Cây Nấm Nhỏ

Quyển 3 - Chương 61: “Tất thảy đều bị quên lãng, tất thảy đều được chấp nhận.”

Bữa trưa tất nhiên là xúp nấm.

Siebe nói rằng nấm này là do mình tự trồng trong quặng mỏ, sạch lắm. Nấm sò mọc nhanh, số lượng còn dư vẫn đủ ăn nhiều ngày.

An Chiết nghe vậy bèn lặng lẽ xo ro vào góc tường, trông Siebe lành tính tốt bụng là thế, ai dè cũng là một hung thủ sát hại nấm.

Nhưng cậu bắt buộc phải trở thành đồng loã xơi nấm.

Lúc sắp bắt đầu dùng bữa, cậu phát hiện Lục Phong thoáng liếc nhìn mình, An Chiết tin chắc rằng thượng tá đang nhớ tới bát xúp nấm mà anh vẫn chưa kịp ăn trước khi rời khỏi căn cứ, điều đó như một niềm tiếc nuối, mà con người thì chẳng thích tiếc nuối. Hôm nay được ăn, cũng coi như bù đắp phần nào.

Dùng bữa xong xuôi, Siebe bèn dẫn họ đi xem lương thực dự trữ – không nhiều nhặn gì cho cam, dăm cụm nấm, dăm lát thịt sấy khô, và một bịch muối.

– Thịt để dành lúc trước ạ, – Siebe giải thích – ta có thể dùng bẫy để bắt vài quái vật cỡ nhỏ, người lớn bảo nếu vẻ ngoài trông quá dị hợm thì khi ăn vào sẽ bị lây nhiễm, còn nếu chả dị hợm thì có thể ăn giống động vật hồi xưa đó.

Lục Phong nói:

– Quái vật đột biến cấp thấp chết hơn 24 tiếng là ăn được rồi.

– Thế là mấy chú ấy kết luận chuẩn rồi! – Siebe reo lên.

Lục Phong hỏi nó:

– Chỗ này có quái vật nào?

– Có chim, khối thằn lằn, cả chuột mập ú nữa, – Siebe trả lời – thi thoảng cũng có côn trùng và nhện, thường thì chúng em ăn chuột. Song kể từ lúc bão cát càn quét, họa hoằn lắm em mới gặp chúng, thay vào đó em thấy hai con vật xấu tệ, – Siebe nói tới đây, sắc mặt thoắt trắng bệch – khổng lồ kinh khủng, em sợ chúng phát hiện ra em nên chỉ dám quan sát bằng kính viễn vọng thôi, em chưa bao giờ thấy cái giống này, anh biết nó là con gì không?

– Nơi đây hẳn là ngọn đồi phía đông, mức ô nhiễm đáng lí không cao – Lục Phong nói – tuy nhiên năm hôm trước từ trường gặp trục trặc, dẫn đến tình trạng đột biến lần hai, xuất hiện quái vật kiểu lai.

Siebe:

– …Hả?

Giọng Lục Phong thoáng chùng xuống:

– Những quái vật vốn thuộc cỡ nhỏ sẽ trở thành quái vật lai cỡ lớn nhờ vào việc tập trung chuỗi thức ăn.

Siebe tái mét hơn ban nãy.

An Chiết nghe Lục Phong nói là mường tượng ra ngay, quái vật tự giết hại lẫn nhau, tuy số lượng giảm bớt song cấp đột biến lại tăng vọt lên. Có lẽ chuyện đáng sợ hơn tất thảy chính là, trạng huống tương tự như vậy hiện đang diễn ra ở khắp mọi nơi trên Trái Đất, ngày hôm sau luôn kinh hãi hơn ngày hôm trước.

Lục Phong nhìn về phía Siebe. Hình dáng lẫn màu sắc kết hợp nơi đôi mắt anh toát lên nét sắc sảo và giá lạnh, hiển nhiên Siebe vẫn chưa quen nổi việc đối mặt với thượng tá, nó lại giật tróc một lớp sơn trên mặt bàn.

Lục Phong hỏi:

– Có ai từng đột biến trong hang động chưa?

– Có, có một chú bị quái vật cắn, sau đấy đi cắn những người khác ạ.

