Quyển 3: Huyền Môn Vấn Tâm

“Thiện ác hữu báo, thiên lý sáng tỏ.”

“Nếu lý không tỏ, ta tỏ, nếu trời không báo, ta báo.”

— Trung Thiên Đế · Nghiệp.

******

Độ Thiên Uyên nằm ở cực tây của U Minh, nơi giáp ranh giữa Lương Châu và Yêu Vực.

Tam giới đều biết, nơi liên kết giữa U Minh và Phàm giới được gọi là Thiên Thê (thang trời).

Các tu giả có thể ngự pháp khí để bay qua, chỉ mất nửa ngày là đến.

Nhưng để vượt qua Thiên Thê, không phải tu giả nào cũng làm được, thời không loạn lưu bên trong đó biến hóa khó lường, vận khí kém, gặp phải bão không gian cuốn sạch tất cả, thi cốt vô tồn.

Chốn uế thổ U Minh đã được hình thành mấy vạn năm, chưa bao giờ thiếu tu giả các cảnh giới táng thân bên trong dòng chảy hỗn loạn của Thiên Thê.

Hơn vạn năm trước, hoàng đế Văn Thị Phi của Yêu tộc thống nhất các bộ tộc của Yêu Vực, mối liên hệ với nhân tộc cũng dần mật thiết.

Yêu tộc tu hành chỉ dựa vào huyết nhục thiên phú, khó có thể sử dụng pháp khí để phi hành, cho nên tất nhiên khó có thể đến cõi Phàm.

Sau đó, hoàng đế Yêu Vực Văn Thị Phi dùng sức mạnh của bản thân, mở ra con đường thông thiên — Độ Thiên Uyên, bảo đảm tu giả của Yêu Vực và người phàm có thể qua lại giữa hai cõi mà không gặp trở ngại gì.

“...!Nếu nói như vậy, vị hoàng đế Yêu tộc được coi là làm điều thiện này có vẻ hơi khác so với những lời đồn về sự hung bạo và khát máu.”

Ở cực tây bắc của Lương Châu, bên trong một quán trà nhỏ tiếp giáp với sa mạc Mãng Hoang của Yêu Vực.

Gần cửa sổ lầu hai, thiếu nữ duy nhất trên bàn nhẹ nhàng nói.

“Ngươi viển vông quá đấy ——” Thiếu niên chất phác mặc áo da hổ ngắn nuốt chân gà xuống, “Vậy mà lại nghĩ hắn tốt!”

“Hả?” Thiếu nữ đặt chén cháo xuống, tò mò quay đầu lại.

Thiếu niên chất phác cúi đầu lau dầu dính trên miệng bằng chiếc áo ngắn da hổ, nói một cách mập mờ: “Yêu tộc bọn ta đều biết, mặc dù kẻ kia được nhiều bộ tộc của Yêu Vực tôn xưng là Yêu Hoàng, nhưng hắn làm gì cũng đều dựa vào yêu ghét của bản thân, không có nguyên tắc gì cả, muốn cứu thì cứu, muốn giết thì giết —— So với ta thì hắn còn tùy tiện hơn.”

“Đương nhiên! Bởi vì hắn mạnh… Mạnh đến mức vô lý!” Có chút kiêng dè trong mắt của Giảo Trệ, “Yêu Tộc bọn ta lấy thực lực vi tôn, những thứ khác chỉ là chuyện vu vơ, nên đương nhiên sẽ nghe lời kẻ mạnh.

Hơn nữa…”

Đây là lần đầu tiên Thời Lưu những câu chuyện liên quan đến Yêu Vực trong chuyến đi này, tất cả là nhờ “nội ứng” Giảo Trệ vừa hóa thành hình vừa học được tiếng người tiết lộ.

Nàng nghe rất say mê, thậm chí còn không phát hiện ra chủ nhân đã đến.

Đương lúc nói chuyện, thiếu niên chất phác nặn ra một nụ cười nịnh hót không phù hợp với ngoại hình thô kệch của mình, nó nhìn Phong Nghiệp, người đang rủ mắt đứng ở một bên: “Hơn nữa, quan hệ chủ tớ của hoàng đế Yêu Vực và thuộc hạ của hắn không bền chặt, bọn chúng không trung thành, tuyệt không hai lòng như ta đối với chủ nhân —— Đúng không, chủ nhân?”

Phong Nghiệp nhướng mày: “Ta bảo ngươi kể chuyện về Độ Thiên Uyên cho con kiến nhỏ nghe, ngươi nói xa như vậy làm gì.”

