“Nó… chính là Giảo Trệ hả?”

Thời Lưu ngây người nhìn thân ảnh của cự thú, kinh ngạc lùi về sau một bước.

Trước khi đáy mắt của Phong Nghiệp hiện lên tia trào phúng, nàng đã tiến lên hai bước, gần như sắp đụng vào chóp mũi của hư ảnh Giảo Trệ.

Ban đêm, thiếu nữ không đội mũ trùm đầu, ngũ quan thanh lệ của nàng không bị che lấp, trong mắt nàng chỉ tràn đầy vẻ tò mò cùng với thấy cái mình thích mà thèm.

Giảo Trệ: “?”

Nó là một con hung thú uy danh hiển hách đấy, thế mà nhân loại ngu xuẩn này nhìn thấy nó lại không biết đường trốn đi.

Phong Nghiệp cũng thoáng chững lại, hắn nhấc ống sáo xanh ngọc bích lên, chỉ về phía Giảo Trệ.

“Nó ăn thịt người.”

Thời Lưu không thèm nhìn hắn, ánh mắt chỉ tò mò đảo quanh Giảo Trệ một vòng: “Ta biết mà.”

“Vậy mà ngươi không sợ nó hả?”

“Dù nó ăn thịt người, nhưng nó là một con thú.

Vú nuôi từng nói với ta, dã thú ăn thịt người là chuyện hiển nhiên.

Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (*) — Ngũ Đế của Tiên Giới không thiên vị, phải chăng cũng bởi vì đạo lý này?”

(*) Trích từ Đạo Đức Kinh:

Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.

Thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu.

(Trời đất tàn ác, đối xử với vạn vật như là chó rơm.

Thánh nhân tàn ác, coi sinh mạng bách tính cũng như chó rơm.)

“...”

Toàn bộ tâm trí của Thời Lưu đều tập trung vào việc nghiên cứu con hung thú mà nàng lần đầu tiên gặp được — thứ vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết của U Minh.

Sau khi nàng nói xong, sân vườn yên tĩnh một hồi lâu, sau đó nàng mới hoàn hồn lại.

Thời Lưu quay đầu lại, chỉ thấy bạch y thiếu niên tên gọi Phong Nghiệp đứng dưới bóng của tường đá, gương mặt tuấn tú ẩn trong bóng tối, khó có thể phân biệt được vui giận.

Thời Lưu chuẩn bị lên tiếng.

“Ai nói Ngũ Đế của Tiên Giới không thiên vị.” Phong Nghiệp cúi đầu, dường như không quan tâm lắm mà chơi đùa đuôi ống sáo, “Cùng lắm chỉ là năm tên phàm phu tục tử có thời vận tốt nên mới được đứng đầu Tam Giới mà thôi.”

Thanh âm của thiếu niên trầm lắng và hùng hồn.

Lời mà hắn vừa nói, nếu để một tiên môn nào đó ở Phàm Giới nghe thấy thì họ nhất định sẽ tức giận rút kiếm ra quyết sống mái với hắn để hắn biết lời vừa rồi đại nghịch bất đạo đến mức nào.

Thời Lưu nghe thế thì kinh hãi, vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời huyết sắc độc nhất vô nhị của U Minh, “Phong Nghiệp, ngươi đừng nói lung tung, nghe đồn Ngũ Đế tương đương với Thiên Đạo, lỡ đâu bọn họ nghe thấy, thì ngươi —”

“Thiên Đạo?” Hai chữ này đã gợi lên nụ cười buốt giá khinh miệt của thiếu niên.

Phong Nghiệp từng bước bước ra khỏi bóng tối, ống sáo trong tay khao khát ngân vang.

Bầu trời huyết sắc bị một đạo tia sét xanh biếc bổ xuống, màu đỏ nhàn nhạt phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của thiếu niên, một loại khí chất thanh khiết cao quý thoáng hiện ra.

