Cây Nấm Nhỏ

Quyển 3 - Chương 58: “Vì Người ở bên con.”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Soàn soạt.”

Luồng sóng âm ấy hình như đang dấy lên một dải gợn sóng trong không khí. Chốc sau An Chiết mới vỡ lẽ rằng nó không xác định vị trí dựa vào đôi mắt, mà là dựa vào âm thanh.

Một loạt chiếc chân rục rịch, toan đi đến bên này.

“Phằng!”

Tiếng súng vang rền giữa khoảng trời đêm, có gió sượt qua cạnh chỗ An Chiết – Lục Phong trèo lên mỏm đá cao ngất, anh nổ phát súng đầu tiên bằng tốc độ khó lòng mường tượng nổi.

Thanh âm soàn soạt ngừng bặt. Đồng tử mọc trên thân nó chậm rãi dời sang, tiếng gầm ngắc ngứ nặng trình trịch vọng tới, ắt hẳn mụn mủ đã trướng đầy trong khí quản nó rồi, An Chiết nghĩ bụng.

Phát súng thứ hai nhắm vào mé phải của một con mắt.

Tiếng hộc rống hăng hơn, An Chiết bất chợt mở to mắt.

Máu.

Máu màu đỏ hoét tung xối từ lỗ thủng trên đồng tử… Nói đúng hơn thì không phải tung xối, mà là phụt tóe.

Lục Phong bồi liên tiếp mấy phát, lỗ thủng dần lở loét toang hoác, máu loãng phun ra từ nơi đó giống hệt suối nguồn, tiếng gào tướng của con quái vật bị phóng đại vô số lần, An Chiết ngẩng đầu nhìn Lục Phong, thấy ánh mắt anh tỉnh táo vô ngần, dường như hết thảy đều nằm trong sự dự đoán.

Cậu ngoảnh sang con quái vật nọ – cánh nó vỗ rần rật, nhưng cơ thể quá nặng đâm ra chẳng bay lên nổi. Nó liều mạng xồ về phía trước – tức xồ thẳng tới mỏm đá Lục Phong đang đứng, một tiếng ruỳnh sập tới! Đá chấn động, bụi bặm và sỏi cát rơi lộp độp cùng lúc, Lục Phong đứng trên đó lại không chao đảo tẹo nào. Anh rủ mắt nhìn xuống đống thịt to tướng phía dưới.

Động tác đâm sầm vào đá khiến tốc độ chảy máu ở nó nhanh hơn, nom cứ hệt một túi nước bị bung nắp, An Chiết chứng kiến cảnh tượng hết sức kinh hoàng này, cậu ngờ rằng cơ thể của con quái vật nọ vốn tạo thành từ vô số chất lỏng.

Âm thanh ấy dần lịm đi sau lần thụi thứ mười, vóc dáng khổng lồ của nó tức thì ngã vật ra đất.

Những thứ chảy ra từ lỗ thủng không chỉ có mỗi máu tươi mà còn có khối mô lẫn các nội tạng kì quặc, tim và phổi hợp thành một – nó túa ồng ộc ở trạng thái bán rắn, mùi tanh khẳn hết sức khó tả lan tỏa khắp chung quanh. Dẫu cho là quái vật tít dưới Vực Thẳm, thì nội tạng trong người cũng chẳng có cấu trúc thật khó để hình dung như thế này.

An Chiết:

– …?

Cậu chưa hiểu mô tê gì sất, cậu ngẩng đầu ngó Lục Phong, Lục Phong thoáng nhướng mày, nhảy xuống chỗ cậu:

– Sao nào?

An Chiết bật thốt:

– …Chỉ vậy thôi hả?

Lục Phong trả lời:

– Chỉ vậy thôi.

An Chiết nói:

– Nó chết dễ quá.

– Ừ – Lục Phong thu súng, báng súng nhẹ nhàng xoay một vòng giữa năm ngón tay trắng toát của anh, rồi lại trở về hộp súng giắt bên hông.

