Xử lý công việc ở bệnh viện không tiện nên Thẩm Tri Hành xuất viện rồi về thẳng nhà.

Phòng xem phim cách âm được tạm thời đổi thành phòng họp, tay anh cắm kim truyền dịch, mở họp online nghe đồng nghiệp ở công ty báo cáo.

Lúc nghỉ giữa cuộc họp, Tiền Tiễn gõ cửa đi vào.

“Không phải cho cậu nghỉ rồi sao?” Thẩm Tri Hành thấy anh ấy chậm rì rì đi vào rồi nằm bò ra sô pha một cách khó nhọc.

Tiền Tiễn lấy máy tính bảng ra làm việc: “Ở yên trong phòng chán lắm, tôi có thể làm việc, nằm sấp cũng không làm chậm.”

Mấy ngày trước anh ấy làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, mới xuất viện được vài hôm, vẫn chưa thể ngồi lâu.

Trước kia công việc của Tiền Tiễn quá bận, cứ kéo dài thời gian phẫu thuật không làm.

Vốn dĩ anh ấy định nhân mấy ngày công ty ít việc vào dịp cuối năm, nhanh chóng phẫu thuật cho xong. Ai ngờ anh ấy vừa được đẩy xuống khỏi bàn phẫu thuật thì công ty xảy ra chuyện.

Tiền Tiễn vừa xuất viện cái đã nhanh chân chạy về công ty hủy bỏ nghỉ phép quay lại đi làm, ai mà ngờ vừa mới gặp lại Thẩm Tri Hành, việc đầu tiên anh ấy làm là gọi 120 cho anh.

“Nhân viên ngốc nghếch và ông chủ xui xẻo.” Tiền Tiễn thở dài nói.

“Tháng này tôi không lái xe được, anh mau mời chú Vương qua đây đi, không lại làm lỡ công việc.”

Tuần trước Tiền Tiễn xin nghỉ bệnh đã tìm tài xế thay thế cho anh rồi nhưng đột nhiên quê tài xế mới có việc phải về, Thẩm Tri Hành không tiện cưỡng ép giữ người lại.

Mấy ngày qua hôm nào cũng tăng ca đến tối, làm xong thì Thẩm Tri Hành lười lái xe cả một quãng đường xa như thế về nhà, vì thế ngày nào anh cũng ngủ tạm trên cái giường gấp ở công ty.

“Dạo này ngày nào chú Vương cũng theo ông cụ ra ngoài.” Gần đây ông cụ đi thăm bạn bè họ hàng khắp nơi, cần dùng xe.

“Nhưng cũng không gấp lắm, dù sao đợt này anh cũng không đến công ty được.”

So với việc vừa cắm kim truyền dịch vừa họp thì Tiền Tiễn tin Thẩm Tri Hành thà làm việc ở nhà.

Thẩm Tri Hành bật mic lên, Tiền Tiễn không nói tiếp nữa.

Họp thêm gần hai tiếng nữa, giữa chừng bác sĩ riêng đi vào thay chai truyền dịch cho Thẩm Tri Hành, nhân tiện đưa nước ấm và thuốc cho Tiền Tiễn.

Sáng nay Thẩm Tri Hành kiên quyết bảo Tiền Tiễn tới nhà mình ở vài hôm, sợ anh ấy ở nhà thuê một mình không ai chăm sóc.

Ở nhà có bác sĩ riêng giúp thay băng đổi thuốc, còn có dì Trần nấu cơm cho bệnh nhân.

Dù sao một bệnh nhân cũng phải chăm mà hai bệnh nhân cũng phải chăm, Tiền Tiễn vất vả chịu khó theo anh làm việc lâu như thế, Thẩm Tri Hành đã coi anh ấy như người nhà và bạn bè từ lâu rồi.

Trong nhà quạnh quẽ, cho người nói nhiều như anh ấy ở đây còn có thêm chút sức sống.

Buổi chiều, Tiền Tiễn về phòng khách ngủ, lúc thức dậy nghe thấy tiếng động khuân vác đồ ở bên ngoài.