Rõ ràng là tà khí lẫm liệt, nhưng rồi lại như có thiên uy xán lạn, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Tiếng sáo trong veo, ngân vang không dứt.

Thời Lưu giật mình nhìn chằm chằm, chẳng biết vì sao nàng lại có cảm giác rằng nó không phải một cây sáo mà là một con Thương Long tráng lệ sắp thành hình.

Mà bạch y thiếu niên đang nắm giữ nó, rõ ràng đang đứng dưới vòm trời, ngẩng đầu nhìn lên tia sét xanh biếc xé nát bầu trời, mở ra một khe hở lộ ra cảnh đêm trời cao chốn phàm trần, ánh mắt hắn bễ nghễ khinh miệt, giống như chán ghét những kẻ nhìn xuống từ trên cao —

“Bọn đạo chích mà cũng dám xưng là Thiên Đạo?”

“Ầm ầm!”

Sấm sét kinh hoàng giáng xuống từ bầu trời bao la xanh thẳm của Phàm Giới, lôi quang rực sáng, tựa như trời cao phẫn nộ, chiếu sáng mười lăm châu của U Minh.

Mặt mày lạnh lùng của thiếu niên dưới thiên quang càng thêm xuất trần, môi mỏng khẽ cong lên, vẻ giễu cợt càng rõ ràng.

Cứ như thể hắn đang nhìn kẻ tức giận đang nện thiên lôi xuống kia.

Thời Lưu đột ngột hoàn hồn, hai gò má trắng như tuyết kinh hoảng nhào về phía trước, trực tiếp đẩy ngã bạch y thiếu niên không hề phòng bị kia xuống nền đất lạnh băng.

“Rầm...”

Sấm sét nổ vang trên đỉnh đầu.

Cả người Thời Lưu cứng nhắc nằm trong lòng của thiếu niên, sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, trong đầu chỉ có một ý niệm — —

Lần này chết quá nhanh, ngay cả đèn kéo quân cũng không kịp xem.

Sau đó, tĩnh lặng.

Rất tĩnh lặng.

Một khoảng lặng kéo dài.

Thiên nộ hàng thế, vạn lý tiêu thổ, hôi phi yên diệt…

Cảnh tượng trong tưởng tượng của Thời Lưu không hề xảy ra.

Người bên dưới cũng không nhúc nhích.

Thời Lưu bất đắc dĩ, cuối cùng chần chừ từ từ ngẩng đầu lên.

Đầu tiên là xương quai hàm sắc sảo và hầu kết đẹp đẽ của thiếu niên, sau đó là môi mỏng mang vẻ chăm chọc giễu cợt, tiếp đó là sống mũi cao thẳng, cuối cùng là đôi mắt khó phân biệt tâm tình, sâu thẳm đen kịt như dưới lòng biển sâu.

Nhưng lần này, nàng thấy ánh mắt này có chút khác biệt.

Trong đôi mắt ấy chứa đầy sự ngạc nhiên cùng với một loại hiếu kỳ “Sao trên đời lại có một người đần đến thế”.

Thời Lưu: “...”

Khoảng cách quá gần, năm giác quan bị kinh hoảng phong bế của Thời Lưu đã khôi phục lại, một mùi thơm lành lạnh như tuyết trên người thiếu niên xông vào mũi nàng, quấn chặt lấy nàng.

Tim nàng đập nhanh, thoăn thoắt đứng dậy khỏi người thiếu niên.

Vừa đứng thẳng người lên thì liền bắt gặp hư ảnh cự thú dữ tợn đáng sợ bên cạnh.

Đôi mắt của cự thú to như hai ngọn đèn lồng khổng lồ, lớn hơn cả cối đá to nhất mà nàng từng thấy, nhưng lúc này đây, nó đang giơ móng buốt lên — Làm bộ che mắt của mình lại.

Tuy nhiên, kỹ năng diễn xuất của nó cực kỳ kém, kẽ hở giữa móng vuốt của nó còn to hơn cả vết nứt trong sân.