“À à vâng vâng,” Giảo Trệ vội thu nụ cười và quay lại, “Sau khi Văn Thị Phi bổ ra Độ Thiên Uyên, mọi người có thể dùng thuyền để lên Phàm giới.

Nhưng vẫn có vài nhược điểm.

Một, là thời gian dài, băng qua Thiên Thê mất chưa tới nửa ngày, nhưng đi thuyền qua Độ Thiên Uyên phải mất ít nhất mười ngày.

Một điều nữa, chính là một chiếc thuyền rất đặc biệt, ta nghe nói thân thuyền được làm bằng da của yêu thú có huyết mạch của hoang cổ yêu tộc, chỉ có Yêu Vực bọn họ mới có thể điều khiển, chúng ta đi thuyền phải trả bằng tinh thạch linh châu dị bảo.”

Nói đoạn, Giảo Trệ lộ ra biểu cảm đau đớn: “Phải tốn nhiều lắm đấy.”

Nàng không có kinh nghiệm ra ngoài một mình nên tất nhiên chưa từng nghĩ đến vấn đề này, sững sờ một lát, thiếu nữ hơi hổ thẹn cúi đầu.

“Ta không có tiền.”

“......”

Phong Nghiệp, người đang dựa vào lan can, thần sắc lười nhác như sắp ngủ, nghe thế, lông mày khẽ nhướng lên.

Hắn mở mắt ra, cười mà như không cười quan sát thiếu nữ: “Không có tiền?”

“Ừ.” Thời Lưu ngập ngừng, “Cần rất nhiều sao?”

“Không nhiều lắm,” Phong Nghiệp lười biếng, “Bán ngươi mười lần, mỗi lần ngươi tự mình chạy trốn trở về, thế là kiếm đủ lộ phí cho mình ngươi rồi.”

Thời Lưu: “...”

Phong Nghiệp: “Ba người, ba mươi lần.

Quả lựu nhỏ, vất vả cho ngươi rồi.”

Thời Lưu: “...”

Thời Lưu chợt nhận ra gì đó, nàng lặng lẽ giương mắt nhìn hắn: “Quả lựu nhỏ?”

“Ừ.”

“Sao lại gọi như vậy?”

Phong Nghiệp cụp mắt, mỉm cười.

Hắn dựa vào lan can của lầu hai, hàng mi dài như lông vũ hơi nhếch lên, khẽ đổ bóng xuống, nhưng vẫn không rơi vào đôi mắt tựa như sơn mài nọ.

Con ngươi không lọt sáng ấy của hắn, tinh tế, chậm rãi, “lột” vỏ bọc điềm tĩnh, an ổn của nàng.

“Ngươi chưa từng lột lựu sao?” Giọng Phong Nghiệp khàn khàn, ánh mắt lướt qua nàng, “Trân châu mã não, phỉ thuý hồng ngọc… Có mấy phần giống với ngươi?”

Thời Lưu: “?”

Lần đầu tiên nàng nghe thấy có người so sánh con người với quả lựu.

Ma ẩn dụ thiên kỳ bách quái, nên không biết hắn đang khen hay chê nàng.

Cũng may, Thời Lưu không quan tâm đến điều đó lắm.

Hôm nay, nàng nghe rất nhiều câu chuyện thú vị, cũng như được ngắm nhìn rất quang cảnh đẹp, thế nên tâm trạng vui vẻ, vì thế nàng sẵn lòng tò mò về hắn, sẵn lòng hỏi hắn vài câu.

“Tiền kia, huynh có thể cho ta mượn không?” Thời Lưu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng, trước khi bát cháo trên bàn hoàn toàn nguội ngắt, nghĩ ra một cách như vậy: “Chờ sau khi lên Phàm giới, ta kiếm tiền trả lại cho huynh.”

Phong Nghiệp liếc nàng: “Ngươi kiếm thế nào?”

Thời Lưu chưa nghĩ ra.

Nhưng nàng cho rằng nếu hiện tại nàng có thể tu hành, mặc dù điều khiển linh lực vẫn chưa quen thuộc lắm, vả lại còn có thể tu luyện trên thuyền mấy ngày nữa, đến khi đến Phàm giới, chắc hẳn có thể làm được chút gì đó.

Tệ nhất thì trông nhà, trông sân, có lẽ được nhỉ?

Dường như Phong Nghiệp nhìn thấu những suy nghĩ nàng, hắn nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài lan can rồi khẽ “xùy” một tiếng.