Anh ấy ra ngoài xem thì thấy dì Trần và chị Khương đang đóng gói đồ đạc ở phòng Tô Ý Tiện.

Phòng sách bày một đống đồ trên sàn, có mấy chục thùng giấy và hai cái vali to đùng.

Dì Trần và chị Khương rất nhanh nhẹn, xếp hết tất cả những gì nhìn thấy vào trong thùng.

Tiền Tiễn sốt ruột luống cuống, bước đi không nhanh nhẹn đến phòng xem phim.

Thẩm Tri Hành đang dựa vào ghế sô pha ngủ trưa, máy tính trên tay vẫn sáng.

“Sếp Thẩm.” Tiền Tiễn gõ cửa, gọi anh dậy hỏi, “Cô Tô định dọn ra ngoài sao?”

Thẩm Tri Hành mở mắt, chống vào lưng ghế ngồi dậy: “Con bé về rồi à?”

“Không, dì Trần và chị Khương đang dọn đồ.” Tiền Tiễn khua tay, “Cái thùng nào cũng to như này này, chừng mười cái, cô Tô không định quay về đây nữa sao?”

Động tác đi ra ngoài của Thẩm Tri Hành khựng lại mấy giây, tiện đà ngồi về ghế.

Anh cầm máy tính, tiếp tục xem tập tài liệu chưa xem xong trước đó, không nói gì.

Tiền Tiễn đứng bên cạnh một lúc lâu, không nhịn được hỏi anh: “Hai người cãi nhau à?”

“Cãi nhau?”

Thẩm Tri Hành ngước mắt lên nhìn anh ấy, phủ nhận ngay lập tức: “Không.”

Chú cháu bình thường có gì hay mà cãi nhau chứ?

“Con bé từng tuổi nào rồi? Cứ sống với tôi mãi thì không hay cho lắm.” Thẩm Tri Hành bình tĩnh nói.

Tiền Tiễn nuốt một ngụm nước bọt, chê than: “Lúc anh mới quen cô ấy thì cô ấy cũng đã thành niên rồi…”

Nếu muốn nói không hay thì lúc đầu không nên cho cô dọn đến đây.

Nếu đã sống chung một mái nhà hai năm rồi, bây giờ nói không hay gì chứ?

“Cậu còn việc gì à?” Thẩm Tri Hành liếc xéo anh ấy.

“Không có, không có…” Tiền Tiễn cười gượng, chỉ ra phía cửa, “Tôi đi xem xem có cần giúp gì không.”

Tiền Tiễn đi tới chỗ dì Trần và chị Khương, thỉnh thoảng phụ một tay còn bị hai người họ chê anh ấy làm chậm.

Cuối cùng, dì Trần nhét cho anh ấy một cuộn băng keo và một cái bút đánh dấu màu hồng nhạt: “Cậu muốn giúp thì dán mấy cái thùng đã xếp xong kia lại, sau đó viết trong thùng đựng đồ gì.”

Làm một trợ lý xuất sắc, chuyện nhỏ này không làm khó được Tiền Tiễn.

Ở hành lang từ đông sang tây có sáu cái thùng giấy đóng thùng xong xếp theo hàng ngay ngắn, Tiền Tiễn đi tới cái thùng giấy đầu tiên, ngồi xổm xuống, mở nắp thùng ra nhìn thử, sau đó vung bút viết: Đồ linh tinh.

Dịch sang thùng giấy thứ hai, Tiền Tiễn suy nghĩ hai giây, vẫn viết ba chữ “đồ linh tinh”.

Chữ viết rồng bay phượng múa, trong lúc anh ấy ngắm nghía thư pháp của mình, cổ áo bị ai đó kéo ra.

“Dậy.” Thẩm Tri Hành ghét bỏ đẩy anh ấy sang bên cạnh, lấy mất cái bút đánh dấu trên tay anh ấy.

Anh đưa chai truyền dịch cho Tiền Tiễn cầm rồi ngồi xổm xuống viết thêm một dòng sau ba chữ “đồ linh tinh” ở thùng đầu tiên.