Thời Lưu không để ý tới con cự thú thích hóng hớt này, nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn lên vòm trời sân vườn.

— Chẳng có gì cả.

Vẫn là bầu trời đêm huyết sắc của U Minh, phảng phất như cảnh tượng thiếu niên chất vấn và thiên địa phẫn nộ lúc nãy chỉ là tưởng tượng của nàng, giữa đất trời không hề có bất cứ dị tượng nào.

Thời Lưu bối rối, cúi đầu xuống, đối mặt với bạch y thiếu niên đang ngồi dậy, gương mặt vì xấu hổ mà chậm rãi đỏ lên: “Xin lỗi, vừa rồi ta tưởng bầu trời…”

“Vì sao lại cứu ta?”

Giọng nói của thiếu niên vẫn lười nhác, lãnh đạm như cũ, chỉ là chữ “lại” được hắn nhấn mạnh.

Hắn cũng nhìn thấy, vậy thì đó không phải là hiểu lầm.

Thời Lưu hơi thả lỏng tâm trạng: “Ta đã nói rồi mà, ta cần ngươi giúp đỡ để thoát khỏi Quỷ Ngục.

Chỉ khi ngươi sống thì ta mới có hy vọng.”

“Vậy ngươi có biết hay không, nếu tia sấm sét kia đánh xuống, không chỉ thi cốt không còn, mà cả Quỷ Ngục này cũng sẽ hóa thành tro bụi, ngươi muốn chạy cũng không chạy được.”

Thiếu niên dựa vào vách tường đá, lãnh đạm dò xét nàng.

“Đáng sợ vậy hả?” Thời Lưu kinh hãi, tim đập thình thịch, nhìn lên trời.

“Hối hận?”

“Có gì đâu mà hối hận.” Thời Lưu nghi hoặc quay đầu lại, “Nếu nhất định phải chết, thì chết sớm hơn mấy giây so với chết muộn hơn mấy giây có gì khác nhau đâu?”

“...”

Phong Nghiệp hiếm khi không nói nên lời.

Ngay cả cự thú Giảo Trệ bên cạnh cũng tò mò chớp hai đôi mắt to như đèn lồng: Trên đời này còn có người dám nhào vào lòng chủ nhân của nó? Mà nhào xong vẫn còn sống? Chẳng những còn sống mà còn nói đến mức chủ nhân nó không phản bác lại được?

Đỉnh thật.

Hơn nữa, sao con nhỏ này thơm thế nhỉ?

Cái mũi khổng lồ của Giảo Trệ khịt khịt, đôi mắt to như đèn lồng mê mang vì bản năng tham ăn.

Hư ảnh của nó chậm rãi kề sát vào người của nữ hài —

“Chán sống?”

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng lọt vào tai của Giảo Trệ, âm điệu dễ nghe nhưng lại khiến cho Giảo Trệ rùng mình sợ hãi.

Nó cảnh giác, chuyển tầm mắt sang tường đá.

Nửa người hắn chìm trong bóng tối, ánh trăng buông xuống, ranh giới sáng tối đúng lúc rơi trên người của thiếu niên.

Hắn cụp mắt xuống, thiên uy tà khí trong chớp mắt vừa rồi đã biến mất, lúc này hắn lười nhác dựa vào tường đá, ánh mắt rủ xuống, vuốt ve ống sáo ngọc trong tay, tựa như một vị thiếu gia quần là áo lượt nhàn hạ.

— Nhưng cho dù thiếu niên này trông có vẻ nhỏ yếu và lười nhác đến đâu thì Giảo Trệ cũng không dám kinh thường hắn dù chỉ một chút.

Con nhóc con kia không biết, mười lăm châu của U Minh không biết, trong Tam Giới cũng chẳng có mấy ai biết được – –

Không ai hiểu rõ hơn nó, thiếu niên trước mắt này có thân phận gì, quá khứ huy hoàng đáng sợ ra sao, dưới vòm trời huyết sắc không ai dám trái ý hắn, vạn ác mười lăm châu của U Minh đều cúi đầu, quỳ gối và phục tùng.

