Nhược Trừng cảm thấy nụ hôn này vừa sâu vừa dài, khiến cho nàng dường như không thở nổi. Chờ đến khi Chu Dực Thâm rời khỏi môi nàng, hướng xuống cằm rồi cổ, nàng chống tay trước ngực hắn lí nhí: “Ta, ta... khắp người đều là mồ hôi, bẩn lắm!” 

 

Chu Dực Thâm lầm bầm nói không sao, chỉ cảm thấy mùi hương thanh khiết trên người nàng, bởi vì đổ mồ hôi mà càng lan tỏa, khiến hắn thèm nhấm nháp nhiều hơn. Nhược Trừng ngửa ra sau kháng cự: “Đừng… ta, ta không thoải mái…” 

 

Hắn không ép nữa, nhưng vẫn chưa buông tay ra. Vốn đã có vẻ đẹp tự nhiên rực rỡ, ngày thường nàng không thích dùng son phấn, trang sức cũng rất ít mang. Vừa rồi vì đá cầu, nàng còn tháo hết khuyên tai và trâm gài tóc ra, lúc này ở trước mặt hắn là nhan sắc thuần khiết nhất. 

 

Hắn ngắm nhìn gương mặt trắng mịn, hàng mi dày rợp, chóp mũi nho nhỏ cùng với đôi môi anh đào chúm chím, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Nhược Trừng bị hắn ngắm đến ngượng ngùng, liền đẩy cánh tay nóng bỏng rắn chắc ra khỏi eo mình, khẽ nói: “Chàng cứ ở đây, làm sao ta có thể tắm gội… Chàng đi ra ngoài một chút, được không?” 

 

Tuy là đuổi hắn đi, nhưng giọng nói nũng nịu mềm mại, khiến cho đáy lòng Chu Dực Thâm một trận tê dại. Hắn cong khóe miệng, vừa mới nói sinh con cho hắn chính là nàng, hiện giờ muốn đuổi hắn đi cũng là nàng. Vốn là phu thê, chẳng có gì cần kiêng dè cả! Nhưng nhìn điệu bộ nàng kìa, nói vậy mà hắn còn không đi ra, chắc là sẽ không dám thay quần áo tắm gội. 

 

“Cứ như vậy đuổi ta đi?” Hắn thấp giọng hỏi. Nhược Trừng ngước mắt liếc hắn một cái, nghe ra ý tứ ngoài lời, mặt ửng đỏ. Sau đó hai tay vòng lên vai hắn, hôn thật nhanh lên khóe miệng kia. Giống như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng đủ để mặt hồ gợn sóng. 

 

Chu Dực Thâm biết nàng thẹn thùng thật sự, cũng không trêu ghẹo nữa, đứng dậy rời khỏi trường kỉ bước ra ngoài. 

 

Nhược Trừng nhìn theo, khẽ mỉm cười. Tuy rằng thoạt nhìn hắn rất cao ngạo lạnh nhạt, nhưng thực ra lại tôn trọng ý muốn của người khác. Điều này không giống phong cách của người hoàng gia. Nàng nhớ trước kia lúc ở trong cung, tiên hoàng thỉnh thoảng vẫn ép buộc nương nương làm một số điều mà người không muốn. Nhưng Chu Dực Thâm chưa bao giờ cưỡng ép nàng, cũng không áp đặt ý muốn riêng của bản thân đối với nàng. 

 

Ngay cả trượng phu của gia đình bình thường cũng chưa chắc có thể tôn trọng thê tử, với một thân vương như hắn, lại càng hiếm có và đáng quý. 

 

Tố Vân và Bích Vân cùng tiến vào hầu hạ Nhược Trừng tắm gội. Bích Vân tò mò hỏi: “Vừa rồi Vương gia đuổi theo đã nói gì với Vương phi vậy ạ? Ngài có quở trách chúng ta đá cầu ở hoa viên hậu viện hay không ạ?” 

 

Nhược Trừng vừa cởi xiêm y, vừa lắc đầu: “Không có! Chàng còn nói ta hãy cứ là chính mình!” Bích Vân nhẹ nhàng thở phào: “Là vì Vương gia thương Vương phi, mới có thể nói như vậy. Nếu đổi một người khác, e rằng không tránh khỏi giáo huấn đó! Nô tỳ cũng không ngờ hôm nay Vương gia sẽ qua đây sớm như vậy, bị ngài ấy vừa vặn bắt gặp. Vương phi, về sau chúng ta không thể lại làm loạn như thế! Truyền ra ngoài, người khác sẽ nói Bắc viện chúng ta "thượng bất chính, hạ tắc loạn”!" 

