Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 16: Tiểu Hồng Thật Đáng Thương

Buổi chiều đi học rồi tan học, hai người lại tiếp tục cùng đi cùng về như trước.

Có điều, trước khi ra về, tốt xấu gì thì Tề Tranh cũng đã đến nhìn Tiểu Hồng nhà mình một lần.

Bùi Thanh Phi hỏi: "Xe này phải làm sao bây giờ? Cậu có muốn mình cùng nhau mang về hay không?"

Nhưng hôm nay Tề Tranh đã cảm nhận được khoái cảm trong cái trò đi nhờ xe rồi.

Cô ôm cái eo của Bùi Thanh Phi không buông tay: "Cứ để ở đây đã.

Cuối tuần hãy nói."

"Buông tay ra!" Bùi Thanh Phi dùng vẻ mặt lạnh lẽo không cảm xúc mà cúi đầu nhìn hai cánh tay đang gắt gao ôm chặt lấy eo của mình kia.

Lúc trước đôi móng vuốt này vốn chỉ là nhẹ nhàng đặt lên mà thôi, như thể là sợ quá dùng sức sẽ làm cho mình không thoải mái.

Thật không tin nổi chủ nhân của chúng vẫn chỉ là một người.

"Ngày mai đến lượt cậu chở tớ." Bùi Thanh Phi quay lại nói với người ngồi đằng sau.

"Hả?" Mặt mũi Tề Tranh tràn đầy vẻ không vui.

"Được thôi.

Không đồng ý thì đi mà ngồi xe bus ấy." Bùi Thanh Phi tỉnh bơ.

"Đồng ý, một trăm lần đồng ý nha.

Đổi ngay bây giờ luôn." Tề Tranh vừa cười vừa nói, nói xong liền làm như định nhảy luôn từ trên xe xuống.

Bùi Thanh Phi ấn tay người này một cái: "Trước cứ ngồi đi a.

Một lần cuối cùng.

Nhớ là được ngồi thì phải biết quý trọng."

Hai người cười cười nói nói cùng nhau đi ra khỏi cổng trường.

Đêm hôm đó, cư dân mạng Giang Sở toàn tâm toàn ý hoàn thành bài tập của mình.

Sau khi được lão Trương mời uống nước chè cùng "tâm sự", cậu cũng không dám lại tiếp tục làm ra sơ suất nữa.

"Giải quyết xong!" Giang Sở duỗi người, vươn vai, dọn dẹp túi sách sau đó chụp lấy cái điện thoại di động của mình bắt đầu tham gia diễn đàn.

Hôm nay náo nhiệt lớn đến như vậy mà lại không có đến mấy cái hot topic xuất hiện thì đúng là chuyện không có khả năng.

Trang đầu tiên đã hot rồi mấy trang tiếp đó lại càng hot hơn.

Giang Sở chọn topic có nhiệt độ cao nhất kia, đầu đề nhìn qua thì rất nghiêm túc.

【Thành thật thì khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị】

"Hãy thành thật khai báo đi! Rút cuộc ai là người đã phá hỏng săm xe của Tề lớp trưởng? Mọi người phải biết rằng đó là một cái săm xe có bao nhiêu là tốt đẹp, là cái săm lốp đã từng được mọi người thừa nhận là giấc mộng tưởng của mình.

Rút cuộc người đó là ai mà lại dám cứ như vậy bắt nó phải bị đâm thủng? Thành thật khai báo đi a! Chờ xem ý kiến của quần chúng rồi mới quyết định có nên khoan dung cho người này hay không."

Phốc!

Giang Sở một nhịn không được mà bật cười ra thành tiếng.

Với loại diễn đàn như thế này ấy mà, làm sao cậu lại có thể có thể bỏ quên cô bạn thân của mình được đây?

Đối với việc học tập của mình, Tề Tranh sắp xếp cực kỳ có kế hoạch.

Cô có một cái lịch ngày rất đặc biệt, phía trên là toàn bộ lịch học tập trong một học kỳ.

Trong đó cái gì nhất định phải làm, cái gì có thể mang tính lựa chọn, tất cả đều được viết ra hết sức rõ ràng.