Đồ trên bàn học và trong ngăn kéo bàn học (có máy đọc sách và thuốc nhỏ mắt).

Thùng thứ hai, Thẩm Tri Hành viết: Tất cả các dây cáp nối và thuốc thường dùng và sản phẩm chức năng.

Thùng thứ ba là kẹp tóc, dây buộc tóc, xược tóc băng đô, lược điện (máy sấy tóc ở thùng đồ vệ sinh cá nhân).

Thùng thứ tư là gấu bông và móc khóa (không có con cún vàng trên giường ở đây).

Mấy thùng còn lại là quần áo và phụ kiện, Thẩm Tri Hành không tiện mở ra xem, nhiệm vụ phân loại bèn giao cho dì Trần.

Anh đứng ở cửa phòng, nhìn căn phòng được dọn sạch từng chút một, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ vốn có của nó…

Trước khi Tô Ý Tiện dọn tới đây, nó vốn là một căn phòng không có hơi thở cuộc sống, trống trải.

Cô dọn đi, chẳng qua chỉ là quay về với dáng vẻ ban đầu thôi.

Nhưng Thẩm Tri Hành đã quen nhìn thấy sắc màu sặc sỡ, tràn ngập khắp căn phòng, bây giờ đột ngột quay lại dáng vẻ trước kia, anh cảm thấy hơi quạnh quẽ.

Rất nhanh sau đó, nhân viên của công ty dọn nhà chuyển mấy thùng giấy xuống dưới tầng, còn cái thùng cuối cùng thì chị Khương tự bê xuống.

Trong cái thùng đó là mấy chậu cây mọng nước và một chậu hoa nhài, chị Khương sợ va đập làm hỏng cây nên định lát nữa lái xe tự mình mang sang.

Chuyển cái thùng giấy cuối cùng xong, nhóm người đi ra cổng ở ngoài sân.

“Sếp Thẩm tôi đi trước nhé.” Chị Khương tạm biệt Thẩm Tri Hành, khóe miệng kéo căng thành đường thẳng, “Cậu giữ gìn sức khỏe.”

Thẩm Tri Hành gật đầu: “Lái xe cẩn thận, sau này đưa con bé về thì phải nhìn thấy đèn phòng con bé sáng lên rồi mới đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

“Tôi biết rồi.” Chị Khương cực kỳ nghiêm túc, giọng điệu máy móc, “Cô Tô là chủ nhà của tôi, một mình con bé không dễ dàng gì, tôi thương con bé như em gái.”

Thẩm Tri Hành nhìn rõ cảm xúc chống đối của cô ấy với mình cũng không giận, vẫn nói chuyện ôn hòa: “Ừ, làm phiền chị.”

Anh đã điều tra bối cảnh gia đình và nhân phẩm của chị Khương rồi, không có gì không yên tâm cả.

Nhưng dù như thế, mỗi lần gặp cô ấy, Thẩm Tri Hành vẫn không nhịn được dặn đi dặn lại.

“Gần đây con bé thế nào?” Thẩm Tri Hành hỏi.

Chị Khương khẽ cười, cao giọng đáp: “Rất tốt, hôm qua còn gặp được bạn ở cổng khu nhà, xuống xe trước, cười nói đi vào với bạn, hai người cùng lên tầng, còn hẹn nhau tuần sau đi tắm suối nước nóng nữa.”

“Bạn?” Thẩm Tri Hành mỉm cười nói, “Chưa nghe con bé nhắc tới người bạn nào ở cùng khu chung cư cả.”

Chị Khương: “Ai biết được, chắc là vừa mới thuê? Hình như thằng bé đó là nghiên cứu sinh, nghe nói nghỉ đông không về nhà.”

Nụ cười của Thẩm Tri Hành cứng đờ trên mặt.

“Ôi, cậu coi tôi kia, lắm mồm lắm miệng nói nhiều quá rồi.” Chị Khương hơi ảo não, “Đáng ra tài xế như tôi không nên lắm miệng như thế, thấy cậu là chú của cô Tô nên tôi mới nói thêm mấy câu thôi…”

“Tôi đi trước nhé sếp Thẩm.”