 

Nhược Trừng ngoan ngoãn gật gật đầu. Hôm nay đúng là nàng nhất thời nổi hứng vượt khuôn phép, còn bị hắn bắt gặp. Nàng quay sang hỏi Tố Vân: “Trần Ngọc Lâm đã khai trương cửa hàng chưa?” 

 

Sau khi nghe Thẩm An Tự phân tích thiệt hơn, Nhược Trừng không dám dùng tên Thanh Khê để chép lại thư pháp và bán nữa. Cũng vì thế, kế sinh nhai hàng ngày củaTrần Ngọc Lâm liền trở thành vấn đề. May mắn trước đó hắn giúp Nhược Trừng bán thư pháp, đã tích cóp được một khoản nho nhỏ. Sau đó Nhược Trừng cũng trích ra một phần tiền nữa góp vào, bảo hắn tìm một cửa hàng ở quanh khu vực Lưu Ly Xưởng, trước hết là bán giấy và bút mực để sinh sống qua ngày. Trần Ngọc Lâm hứa hẹn mỗi tháng đều sẽ chia hoa hồng gửi tới cho nàng. 

 

“Dạ, rồi ạ! Hiện giờ đúng dịp thi hội, việc kinh doanh cũng không tệ lắm! Tú Vân nói trước đây hắn một lòng đèn sách thi cử, không chú ý đến buôn bán. Thực ra ở phương diện này hắn mới có nhiều thiên phú!” Tố Vân nói. 

 

Điểm này Nhược Trừng tất nhiên là tin tưởng. Từ giai đoạn Trần Ngọc Lâm giúp nàng bán tranh chữ liền có thể nhìn ra, người này đầu óc khá linh hoạt, giải quyết công việc cũng nhanh nhẹn khéo léo. Giúp đỡ nhà bọn họ một con đường làm ăn sinh sống, Nhược Trừng cũng thấy nhẹ nhõm thoải mái hẳn. 

 

…… 

 

Chu Dực Thâm trở lại Lưu Viên, ngồi trên trường kỉ đọc sách. Lý Hoài Ân tiến vào, vui vẻ bẩm báo: “Bẩm Vương gia, ngài xem ai tới đây ạ!” 

 

Hắn nghiêng người tránh ra cho một người bước vào trong phòng, hành lễ với Chu Dực Thâm. 

 

Chu Dực Thâm nhìn thấy Tiêu Hữu, lập tức buông sách xuống. Tiêu Hữu quỳ xuống ôm quyền: “Thảo dân Tiêu Hữu, hôm nay tới Tấn Vương phủ đầu quân!” Hắn tự xưng thảo dân, như vậy đã bỏ chức vụ Cẩm Y Vệ. 

 

Chu Dực Thâm vội vàng nâng hắn dậy: “Vất vả cho ngươi!” Tiêu Hữu lúc trước dồn lực "chín trâu hai hổ" mới có thể tiến vào Cẩm Y Vệ, làm tổng kỳ. Tuy không phải chức quan to gì, nhưng Cẩm Y Vệ thay thiên tử hành sự, ở kinh thành cũng coi như có vài phần thể diện. Hiện giờ vì đầu quân cho Tấn Vương hắn, Tiêu Hữu cam tâm tình nguyện vứt bỏ bát cơm này. Người như vậy, Chu Dực Thâm cảm thấy cần lấy hậu lễ để đối đãi. 

 

“300 binh giáp trong phủ ta đang thiếu một thống lĩnh, về sau sự an nguy của vương phủ sẽ giao cho ngươi toàn quyền phụ trách!” Chu Dực Thâm vỗ vỗ vai Tiêu Hữu nói. “Thuộc hạ xin nguyện dùng hết sức khuyển mã để hoàn thành nhiệm vụ!” Tiêu Hữu ôm quyền nói. 

 

Lý Hoài Ân ở bên cạnh cười phấn khởi: “Chúng ta về sau chính là người một nhà! Tiêu thống lĩnh không biết, từ khi lập Tấn Vương phủ tới nay, Vương gia vẫn chưa tìm được thống lĩnh phủ binh. Bởi vì chưa tìm thấy ai hành sự ổn trọng, lại đáng tin cậy. Tiêu thống lĩnh chính là người duy nhất đó!” 

 

Tiêu Hữu cảm động: “Đa tạ Vương gia tín nhiệm!” 

 

Chu Dực Thâm nói: “Vẫn là ấm ức cho ngươi rồi! Vị trí này không thể so với Cẩm Y Vệ, vừa có thể diện, lại có quyền lực. Nhưng còn có ta ngày nào, Tấn Vương phủ tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!” 