Hôm nay cô đã sớm hoàn thành kế hoạch trong ngày của mình, đó là làm xong bài tập trong sách giáo khoa cùng bài tập từ sách tham khảo.

Vốn đang nghĩ xem nên nghỉ ngơi hay làm thêm một ít bài tập nữa, kết quả là từ cái điện thoại bị làm lơ để bụi phủ bấy lâu nay lại bỗng nhiên vang lên tiếng chuông báo.

Cái ngày vừa lên lớp 10 Tề Tranh còn đôi khi đưa điện thoại di động của mình đến trường.

Nhưng kể từ khi lên lớp 11 tới nay, cô tự biết mình có đôi khi tính tự chủ rất kém.

Cho nên cô tự nguyện tự giác nói với mẹ Tề rằng mình chỉ muốn có một di động dạng cục gạch, trừ việc nghe gọi điện thoại cùng gửi nhắn tin ra, đại khái là có thể làm một cái máy tính đơn giản để sử dụng là được rồi.

Vừa nghe mẹ Tề vô cùng có cảm giác được an ủi.

Con gái đã hiểu chuyện như vậy, vậy thì con trai cũng nên theo gương mới đúng.

Cho nên một chuyện tốt thành hai, điện thoại Tề Hồng cứ như vậy không cánh mà bay, thay vào đó là một chiếc điện thoại kiêm máy tính đơn giản bị nhét vào tay cậu.

Tốt xấu gì thì Tề Tranh còn có được tự do ở mức cao nhất, kết quả là đến lượt cậu thì lập tức bị bóp tắt.

Thật là khiến người ta khóc không ra nước mắt mà.

Đã quen dùng điện thoại cục gạch rồi, bỗng nhiên nghe được tiếng tin nhắn WeChat vang lên đúng là Tề Tranh có chút không quen.

Nhặt cái điện thoại thông minh bấy lâu bỏ quên trong góc cầm lên trên tay, Tề Tranh liền thấy Giang Sở phát cái kết nối cho mình.

Không cần nghĩ gì, chỉ cần nhìn liếc qua cái địa chỉ websites liền đoán ra được ngay, khẳng định lại là BBS của giới học sinh trường Thượng Thanh lại đem mấy cái thiếp mời kỳ quái lên đây mà.

Tề Tranh thật không hiểu nổi, dù gì thì Giang Sở cũng là một cậu con trai thân cao tám thước đầy hứa hẹn, làm sao lại có hứng thú với mấy lời đồn đại cùng bát quái đến như vậy được đây?

Vừa nghĩ Tề Tranh vừa mở trang websites kia ra xem.

Chỉ là khi nhìn vào nội dung của thiếp mời này, thiếu chút nữa Tề Tranh đã bị từ trên ghế rớt xuống nền nhà.

Một cú điện thoại đánh tới.

Thứ Tề Tranh nghe được chỉ là tiếng cười cầu được ăn đòn của Giang Sở.

"Ông, ông phát cái này cho tui để làm gì?" Tề Tranh thử dò xét.

Giang Sở đắc ý gật gù.

Nghe một chút mà xem, nghe một chút mà xem! Đây còn không phải đang chột dạ thì là cái gì?

Chiếc xe đạp này của Tề Tranh đã bị xử lí từ tiết nghỉ giữa giờ của buổi sáng hôm kia.

Lúc đó Giang Sở vừa từ văn phòng của lão Trương đi ra liền đụng vào Tề Tranh đang vội vàng bước ra khỏi phòng học, cách nói chuyện thì cứ ấp a ấp úng, thật không giống ngày thường.

Cứ thế này mà Giang Sở không lập tức đi theo sau người này để nhìn cho rõ ràng thì không phải là cậu nữa.

Lặng lẽ theo đuôi từ phía sau, Giang Sở liền bắt gặp được cái tên phá hoại kia.

Tề Tranh cứ một đường theo bậc thang đi xuống, vừa xuống khỏi khu lớp học của khối 11 liền chạy thẳng tới nhà để xe.

Sau khi cô tìm được xe đạp của mình thì quay đầu nhìn xem tứ phía, thật trùng hợp là lúc đó khu nhà để xe lại không có một ai, ngay lập tức cô lấy ra chiếc com-pa, nhằm thẳng bánh xe của mình đâm xuống.

