Chương 10:

 

Minh Trăn vẫn còn tò mò nhìn chằm chằm bả vai của Kỳ Sùng, mặc dù Kỳ Sùng đã mặc y phục vào nhưng lúc nàng đi vào vẫn nhìn thấy chỗ quấn băng gạc thật dày đó.

 

Lúc trước thỏ nhỏ của Minh Trăn bị báo cắn bị thương, Thiên Cầm tỷ tỷ cũng băng thỏ nhỏ như thế này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Kỳ Sùng đặt bát thuốc xuống: "Sao nhìn Cô mãi thế?”

 

Hắn lớn lên tuấn mỹ, nếu như cười sẽ tỏa sáng như mặt trời ban mai rạng rỡ. Đáng tiếc Kỳ Sùng luôn lạnh lùng, ấn tượng đầu tiên của người khác đối với hắn không phải là dung mạo tuấn mỹ như thần mà là sự uy nghiêm lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

 

Minh Trăn đưa tay nhỏ đến đè lên bả vai của Kỳ Sùng: "Điện hạ bị thương sao? Đau đau."

 

Kỳ Sùng không quen có người dựa sát vào mình, ngón tay cong lên, gõ một cái vào trán Minh Trăn: "Chỉ là vết thương nhỏ, không đau."

 

Minh Trăn ngẩng mặt: "Điện hạ ngủ nhiều... À, ăn nhiều cơm hơn nữa."

 

Kỳ Sùng nhìn tiểu nha đầu này nói năng không rõ ràng, sắc mặt cũng rất khẩn trương, dường như người bị thương là nàng vậy.

 

Mấy tháng qua, dù bị trọng thương nhưng Kỳ Sùng vẫn chưa có một giấc ngủ trọn vẹn nào.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hắn suy nghĩ quá nhiều.

 

Xử lý việc người dân bạo động, lại phải để ý đến hành động của hoàng đế và quý phi trong kinh thành, đề phòng hoàng đế lặng lẽ cướp quyền lực trong tay mình còn phải chú ý đến gia tộc Vũ Văn có phải lại làm ra chuyện gì hoang đường kéo chân mình không.

 

Mũi tên bắn trúng hắn có kịch độc, nói vết thương nhỏ là giả, nói không đau cũng là giả.

 

Kỳ Sùng cũng chỉ là một thiếu niên yếu ớt có gánh nặng trên vai. Sau khi dẹp yên loạn lạc thì quay trở lại kinh thành rồi phát hiện người mình bảo vệ vẫn hưởng thụ mị loạn như cũ, căn bản không hề quan tâm.

 

Từ sau khi hoàng hậu qua đời, Kỳ Sùng chưa từng được ông ta quan tâm chút nào.

 

Giống như suy nghĩ của Lý Phúc, thứ người ngoài quan tâm, dù là triều thần hay gia tộc Vũ Văn, là thân phận con trai trưởng Kiến Bình đế của Kỳ Sùng, chứ không phải bản thân Kỳ Sùng.

 

Kỳ Sùng nói với Minh Trăn: "Ngươi gọi Cô là điện hạ, có biết điện hạ có nghĩa gì không?"

 

Minh Trăn nhẹ gật đầu.

 

"Có nghĩa gì?"

 

"Ca ca." Ánh mắt long lanh như nước của Minh Trăn nhìn hắn: "Là ngươi nha."

 

Đúng là đồ ngốc, chuyện gì cũng không hiểu.

 

Lúc Kỳ Sùng bằng tuổi Minh Trăn đã đọc thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh làu làu, đề bút viết thành văn, thường có những lời nói làm tứ phía kinh ngạc khiến sư phó tấm tắc khen. Hắn trưởng thành sớm hoàn toàn do hoàn cảnh bắt ép.

 

Hoàn cảnh của Minh Trăn cũng không khác Kỳ Sùng là bao, tính cách lại hoàn toàn trái ngược lại với hắn.

 

Minh Trăn nói: "Điện hạ đi ngủ, ngủ nhiều vết thương mới không đau."

 

Minh Trăn học cách Thiên Cầm chăm sóc mình, nghiêm túc ngồi quỳ chân trước giường:"A Trăn trông điện hạ ngủ."