Thậm chí sau khi hắn chết vạn năm, tên húy vẫn là cấm kỵ của Tam Giới.

Giảo Trệ nghĩ nghĩ, sau đó ngoan ngoãn nịnh nọt cúi đầu xuống, bày tỏ sự cung kính và nghe lời của mình.

Đối với bộ dạng nịnh bợ của nó, Phong Nghiệp đã quen thuộc đến mức lười quan tâm.

“Biến về đi.” Mí mắt của hắn thậm chí còn chẳng nhấc lên, “Ngẩng lên rất mỏi cổ.”

“Moo.”

Giảo Trệ ngoan ngoãn đáp lại.

Ở một bên, Thời Lưu tò mò quan sát, hư ảnh của cự thú từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một con thú nhỏ cỡ một lòng bàn tay.

Giảo Trệ phiên bản thu nhỏ.

Đôi mắt to tròn màu đen, toàn thân màu đỏ sẫm, dưới móng vuốt có hoa văn hình ngọn lửa, trên đầu có hai cái sừng, hàm răng sắc nhọn, phiên bản thu nhỏ thoạt nhìn có chút thật thà đáng yêu.

Thời Lưu càng tò mò hơn, lần này nàng có thể phân biệt được, Giảo Trệ không còn là hư ảnh như trước nữa mà là thực thể.

Nàng qua đó, ngồi xuống bên cạnh nó, cố nhịn để không giơ tay sờ đầu nhỏ của tiểu hung thú.

“Nó vốn nhỏ như vậy hả?”

“Moo?” Nghe được ý tứ coi thường, tiểu hung thú bất mãn ngẩng đầu lên, hung dữ nhe răng.

Càng đáng yêu hơn.

Thời Lưu bị nó chọc cười, nàng rũ mắt xuống, càng muốn sờ vào nó.

Tuy Giảo Trệ đã mở linh trí từ lâu, có thể hiểu được tiếng người, nhưng nó vẫn bị bản thể dạng thú hạn chế nên không thể nói tiếng người.

Là chủ nhân, Phong Nghiệp lười giải thích thay nó.

Hai gò má trắng tuyết và đôi mắt đen nhánh của con kiến nhỏ bé yếu đuối đang nhìn hắn chằm chằm.

Một thoáng dao động, Phong Nghiệp nhớ tới dưới bầu trời lôi quang, thân ảnh yếu ớt mảnh mai của thiếu nữ, dù hoảng hốt nhưng vẫn kiên quyết nhào tới.

Đôi mắt lúc ấy cũng trong veo như chưa từng bị thế gian vấy bẩn, hệt như lúc này đây.

Phong Nghiệp: “...”

Phong Nghiệp thu hồi tầm mắt: “Quỷ Ngục này có cấm chế cổ quái, nếu nó muốn vào thì nhất định phải dùng hình dáng như thế này.”

Thời Lưu tò mò: “Vậy nếu nó khôi phục nguyên hình thì sao?”

“Moo moo?”

Đôi mắt của tiểu hung thú mờ mịt mở to, đại khái ý của nó là “Vậy có được không?”

Phong Nghiệp lãnh đạm liếc Giảo Trệ một cách giễu cợt: “Chỉ có con chó ngu xuẩn như ngươi mới không nghĩ ra được điều này — Nếu ngươi khôi phục nguyên hình thì sẽ bị cấm chế của Quỷ Ngục bài xích ra ngoài.”

“Moo…”

Nó dùng móng vuốt gãi gãi đầu.

Thời Lưu chán nản rủ vai xuống: “Vậy chỉ có thể chờ đến khi ngươi khỏi hẳn thì mới có thể phá vỡ cấm chế rồi.”

“?”