Chị Khương lái xe đi, Thẩm Tri Hành định quay vào nhà, vừa nghiêng đầu sang thì thấy dì Trần với gương mặt ngập tràn lo lắng.

“Ý Ý có bạn trai rồi à?” Dì Trần thực sự không nỡ xa cô, biết cô muốn dọn đi, dì ấy còn lau nước mắt mấy lần.

Dì ấy vừa thở dài vừa nhỏ giọng lầm bầm: “Mới tí tuổi đã có bạn trai, dù có bạn trai thì vẫn ở đây được mà, sống một mình như thế, đồ ăn thức uống không có dinh dưỡng…”

“Sếp Thẩm, cậu không về nhà hằng ngày, lúc rảnh rỗi tôi có thể tới thăm con bé không? Tôi chỉ quét dọn nhà cửa, nấu hai bữa cơm cho con bé thôi.”

“Được.” Thẩm Tri Hành mong còn chẳng kịp.

Dì Trần biết thói quen và khẩu vị của Tô Ý Tiện, thỉnh thoảng dì ấy tới chăm sóc cô, Thẩm Tri Hành cũng yên tâm hơn.

“Tôi bảo Tiền Tiễn tìm tài xế cho dì, mỗi lần qua đó dì cứ tính theo lương tăng ca.”

Tiền Tiễn gật đầu với vẻ mặt cứng ngắc.

Lại tìm tài xế.

Anh cảm thấy tìm tài xế dễ lắm sao?

Năm ngoái anh ấy xem gần một trăm cái CV mới tìm được một người toàn năng như chị Khương, phải kiểm tra lý lịch, làm các loại kiểm tra tính cách, các loại kiểm tra kỹ năng, thậm chí còn phải tìm một huấn luyện viên tán đả để kiểm tra trình độ đánh đấm của chị Khương nữa.

Tìm tài xế cho Tô Ý Tiện còn phiền phức hơn tuyển nhân viên cho tập đoàn Thẩm Thị.

Lúc trước Tô Ý Tiện còn tưởng rằng Tiền Tiễn tìm được chị Khương chỉ trong nửa ngày, không biết rằng trước đó Thẩm Tri Hành đã bảo anh ấy tìm kiếm ứng cử viên nữ cho vị trí tài xế kiêm vệ sĩ rồi.

Chức trợ lý này của anh ấy khó khăn quá…

Nếu không phải vì mức lương cao hơn chín mươi chín phần trăm bạn cùng trang lứa, ông chủ đẹp trai, tốt bụng, cho tiền thưởng phóng khoáng thì anh ấy chẳng thèm làm đâu.

Tiền Tiễn than ngắn thở dài đi lên tầng, tiếp tục sự nghiệp tuyển tài xế của mình.

Nhìn đống thùng giấy chật kín cả phòng, Tô Ý Tiện thực sự cảm thấy không biết bắt tay từ đâu.

Sau mấy lần đấu tranh, cô hẹn một nhân viên dọn dẹp vào ngày mai, định sống chung với thùng giấy một đêm.

Trước kia Tô Ý Tiện nghe nói trong rất nhiều thùng giấy chứa cả trứng sâu bọ, cô ôm tâm lý may mắn, cảm thấy chỉ trong một đêm ngắn ngủi sẽ không đủ để đám trứng ấy biến thành sâu bọ con.

Chị Khương xếp hết các thùng đồ thành hàng, đặt cái mặt có chữ lên trên để Tô Ý Tiện tiện tìm đồ.

“Chị Khương, có mang thuốc nhỏ mắt của em tới không?” Trước đó Tô Ý Tiện tích trữ mấy lọ thuốc nhỏ mắt, cái lọ ở chung cư đã hết hạn sử dụng kể từ lúc mở ra rồi.

“Tôi mang hết đồ cô để lại ở đó tới đây rồi, thiếu mỗi cái móc treo trên tường là không gỡ xuống cho cô thôi.” Chị Khương nhìn một lượt chữ trên thùng, tìm thuốc nhỏ mắt cho cô.

