sổ, trong phòng tối hẳn đi, thích hợp cho giấc ngủ. Nàng lui ra khỏi nội thất, Bích Vân ở bên ngoài quan tâm hỏi: “Thế nào, tỷ tỷ đã bôi thuốc cho Vương phi chưa?” “Chắc là Vương phi ngượng ngùng nên không cho ta bôi thuốc, nói để nàng tự làm!" Tố Vân nhẹ nhàng đóng cửa chính lại. “Buổi sáng muội giúp Vương phi thay quần áo, thấy trên người nàng có nhiều vệt đỏ lớn, như vậy đêm qua Vương gia… Vương phi tuổi còn nhỏ, muội chỉ sợ Vương gia làm nàng bị thương!” Bích Vân lo lắng nói. Tố Vân lắc đầu: “Cũng không đến nỗi như muội nghĩ đâu! Đêm qua Vương phi sang Lưu Viên tìm Vương gia, mãi không thấy đi ra, ta liền đoán hai người hẳn là viên phòng. Nghe Vương phi nói, Vương gia đêm qua chỉ cần một lần. Ngài ấy đã đến tuổi này, như vậy là thương xót giữ gìn sức khỏe cho Vương phi rồi! Hai người đã thành vợ thành chồng, cũng không có lý nào không viên phòng được!” Tố Vân giao áo trong mà Nhược Trừng vừa thay cho Bích Vân, bảo nàng cầm đi giặt. Sau khi Nhược Trừng chuyển đến Bắc viện, có thêm tám nha hoàn, năm ma ma để sai phái. Nhưng bọn họ đều hầu hạ vòng ngoài, công việc thân cận bên người nàng vẫn chỉ có Tố Vân và Bích Vân phụ trách. Nhược Trừng nhìn thì dễ tính, thật ra rất khó tin tưởng người khác. Tố Vân và Bích Vân vẫn luôn chăm sóc nàng từ nhỏ, mới có thể khiến nàng tín nhiệm vô điều kiện. …… Lúc Chu Dực Thâm tới Đông Cung, trong đó đã tụ tập không ít người. Ba vị các lão, còn có người Chiêm Sự Phủ đều ở trong điện. Tô Liêm và Lý Sĩ Tế đang chụm đầu ghé tai, thảo luận việc hoàng đế bởi vì luyện đan bỏ bê việc triều chính. Bọn họ cảm thấy nên giao cho thượng thư khuyên giải, bèn trao đổi với Dương Miễn. Dương Miễn là do Đoan Hòa Đế đích thân đề bạt, đang ngồi riêng một phía, thưởng thức một khối ngọc trên bàn. Hắn khác hai người kia, không có thân phận hiển hách, hoàn toàn dựa vào khả năng của chính mình leo lên vị trí hôm nay. Hắn biết Tô, Lý hai người cũng không ưa mình, bởi vậy đùn đẩy cho mình nhiệm vụ dễ đắc tội hoàng đế. Thượng thư Công Bộ vốn là một công việc béo bở. Hễ quốc gia có việc cần xây dựng, sửa chữa và tôn tạo, ngoài chi ngân lượng còn triệu tập thợ thủ công, tất cả đều đi qua tay hắn. Lúc trước điện Thừa Thiên bị cháy, chính hắn phụ trách tu sửa, còn hưởng lợi không ít từ nguyên vật liệu và công thợ. Hiện giờ rất nhiều thương nhân lắm tiền nhiều của, để có cơ hội được hoàng thất chú ý đến, khắp nơi đều sẵn sàng đút lót vàng bạc tạo dựng quan hệ. Cho nên so với những chính sự sứt đầu mẻ trán đó, Dương Miễn quan tâm nhiều nhất là đến hầu bao của chính mình! Chu Chính Hi ở trong điện đi tới đi lui, nhìn thấy Chu Dực Thâm theo thái giám tiến vào, lập tức bước qua nắm tay hắn: “Cửu thúc, thúc tới thật đúng lúc! Vừa mới nhận được tin tức, Thát Đát đang rục rịch chuẩn bị binh lính và lương thực. Cháu hoàn toàn không có manh mối nào, thúc có cao kiến gì không?” Chu Dực Thâm chào ba vị các lão và người của Chiêm Sự Phủ, rồi mới hỏi Chu Chính Hi: “Chuyện này, hoàng huynh có biết không?” Tô Liêm nói: “Thần đã tới cung của Chiêu phi cầu kiến Hoàng Thượng, nhưng bệ hạ không quan tâm, nói mọi chuyện giao cho Thái Tử toàn quyền phụ trách, đừng tới quấy rầy bệ hạ nữa!” Đoan Hòa Đế tập hợp mấy đạo sĩ từ trong dân gian, nghe nói là đức cao vọng trọng, trực tiếp xây lò luyện đan dược trong cung. Hắn còn lập một tòa đạo quan, bản thân mặc đạo bào, cả ngày tu hành trong đó, có vẻ hơi bị tẩu hỏa nhập ma. Chu Dực Thâm không ngờ một hồi sấm sét lại làm hoàng đế sinh bệnh nặng, rồi sau đó tính tình biến đổi hẳn, hoàn toàn không màng chính sự. Hiện giờ quốc gia loạn thù trong giặc ngoài, hoàng đế lại bỏ mặc, thật sự không phải phúc của giang sơn xã tắc! Chu Chính Hi còn ít tuổi, lại không phải từ nhỏ đã tiếp xúc chính sự, bắt hắn quyết định chuyện xuất binh, thực sự là làm khó hắn! Tường phía đông của đại điện treo một bức dư đồ rất lớn, trên đó đánh dấu các vị trí sông núi, còn có bố trí phòng thủ quân sự các nơi. Khi Chu Dực