 

Kỳ Sùng cảm thấy tiểu nha đầu này thú vị, khó được một giấc ngủ ngon, sau khi tỉnh lại đã là chạng vạng tối, Minh Trăn cũng ghé vào giường yên tĩnh ngủ, Kỳ Sùng bế nàng lên, tiện tay giao cho một tên thái giám bên ngoài.

 

Buổi tối trong cung còn có tiệc, Kỳ Sùng chuẩn bị một chút rồi vào cung.

 

Lý Phúc hầu hạ Kỳ Sùng đổi y phục: "Tối nay là tiệc ăn mừng họ cố ý tổ chức cho ngài."

 

Kỳ Sùng nở một nụ cười lạnh.

 

Tiệc ăn mừng? Toàn bộ công lao đều bị xóa bỏ. Nực cười!

 

Bây giờ Kỳ Sùng đã cao không khác gì nam tử trưởng thành, thân mang áo mãng bào (1) dệt kim màu đen, kim quan tím vấn tóc, khuôn mặt lạnh lẽo khiến người khác nhìn mà hoảng sợ.

 

(1) lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc.

 

Hắn có thể mang binh khí ra vào hoàng cung, lúc Kỳ Sùng xuất hiện ở điện Tử Thần, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.

 

Kỳ Sùng ngồi cùng bàn với mấy vị hoàng tử, qua ba lần rượu, An Quốc công Minh Nghĩa Hùng ngồi xuống cạnh Kỳ Sùng mời rượu.

 

Vốn Minh Nghĩa Hùng không nên lui đến quá gần với Kỳ Sùng trước mắt bao người nhưng hoàng đế cũng biết tính tình của Minh Nghĩa Hùng, dù cho ông ta và Kỳ Sùng ngồi cùng nhau thì hoàng đế cũng chỉ cho đó là trùng hợp.

 

Lần này Minh Nghĩa Hùng hoàn toàn tin phục thủ đoạn của Kỳ Sùng. Bất luận Kỳ Sùng làm người như thế nào, hắn đúng là đã hoàn thành một việc lớn, thiếu niên anh hùng cũng chỉ như vậy mà thôi.

 

Hắn kính Kỳ Sùng một chén: "Lần này điện hạ cửu tử nhất sinh, giữ thái bình cho Lệ Châu, lão thần thực sự bội phục."

 

So với thân phân cao quý thì sự hấp dẫn của bản thân và thái độ thành tích kiến công chiến chinh càng dễ làm lung lay võ tướng ngay thẳng như Minh Nghĩa Hùng.

 

Kỳ Sùng nhìn Minh Nghĩa Hùng một chặp thì đột nhiên nhớ đến Minh Trăn trong phủ nhà mình.

 

Nếu như Minh Nghĩa Hùng biết được mình bắt cóc con gái  nhà hắn, nhất định thái độ sẽ lật ngược trăm tám chục độ.

 

Tính tình Kỳ Sùng vốn u ám không chịu nổi, nghe Minh Nghĩa Hùng nói vậy, hắn cũng chỉ nghiền ngẫm cười một tiếng: "Việc nhỏ mà thôi, người nào cũng có thể làm được, Minh đại nhân chớ nên nâng đỡ Cô làm gì."

 

Đây là nguyên lời của hoàng đế mấy ngày trước.

 

Sắc mặt Minh Nghĩa Hùng nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế. Sau đó do dự một lúc rồi lại trở về vị trí của mình.

 

Chuyện này cứ thế qua đi, Kỳ Sùng yên lặng ghi thêm một nét vào sổ sách trong lòng mình. Đến lập hạ, thương thế trên người Kỳ Sùng cũng khỏi hẳn.

 

Đồng thời trong khoảng thời gian này, Li vương trên biên giới phía Bắc và hoàng tử Tây Hạ cũng đều đến kinh thành triều Lăng. Biên giới phía Bắc và triều Lăng có mối quan hệ tốt, vài chục năm nay cũng không có xung đột gì, hai năm trước Tây Hạ cũng mới đánh một trận với triều Lăng, cuối cùng cắt đất xin tha thứ, hàng năm tiến cống cho triều Lăng.