“Đây này.” Cô ấy dùng dao nhỏ rạch băng dính trên thùng giấy ra, đưa một lọ thuốc nhỏ mắt mới cho Tô Ý Tiện.

Tô Ý Tiện vô tình nhìn thấy chữ trên thùng, động tác bóc lọ thuốc nhỏ mắt bỗng khựng lại.

“Thẩm Tri Hành ở nhà sao?”

“Ừ.” Chị Khương bóc hết băng dính ở các thùng ra cho cô, tránh để Tô Ý Tiện muốn cầm dao, không an toàn.

Tô Ý Tiện lần lượt xem nét chữ trên mỗi một thùng, ánh mắt tối xuống hẳn.

Không thể không nói, Thẩm Tri Hành hiểu rõ thói quen của cô.

Thẩm Tri Hành biết hết tất cả những đồ cô hay dùng, vẽ vòng tròn đánh dấu chúng trên các thùng.

Vì thế không trách cô hiểu lầm đúng không?

Đây thực sự không phải việc mà một người chú nên làm cho cháu gái.

“Trước khi tôi đi, cậu ấy nói hỏi tôi dạo này cô có ổn không.”

Chị Khương nhíu mày, nói bằng giọng quái gở: “Tôi nói tốt lắm, quá tốt luôn ấy, nói chuyện với thằng nhóc nghiên cứu sinh, còn muốn đi tắm suối nước nóng với bạn nữa.”

Tô Ý Tiện bật cười, không trách chị Khương nhiều lời.

Cô rất thích sự thẳng thắn thoải mái của chị Khương, thích tính cách phóng khoáng cởi mở của chị Khương, dám yêu dám hận.

Cô rất ngưỡng mộ.

“Nói cái này làm gì? Chú ấy cũng chẳng ghen…”

“Tức lắm luôn ấy.” Mặc dù chị Khương không biết rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì nhưng cô ấy đã nhìn thấy Tô Ý Tiện khóc vì anh.

Nhìn thấy cô gái xinh đẹp như thế khóc vì đàn ông mà mắt sưng húp lên như quả óc chó, chị Khương chỉ muốn ra tay thưởng cho anh hai quả mắt óc chó.

Giản Đan là người thích tham gia náo nhiệt, cô ấy vừa nghe nói nhóm Sài Ứng mời cô ấy đi tắm suối nước nóng cùng thì không thèm làm thêm ở quán trà sữa nữa, vội vàng ngồi tàu điện ngầm từ khu bên cạnh về.

Vốn dĩ Tô Ý Tiện định nhờ chị Khương đi đón cô ấy nhưng Giản Đan không cho, kiên quyết muốn tự đi tàu điện ngầm qua bên này.

Sáng sớm cô ấy vào trạm tàu điện ngầm, đi bốn chuyến, vì buồn ngủ nên đi quá mấy trạm, cuối cùng mười một rưỡi mới tới chân tòa chung cư của Tô Ý Tiện.

Giản Đan mệt quá, vừa vào nhà đã nằm sấp xuống ghế sô pha nhà Tô Ý Tiện, xoa mông.

“Vốn dĩ cảm thấy để chị Khương đi đón tớ thì phiền quá, tớ ngại nữa, sau đó tớ lại cảm thấy làm người ấy à, vẫn nên mặt dày một chút thì tốt hơn.”

Tô Ý Tiện cười đưa điện thoại cho cô ấy: “Đặt thức ăn ngoài đi, cậu cứ đặt thoải mái.”

“Cậu nói thế thì cái mông tớ chẳng còn đau tẹo nào!” Giản Đan vươn người ngồi dậy, nghiên cứu thực đơn.

Sau khi đặt đồ ăn xong, cô ấy nhìn thấy cái vali mà Tô Ý Tiện đã xếp xong, bảo muốn xem cô mang áo tắm thế nào.

Tô Ý Tiện lấy cái áo tắm màu đen dành cho thi đấu ra, ném cho cô ấy qua không trung: “Cái này.”