– Xử lí thế nào?

– Đuổi ra ngoài thôi.

Chiều sang, Lục Phong mượn giấy bút từ Siebe ghi chép sơ về sự thể nơi này. Dẫu chưa kết nối được tín hiệu, thượng tá vẫn làm tròn chức trách của mình.

Buổi tối là thời gian nghỉ ngơi, chỉ có độc một cỗ máy phát điện là còn hoạt động – dây điện nom ẩm ướt tả tơi, trong khắp quặng mỏ chỉ còn đúng một căn buồng trống có điện, hai người họ bèn ở nơi đấy.

An Chiết tắm rửa xong, cậu lau ráo tóc và tựa lên đầu giường nghịch nam châm, ta dễ dàng bắt gặp nam châm muôn nơi trong cái quặng mỏ này.

Mỗi tay cậu cầm mỗi cục, để hai cực cùng dấu hướng vào nhau, cậu muốn dính chặt chúng vào. Rõ ràng giữa hai cục nam châm chỉ có không khí, song bất kể cậu dốc bao nhiêu sức cũng chẳng khiến chúng tới gần được, tựa hồ ở giữa có một luồng sức mạnh vô hình đẩy chúng ra xa.

Cậu chau mày, chẳng hiểu cớ sao lại vậy, có rất nhiều kiến thức của loài người cậu chả tài nào hiểu thấu, cũng như có rất nhiều kiến thức về thế giới này con người chả tài nào hiểu thấu vậy. Nhưng cậu vẫn ngoan cố muốn ghép chúng lại với nhau, cậu nghĩ rằng chỉ cần mình gắng tí sức nữa thì không gì không ghép lại được.

Tiếng bước chân vọng đến, Lục Phong bước vào buồng, An Chiết đã giặt áo khoác của anh, hiện đang phơi nó ở chốn gió lùa rồi. An Chiết ngẩng đầu, thấy bấy giờ thượng tá chỉ mặc mỗi áo ba lỗ đen do quân đội phát, phơi bày những đường nét cơ bắp uyển chuyển đẹp đẽ của cánh tay và bả vai, ống quần đồng phục chiến đấu nhét trong ủng đen tôn thêm vẻ cao ráo điển trai cho ngoại hình anh. Anh lau sơ mái tóc, nó hơi rối bời, những sợi tóc lòa xòa trên trán nhỏ giọt long lanh.

An Chiết nhìn anh, khi cởi bộ quân phục cùng chiếc phù hiệu đại diện cho thẩm phán giả xuống, thì dường như Lục Phong chỉ là một sĩ quan trẻ đầy triển vọng nắm chắc quyền hành thôi. Mặc dù khuôn mặt anh vẫn lạnh nhạt như xưa, đôi mắt xanh sẫm cũng chẳng thực sự ấm áp, song An Chiết nhận thấy anh đã thả lỏng hơn rất nhiều. Thốt nhiên An Chiết sực nhớ, rằng theo cách tính tuổi của loài người, Lục Phong đương độ đôi mươi – rõ ràng là độ tuổi mà mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.

Ai đấy đương độ đôi mươi đang cúi đầu bấm máy liên lạc, nhưng máy liên lạc vẫn tiếp tục cất thông báo: “Xin lỗi bạn, tín hiệu căn cứ đang bị gián đoạn do chịu tác động từ tầng điện li hoặc gió Mặt Trời…”

Lục Phong gập máy liên lạc đặt nó lên bàn, ngồi xuống bên cạnh An Chiết. An Chiết dù cố kiểu gì cũng không ghép hai đầu nam châm cùng dấu vào nhau được, cậu bèn ngó sang Lục Phong.

– Chỏi nhau – Lục Phong bâng quơ đáp.

An Chiết chau mày.

Anh lấy hai cục nam châm ra khỏi tay cậu, khác dấu ắt sẽ hút, vừa đổi hướng thì hai cục nam châm tức thì dính chặt vào nhau ngay, kế đó Lục Phong quẳng chúng sang một bên.