Giang Sở đứng nấp cách một đoạn khá xa, nhưng mà cậu cũng tưởng tượng ra được cảnh bánh xe của Tiểu Hồng từ từ xẹp xuống như thế nào.

Giang Sở không thể không vì nó mà rơi ra một vốc nước mắt chua xót.

Một chút tâm tư này của Tề Tranh thật ra Giang Sở lại nhìn thấu hết cả.

Không phải săm xe bị thủng rồi sao, thế nên Tề Tranh mới có thể hùng hồn, không cần che giấu đi xin ngồi nhờ xe của Bùi Thanh Phi.

Mà dựa vào tính tình của Bùi Thanh Phi, người này tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.

Thật hèn hạ a!

Bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng không bỏ qua!

Giang Sở chợt cảm thấy những thành ngữ này của cổ nhân chính là được tạo ra để dành cho riêng mình Tề Tranh.

Tại sao cô ấy lại không chịu suy nghĩ?

Là ai cùng mình vượt gió vượt mưa?

Là ai cùng mình đi qua bốn mùa?

Làm sao người này lại có thể xuống tay với Tiểu Hồng như vậy được đây?

"Lòng người như vậy a...!Chậc! Chậc!" Giang Sở cũng không cần nhìn tiếp việc làm mờ ám ở đằng kia nữa, cậu chỉ thở dài thở ngắn một chút rồi trở về phòng học.

Tề Tranh đã cho là mình đã hành động khôn khéo đến không chê vào đâu được.

Lúc ấy cô đã cẩn thận quan sát bốn phía một lượt rồi, không có phát hiện ra bất cứ kẻ nào.

Bây giờ bỗng dưng đêm hôm khuya khoắt mà Giang Sở lại chuyển phát cái thiệp ấy tới đây, tuyệt đối là không có ý tốt.

Cô cố nhớ lại cảnh lúc mình đi ra khỏi phòng học khi ấy...!

"Buổi sáng hôm ấy có phải ông đã vụng trộm đi theo tui hay không?" Tề Tranh ép hỏi.

"Không có a!" Giang Sở quyết không thừa nhận.

"Vậy ông phát cái này qua tới là có ý gì?" Tề Tranh lại hỏi tiếp.

Giang Sở cười hai tiếng đầy vẻ xấu xa: "Gặp thứ tốt đương nhiên là phải cùng nhau chia sẻ rồi.

Hơn nữa, cái người dám đâm thủng bánh xe của bạn bè mình, đương nhiên là phải bắt cho bằng được nha."

Càng nghe Tề Tranh lại càng thấy không thích hợp.

"Thôi đi, đừng có giả bộ nữa! Là do tui làm đấy! Bây giờ ông muốn thế nào a?" Tề Tranh cũng dứt khoát thực hiện lời kêu gọi thẳng thắn được khoan hồng.

"Tui thật thích sự thẳng thắn này của bà nha." Giang Sở vừa cười vừa nói.

"Nếu ông dám nói cho Bùi Thanh Phi biết thì nhất định là ông phải chết." Tề Tranh uy hiếp.

"Nhìn biểu hiện của bà thế nào đã." Giang Sở dương dương đắc ý.

"Nói đi, có điều kiện là gì?" Tề Tranh tâm bất cam tình bất nguyện.

"Bên cạnh trường ta vừa mới mở một nhà hàng ăn vặt, tui nghe nói là nơi đó đồ ăn rất được đó nha." Giang Sở cũng không thèm giấu diếm.

"Thanh Phi nhà tui thích ăn những thứ này còn chưa tính, con trai con nôi như ông làm sao lại cũng thích đồ ngọt như vậy được đây?" Lông mày Tề Tranh bối rối đến mức như muốn kéo sát lại với nhau.

Lại nói tiếp, khẩu vị Giang Sở cùng Bùi Thanh Phi thật đúng là trời sinh tuyệt phối, khi cả hai cùng yêu thích mấy thứ chua chua ngọt ngọt gì đó.