 

...

 

Hôm đó Kỳ Sùng không có việc gì làm nên cũng ru rú trong phủ Tần vương.

 

Một nam tử trung niên mặc trường sam màu xanh đứng trong phòng Kỳ Sùng, thân hình nam tử này gầy gò nhưng lại tao nhã tuấn tú lịch sự.

 

Trong tay Kỳ Sùng cầm một quyển sách, nghe nam tử này đứng phía dưới nói: "Điện hạ, Li vương có ý tốt muốn kết giao với ngài, hạ thần cũng đã nghe qua, Li vương ở nước Li rất được người dân hoan nghênh, lần này hắn đến triều Lăng còn cố ý chuẩn bị đại lễ cho ngài."

 

Minh Trăn cuộn lại thành một cục nằm ngủ trưa bên cạnh Kỳ Sùng, hắn thả quyển sách trong tay xuống rồi cầm lấy một lọn tóc của nàng lên chơi đùa, nghe nam tử nói vậy, hắn thản nhiên: "Ồ?"

 

Nam tử này tên là Thiệu Khang, là Thiếu khanh (2) của Hồng lư tự (3).

 

(2) chức quan cấp phó của Khanh trong một cơ quan Cửu tự (sau là Ngũ tự).

 

(3) cơ quan phụ trách việc tiếp đón và thể thức lễ nghi với những sứ đoàn từ các triều hoặc nước khác đến.

 

Thiệu Khang nói: "Nếu như ngài cảm thấy hứng thú thì ba ngày sau hạ thần sẽ mời Li vương đến Xuân Phong lâu cho ngài."

 

Hắn ta không nhìn thấy dáng vẻ của Tần vương điện hạ, trước mặt Thiệu Khang là bình phong bằng ngọc, bên trên có vẽ mưa đánh sen tàn, trong phòng có mùi thuốc nhàn nhạt hòa với Long Tiên hương, còn có mùi hoa mẫu đơn ung dung cao quý thoang thoảng trong không khí.

 

Kỳ Sùng khẽ cười một tiếng: "Vậy làm phiền Thiệu khanh rồi.”

 

Trái tim Thiệu Khang đập trở lại.

 

Đối mặt với Kỳ Sùng - vị hoàng tử còn nhỏ đã phong vương còn áp lực hơn khi đối mặt với những lão hồ ly đã sống mấy chục năm kia nữa.

 

Khi nói chuyện Kỳ Sùng không lộ vui buồn, ngược lại biểu hiện của Thiệu Khang lại bị hắn thu hết vào mắt.

 

Vốn nghĩ rằng nói chuyện cách một bức bình phong, không nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm của Kỳ Sùng thì hắn ta sẽ dễ chịu hơn một chút nhưng giọng nói lạnh nhạt của Kỳ Sùng, nói câu nào đâm người câu đó, hại Thiệu Khang nơm nớp lo sợ, luôn có cảm giác bản thân có phải đắc tội với Kỳ Sùng chỗ nào không.

 

Sau khi đi ra, Thiệu Khang thấy Lý Thúc, mặc dù không thích hoạn quan nhưng Lý Sùng lại rất có trọng lượng trước mặt Kỳ Sùng, dù Thiệu Khang là quan viên Ngũ phẩm cũng không dám tùy tiện, hắn ta chắp tay: "Lý công công."

 

Lý Phúc nâng mắt nhìn, nhẹ gật đầu, chỉ nói câu "Thiệu đại nhân tốt" rồi vội vàng mang hộp cơm đi vào phòng của Tần vương.

 

Thấy Lý Phúc không thèm dừng lại, sắc mặt Thiệu Khang nhanh chóng xanh xám, mang tùy tùng sau lưng ra ngoài.

 

Sau khi ra khỏi đại môn của vương phủ, Thiệu Khang mới nói: "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng."

 

Tùy tùng sau lưng hắn ta vội vàng nói: "Đại nhân đừng tức giận, Lý Phúc công công rất có tiếng ở kinh thành, người ngoài đều biết, mắt chó của y trước sau như một, luôn coi thường người khác, một tên cẩu nô tài mà thôi."