 

Tiêu Hữu lắc đầu nói: “Sao Vương gia lại nói vậy ạ? Tiêu Hữu là cam tâm tình nguyện đi theo ngài! Ở Cẩm Y Vệ cũng là "trên đe dưới búa", đầu sóng ngọn gió, quan trên nếu không tín nhiệm, hoặc là cố ý thoái thác trách nhiệm, bất kì lúc nào bọn thuộc hạ cũng có thể nguy hiểm tính mạng! Không thể so với ở đây được Vương gia tín nhiệm, đem toàn bộ an nguy của vương phủ phó thác, thuộc hạ cảm thấy vô cùng vinh quang!” 

 

Lý Hoài Ân và Tiêu Hữu tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng nghe lời hắn nói, lại xem thái độ cử chỉ, thầm nghĩ không hổ là người được Vương gia nhìn trúng, cực kì đáng giá tin cậy. Chu Dực Thâm lại nói chuyện với Tiêu Hữu, Lý Hoài Ân liền cáo lui ra khỏi phòng. Hắn còn phải tìm người được phái đi hỏi thăm cữu cữu của Vương phi, xem đã trở lại hay chưa. 

 

Chu Dực Thâm hỏi tình huống trong cung, Tiêu Hữu nói: “Chuyện khác cũng không có gì, Hoàng Thượng trầm mê với cầu tiên luyện đan dược, hầu như không còn quản chuyện triều chính nữa. Chính sự đều do Thái Tử xử lý, nhưng sức khỏe của Đông Cung Thái Tử Phi lại ngày càng suy sụp. Chẳng qua trong cung trên dưới đều che giấu, bên ngoài cũng không ai hay biết. Thuộc hạ có một bằng hữu đồng hương làm việc ở Đông Cung, nghe được một chút tiếng gió, nói là chuyện của Thái Tử Phi hơi kỳ lạ!” 

 

Chu Dực Thâm cũng có ý nghĩ tương tự, liền hỏi tiếp: “Nói như thế nào?” “Thái Tử Phi lúc mới gả vào Đông Cung, sức khỏe rất tốt. Nàng đủ tuổi, mang thai hết sức bình thường, vì sao người lại càng ngày càng gầy ốm? Người Đông Cung mới đầu hoài nghi là trúng độc, nhưng mời thái y kiểm tra kĩ cũng không tra ra vấn đề gì, sau lại nói nhiễm tà ám, còn mời pháp sư tới lập đàn, cũng không có hiệu quả! Thái Tử điện hạ vì thế mà đau đầu lo nghĩ, tóm lại khá là kì quái!” 

 

Tiêu Hữu nói xong, Chu Dực Thâm lâm vào trầm tư, không nói gì. Hắn biết nữ nhân trong cung vì tranh sủng có thể sử dụng nhiều thủ đoạn. Thái Tử hiện giờ nắm quyền, Thái Tử Phi là Hoàng Hậu tương lai, bị người làm hại cũng không phải không có khả năng. Đời trước Chu Lan Nhân bị tố cáo sử dụng thuật vu cổ, thực ra hắn biết trong đó hẳn có oan tình, nhưng cũng lười quản. 

 

Với hắn, mặc kệ nữ nhân hậu cung tranh đấu như thế nào, chỉ cần không động đến điểm mấu chốt của hắn, thì đó là quy luật cá lớn nuốt cá bé, phải tranh đấu bằng bản lĩnh của từng người. Chỉ có nữ nhân thông minh mới xứng đáng tiếp tục tồn tại!

 

 Thái Tử Phi này do Chu Chính Hi đích thân tự tuyển, cũng không phải xuất thân từ thế gia đại tộc, khẳng định là có người không hài lòng. Nếu Thái Tử Phi chết, Thái Tử đương nhiên phải tuyển Thái Tử Phi khác. Đến lúc đó, có lợi nhất chính là gia tộc của tân phi và hai lương viện. Chỉ có điều ngay cả thái y cũng không tra ra, thủ pháp khá cao minh! Chuyện trong Tử Cấm Thành, hắn đừng chủ động nhúng tay vào vẫn tốt hơn! 

 

Hắn bảo Tiêu Hữu lui ra nghỉ ngơi trước, lại ngồi đọc sách một lát nữa. Lý Hoài Ân vào bẩm báo: “Bẩm Vương gia, đã tra ra cữu cữu của Vương phi ở chỗ nào rồi ạ!” “Ừm! Ngươi qua đó một chuyến đi!” Chu Dực Thâm gật đầu nói. 

