"Diệp Thanh Linh, em chơi đủ chưa?"

Thời Vũ thẫn thờ trở về nhà, mở to mắt nằm trên giường cả đêm, không có ngủ, không có đau đầu, không có bực bội, chỉ có cảm giác mệt mỏi lẫn trống rỗng nói không nên lời.

Cả người...!giống như không thể cảm giác được rằng bản thân mình còn đang tồn tại.

Sáng hôm sau, Thời Vũ không đến công ty, đến tận khi trời đã hửng sáng cô mới chợp mắt, nhưng không đến ba tiếng sau thì đã bị ánh nắng làm cho tỉnh giấc.

Trong đầu vẫn còn quay cuồng.

Lúc ăn cơm trưa, ngay cả bà ngoại cũng thấy Thời Vũ như người mất hồn, có chút lo lắng hỏi: "Nhiễm Nhiễm, con sao vậy? Hôm nay con lại không đến công ty, tâm trạng con không tốt à?"

"Dạ không..." Thời Vũ lắc đầu.

Bà ngoại lại cười khổ một tiếng, đánh gãy lời Thời Vũ: "Nhiễm Nhiễm, từ nhỏ con đã không chịu thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng hôm nay, ngay cả ngoại còn cảm nhận được tâm trạng của con không tốt cơ mà.

Cuối cùng là có chuyện gì vậy, con nói cho ngoại nghe, đừng có giấu trong lòng một mình, nói ra để bà ngoại chia sẻ với con được không?"

Thời Vũ không đáp, bà ngoại liền nhẹ giọng đoán mò: "Là do...!con và Tiểu Linh lại cãi nhau nữa rồi?"

Thời Vũ dừng một chút, lắc đầu.

"Vậy là do mấy ngày nay Tiểu Linh không về nhà, con nhớ em sao?" Bà ngoại lại tiếp tục ân cần nói, "Hay do hôm nay là chung kết của Tiểu Linh, con hồi hộp cho em?"

Thời Vũ vẫn cố chấp cúi đầu, không chịu trả lời.

Bà ngoại biết tình tình của đứa cháu gái của mình rất cứng đầu, giờ có hỏi thêm cũng không hỏi ra đáp án gì, bà chỉ có thể thở dài, đổi sang đề tài khác: "Vậy, Nhiễm Nhiễm, ăn cơm xong, con đi ra ngoài dạo với ngoại nhé, cho bớt buồn, con thấy sao?"

"Dạ." Rốt cuộc Thời Vũ mới chịu nói nhỏ.

Bà ngoại lắc đầu cười, bà đau lòng nhiều lắm, bà cảm thấy Thời Vũ lúc này giống như một đứa trẻ cứng đầu, phải nhẹ nhàng dỗ dành mới được.

Chỉ tiếc, người dỗ được Thời Vũ lại không có ở nhà.

Như vậy thì chỉ đành để bà già như bà ra tay thử một phen.

.......

Đầu giờ chiều, khu biệt thự rất yên tĩnh, dòng suối nhỏ chảy róc rách bên cạnh con đường trải đá xanh, có vài chiếc lá bay bay trong gió rồi rơi xuống, xuôi theo dòng suối.

Cây bạch quả trong khuôn viên này đã thay màu áo mới, đôi khi có cơn gió thổi qua, lẫn trong đám lá vàng đang lao xao tung bay trên bầu trời là mùi bạch quả thoang thoảng.

Thời Vũ đỡ bà ngoại, hai người chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ.

Bà ngoại đi không được bao lâu thì đã phải ngồi nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài cạnh đó, nhẹ giọng ho khan hai tiếng.

"Ngoại..." Thời Vũ không biết phải quan tâm thế nào, cau mày nhẹ nhàng gọi một tiếng, đây đã được gọi là cách biểu thị sự quan tâm nhiều nhất mà Thời Vũ có thể làm.

"Không có việc gì." Bà ngoại xua tay, cười khẽ nói, "Là do già rồi mà thôi.

Nhiễm Nhiễm, ngoại cũng không biết ngoại còn sống được bao nhiêu ngày nữa, bây giờ cứ sống lâu thêm một ngày để thấy được Nhiễm Nhiễm và Tiểu Linh, thế là lòng ngoại đã thấy vui vẻ rồi."