Ánh mắt tò mò của Giảo Trệ chuyển sang bạch y thiếu niên.

Nó rất rõ thực lực của chủ nhân mình, nếu hắn thật sự muốn rời khỏi, ít nhất thì Phong Châu Quỷ Vực này cũng không ngăn cản được hắn, chớ nói chi đến một cái cấm chế quỷ ngục nho nhỏ.

Bạch y thiếu niên rủ mắt xuống, trầm ngâm mâm mê ống sáo.

Một lát sau, hắn mới khẽ đảo mắt: “Tuy tạm thời không thể ra ngoài được, nhưng ngươi có muốn đi thử một chút không?”

“Hả?”

Thời Lưu bị những ngôn ngữ kỳ quái rối rắm của hắn làm hoang mang, nhưng ngay sau đó nàng liền gật đầu không chút nghĩ ngợi: “Tất nhiên muốn rồi!”

Phong Nghiệp liếc Giảo Trệ: “Nó đến tìm ta là vì có chuyện cần ta ra ngoài giải quyết.

Bản thể khó đi nhưng thần hồn có thể rời…”

Từ nhỏ Thời Lưu đã là phế vật tu luyện, mặc dù thông thạo y thư, nhưng kiến thức tu luyện lại là con số không.

Mấy câu của Phong Nghiệp khiến nàng mơ mơ màng màng.

Phong Nghiệp cũng nhận ra điều đó, nên hắn giải thích ngắn gọn: “Sáng sớm ngày mai, ta có thể mang một sợi thần hồn của người rời đi.

Thần hồn không thể rời thể xác quá năm ngày, ngươi sẽ có năm ngày tự do.”

Thời Lưu chưa kịp hưng phấn gật đầu.

Dưới ánh trăng, đôi mắt của bạch y thiếu niên khẽ lay động, màu đen trong con ngươi càng đậm hơn — —

“Nhưng ta có một điều kiện.”

Thời Lưu ngẩn ra: “Điều kiện gì?”

“...”

Phong Nghiệp đảo mắt, nhàn nhạt liếc qua ngực của nữ hài.

Một tia thâm trầm dâng lên trong đáy mắt, tựa như dòng nước lạnh băng đổ xuống từ trời cao.

“Ta sẽ lấy đi… một thứ của ngươi.”

Thời Lưu ngỡ ngàng: “Nhưng ta chẳng có gì cả.”

“Chờ tới ngày đó, tự nhiên ngươi sẽ biết thôi.

Hiện tại ngươi chỉ cần cho ta biết, ngươi đồng ý hay không đồng ý?”

Gần như không cần suy nghĩ, Thời Lưu dùng sức gật đầu: “Tất nhiên đồng ý rồi.”

Phong Nghiệp: “...Ngươi không sợ thứ ta muốn lấy rất quan trọng với ngươi?”

“Đối với ta, chẳng có thứ gì quan trọng hơn sống tự do.” Gò má của Thời Lưu ửng hồng vì xúc động, “Cho dù chỉ có năm ngày.”

“Được.

Hi vọng ngươi sẽ không hối hận.”

Nói xong, Phong Nghiệp không chờ Thời Lưu phản ứng lại, hắn vung tay áo lên, tiểu hung thú trên mặt đất biến mất không thấy đâu nữa.

Còn hắn cũng trực tiếp rời đi.

Một mình Thời Lưu thu dọn dược thảo rồi trở về phòng giam, nàng vẫn kích động đến mức thức trắng đêm không ngủ.

Trời sắp sáng, vòng huyết sắc cuối cùng trên bầu trời đêm của U Minh sắp sửa rút đi, một vấn đề mà nàng đã quên bỗng mơ hồ hiện lên trong đầu nàng – –

Sấm sét trời cao phẫn nộ, rốt cuộc đã đi đâu?

Tiên Giới.

Một trong Ngũ Đế, Tử Quỳnh Cung của Tây Đế.