“Với trình độ mèo ba chân của ngươi, chẳng bằng kiếm tiền đi thuyền từ chỗ của ta.”

Thời Lưu quay lại, khó hiểu: “Nhưng huynh đâu cần ta bảo vệ.”

“Vậy thì làm cái khác.”

“Làm cái gì?”

Phong Nghiệp suy nghĩ một chút: “Biết làm ấm giường không, biết xoa bóp vai không?”

Trong lúc nói chuyện, Phong Nghiệp uể oải đứng lên, hắn tiện tay phủ áo choàng trắng như tuyết lên người, đi ngang thiếu nữ vẫn còn ngơ ngác ngồi trên ghế, hắn dừng bước, nghiêng người sang.

Ngón tay thon dài đẹp đẽ nâng lên từ dưới lớp áo choàng, ma trảo tùy ý đặt lên đầu Thời Lưu.

Thiếu nữ ngốc nghếch bị Phong Nghiệp ức hiếp đến nỗi buộc phải quay đầu sang một bên, đối diện với gương mặt của ma — Hai con ngươi như ngọc lưu ly đen láy đang kề sát bên cạnh nàng, tựa như đang thắp lửa sáng rực.

Hắn nhìn nàng.

Bên mắt trái là một vị thần lạnh lùng, bên mắt phải là ác ma độc ác.

Tựa như hắn đang chờ nàng cầu xin hắn bỏ qua cho nàng.

Thời Lưu suy nghĩ một chút: “Được.”

Phong Nghiệp: “?”

Thời Lưu ngoan ngoãn, mặt mày mềm mại nhu hòa: “Đều nghe lời chủ nhân, ừm, nghe lời người.”

“...”

——

Thuyền băng qua Độ Thiên Uyên khởi hành mười ngày một lần.

Nghe đồn Yêu tộc trong Yêu Vực đầu óc ngu si, nhưng khi họ bắt đầu kinh doanh, thì nhìn cũng rất nghiêm túc.

Ít nhất là đối với con thuyền dùng để qua lại giữa hai giới này, bọn họ mở một bến tàu thuộc quyền sở hữu của hoàng tộc Yêu Vực, chuyên kinh doanh hạn ngạch tàu thuyền.

Giá cả công khai, không hề lừa lọc.

Trước khi bước vào đại sảnh, Thời Lưu vẫn đang trò chuyện với Giảo Trệ —— Xây dựng lầu gác nguy nga lộng lẫy như vậy ngay bên cạnh sa mạc Mãng Hoang chỉ để phục vụ cho việc kinh doanh, như vậy có phải hơi lãng phí không.

Sau đó hai người đi theo sau Phong Nghiệp, một người một yêu bỗng nhìn thấy một tấm bảng giá như một tấm màn nước tự thắp sáng giữa đại sảnh.

Hàng trên cùng là một loạt các thẻ bài linh mộc.

Phòng chữ Thiên, năm phòng, còn lại bốn phòng — Sau mỗi thẻ bài là một chuỗi chữ số linh châu dài ngoằng.

Thời Lưu đếm được một nửa thì hơi đau mắt, nên nàng tự giác di chuyển tầm mắt xuống hai dòng để xem dòng cuối cùng.

Chưa xem xong.

Nàng bỗng nghe thấy một giọng nói nho nhỏ của một tiểu yêu vang lên dưới màn nước, hắn không hề ngẩng đầu lên mà chỉ chạm vào màn nước: “Giao linh châu, nhận thẻ bài, buổi chiều ra khơi…”

Nói đoạn, tiểu yêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc áo choàng tuyết trắng đang đứng trước mặt mình.

Ngây người hai nhịp thở, mắt tiểu yêu lập tức sáng ngời, còn trìu mến hơn cả khi nhìn thấy cha ruột, từ sau bàn tủ, nó khom lưng chạy ra: “Các vị khách quý, muốn chọn phòng sao? Công tử có cần ta giới thiệu hướng phòng và phong cảnh của từng phòng chữ Thiên không?”

Phong Nghiệp lười mở miệng nên ra hiệu cho Giảo Trệ, sau đó nó ném một chiếc nhẫn Giới Tử chứa không biết bao nhiêu linh châu cho tiểu yêu.

Tiểu yêu cúi đầu kiểm tra, miệng cười toe toét đến tận mang tai: “Ta giúp các vị khách quý chọn ——”

“Ba người bọn ta, hai phòng.” Phong Nghiệp chợt nhớ tới gì đó, hắn từ tốn nói, “Ta và cô ấy ở cùng phòng.”