"Ngoại! Ngoại đừng nói như vậy mà." Bỗng nhiên Thời Vũ cau chặt mày lại, vốn dĩ trong lòng đã buồn nay lại càng trở nên khó chịu hơn nữa, nhưng cô không biết làm cách nào để mình dễ chịu.

"Lời nói thật thôi con." Bà ngoại thế nhưng lại cười ha hả mà xua xua tay, tiếp tục nói, "Nhiễm Nhiễm, ngoại là người nhìn con lớn lên, nhưng mà suốt ngần ấy năm rồi, ngoại lại chưa bao giờ thực sự nói lời quan tâm với con, ngoại cũng không hiểu rốt cuộc là con đang suy nghĩ chuyện gì, đến bây giờ, ngoại thấy con khó chịu trong lòng, nhưng ngoại lại chẳng biết phải an ủi con ra sao, phải nói với con cái gì, nên cũng khó tránh việc ngoại thấy áy náy."

Thời Vũ thở dài, theo phản xạ, cô muốn phủ nhận, muốn nói bản thân mình không thấy khó chịu, nhưng khi cô đối diện với ánh mắt quan tâm của bà ngoại, cuối cùng lại không nói ra.

Bà ngoại vươn tay ra, nắm lấy tay Thời Vũ, bàn tay bà vừa ấm áp lại vừa khô gầy, sưởi ấm đôi bàn tay lạnh lẽo của Thời Vũ.

Theo bản năng, Thời Vũ run run một chút, nhưng cô không rút tay về.

Tính cách của Thời Vũ từ bé đã lạnh nhạt, nhất là khi phải sinh sống trong hoàn cảnh gia đình như vậy, ba mẹ thì lục đục, ghét nhau đến độ mày sống thì tao chết, trong gia đình ấy chưa bao giờ có một chút ấm cúng nào.

Trong nhà, chỉ có bà ngoại thấy đau lòng cho Thời Vũ, nhưng suốt quá trình trưởng thành, Thời Vũ cũng đã quen với việc chôn hết mọi cảm xúc của mình xuống đáy lòng.

Lúc ban đầu, Thời Vũ không biết phải bày tỏ như nào, càng về sau, ngay cả bản thân Thời Vũ không hiểu được tâm trạng của mình cuối cùng là thấy ra sao.

Cô không hiểu làm sao để thích, càng không hiểu thế nào là yêu.

Không biết bày tỏ sự quan tâm với người khác, cũng không biết quan tâm bản thân mình.

Tựa như một con thú bị giam giữ dưới lòng đất, âm u không có sức sống, trong mắt phát ra ánh hồng hung ác, dùng đôi mắt khinh thường để nhìn mọi thứ.

Mãi cho đến khi Diệp Thanh Linh đến, kéo cô ra khỏi vực sâu tăm tối không thấy được ánh sáng, đặt cô dưới ánh mặt trời, để cho cô cảm giác được cuộc sống của mình tươi đẹp một chút.

Cũng chỉ có một chút.

Thời Vũ cúi đầu, nhìn những ngón tay khô khốc của bà ngoại rồi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời thu trong xanh biết mấy, vừa có một chú chim non vừa bay qua tầm mắt.

Trong lòng Thời Vũ giống như có một điểm mềm mại nào đó đã bị chạm đến.

Cuối cùng, cô mới châm chước nói: "Bà ngoại, con có chút sợ hãi, có khi nào A Linh em ấy...!Biết được không trung rộng lớn ngoài kia rồi, sẽ không trở lại không ạ?"

Bà ngoại ngẩn người, thế rồi bà lại nhẹ nhàng cười thành tiếng.

"Nhiễm Nhiễm..." Lời bà ngoại nói vô cùng thấm thía, "Con nghĩ gì vậy? Tiểu Linh, con bé làm sao mà sẽ quên trở về nhà cơ chứ? Con phải biết rõ ấy chứ, con bé là một đứa nhỏ rất ngoan, rất lương thiện, dũng cảm, dịu dàng, lại trọng cảm tình..."

"Một đứa trẻ ngoan như thế, thì cho dù có bay cao, bay xa đến đâu, thì làm sao sẽ quên trở về nhà cơ chứ?"

Thời Vũ cúi đầu, cả hai đều im lặng.