Trong trắc điện, Tây Đế đứng chắp tay, trường bào rủ xuống, tiên khí cuồn cuộn.

Chỉ là giờ phút này y đang nhíu mày, nhìn vách tường ngọc thạch đang lơ lửng trên không trung trước mặt y.

Tường trắng này tên là “Minh Chiếu”.

Hình ảnh hiển thị trên đó chính là cảnh tượng xảy ra cách đây không lâu trên bầu trời cực bắc U Minh – Phong Châu.

Chẳng qua nó khác với góc nhìn của Thời Lưu: Hình ảnh trong “Minh Chiếu” được chiếu từ trên xuống dưới, nhìn mặt đất từ trên trời cao.

Và điều Thời Lưu tò mò nhất “Thiên lôi đâu rồi?”, lúc này đang hiện ra một cách rõ ràng trên tường đá.

Chỉ thấy đạo thiên nộ kinh lôi uy lực kinh khủng giáng xuống, thắp sáng U Minh, ngay lúc nó sắp xuyên qua bầu trời huyết sắc –

Đột nhiên, giữa thiên địa, giữa vết rạn nứt của tử lôi, xuất hiện một chiếc lá nhỏ màu xanh lục.

Nó thoạt nhìn rất mỏng manh và nhỏ bé.

Dường như chỉ cần một tia lôi quang cũng đủ khiến nó hóa thành bột mịn.

Thế nhưng, sấm sét dữ dội trên bầu trời đã bị chặn lại bởi chiếc lá nhỏ bé ấy.

Tử lôi đi tới đâu thì thúy quang đuổi theo lôi quang tới đó, trong nháy mắt nó đã thôn phệ gần hết tử lôi khắp bầu trời dày đặc huyết sắc, không để lại chút gì.

Lỗ hổng trên bầu trời huyết sắc chậm rãi khép lại, cảnh tượng trên Minh Chiếu cũng rung chuyển một cách kịch liệt.

Trước khi khe hở cuối cùng khép lại, Tây Đế chỉ kịp nhìn thấy một cảnh tượng.

Bạch y thiếu niên, châm biếm trời cao.

Tây Đế biết người nọ, quen thuộc đến mức khiến y chấn động.

Gương mặt ấy, trong trẻo lạnh lùng, di thế đoạt mục, nhất tiếu phong hoa, nâng kiếm chém thương khung, y đã từng nhìn thấy vô số lần…

Trong cơn ác mộng vạn năm của y, chưa bao giờ thay đổi.

“Rầm – ”

Sau một thoáng chấn động, Tây Đế hung hăng vung tay lên, Minh Chiếu bị y ném đi, đập mạnh vào trụ ngọc thạch của thiên điện.

“Phong Nghiệp!”

Khắp Tử Quỳnh Tiên Cung, văng vẳng tiếng rống giận dữ của Tây Đế, vang vọng không dứt.

“Phong -- ”

“Bốp.”

Còn chưa kịp hét lên lần thứ hai, một bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc đã giáng xuống.

“Mới sáng sớm, ồn ào cái gì thế, có để cho người ta ngủ hay không hả?”

Dù là Tây Đế vạn năm trước đại thành tu vi Thiên Nhân, da mặt dày có thể sánh ngang với phòng tuyến U Minh, sau một cái tát tùy tiện này, làn da trắng nõn của y vẫn đỏ lên.

Sĩ tiên trong tiên cung cũng không hề kinh ngạc trước cảnh tượng này, bọn họ cúi đầu, để tránh cho bản thân không cẩn thận bật cười thành tiếng.

Nữ đế Tử Quỳnh của phương Đông, người vừa tát Tây Đế một bạt tay, uể oải ngáp dài tiến vào.

Nàng dùng một ánh mắt bảo sĩ tiên lui ra, sau đó trong ánh mắt giận mà không dám nói gì và hơi ấm ức của Tây Đế, nàng từ từ nằm xuống mỹ nhân tháp.

“Lại đây.”