 

Lý Phúc bên này tiến vào phòng của Tần vương, lấy từng món điểm tâm một trong hộp cơm ra, lúc này y mới thở ra một hơi: "Mậu Đức Toàn bên ngự thiện phòng vừa làm, hạ nhân đưa thẳng từ trong cung đến vì muốn Minh cô nương ăn khi còn mới.”

 

Đúng lúc Minh Trăn mới tỉnh, nàng vẫn còn hơi mơ màng, nằm thẳng đuột trên giường, tóc dài xõa trên gối, hơi khó chịu vì phải rời giường nên lẩm bẩm quay người sang bên khác, giống như côn trùng chui vào trong áo ngoài của Kỳ Sùng, thân thể nho nhỏ cực quậy, y phục che đầu, không muốn để ý đến ai hết.

 

Kỳ Sùng túm lấy gáy của nàng: "Đứng dậy, đã giờ Dần rồi."

 

Lúc này Minh Trăn mới xoa xoa mắt.

 

Lý Phúc hầu hạ Minh Trăn súc miệng bằng trà xanh, sau đó tự mình bưng sữa trâu đến bên miệng Minh Trăn, Minh Trăn uể oải uống một ngụm. Kỳ Sùng nói: "Mang xuống đi. Hôm nay khẩu vị của nàng không tốt, mang hết mấy thứ này xuống."

 

Minh Trăn vừa nghe mang hết đồ ăn xuống, cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất, ngón tay chỉ chỉ mấy món điểm tâm để trên bàn nhỏ: "Ta muốn cái này, cái này, cái này, cái này..."

 

Dường như chỉ mấy lần.

 

Lý Phúc buồn cười: "Cô nương từ từ ăn."

 

Kỳ Sùng dựa vào nệm êm trên giường, cầm binh thư lên, vừa đọc sách vừa nhìn tiểu nha đầu ăn. Mỗi thứ Minh Trăn đều ăn hai cái, ăn đến thoải mái, cầm một miếng bánh Hợp Ý đến miệng Kỳ Sùng: "Điện hạ ăn bánh nha.”

 

Lúc nãy Lý Phúc quên không lau tay cho Minh Trăn, Kỳ Sùng trước khi ăn cơm nhất định phải rửa tay, cho nên ghét bỏ tay nàng bẩn: "Cô không ăn ngọt."

 

Minh Trăn đặt bánh Hợp Ý xuống, lại dùng đũa gắp một miếng sủi cảo nhân tôm pha lê lên cắn một miếng sau đó đưa đến trước mặt Kỳ Sùng: "Cái này mặn."

 

Kỳ Sùng bóp bóp mặt Minh Trăn: "Tự ăn đi, Cô không ăn đồ thừa của ngươi."

Lý Phúc vừa ra ngoài thì một ám vệ đến.

 

Thuộc hạ của Kỳ Sùng rất nhiều, Lý Phúc biết hơn nửa. Tên ám vệ này cũng quen Lý Phúc, y nhìn Lý Phúc cười hì hì một cái, đóng giả hai người là Thiệu Khang và tùy tùng, thuật lại cuộc nói chuyện của hai người hạ ở ngoài phủ.

 

Lý Phúc không phải lần đầu bị người ta mắng là "cẩu" ở sau lưng nhưng nghe thấy người ở sau lưng nói xấu mình,  dù tính tình tốt đến đâu cũng sẽ tức giận, huống chi Lý Phúc lại có tính có thù tất báo.

 

Nghe vậy, Lý Phúc chửi bới: "Hắn là cái thá gì chứ, một Thiếu khanh của Hồng lư tự cũng dám ở ngoài phủ Tần vương lỗ mã.ng, đầu óc còn không to bằng cái lỗ kim, thật sự nghĩ sau này tài năng của mình sẽ đưa mình bay cao sao, hoàng tử công chúa cũng không kêu ca nhiều như hắn."

 

Nói hai câu, Lý Phúc lại nói: "Thôi, chắc hắn tương lai tên này chết không có chỗ chôn, ta cũng chả thèm so đo với hắn, bây giờ điện hạ đang rảnh, ngài đang chơi với Minh tiểu thư, ngươi vào đi."