An Chiết sa vào nỗi nghi ngại khổng lồ, thậm chí bắt đầu nghĩ giả dụ mình ăn một phát đạn thì sẽ ra nông nỗi gì nhỉ, tự dưng cậu thấy hơi sờ sợ.

Lục Phong thoáng trông sang cậu, ánh mắt vương nét cười, kế đó xoay người đi ra ngoài.

Sự xấu xí của con quái vật nọ vượt khỏi sức tưởng tượng của An Chiết, tốc độ ngã xuống cũng vượt khỏi sức tưởng tượng của cậu. Vực Thẳm chả thiếu những giống loài vừa to vừa tởm, nhưng rõ ràng đống thịt nát trước mắt này không thuộc bên tốp xấu xí dưới Vực Thẳm, mà nghiêng về tốp tợn tạo hơn.

Xác con quái vật cứ như thế ngã phịch xuống cồn cát, mủ đỏ pha lẫn sắc đen túa ra từ dưới thân nó và nhuốm sẫm cả mảnh đất rộng, chất mủ tương tự cũng dính trên khóm cây kế bên, thoạt tiên nó chầm chậm nhỏ xuống như giọt sương bình thường, một phút sau thì thấm vào cành lá – bị hấp thụ.

Lục Phong xem đồng hồ, giây phút xác nhận quái vật đã chết được ba mươi phút bèn sải bước đến gần nó, An Chiết vội đuổi theo – mặc dù tướng đi hãy còn cà nhắc.

Tấm thân mang hình thù quái gở của nó phản chiếu ánh kim loại lạ hoắc dưới cực quang, mặc dầu mọi bộ phận đều xuất phát từ các loài sinh vật khác nhau, tuy nhiên chúng đều gắn kết chặt chẽ, bởi chúng mọc ra từ trong cơ thể. An Chiết nhớ tới động tác nuốt ong đen hồi nãy của nó, cậu sực hiểu rằng hễ nó nuốt gen của một sinh vật nào đó thì sẽ mọc ra bộ phận chính của mẫu gen ấy ngay.

Lục Phong quan sát con quái vật nọ đặng cả buổi trời, bèn bảo:

– Đi thôi.

An Chiết hỏi:

– Đi đâu cơ?

– Có lẽ quanh đây vẫn còn rất nhiều quái vật kiểu này, – Lục Phong nói – tìm nơi an toàn trú tạm đã.

An Chiết ngó dáo dác xung quanh, trong tầm nhìn của cậu chẳng có thứ gì khác, chỉ có sa mạc heo hút mịt mù cát bụi, cậu hỏi:

– Nơi nào?

– Đằng trước có phế tích – Lục Phong trả lời.

An Chiết nghĩ bụng chứ sao lúc em bay trên trời lại chẳng thấy cái phế tích nào.

Nhưng cậu ngẫm kĩ chút đỉnh, vật cậu ngồi là một con ong mật, còn phương tiện di chuyển của thượng tá là máy bay, dĩ nhiên tầm nhìn sẽ rộng thoáng hơn cậu nhiều. Chợt nghe Lục Phong hỏi cậu:

– Đi nổi không?

An Chiết đáp:

– Nổi chứ.

Thú thực cậu chẳng phải là một cây nấm sợ đau đâu.

…Dù quả tình là hơi đau tí xíu.

Thượng tá thờ ơ liếc cậu, đoạn bảo:

– Qua đây.