Thấy nữ nhân ngoắc ngoắc ngón tay, Tây Đế không còn cách nào khác đành phải tiến lên, tự giác bóp vai cho thê tử.

Không sai, khắp Tiên Giới, khắp bốn phương đều biết, Tây Đế và Đông Đế là phu thê vạn năm nay.

Chẳng những thế, Tây Đế còn là một người sợ vợ.

Trước mặt của nữ đế phương đông, Tây Đế không có chút khí độ tiên gia siêu nhiên thoát tục nào.

Tây Đế vừa xoa bóp vai, vừa cho Tử Quỳnh xem ngọn nguồn trong “Minh Chiếu” lúc nãy.

Tử Quỳnh chống cằm, lười biếng dựa vào lan can bạch ngọc, ngắm nhìn biển mây vô tận bên ngoài cửa sổ.

Một lúc sau, nàng mới nhẹ nói: “Cuối cùng… cũng trở về.”

Tây Đế tức giận nghiến răng, bóp chặt lấy bả vai nàng: “Nàng còn nhớ thương muốn hắn trở về? Nàng nghĩ hắn trở lại để làm gì? Nếu hắn thật sự giết lên Tiên Giới, chuyện đầu tiên hắn làm chính là treo đầu của vợ chồng chúng ta lên Đông Tây Thiên Môn.”

“Từ từ.” Nữ đế ngã người ra sau, “Chàng nhìn biển mây này mãi không thấy chán à? Ta thì chán lắm rồi.”

“Này – – “

Tây Đế phát cáu: “Hắn trào phúng Tiên Giới như thế, nàng không tức giận sao?”

Nữ Đế kỳ quái nhìn y: “Có vậy thôi mà chàng tức giận hả? Vạn năm trước lúc hắn đè chàng ra đánh, sao chàng không tức chết thế?”

Tây Đế: “...”

Lúc đó không tức chết, hiện tại sắp tức chết rồi đây.

“Thôi, tức giận cũng vô ích.” Tử Quỳnh nữ đế lại nhìn biển mây, ánh mắt trống rỗng xa xăm, “U Minh do chính tay hắn dựng lên, một ngày Cấm Tiên chi thuật không được phá thì không ai trên Tiên Giới xuống đó được cả.”

“Hắn cũng chớ nên đắc ý.

Tiên Giới không thể xuống, nhưng tu giả Phàm Giới thì có thể.”

Nữ Đế nhíu mày, quay đầu lại: “Chàng lại gợi ý cho tiên môn Phàm Giới làm gì nữa à?”

Tây Đế bị nhìn chằm chằm nên rụt cổ lại, bá khí âm ngoan lúc này lập tức bị đóng băng: “Khụ, chỉ rải một chút tin tức thôi.”

“Chàng làm thế là đưa đồ ăn cho hắn.”

“Ta —” Tây Đế khép miệng lại, “Hắn mới thức tỉnh chưa bao lâu, thực lực chưa khôi phục, nếu không thừa dịp này giết chết sợi thần hồn cuối cùng của hắn, chẳng lẽ muốn nuôi hổ gây họa, chờ hắn đánh lên Tiên Giới sao?”

“...”

Tử Quỳnh Nữ Đế muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng không nói gì mà chỉ lắc đầu, lười tranh luận với tên ngốc này.

Sao nàng lại nhất thời bị mỡ heo làm mờ mắt, coi trọng kẻ ngốc này chứ.

Nếu không phải trước kia thấy y đáng thương…

Tử Quỳnh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Nam Thiền biết chuyện này chưa?”

“Muội ấy luôn bế quan, mấy trăm năm rồi không có tin tức.” Tây Đế nhíu mày, “Nhắc mới nhớ, lúc nãy chỉ lo tức giận nên quên mất, trong hình ảnh trên “Minh Chiếu”, hình như ta thấy có một bé gái ở bên cạnh hắn thì phải?”

“Hửm?”

