"Mà sao em lại ở đây vậy?" đến lúc này anh mới nhận ra sự có mặt của cô ở đây.

Trong lòng không khỏi suy đoán chắc cô cũng như mình có đúng không.

Nhưng đáng tiếc đáp án không như anh mong muốn, Minh Anh nghe anh hỏi vậy liền mỉm cười đáp: "À, cũng là nơi em lớn lên, cũng có thể nói là về thăm nhà đi."

Quang nghe vậy thì hết sức bất ngờ, không khỏi có chút lúng túng, bởi vì lỡ nói điều không nên nói.

Anh vốn dĩ cũng đã biết cô lớn lên ở cô nhi viện, nhưng chẳng thể nào ngờ đó lại chính là cô nhi viện này.

Một sự trùng hợp quá là bất ngờ!

Không khí bỗng dưng trở nên ngượng ngùng, Bà Lan liền ngay lập tức vội phá tan bầu không khí này.

"Cũng là đồng nghiệp với nhau được dịp này cùng nhau nói chuyện chút đi, câu chuyện của giới trẻ ba đứa nói có vẻ hợp hơn, cậu Quang cũng ở lại một chút hẵng về.

Tôi đi xem bọn trẻ một chút."

Bà Lan vừa quay đi, Quang áy náy nhìn về phía Minh Anh: "Thực sự xin lỗi, anh không biết mà nhắc đến chuyện buồn của em."

Minh Anh xua tay, không có ý gì trách anh cả: "Không sao, không sao, cũng chỉ là vô tình thôi, em không để ý trong lòng đâu."

Dù sao cô cũng quen rồi...

Quang nghe cô nói vậy, nhưng trong lòng vẫn tự trách bản thân một chút.

Đáng lẽ ra ban nãy nên suy nghĩ cặn kẽ rồi hẵng nói, miệng nhanh hơn não rồi nhận hậu quả ngay như này đây.

Hình dáng Minh Anh đã thu hút trọn ánh mắt của anh, cảnh vật xung quanh như trở nên vô hình từ giây phút thấy cô, làm anh lúc này mới nhận ra Khánh Ngân đứng bên cạnh: "Không biết cô đây là?"

Đứa bạn thiếu chút nữa thì bị bỏ quên, Minh Anh liền vội vàng giới thiệu: "À, đây là bạn thân của em, Khánh Ngân."

Hóa ra là bạn của cô ấy, Quang dùng thái độ rất lịch sự chìa tay ra, chào hỏi: "Rất vui được gặp, Khánh Ngân."

"Rất vui được gặp anh Quang, anh là đồng nghiệp của Minh Anh, mong anh có thể chiếu cố giúp đỡ đứa bạn em." Khánh Ngân cũng chào hỏi lại, cùng anh bắt tay lấy một cái.

Cuộc nói chuyện trở nên hòa nhã vô cùng.

Ánh mắt cô rất khéo léo đánh giá người đàn ông trước mặt, trong lòng cảm thán không thôi: "Con bạn mình đúng là số hưởng, có thể làm việc cùng người đẹp trai như vậy."

"Đương nhiên rồi, mọi người trong công ty phải giúp nhau chứ!"

Ngay từ lần gặp đầu mà đã rất có cảm tình, Khánh Ngân không khỏi tò mò: "Trong công ty không biết anh đang làm về vấn đề gì vây cùng chuyên ngành với đứa bạn em không?"

Quang: "Tôi làm bên pháp lý, không cùng chuyên ngành nhưng thi thoảng cũng gặp nhau."

Minh Anh quay sang nói với Khánh Ngân, thêm lời: "Anh ấy là nhân tài đó, giỏi giang vô cùng."

Quang khiêm tốn cười: "Minh Anh quá khen rồi."

Khánh Ngân: "Không quá chút nào đâu.

Để làm luật sư cũng chẳng dễ dàng, em từ trước đến giờ rất hâm mộ những người như vậy, không ngờ cũng có dịp được gặp một vị luật sư như này đó!"

Đang lúc trò truyện sôi nổi, điện thoại của Khánh Ngân reo, cô nhìn qua số đó, là số của người quen, liền nói với hai người: "Em đi nghe điện thoại, hai người cứ tiếp tục đi nhé".

Minh Anh gật đầu tỏ ý biết rồi, giục cô đi nghe đi, Quang nhìn qua hay người như vậy mà không khỏi ngưỡng mộ:

"Có được cô bạn thân như này, em làm anh có chút ghen tị đó."

Cuộc đời này muốn tìm bạn bè không khó, nhưng tìm được người bạn tâm giao thấu hiểu được mình như vậy thì quả thực rất khó.

Ông trời đã tàn nhẫn cướp đi những người thân ruột thịt của cô, nhưng thật may mắn khi đã bù lại được cho cô người bạn này.

"Ngân cùng em cùng nhau lớn lên, cũng như người thân trong nhà, là đứa bạn đáng đồng tiền bát gạo đấy."

Quang lại một lần nữa bị bất ngờ: "Cô ấy cũng mồ côi cha mẹ sao?"