Cuối cùng, An Chiết vẫn trở về với tấm lưng Lục Phong. Cậu ôm cổ anh, vùi mặt vào bả vai Lục Phong, cậu có thể cảm nhận rõ hơi thở và sự chuyển động khi cất bước của Lục Phong. Thực chất vùng đồi núi thoai thoải chỉ dành cho sinh vật bốn chân đi lại thôi, giây phút hạ chân đụn cát sẽ hơi lõm xuống, nó cản trở việc dùng lực ở xương cốt và cơ bắp, dường như chỉ có loài rắn không chân mới dễ sống trong điều kiện môi trường kiểu này. Thế giới này có ti tỉ chốn con người không nên hoạt động tại đó, mỗi chuyện đi ở đây là đã cần tốn thể lực vượt mức quy định rồi, huống chi còn cõng thêm một người nữa. Nhưng có vẻ Lục Phong chẳng hề tiếc rẻ, trong chuỗi kí ức ít ỏi của An Chiết, ngoại trừ việc thượng tá rất kiệm lời, thì anh cũng chưa từng tiếc rẻ bất cứ điều gì.

Trong lúc lặng thinh, An Chiết chợt ngoảnh đầu nhìn về phía sau, dưới vòm trời tối tăm vô bờ cậu thấy một loạt dấu chân hằn in trên bãi cát trắng xóa, tựa như thứ phù hiệu khắc sâu nào đấy.

Nó bỗng gợi lại cho cậu về ngày nọ ở Vườn Địa Đàng – ngày mà cậu lướt qua dãy hành lang vắng ngắt, có dăm tay sĩ quan da trắng tụ hội trong một căn phòng trống và xướng thuộc lòng một bài thơ có nhịp rất hay, người đứng đầu tốp cầm cây thánh giá màu trắng bạc. Dạo ấy từ trường Trái Đất vừa biến mất, việc cung cấp điện bị đứt gánh, tất thảy mọi người đều lâm vào nỗi sợ hãi bàng hoàng, song vẻ mặt họ trông thanh bình khôn tả, cứ y hệt họ đã nhận được nguồn sức mạnh có thể cổ vũ họ tiếp tục tiến về phía trước.

– Dẫu đi trong trũng bóng chết, con cũng chẳng sợ tai họa nào – Cậu xướng lại bài thơ nhẹ nhàng này cho Lục Phong nghe – Vì Người ở bên con. Trượng và gậy của Người an ủi con.

Giọng nói lạnh lẽo của Lục Phong toát chút ôn hòa:

– Còn nữa không?

An Chiết gắng nhớ lại:

 Thật vậy, trọn đời con, phước hạnh và sự thương xót sẽ theo con.

– Con sẽ ở trong nhà Đức Giê-hô-va cho đến lâu dài.

– Họ theo đạo.

An Chiết hỏi:

– Chúa ư?

Cậu nhớ trong bản thảo An Trạch viết cho căn cứ đã từng xuất hiện chữ “Chúa” hoặc “Thần” gì gì đó.

Lục Phong khẽ ừ đáp lại.

An Chiết hỏi tiếp:

– Thế anh thì sao?

Lục Phong chẳng đáp.

Anh không hé lời, khiến màn đêm lặng câm chỉ còn vẳng độc một tiếng gió thổi làm lòng người khắc khoải, An Chiết đọc lại những vần thơ mình từng chép ra từ sách giáo khoa của lũ nhóc hoặc từ nhiều trang sách khác cho Lục Phong nghe, có giản đơn, có phức tạp, tới bài Đừng điềm nhiên bước vào màn đêm sâu mới thôi, đọc dứt, thì bèn đọc lại từ đầu lượt nữa. Giữa cậu và Lục Phong chẳng có lời gì để bảo ban, chẳng có đề tài để trò chuyện, mà cậu thì muốn nói gì đấy để khiến buổi khuya vắng bặt yên ắng này vui vẻ chút đỉnh – cho nên chỉ đành như vậy thôi.

Luồng gió mạnh quá đỗi, thanh âm bị thổi tan rất chóng, nhưng An Chiết biết anh có thể nghe rõ, bởi khoảng cách giữa họ gần kề biết nhường nào.

Sau khi đọc xong hết mọi vần thơ lần hai, bọn họ đã rảo bước lâu lắm rồi.