An Chiết lại cầm chúng hí hoáy lần nữa, nhưng kết quả luôn như cũ dẫu có thử bao nhiêu lần. Giữa hai đầu cùng dấu tồn tại một lực cản cực mạnh – ta chẳng bao giờ áp chúng vào nhau nổi, mà hai đầu khác dấu lại có sức hút thật khó mường tượng, chỉ cần đặt chúng hơi gần thôi, chúng tự khắc bứt khỏi ngón tay cậu hòng lao về phía cực còn lại.

An Chiết hỏi:

– Giữa chúng là thứ gì thế?

Cậu là cây nấm, còn An Trạch thì chưa từng học Vật lí, cộng gộp sự hiểu biết của cả hai cũng không tài nào giải thích rõ hiện tượng này.

Lục Phong trả lời:

– Từ trường.

An Chiết hỏi:

– Giống từ trường nhân tạo ư?

– Ừm – Anh đáp.

An Chiết hỏi:

– Không thể thấy chúng à?

– Không thể.

– Vì sao không thể?

Lục Phong nhét cậu vào tấm chăn:

– Có rất nhiều thứ vô hình.

An Chiết ò đáp lời anh, trong chăn hơi nóng, cậu bèn thò cánh tay và bả vai ra.

Lục Phong nhìn cổ áo phông trắng phau mềm mại của cậu, một mảng máu bầm xanh gắt lấp ló đằng sau, anh duỗi tay kéo nó xuống. Làn da vốn trắng nõn mịn màng chẳng một tì vết giờ đây lấm tấm dấu vết xanh tím, rất đều – đều tới độ không lần ra nổi đâu mới là vết khởi nguồn.

An Chiết giữ im lặng, đẩy tay anh ra rồi tự kéo cổ áo lên lại.

Ánh mắt của Lục Phong vẫn nán lại ở vị trí ấy, anh thừa hiểu những dấu vết này là gì, căn cứ thường áp dụng hình thức tra tấn bằng điện với cường độ cao lúc muốn lấy lời khai của kẻ trọng phạm, ai rồi cũng sẽ hết chịu nổi tự thú tội. Di chứng sót lại từ tra tấn bằng điện nhiều vô số kể, trải dài từ thể xác đến tâm hồn. Thương tật ngoài da chỉ là một trong số những điều đó thôi, thậm chí có hàng khối người chẳng thể thoát khỏi cơn ác mộng đau đớn đó suốt cả cuộc đời.

Nhưng sau khi ruổi mình vào chăn, An Chiết chỉ rủ hàng mi, nhẹ nhàng nói:

– Giờ hết đau rồi mà.

Lục Phong nhìn vẻ mặt bình thản của cậu, đôi lúc anh rất khoái bắt nạt cậu, đôi lúc lại muốn đối xử tốt với cậu.

An Chiết bỗng nhích vào trong góc giường chút đỉnh, nhường chỗ cho anh nằm xuống. Giường khá hẹp, đâm ra khi Lục Phong nghiêng mình nằm xuống thì họ chỉ cách nhau trong gang tấc. An Chiết phát hiện một vết sẹo trên cánh tay anh – như bị vũ khí cùn chém trúng, song đấy vẫn chưa phải toàn bộ, khắp bả vai anh cũng lấp loáng những vết xước cùng các thương tổn.

Cậu vươn tay toan chạm vào vết sẹo dài nhất, nhưng vươn đặng non nửa lại sợ làm đau thượng tá, vậy là bèn rụt lại, ngoan ngoãn nằm rúc trong chăn.

Ánh mắt Lục Phong ấm áp đôi phần:

– Ngủ đi.

An Chiết ừm thật khẽ, đoạn nhắm mắt lại.

Dưới ngọn đèn tỏ, bóng râm nhạt nhòa hắt xuống bởi hàng mi tôn thêm vẻ yên tĩnh mềm mại cho nét mặt cậu. Cậu thả lỏng, Lục Phong nhận ra điều đấy một cách dễ dàng, dường như nhóc dị chủng này tin rằng anh sẽ không làm hại mình – dẫu sau khi người cậu đã chằng chịt vết bầm do tra tấn bằng điện.