Thâm tại vị, mỗi ngày đều phải xem dư đồ cùng các tướng lĩnh, đối với địa hình và bố cục phòng vệ cực kì quen thuộc. Trong lòng muốn giúp Chu Chính Hi một phen, hắn liền nói: “Thát Đát huy động binh lực nhiều nhất là mười vạn, nhưng giữa các bộ tộc, vì tranh đoạt tài nguyên nên thường xuyên phát sinh chiến tranh quy mô nhỏ. Bọn họ lại trường kỳ bị kẹp ở giữa chúng ta và bộ tộc Ngoã Lạt. Vì mấy năm gần đây thế lực của bộ tộc Ngoã Lạt bành trướng, khiến bọn họ chướng tai gai mắt mà sinh lòng oán hận, cũng không phải thật sự muốn đối địch với chúng ta. Hiện giờ trọng điểm của triều đình là chống đỡ giặc Oa ở vùng duyên hải Đông Nam, không thể phái quá nhiều binh lực lên phía bắc. Cho nên chúng ta đánh vào tâm lý để họ xóa bỏ địch ý vẫn là thượng sách!” Chu Chính Hi vừa nghe vừa gật đầu: “Cửu thúc nói đúng lắm! Vừa rồi ba vị các lão đã bàn bạc, trong triều nếu cần người nắm giữ ấn soái, thì ngoài cửu thúc ra không còn ai khác!" Chu Dực Thâm từ chối: “Đa tạ điện hạ yêu quý tin tưởng! Nhưng vết thương ở tay thần chưa lành, huống chi đã nhiều năm không lãnh binh, khó tránh khỏi bỡ ngỡ việc chiến trường! Việc này vẫn nên giao cho vị tướng khác mới thỏa đáng!” Chu Chính Hi không đồng ý: “Cửu thúc đã từng đi theo hoàng gia gia hai lần chinh phạt Mông Cổ, cả triều bá quan văn võ còn có ai quen thuộc với người Mông Cổ hơn thúc? Cháu vốn định tự mình nắm giữ ấn soái, nhưng Thái Tử Phi thân mình ngày càng nặng nề, quốc sự lại bận rộn, thật sự không thể rời khỏi kinh thành! Cửu thúc coi như gánh đỡ cho cháu một lần này đi?” Chu Dực Thâm do dự, im lặng chờ phản ứng của ba vị các lão. Dương Miễn ở bên cạnh há miệng ra, cuối cùng lại nuốt những lời định nói vào. Thực ra phái Chu Dực Thâm lãnh binh bắc tiến là lựa chọn tốt nhất. Có điều, binh quyền là thứ mà một khi đã giao ra, rất khó thu lại! Tấn Vương tuyệt đối có năng lực thu phục nhân tâm trong quá trình bắc chinh. Đến lúc đó, hắn sẽ không chỉ là một Vương gia nhàn tản, mà biến thành công thần tay nắm trọng binh, đối với hoàng quyền là cực kì cực kì nguy hiểm. Nhưng nếu xét vì lợi ích quốc gia, khi Thát Đát huy động binh lực nam tiến, nếu không có người đắc lực bảo vệ phòng tuyến phương bắc, rất có thể sẽ tái diễn sự kiện Tĩnh Khang thời kỳ Bắc Tống*. So sánh hai đường, có lẽ nên để Tấn Vương lãnh binh! (*Sự kiện Tĩnh Khang thời kỳ Bắc Tống: sự kiện lớn trong lịch sử phong kiến Trung Quốc, vì triều đình Bắc Tống nhu nhược, không đồng lòng với quân dân cả nước chống quân xâm lược, dẫn đến bị nhà Kim thôn tính, triều đại diệt vong) Tô Liêm và Lý Sĩ Tế không băn khoăn nhiều như Dương Miễn. Bọn họ có thể nói là nhìn Tấn Vương từ nhỏ lớn lên, hiểu rõ năng lực của hắn nhất. Từ hoàng lăng trở về, hắn vẫn luôn nhàn rỗi ở nhà, rất ít tham dự chính sự. Hiện giờ hoàng đế như vậy, Thái Tử lại trẻ tuổi non nớt, rốt cuộc trong triều phải có người đứng ra gánh trách nhiệm với xã tắc! Tô Liêm ít nhiều hiểu rõ tính cách của học trò, liền nói: “Lòng trung quân của Vương gia, có nhật nguyệt chứng giám, ngài đừng băn khoăn gì nữa! Trước kia tiên hoàng từng nói, Vương gia có năng lực bảo vệ giang sơn vững bền. Hiện giờ quốc gia gặp nạn, Vương gia sao có thể khoanh tay đứng nhìn?” Lý Sĩ Tế lập tức phụ họa: “Thần đã cân nhắc kĩ càng, trong triều không có ai thích hợp hơn Vương gia!” Chu Chính Hi nhìn vẻ mặt Chu Dực Thâm, tiếp tục thuyết phục: “Cửu thúc vừa mới tân hôn, chắc là không yên lòng về Vương phi? Xin thúc yên tâm, khi thúc rời kinh, cháu sẽ chú ý chăm lo cho Tấn Vương phủ, không để thúc phải bận lòng về hậu phương! Cửu thúc nhận lời cháu nhé? Ngoài thúc ra, cháu thật sự không thể yên tâm giao binh quyền cho ai khác!” Nói đến lời cuối cùng, giọng hắn đã có vẻ khẩn cầu. Chu Dực Thâm ôm quyền nói: “Thái Tử có thể cho phép thần suy nghĩ mấy ngày được không? Cầm binh là đại sự, thần không muốn quyết định vội vàng!” “Tất nhiên rồi, thúc có thời gian nửa tháng để suy nghĩ!” Chu Chính Hi lập tức gật đầu.