“Hả?”

Tiểu yêu ngơ ngác, vô thức cúi đầu nhìn nhẫn Giới Tử trong tay, hắn nhớ bên trong đủ linh châu cho ba phòng chữ Thiên mà.

Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua dung nhan thanh lệ điềm tĩnh của thiếu nữ đứng bên cạnh công tử mặc áo choàng trắng tuyết nó, tiểu yêu chợt hiểu ra, hắn định nở một nụ cười ngầm hiểu.

Chưa kịp cười…

Tiểu yêu chợt nghe vị công tử nọ quay đầu lại, giọng hắn trầm thấp lạnh nhạt uy hiếp tiểu cô nương kia: “Bắt đầu từ đêm nay, bóp vai cho ta —— Bóp mười ngày.”

Tiểu yêu: “?”

Tiểu yêu: “???”

Nhờ có tiểu yêu thích tám chuyện này, khi ba người bọn họ lên thuyền vào buổi chiều, tất cả Yêu tộc phục vụ trên thuyền đều biết ——

Ba khách trọ ở phòng chữ Thiên.

Trong đó có một vị bạch y công tử, trông như trích tiên không nhiễm bụi trần, đáng tiếc tu luyện đi lệch hướng, nên đầu óc có tật, thật đáng buồn, thật đáng tiếc.

Phong Nghiệp không biết gì về những lời đồn này.

Nhưng dù biết, hắn cũng sẽ không quan tâm.

Con thuyền băng qua Độ Thiên Uyên được chia thành ba tầng, năm phòng chữ Thiên chiếm riêng một tầng, chính là tầng trên cùng.

Trong khi Yêu tộc phục vụ trên thuyền đang bàn tán về bạch y thiếu niên tựa như trích tiên thế nọ thế kia, thì bạch y trích tiên đang cất bước đi từ tầng hai lên tầng ba, theo sau hắn là thiếu niên tóc ngắn mặc áo da hổ, có đôi mắt to tròn.

Suốt quãng đường, thiếu niên nói suốt không ngừng không nghỉ.

“Chủ nhân, lần này Huyền Môn bỏ ra vốn liếng thật lớn, tận ba vị Thái thượng trưởng lão! Bên ngoài Yểm Ma Cốc, một trận đại chiến!”

“......”

“Ta đã hỏi rồi, Huyền Môn bọn họ chỉ có tổng cộng bốn vị Thái thượng trưởng lão, ngoại trừ tiểu sư thúc tổ của Huyền Môn ở lại trấn thủ tông môn, những người còn lại đều thông qua trận pháp xuống U Minh!”

“......”

“Nếu trước đó Yểm Ma không bị ngài dày vò, không phải, dạy dỗ một trận, phỏng chừng ả có thể dựa vào Yểm Ma Cốc để tự bảo vệ bản thân, nhưng chẳng phải ma cọp vồ đã bị ngài thả ra gần hết rồi sao, ả không chịu đựng được bao lâu, đã bị bọn họ xử lý rồi.”

Cuối cùng Phong Nghiệp cũng có hứng thú, đuôi mắt khẽ cong lên, như cười mà không phải cười, hắn xoay người lại, hỏi: “Chết?”

“Không có.”

Giảo Trệ gãi đầu, cười ngây ngô: “Bị bắt đi rồi.”

“Bắt về đâu, Huyền Môn à?”

“Đúng vậy, người nói xem bọn họ bắt Yểm Ma về để làm gì?” Đôi mắt to tròn của Giảo Trệ lóe lên tinh quang, “Chỉ sợ Yểm Ma xảo trá sẽ khai ra người để đổi lấy đường sống.”

“Sẽ không.” Giọng điệu của Phong Nghiệp hờ hững và lười biếng.

“Hả? Sao chủ nhân chắc chắn như vậy?”

“Lần này Huyền Môn hạ giới, thậm chí bắt ả, tất cả đều vì Thiên Đàn Mộc.” Ma thuận miệng đáp, theo khớp xương ngón tay mở ra, một hạt giống óng ánh tròn trịa màu trắng sữa mọc lên trong lòng bàn tay, nó nhảy lên nhảy xuống, tựa như một vật sống có trí tuệ.

Giảo Trệ mù mờ nói tiếp: “Nhưng Thiên Đàn Mộc đang ở trong tay ngài mà —— Chẳng phải điều này sẽ khiến ả dễ vạch trần sự tồn tại của ngài hơn sao?”