Đây chẳng còn là lần đầu tiên anh thấy khó hiểu trước cử chỉ của cậu. Thuở họ vừa quen biết nhau, vào cái đêm loạn lạc anh rời khỏi cổng thành và không chốn nương thân, An Chiết cũng nói cho anh với vẻ không hề đề phòng, rằng anh có thể ở lại chỗ của tôi. Khoảnh khắc ấy anh thiết tưởng cậu trai này ấp ủ ý đồ khác, hoặc là, cậu đơn thuần cùng cực giống hệt vẻ bề ngoài của cậu, hoàn toàn chẳng hay biết rằng bình thường con người ta sẽ chả mời kẻ lạ ngủ lại.

Anh nghĩ thế nào thì hỏi thế đấy.

– …Không sợ tôi à?

An Chiết nghe anh hỏi vậy bèn chầm chậm hé mắt, dưới ánh sáng mơ màng của đèn măng-sông, đôi mắt cậu như được dát một màn sương đẹp đẽ êm đềm. Ngặt nỗi trong thời gian ngắn ngủi quá đỗi, cậu đã sắp sửa thiếp đi rồi, An Chiết rủ rỉ:

– Sợ về điều gì cơ?

Lục Phong chẳng trả lời, anh nhổm nửa người dậy rồi nhìn xuống An Chiết, ánh mắt đầy vẻ thâm trầm, kế đó với một tay cầm khẩu súng đặt bên gối, nòng súng lạnh buốt khẽ huých vào má An Chiết.

An Chiết ngước nhìn anh bằng đôi mắt sánh nước, cậu thoáng chau mày, tựa hồ lại bực bội, vươn tay hẩy nòng súng ra rồi trở mình sang hướng khác – động tác ấy cũng tiện thể lôi hết chăn đi luôn.

Lục Phong nhìn chiếc cổ gầy gò và bờ vai hơi nhấp nhô theo nhịp thở của cậu. Một người thế này thật giống rất dễ chịu tổn thương, cũng rất dễ nhận được sự chở che. Mãi sau, anh tắt đèn, đoạn nằm xuống lần nữa.

Lục Phong nhận thấy thân mình hơi nặng trĩu, An Chiết đắp phần chăn bị mình cuốn đi ban nãy lên người anh.

Tựa chuồn chuồn chạm đuôi lên mặt hồ yên ả vào đêm trường mùa hạ. Và thứ rung động bởi gợn sóng không chỉ là mặt hồ vốn dĩ êm đềm.

Trong chuỗi lặng thinh im bặt, Lục Phong bỗng ôm siết lấy An Chiết từ phía sau, chẳng thấu nổi là do bị cảm xúc thúc đẩy hay chỉ là động tác theo bản năng nữa. Cánh tay anh đè nặng cánh tay An Chiết, An Chiết bỗng nhúc nhích chút đỉnh, ban nãy cậu định dời cánh tay xuống, kế đấy không rõ phải đặt ở đâu nên bèn dời lên lại, cuối cùng đặt ngón tay lên cánh tay Lục Phong, giống hệt trước kia cậu hay vắt sợi nấm trên tảng đá hoặc thân cây gần kề vậy.

Lục Phong cảm nhận được động tác của cậu.

An Chiết cất giọng, thều thào:

– Vậy anh không sợ em lây gen cho anh ư?

Lục Phong chẳng hề đáp lời An Chiết, hệt như vừa nãy An Chiết cũng chẳng đáp lời anh.

Thẩm phán giả tin tưởng một con dị chủng, hoặc dị chủng tin tưởng một chàng thẩm phán giả, mặc kệ xuất phát từ lí do gì đi chăng nữa, ta chả nói rõ được rốt cuộc việc nào mới hoang đường hơn. Hoặc có thể cái ngày mà họ gặp nhau, chính là khởi đầu cho câu chuyện hoang đường nhất thế giới này rồi.

Nhưng trong bóng tối, không người nào thấy rõ khuôn mặt nhau. Tại vùng đất ngăn cách với thời cuộc ngoài kia, tại vùng đất chẳng một ai hay biết, dường như dẫu làm điều gì cũng không sao cả. Bởi tất thảy đều bị quên lãng, tất thảy đều được chấp nhận.

Lục Phong nghe tiếng hít thở đều đặn nhẹ bẫng của An Chiết, dần nhắm mắt lại.