"Cũng có thể nói là như vậy."

"Trong quá khứ chắc hẳn em với cô ấy sống cũng chẳng dễ dàng gì."

Minh Anh khẽ thở dài, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy sự lạc quan: "Nhiều lúc tủi thân một chút nhưng sau rồi cũng quen hết cả thôi anh.

Những đứa trẻ ở đây, có lẽ do thiếu thứ tình cảm vốn có, nên ai nấy cũng đều mạnh mẽ cả, không có yếu đuối lắm đâu."

Bởi vì thiếu thốn cái quan trọng nhất, thế cho nên bắt buộc phải mạnh mẽ.

Hoàn cảnh sống đã áp đặt cho cô và những người ở đây phải như vậy.

Bản thân không thể làm gì hơn ngoài việc tự mình chiến đấu, tự mình cố gắng để dẹp bỏ mọi lời dèm pha.

"Biết mạnh mẽ là biết biết hiểu chuyện, chỉ tiếc khi những đứa trẻ lại phải học cách để trưởng thành sớm như này, đánh lỡ cả tuổi thơ đẹp đẽ."

Tuổi thơ đẹp đẽ sao? Đúng vậy, cả tuổi thơ đẹp đẽ...

"Vừa thấu tình đạt lý, vừa tài giỏi, vừa thiện lương.

Anh Quang, em hâm mộ anh quá mất."

Người đàn ông bên ngoài đầy hòa nhã, quan tâm tới đồng nghiệp, dù chỉ là vài lần gặp mặt nhau thôi, nhưng quả thực, ấn tượng về anh trong cô đã rất tốt.

Thêm cả việc làm của anh ngày hôm nay nữa, thái độ khiêm tốn của anh, thật sự có ấn tượng rất mạnh mẽ.

"Em lại tâng bốc anh quá rồi.

Mà qua một tuần rồi, đã quen với công việc chưa."

"Ừm, cũng đang dần đi vào quỹ đạo.

Có thể thêm một thời gian nữa chắc sẽ quen hẳn."

Nói vậy thôi chứ vụ việc bên Bích Lan còn chưa giải quyết xong, sợ khéo cô chưa làm được một tháng đã phải cuốn gói rời đi rồi.

Tự dưng nghĩ lại cái vấn đề này, tâm trạng lại xuống dốc hơn hẳn.

Một vấn đề đầy nan giải chưa biết nên giải quyết ra sao, thoải mái trong tâm trạng một chút thôi, tâm trí rất nhanh chóng lại trở nên rối loạn.

Đã hành nghề luật sư, những yếu tố thiết yếu cần có là gì, một kỹ năng giao tiếp đầy hiệu quả, một khả năng tranh luận tốt, biết cách đàm phán, thuyết phục, biết điều khiển bản thân sao cho giữ bình tĩnh tốt, cuối cùng là kỹ năng phân tích vấn đề chi tiết, chuyên sâu và con mắt sắc bén nhìn nhận một vấn đề một cách nhanh chóng.

Cộng thêm cả Quang cũng ánh mắt luôn dõi theo cô từ nãy giờ, thế cho nên, chút biểu cảm này sao thoát khỏi mắt anh:

"Em có đang có tâm sự gì sao?"

Minh Anh nghe anh hỏi thế liền giật mình, không ngờ với khả năng nhìn nhận vấn đề này của anh: "Sao anh biết hay vậy?"

Quang cười, giọng nói có vài phần đùa giỡn: "Biểu cảm trên mặt em đã nói lên tất cả rồi."

Biểu cảm của cô đã nói lên hết sao? Ừm, cũng hợp lý, cô là người quản lý cảm xúc của mình không tốt lắm, nhiều lúc dễ bị người khác nắm bắt.

Bị anh nhìn ra có vẻ cũng không lạ lắm.

"Con mắt của anh cũng tốt thật đấy.

Đúng là có chuyện thật..." giọng nói của cô trở nên ngập ngừng, trong lòng phân vân, không biết nói hay không, xong rồi vẫn quyết định trút ra nỗi phiền muộn của mình...!Theo một cách khác...

"Khánh Ngân bạn em đó.

Nó thì đang gặp phải vấn đề về công việc, đang không biết giải quyết sao.

Em đang nghĩ xem có thể giúp được gì không?"

Người đàn ông này chắc hẳn là một người tốt qua con mắt của cô, nhưng nói thật vấn đề ra thì dường như không phải cách hay.

Chính tên Hoàng Anh kia lúc nói rõ vấn đề Phan Thị còn gọi riêng cô, có thể hiểu đó là anh ta mong muốn sự việc ít người biết nhất có thể trước khi được rõ ràng.

Tên đó đời tư cá nhân có vẻ hỗn loạn nhưng làm việc lại rất nghiêm túc, qua thời gian ngắn cô đã nhìn nhận ra thế.

Anh ta còn có ý không muốn nhiều người biết đến.

Huống chi Quang cũng là đồng nghiệp của cô, vấn đề đang ở giai đoạn nhạy cảm.

Tốt nhất cứ nói lái một chút đi..