“Cái này?” Giản Đan ngạc nhiên tới mức mắt sắp rơi ra ngoài, thốt lên, “Cục cưng à, cậu đi tham gia thế vận hội Olympic à? Mặc nghiêm túc thế này làm gì?”

“Nghiêm túc?” Tô Ý Tiện đặt áo lên trước người ướm thử, “Thế mặc gì? Tớ chưa đi tắm suối nước nóng bao giờ.”

“Tớ tìm hướng dẫn vui chơi ở khu suối nước nóng đó, con gái tới đó toàn mặc đồ xinh thôi, có rất nhiều người mặc bikini nữa cơ. Buổi tối bên đó rất đẹp, chụp ảnh đẹp lắm.”

Vì cái này mà Giản Đan đi mua hẳn một bộ áo tắm hai mảnh hở eo, váy kiểu lá sen.

“Bikini?” Tô Ý Tiện bỗng nhớ ra gì đó, kéo Giản Đan vào phòng để quần áo “Tớ nhớ hình như tớ có một bộ…”

Nhân viên dọn dẹp đã sắp xếp phòng để quần áo của cô thật gọn, những bộ quần áo không hay mặc như áo tắm được bỏ trong ngăn tủ cao nhất.

Tô Ý Tiện nhón chân, kéo một cái túi để đồ trên tủ ra.

Cô nhấc cái váy liền thân màu xanh bơ lên, phấn khích nói: “Cái này! Được không?”

“Đẹp quá đi!” Mắt Giản Đan sáng lên, cô ấy vươn tay bóp eo Tô Ý Tiện so thử, “Ôi mẹ ơi, cậu mặc bộ này sẽ đẹp chết luôn.”

“Cậu có máy ảnh không? Mang theo tớ chụp cho cậu.”

“Không có, à, để tớ hỏi em gái tớ.”

Tô Ý Tiện không có hứng thú với chụp ảnh lắm nên không mua máy ảnh, không hiểu mấy cái này lắm.

Tô Ý Tiện gửi tin nhắn cho Nhan Nghiên, nhờ cô bé đề cử một cái máy ảnh cho mình.

Nhan Nghiên: [Chụp người hay chụp cảnh thế chị?]

Tô Ý Tiện: [Người.]

Nhan Nghiên: [Chị ở nhà hả, lát nữa em ra ngoài dạo phố, nhân tiện mang máy ảnh tới cho chị luôn.]

Một tiếng sau, Nhan Nghiên đến dưới chân tòa nhà Tô Ý Tiện.

Cô bé mang một túi đựng máy ảnh màu xanh thẫm tới: “Tặng chị đó, tham số và cách sử dụng cụ thể thì chị tìm giáo trình nhé, cái này rất tiện cho người mới.”

“Loại này không sản xuất nữa, mặc dù kiểu máy hơi cũ nhưng chụp người siêu cấp đẹp luôn, cảm giác tổng thể siêu xịn. Em xuất hết dữ liệu trong đó ra xóa rồi, tất cả phụ kiện đều ở trong đó.”

“Không sản xuất nữa sao?” Tô Ý Tiện dè dặt mở túi máy ảnh ra nhìn thử, cô cứ cảm thấy mấy sản phẩm điện tử này rất quý giá, không dám chạm vào.

“Thế chị dùng xong thì trả lại em nhé, dù sao chị cũng không hay dùng.”

“Không cần trả đâu, đúng lúc em tia được một cái máy ảnh tốt hơn. Sau này em nói với cậu là em tặng cái cũ cho chị rồi, chắc chắn cậu sẽ tặng em cái máy mới.”

Lúc Nhan Nghiên nhắc tới Thẩm Tri Hành không có điều gì khác thường, cô bé cũng không biết chuyện Thẩm Tri Hành mệt tới mức nhập viện.

Nhan Nghiên lấy máy ảnh ra, dạy cô cách sử dụng đơn giản: “Chị nhớ chụp xong thì gửi cho em nha, em có thể sửa ảnh cho chị!”