 

*** 

 

Cả nhà Diêu Khánh Viễn đang tạm thời nghỉ tại một khách điếm ở phía nam kinh thành. Nơi này trước đây là ngoại ô, sau đó kinh thành quy hoạch mở rộng mới được tính là nội thành, cũng không náo nhiệt phồn hoa gì cả, chỉ có vài nhà ngói. Người sống ở đây cũng ô hợp đủ mọi thành phần. 

 

Diêu Khánh Viễn sở dĩ lựa chọn ở nơi này, thứ nhất là tiền thuê rẻ, thứ hai là ngay sát một mặt phố. Trên đường có rất nhiều cửa hàng, mua thứ gì cũng tiện, còn có mấy nhà hình như muốn chuyển nhượng mặt tiền cửa hiệu, thuận tiện ông ta đi hỏi thăm giá một chút. 

 

Dư thị và hai con nhất định phải ở phòng thượng đẳng, mỗi ngày ba bữa cơm phải đủ bốn món mặn một món canh. Tiền trong túi sắp cạn, họ Diêu chỉ có thể tiếp tục đi cầm đồ tranh chữ do tổ tiên truyền lại. Thật ra ông vẫn luôn muốn giữ gìn sản nghiệp tổ tiên, nhưng không ngờ mình không kế thừa được năng lực của phụ thân, đã làm bại hết gia sản, còn khiến vợ con đi theo chịu khổ. Cho nên ông áy náy, vẫn luôn muốn dùng hết khả năng cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất cho gia đình, nhưng tiền còn lại trong tay cũng sắp cạn kiệt. Hôm nay, ông lại đi cầm đồ một bức họa, cầm túi tiền nặng trở về, lại lần nữa lấy hết can đảm, định bụng phải nói với Dư thị một câu, thật sự không có tiền để tiêu xài thoải mái nữa. Ông còn chuẩn bị để dành chút tiền làm vốn buôn bán, nếu không miệng ăn núi lở, thật sự chẳng mấy chốc tiền thuê nhà cũng không trả nổi. 

 

Lúc trở về khách điếm, nhìn trước cửa có một chiếc xe ngựa đen sang trọng đỗ lại, còn có mấy người cao lớn hộ vệ ở trước xe, Diêu Khánh Viễn vừa bước vào vừa âm thầm nghi hoặc, không biết có nhân vật tai to mặt lớn nào ghé qua đây. 

 

Ông vừa đi tới gần quầy, chưởng quầy liền bước về phía này: “Diêu lão bản, phiền ông có thể trả giúp tiền thuê nhà tháng này được không? Đã quá hai ngày!” 

 

Diêu Khánh Viễn vội vàng rút túi tiền ra đếm trả: “Thật ngại quá!” 

 

Chưởng quầy kiểm đếm xong, cười cười: “Không sao đâu! Mau lên lầu đi, nhà các vị có khách!” 

 

Diêu Khánh Viễn trong lòng nghi hoặc, không biết là người phương nào tìm tới cửa. Bước vào phòng, nhìn thấy Lý Hoài Ân, ông mới phản ứng một chút, đây không phải thái giám bên người Tấn Vương sao? Nhưng không khí trong phòng có vẻ không thoải mái lắm. 

 

Dư thị ngồi trên ghế, nhìn thấy trượng phu đã trở lại, cười khách sáo nhạt nhẽo: “Phu quân ta đã về, tốt nhất là ngài nói với ông ấy đi!” 

 

Vốn khi Lý Hoài Ân tới khách điếm, nhìn căn phòng bọn họ thuê không tệ lắm, cho rằng tình hình nhà bọn họ cũng không khó khăn quá. Nhưng hắn vừa mở miệng nói lý do đến cửa, Dư thị liền thay đổi sắc mặt: “Năm trăm lượng? Tấn Vương đang định đuổi ăn mày đi sao?” 

 

Lý Hoài Ân biết Diêu gia vốn cũng giàu có khá giả, năm trăm lượng đối với bọn họ không tính là gì. Nhưng Diêu gia hiện giờ suy bại, cơ nghiệp tổ tiên truyền lại đều đã bán đi. Vương gia không có nghĩa vụ phải cho bọn họ tiền bạc, chẳng qua là nể mặt Vương phi mà thôi. Đối phương lại tỏ vẻ chê bai không muốn nhận. 

 

Hắn đang định cầm bạc rời đi, Dư thị lại nhất định giữ hắn lại, nói chờ Diêu Khánh Viễn trở về, có chuyện muốn nói.