Chỉ cần nghĩ đến một chút thôi mà Tề Tranh đã có cảm giác răng của mình trở nên ê ẩm.

"Mời hay không mời hử? Tay của tui giờ đang ở trên nút send đây nha.

Chỉ cần tui hơi chạm nhẹ một cái thôi..." Giang Sở hừ hừ hai tiếng.

"Mời! Tui mời là được chứ gì? Chờ đến cuối tuần tan học, ba người chúng ta cùng đi nếm thử." Rút cuộc Tề Tranh cũng đành chịu thua.

"Được rồi!" Giang Sở cười rồi cúp điện thoại.

Tề Tranh đưa điện thoại di động ném lên trên bàn.

"Người đời cũng có khi sẩy tay.

Năm nay đúng là năm hạn của mình a."

Nói xong Tề Tranh đem cái trán dập lên trên bàn làm phát ra một tiếng vang chắc trầm.

Tại sao mình lại không cẩn thận đến mức bị thua bởi Giang Sở người này như vậy đây???

"Cộc cộc cộc." Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Tề Tranh ủ rũ đứng lên đi ra mở cửa.

Tề Hồng đứng ở bên ngoài, trên người mặc một bộ áo ngủ với cổ áo rộng mở, trên tay còn bưng theo một ly sữa nóng.

"Tề Tranh, em muốn mượn quyển sách giáo khoa môn Vật lý lớp 10 cùng vở ghi." Tề Hồng nói.

Tề Tranh bước tới là luôn ba chưởng vỗ vào trán cậu: "Cái tên Tề Tranh này là để cho em gọi xách mé như vậy hay sao? Gọi chị!"

Đang muốn nắn bóp cậu em nhà mình thêm một phen nữa, bỗng nhiên ánh mắt Tề Tranh dừng lại trên người Tề Hồng mà chuyển một vòng, rồi vẻ mặt đột nhiên trở nên ôn hòa hẳn đi.

Bỗng nhiên thấy bà chị nhà mình trở mặt nhanh như lật sách như vậy, Tề Hồng cảm thấy có chuyện không tốt rồi, nhưng vừa mới định bỏ chạy thì đã bị Tề Tranh kéo lại.

"Ban nãy em vừa nói em tới đây làm gì vậy hả?" Tề Tranh vừa cười hì hì vừa hỏi.

Muốn nói bà chị nhà mình có được túi da quả thực không sai một chút nào, mỗi khi chị ấy cười rộ lên lại trông giống như một đóa hoa hướng dương vậy.

Chỉ tiếc là lúc này Tề Hồng cũng không có tâm tình đâu để mà thưởng thức cả.

Vậy nên cậu xua xua tay: "Chưa! Cái gì em cũng chưa nói! Em chỉ là đi nhầm cửa mà thôi."

Nhưng đến lúc này còn muốn bỏ chạy thì đã chậm mất rồi.

Tề Tranh túm một cái lôi cả người cậu trở lại: "Nói!"

Tề Hồng thật muốn khóc: "Em, em chỉ là muốn mượn quyển sách giáo khoa môn Vật lý lớp 10 cùng vở ghi của chị mà thôi."

Tề Tranh buông cậu ra rồi chuyển thành sửa sang lại nếp nhăn trên áo do chính tay mình gây nên vừa nãy: "Sao không nói sớm một chút? Lại đây, lại đây! Ngồi chờ một lát, để chị đi tìm cho em."

"Thật không cần đâu, chị."

"Ngồi xuống!"

Tề Hồng đành bưng lấy ly sữa tươi thật ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế.

Tề Tranh quay cuồng mất một lúc, cuối cùng cũng tìm ra được từ trong hộp đựng sách vở cũ cái thứ Tề Hồng đang muốn.

"Đã phải thứ em cần tìm hay chưa?" Vẻ mặt Tề Tranh rất là ấm áp.

"Cảm ơn chị rất nhiều." Tề Hồng cũng tỏ ra rất an phận.

"Chỉ có vậy thôi sao?" Tề Tranh hỏi.

"Có chuyện gì xin ngài cứ căn dặn." Tề Hồng dùng tay làm dấu hiệu xin mời.

"Thật ra cũng không cần em phải làm chuyện gì quá to tát cả.