An Chiết không rõ thượng tá từng được huấn luyện kiểu gì trong quân đội, song cậu hiểu chặng đường lẫn buổi tối này đều dài đằng đẵng. Dài tới nỗi dường như có thể đi mãi một đời, đi tới tận cùng thế giới, hoặc chăng là phía cuối sinh mạng họ. Quá trình này cũng tiêu tốn nhiều năng lượng hơn cái mức mà cơ thể người bình thường chịu đựng nổi.

Cậu ngấm ngầm biến một phần cơ thể mình thành sợi nấm nhẹ bỗng, rồi lại lo chút đỉnh thay đổi đó chả thấm vào đâu, qua giây lát, lại lén lút biến thêm phần nữa.

Rốt cuộc, cậu nghe thấy Lục Phong cất giọng:

– Em biết vì sao con quái vật ban nãy chết dễ vậy không?

An Chiết chẳng hiểu tại sao đột nhiên Lục Phong nhắc đến việc đó, cậu ngừng đọc thơ, đoạn đáp:

– Không biết.

– Đột biến cấp thấp là ô nhiễm gen, quái vật đột biến cấp cao chia làm hai kiểu, – Lục Phong nói – kiểu lai và kiểu đa hình.

– Kiểu lai ăn gen xong sẽ xuất hiện ngay một bộ phận của sinh vật gốc, vô vàn gen sinh vật lẫn đặc tính đều có thể cùng tồn tại trên người nó. Tuy nhiên nó có một giai đoạn hoà hoãn – Lục Phong vẫn đi thẳng, tiếp tục bảo – Gen ban đầu nảy sinh xung đột với gen vừa cướp được, trong khoảng thời gian này chuỗi gen của nó sẽ thay đổi mạnh, xung đột với chức năng của các cơ quan ban đầu, trong cơ thể bị đảo lộn xáo tung cả lên. Cho nên những con quái vật kiểu lai thông minh thường chờ rất lâu mới nuốt thêm gen, chúng muốn tạo ra gen ổn định. Xui thay con ban nãy lại nổi lòng tham.

An Chiết tò mò:

– Vậy kiểu đa hình thì sao?

– Kiểu đa hình là kiểu đột biến cấp cao nhất mà chúng ta quan sát được trước mắt, nó cực hiếm, chủ yếu tập trung ở Vực Thẳm. Cách đột biến không bị phụ thuộc vào gen, nó chuyển đổi tự do. Ví như con ong mật chợt biến thành thực vật vậy… thi thoảng chúng cũng có thể chỉ chuyển đổi từng bộ phận.

– Trình tự DNA của đột biến kiểu đa hình ổn định hơn lai, – Lục Phong thản nhiên nói – tuy nhiên chớ nên hấp thụ một lần quá nhiều, bởi nó sẽ gây ảnh hưởng lên nhận thức. Tòa Xử án từng nhận một trường hợp thế này, một con quái vật kiểu đa hình động thực vật vẫn chưa chuyển đổi hết, mọi cơ quan trên người bị xơ hóa, chết ngay tại chỗ.

An Chiết hơi sợ hãi, lặng lẽ ôm siết cổ Lục Phong.

Nhưng cậu cứ cảm giác thượng tá đang muốn ám chỉ một điều gì đó sâu xa.

Hết chương 58
. Tranh minh họa.Artist: Rnilyn1 @twitter

Click vào ảnh để lấy fullsize.Artist: zhangqingjiao370 @lofter

Click vào ảnh để lấy fullsize.
Lãnh đạo dạy Chiết cách làm dị chủng (◉ω◉) 

Hôm nay về nhà muộn quá nên lại đăng khung giờ bị nguyền rủa, chin nhỗi mọi người ;;; Chương nào có lỗi type thì cứ bắt thoải mái nhé vì tớ làm xong toàn đăng ngay thôi.