Lý Sanh và đoàn luật sự cùng cảnh sát làm việc nhanh gọn, đến sáng ngày hôm sau thì tin tức cũng được phơi bày.

Phía cảnh sát ra thông báo kết luận Lạc Du Nguyên không liên quan vì đến chuyện Lưu Gia Ngọc bị ngã.

Cậu hoàn toàn vô tội.

Plv và đoàn luật sư lại đăng thanh minh cho cậu.

Lưu Gia Ngọc tự biên tự diễn thì tự mà chịu, không liên quan đến Lạc Du Nguyên.

Hơn nữa cậu còn là người bị hại, bọn họ sẽ kiện Lưu Gia Ngọc và những người trên mạng boi đen ảnh hưởng danh dự của cậu.

- Em biết mà, em tin tưởng anh Du Du nhà chúng ta tội quá.

- Lạc Lạc nhà mama tội quá, mama thương con, trả lại công bằng cho Lạc Lạc nhà chúng tôi.

- Du Du, cố lên em vĩnh viễn tin tưởng anh.

Fan vào an ủi Lạc Du Nguyên rất nhiều, họ lựa chọn đúng Lạc Lạc nhà họ sẽ không làm họ thất vọng.

Bên phía Lưu Gia Ngọc và fan cậu ta thì im lặng không nói một chữ, dù sao chuyện đã sáng tỏ còn có thể nói được gì.

"Gia Ngọc sao con lại làm vậy, con..." Mẹ Lưu ngồi bên giường bên thở dài.

Ông Lưu và Lưu Gia Quân cũng ở gần đó.

"Con đã biết đó là Niệm Kỳ sao con lại" Lưu Quân Toàn chất vấn.

"Con...!"Lưu Gia Ngọc chẳng biết nói thế nào.

Chuyện hiện tại đều bất lợi cho y.

"Con chỉ vừa mới biết đó là anh Niệm Kỳ thôi.

Hôm đó con muốn đến tìm anh ấy, không ngờ lại bất cẩn ngã, trợ lý và truyền thông lại làm lớn chuyện "

Cả ba người cũng chỉ lắc đầu.

Dù cách làm của y không hợp lý nhưng họ lại không thể trách.

"Gia Quân,con đi gọi nó về đây cho ta.

Bình an lại không biết phép tắt quay trở về, còn chạy vào giới giải trí còn ra thể thống gì " Lưu Quân Toàn không trách móc con trai nhỏ, ngược lại trách móc cậu.

"Tôi nên biết ơn vì ngài vẫn còn nhớ đến mình sao "

Lạc Du Nguyên vừa đến bên ngoài lại nghe thấy lời Lưu Quân Tàn vừa nói thì bật cười đẩy cửa đi vào.

Yến Tri Mộ hôm nay cũng đến cùng cậu.

Anh chỉ là đi theo, anh tin cậu sẽ tự mình giải quyết được.

Bốn người trong phòng nhìn thấy hai người đầu tiên là sừng sờ, sao đó mẹ Lưu thì u sầu, Lưu Gia Ngọc thì ẩn giấu kinh ngạc lẫn chán ghét, Lưu Gia Quân lại lạnh lùng nhìn chằm chầm cậu.

"Nghiệt tử, mày còn dám quay về " Lưu Quân Toàn là người đầu tiên lên tiếng, mà lời nói lại là mắng chửi

"Ông lấy tư cách gì mắng tôi.

"

"Tôi là ba của cậu, cậu lớn rồi muốn bay đi rồi chứ gì "

"Haha" Cậu nhịn không được mà cười lớn.

"Ba, mẹ, anh trai.

Gia đình à.

"

"Bộ trưởng Lưu, ông quên rồi à, năm đó là chính ông lựa chọn cứu Lưu Gia Ngọc, bỏ mặc tôi.

Đứa con đó của ông đã chết từ lâu rồi.

Tôi thật bất hạnh khi có gia đình là mấy người.

"

"Lưu Niệm Kỳ, cậu ăn nói với ba như vậy sao " Lưu Gia Quân lên tiếng.

"Ngài Lưu, tôi tên là Lạc Du Nguyên, một chút quan hệ với các người cũng không có.

" Cậu lắc đầu nói.

"Coi như hôm nay đến để nói rõ với các người.

Tôi và các người không có quan hệ đừng có mà gây sự với tôi.

À phải bộ trưởng Lưu, ông nên dạy lại con trai nhỏ của mình, chuyện cậu ta làm sau lưng ông nói không chừng ông sẽ bất ngờ đó.

"

Cậu nhìn họ xanh mét mặt mài mà vui vẻ.

"Cá chết lưới rách, đừng đến tìm tôi "

Cậu xoay người đi, càng nhìn càng không thích.

"Em ấy là Lạc Du Nguyên, phía sau là Yến Vân,bộ trưởng Lưu ngài nên tự mình xem xét đi.

" Yến Tri Mộ cảnh cáo.

Tuy Yến Vân chỉ đẩy mạnh chiếm lĩnh về kinh tế, nhưng không phải ở mặt chính trị anh không có lực.

Bảo vệ người mình yêu anh vẫn dư khả năng.

"Về nhà nhé, anh đã học được món lẩu rồi, hôm nay làm lẩu cho em ăn được không " Yến Tri Mộ ngồi bên cạnh nắm tay cậu nói.

"Được em muốn xem tay nghề của anh đã giỏi đến đâu rồi nữa.

Ghé siêu thị mua nguyên liệu nha "

"Được"

Hai người ghé qua siêu thị mua đủ nguyên liệu sau đó quay về nhà, hôm nay Lạc Du Nguyên chỉ việc ngồi ăn thôi.

Người yêu của cậu đều làm hết rồi.

"Thế nào, mùi vị thế nào " Yến Tri Mộ đợi cậu ăn một miếng thịt liềm không đợi được mà hỏi

"Ăn ngon lắm.

Anh cũng thử"

Mùi vị đúng là rất thơm, ăn vô cùng ngon miệng.

Hơn nữa nước dùng cũng đúng với khẩu vị của cậu.

Một đợt sóng gió này cũng xem như giải quyết ân oán của cậu và người nhà họ Lưu.

Sau này cậu là cậu, không muốn dính líu với họ nữa.

Dù sau nhà họ Lưu chẳng qua chỉ xem cậu là công cụ giúp họ thăng tiến thôi, cũng chẳng phải yêu thương gì.

Lưu Gia Ngọc sau chuyện này cũng im lặng không gây chuyện nữa.

Tuy ông Lưu không truy cứu nữa nhưng mà y lại sợ họ nghi ngờ dù gì chuyện năm đó y lén trộm giao ra hồ sơ mật kia nếu bị phát hiện y cũng chẳng còn đường lui.

Trong giới danh tiếng lẫn duyên ngươi qua đường bị ảnh hưởng cũng không kém sự nghiệp của y cũng bin trì trệ quá mức.

Nhưng trước mắt y chỉ coa thể yên lặng đợi qua khoảng thời gian này..