Ở bên góc trường mình mới mở một nhà hàng ăn vặt." Bề ngoài Tề Tranh làm như thể chỉ là lơ đãng nói tới vậy.

"Ồ, ngọt ngọt ngấy ngấy! Cũng đâu phải là sở thích của chị nha." Vẻ mặt Tề Hồng đầy sự ghét bỏ.

Hai chị của nhà họ Tề cùng chung một khẩu vị, đều không yêu ngọt, cho nên bình thường nếu có thể không cần thiết phải đụng đến sẽ không bao giờ đụng đến.

"Đâu ra cho em phải nhiều lời vô ích như vậy? Cuối tuần này, sau khi tan học xong, em có thể không ăn, chỉ cần nhớ mang theo ví tiền tới đó là được rồi." Tề Tranh vỗ vỗ bờ vai của Tề Hồng.

Tề Hồng ủ rũ đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Thật lòng mà nói thì Tề Tranh cũng không phải bỗng dưng không có việc gì lại chạy tới trêu đùa cậu em này, nhưng yêu cầu cậu xuất tiền ra như vậy thì đúng là lần đầu tiên.

Cô cũng thấy không đành lòng nên đành phải bổ sung thêm một câu: "Yên tâm đi.

Chị sẽ trả lại cho em, chỉ có điều là phải chờ thêm một tháng nữa."

Một tháng?

Tề Hồng cũng không ngốc.

Bởi tháng tới đây là một tháng rất đặc biệt.

Tề Tranh sinh ra chính là tháng giêng, ngày mười ba tháng giêng, mà ba ngày sau đó, ngày mười sáu tháng giêng, chính là ngày Bùi Thanh Phi có mặt ở trên thế giới này.

Vì bát quái mà Tề Hồng lại quay trở lại.

"Đang tích tiền hay sao?"

Tề Tranh xua xua tay: "Đi đi, đi đi.

Chỉ là ranh con thôi thì bớt lo chuyện bao đồng đồng đi."

"Đây là chị muốn mua cái gì rất đặc biệt đi? Để cho em thử ngẫm lại xem.

Chị Thanh Phi gần nhất có nói thích thứ gì đây nhỉ?" Tề Hồng đứng nguyên một chỗ bắt đầu cân nhắc.

"Cầm lấy sách giáo khoa của em! Tranh thủ thời gian đi ra ngoài, quẹo phải!" Tề Tranh không còn kiên nhẫn nữa, cô đẩy thằng nhóc này lập tức đi ra ngoài.

Cánh cửa vừa đóng lại xong, lại thấy cái đầu của Tề Hồng tiến vào dò xét.

"Chị, chị thử nói xem em nên đưa cho chị Thanh Phi cái gì mới được đây?"

Tề Tranh thuận tay tóm lấy một chiếc gối ôm trên giường hướng phía cửa ra vào ném tới.

Tề Hồng phản ứng rất nhanh, cậu đóng sập cửa lại rồi lại mở ra, trên mặt đầy cái vẻ đắc ý.

Nếu như không phải nhà họ Tề đã có một quy định bất thành văn - mọi căn phòng trong nhà không được phép khóa cửa - thì hẳn Tề Tranh đã sớm đem tên gia hỏa này chặn lại ở bên ngoài rồi.

"Tại sao em lại không nghĩ đến chuyện nên tặng cho chị cái gì vậy hả? Tốt xấu gì thì chị cũng là chị của em đấy!" Tề Tranh tức giận.

"Cuối tuần này tan học, tại nhà hàng ăn vặt ở bên góc sân trường.

Chị có thể coi như đó chính là lời chúc mừng sinh nhật sớm cho chị rồi.

Phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn, ngài hàng tháng đều được bình an nhé." Tề Hồng nói xong liền lưu cho Tề Tranh một bóng lưng thật tiêu sái.

Khóe miệng Tề Tranh có chút run rẩy.

Vừa mới ban nãy vì sao mình lại không đem cái gối ôm kia nện lên trên mặt nó đây?

Cảm ơn bạn đã luôn kiên trì chờ đợi mình nhé.

Đây là chương tặng bạn..