Năm ngón tay thon dài của Phong Nghiệp tùy ý thu lại, cất Thiên Đàn Mộc đi, hắn chắp tay sau lưng đi lên lầu, giọng nói lười nhác cất lên..

“Nếu ả không nói, còn có chút hy vọng sống sót.

Nhưng nếu nói ra rồi, Huyền Môn sẽ giữ một đại ma thượng cổ hết giá trị sử dụng lại sao?”

“...Hửm?” Giảo Trệ hớn hở, sau đó vui sướng, “Có lý ghê ha!”

“......”

Phong Nghiệp không muốn để ý tới con chó ngu xuẩn đã biến thành hình người nhưng vẫn không có chút đầu óc này nữa, hắn đang suy nghĩ xem có phải tiểu thị nữ đang dọn giường trong phòng không, khi hắn vừa bước lên cầu thang lầu ba thì trông thấy tiểu thị nữ đang cúi đầu đứng trong góc cách đó không xa.

Khác với thói quen dưng dửng và điềm tỉnh của Thời Lưu dạo gần đây, lúc này thiếu nữ hơi mất tự nhiên cúi đầu xuống, một phần làn da trắng nõn ửng hồng thấp thoáng dưới cổ áo, tựa như đang cố gắng tránh thứ gì đó.

Mà hướng sau lưng của nàng, chính là ba căn phòng chữ Thiên được sắp xếp theo hình tam giác.

Ánh mắt của Phong Nghiệp lạnh xuống, hắn đi tới.

Còn chưa đến gần, oanh thanh yến ngữ, tiếng động quyến rũ hoang đường thoát ra từ bên trong cửa phòng đang rộng mở của căn phòng nằm ở góc ngoài cùng bên trái.

Cùng với đó chính là đủ loại mùi huân hương son phấn.

Thời Lưu điều động linh lực phong bế năm giác quan, bởi vậy, Phong Nghiệp từ từ đến gần, nàng cũng không nhận ra.

Mãi cho đến khi ma đứng trước mặt nàng, Thời Lưu mới đột ngột cảm nhận được.

Thiếu nữ hơi đỏ mặt, hoảng hốt ngẩng đầu lên.

“Tu giả tu tâm.” Phong Nghiệp nhạt nhẽo đùa cợt, “Ngươi còn kém xa.”

Thời Lưu nín thở: “Là yêu lực…”

Chiếc áo choàng trắng như tuyết được mở ra một nửa.

Phong Nghiệp nhấc tay lên, bọc thiếu nữ yếu ớt trước mặt vào trong áo choàng.

Bóng tối bất ngờ ập đến.

Những tà âm cố ý quấy nhiễu lòng người và yêu khí dụ hoặc trầm luân, tất cả đều biến mất hết.

Chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng, thấm vào ruột gan, tựa như tùng hương mát lạnh sau khi tuyết tan.

Mùi hương trên người của ma.

Gần như ngay lúc ấy, bên trong cửa phòng chữ Thiên đang mở rộng, cửa gỗ đung đưa, âm thanh hoan náo hoang đường của kiều cơ mỹ thiếp dường như càng ngày càng lớn, càng ngày càng đến gần.

Một bóng người phong lưu yêu tà nửa nằm nửa ngồi trên tấm thảm dệt bằng kim tuyến ngọc đang lơ lửng giữa không trung.

Nam tử tóc đen mắt đỏ, một thân đen tuyền, quần áo nửa kín nửa hở, lồng ngực cường tráng không hề được thứ gì che đậy, xung quanh và trong lòng hắn là những nữ yêu quyến rũ mềm mại không xương.

Một đầu gối của hắn cong lên, nghiêng người về phía trước, yêu lực cường thịnh trong đôi huyết đồng, hắn quan sát thiếu nữ dưới áo choàng trắng như tuyết, sau đó nhìn Phong Nghiệp.

“Thật là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp thấu triệt.” Công tử yêu dị mỉm cười, đáy mắt như có biển máu dậy sóng cuồn cuộn, “Làm lễ vật tặng ta, thế nào?”

“......”

Phong Nghiệp thờ ơ rủ mắt xuống, không nhúc nhích.

Đằng sau hắn, Giảo Trệ vừa đến đã thay đổi sắc mặt, nó hạ giọng.

“...!Chủ nhân, trên người hắn có sát ý thật mãnh liệt.”.