Tử Quỳnh hơi giật mình, sau đó lắc đầu bậc cười: “Sao có thể chứ, người như hắn… Trước đây Nam Thiền vì hắn, cùng trời cuối đất, hắn cũng không thèm quay đầu nhìn lại.

Sao hắn có thể giữ một bé gái bên cạnh được?”

Tây Đế không nói gì, ánh mắt thâm trầm lấp lóe.

Cũng phải.

Kẻ đầu sỏ điên cuồng hoang đường kia, chỉ cần có chút tình cảm, kết làm phu thê với Nam Thiền, thì đã chẳng có kết cục này.

Trở về thì thế nào?

Phong Đô đứng đầu vạn ác đã bị bọn họ chính tay mai táng vạn năm, thời đại thăng trầm biến đổi, những gì người đời biết, những gì người đời nghe, không còn liên quan gì đến hắn nữa.

Cho dù hắn thức tỉnh trở về thì cũng là một ác quỷ vô danh, không còn là Phong Đô Đế lừng lẫy vô song của ngày xưa nữa.

Một ác quỷ tầm thường, có gì đáng sợ chứ?

Một ngày sau, U Minh Giới, Nam Châu.

Trên lầu hai của một nhà trọ nhỏ, ý thức của Thời Lưu từ từ “tỉnh lại”.

Trong một chút ý thức cuối cùng, nàng chỉ nhớ rằng Phong Nghiệp nói với nàng, Giảo Trệ sẽ đưa một sợi thần hồn của hắn và nàng ra ngoài, sau đó tìm cơ hội chiếm lấy cơ thể của một người bị thương hôn mê, tạm thời giành quyền chi phối cơ thể ấy.

Thế là nàng có cơ hội nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Nhưng trước đó, nàng phải giúp hắn hoàn thành một việc.

Lý do mà lần này Giảo Trệ vào Quỷ Ngục đó là vì nó đã đắc tội với một thế lực tiên môn của Phàm Giới, nghe nói khi đối phương mới tới U Minh thì đã bị Giảo Trệ quậy đến thất linh bát lạc (*), hai bên kết xuống đại thù.

(*) Thất linh bát lạc (Thành ngữ): diễn tả sự tan tác, rời rạc, vỡ nát.

Trong lần giao chiến tiếp theo, Giảo Trệ bị truỏng lão của phe đối phương tế xuất bảo vật có thể khoanh vùng khí tức, tên là “Lưu Ảnh Thạch”.

Kể từ đó, chỉ cần nguyên hình của nó xuất hiện thì chắc chắn sẽ thu hút sự vây công của các tiên môn hoặc châu chủ các châu của U Minh.

Luận tu vi và chiến đấu, Giảo Trệ lấy một địch trăm.

Nhưng các trận pháp và đồ vật của nhân gian lại là thứ mà những con thú có đầu óc đơn giản như nó cảm thấy phiền nhất.

Trốn mấy ngày vẫn không có ích gì, chỉ có thể xuất hiện trong trạng thái ấu thú, điều này khiến nó sắp nghẹn hỏng rồi.

— Lần này Phong Nghiệp xuất hiện để giải quyết rắc rối này giúp nó.

Để tiện hành động, Phong Nghiệp bảo Giảo Trệ đưa thần hồn của bọn họ vào đội ngũ tu giả Phàm Giới kia.

Chẳng qua…

Thời Lưu cúi đầu, cầm lấy ngọc bội trên thắt lưng của thiếu nữ bị thương.

Miếng ngọc màu trắng sữa tinh tế trong lòng bàn tay nàng, giữa ngọc hoàn là một thanh lợi kiếm, đuôi ngọc bội treo tua rua màu trắng.

Thời Lưu nhìn đến ngẩn người.

Nàng không hề nghĩ tới, thế lực tu giả mà Giảo Trệ đắc tội —

Thế mà chính là đệ tử lịch luyện của Thời Gia?.