Bà ngoại nói sai rồi, thật ra cô chẳng hiểu biết gì về Diệp Thanh Linh hết.

Ngay cả bà ngoại cũng biết Diệp Thanh Linh là người như thế nào, nhưng suốt sáu năm qua, cô lại chẳng hề hay.

Nhưng bà ngoại nói rất đúng, Diệp Thanh Linh...!Không phải là kiểu người sẽ dễ dàng bỏ nhà đi.

"Hơn nữa..." Bà ngoại cười khẽ, nói, "Con thích Tiểu Linh, Tiểu Linh cũng thích con, giữa những cặp tình nhân, cho dù Tiểu Linh ra ngoài chơi thật lâu, con đi dỗ dành em một chút thì em sẽ lại mất hồn mất vía theo con về nhà ấy mà."

"Ngoại, ngoại nói gì thế..." Gương mặt Thời Vũ đỏ bừng.

Bà ngoại chỉ mỉm cười.

Thời Vũ rũ mắt suy tư, cô vẫn chưa ý thức được, tới tận bây giờ, thật ra thì cô vẫn chưa hiểu được thế nào là thích.

Nhưng mà cô sẽ nghe lời bà ngoại nói, cô sẽ dỗ dành Diệp Thanh Linh một cách thật nghiêm túc.

Cô muốn lừa chú chó con vừa ngốc nghếch lại vừa vô tâm như Diệp Thanh Linh về nhà thêm một lần nữa.

.......

Buổi chiều, Thời Vũ tìm Trương Y để lấy vé vào cửa của đêm chung kết, sau khi ăn cơm chiều xong thì cô liền lái xe đến đó.

Vé của Thời Vũ được xếp một vị trí ngồi rất đẹp, ghế VIP dãy giữa, đối diện chính là sân khấu.

Thời Vũ cứ tưởng những vé như này thì chỉ dành cho giới truyền thông, phía nhà tài trợ được mời đến, ai mà ngờ, lúc cô vừa ngồi xuống thì thấy hai cô bé bên cạnh, một trái một phải, đang lấy lightstick và đèn tiếp ứng ra, bên trên còn đang chiếu tên Diệp Thanh Linh, là cái kiểu sáng tới độ mà vừa nhìn đã muốn mù mắt.

Thời Vũ: "..."

Toàn bộ khu vực VIP này cũng chỉ có phong cách của hai cô bé đó là khác hoàn toàn với người ta, cũng không biết là cậu ấm cô chiêu nhà ai đi đu idol, cũng vừa khéo vây Thời Vũ ngồi chính giữa.

Buổi công diễn chính thức bắt đầu, phần đầu tiên là màn hợp xướng của bốn thí sinh còn lại, trên sân khấu còn chưa kịp mở miệng thì Thời Vũ đã nghe được tiếng hai cô bé bên cạnh đang điên cuồng hét to tên của Diệp Thanh Linh, to đến nổi muốn thủng màng nhĩ của cô.

Hôm nay Diệp Thanh Linh mặc một chiếc váy trắng tinh từ trên xuống dưới, vạt váy hơi nhếch lên, kiểu thiết kế tương tự như một nàng thiên nga, phía sau còn có cả hai mảnh lụa mỏng lấp lánh, cả người cô ấy vừa uyển chuyển, vừa nhẹ nhàng như một chú chim nhỏ.

Trên tóc của Diệp Thanh Linh được trang trí thêm bằng hai chiếc lông tơ trắng tinh, tuy trang điểm khá nhẹ, nhưng khi đứng giữa các thí sinh khác và người MC thì cũng đã xinh đẹp cực kì rồi.

Thời Vũ nhìn một Diệp Thanh Linh dịu dàng, đĩnh đạc đang đứng trên sân khấu, lại nhìn hai cô bé xung quanh đang dùng ánh mắt sáng rực mà hò hét không ngừng, đáy lòng của Thời Vũ tự nhiên lại cảm thấy có chút ghen tuông khôn tả.

Diệp Thanh Linh...!Tại sao lại hấp dẫn được nhiều người thích như vậy?

Chờ xong phần hợp xướng, Diệp Thanh Linh tạm thời di chuyển ra cánh gà để đợi màn biểu diễn cá nhân thì hai cô bé mới chịu yên tĩnh lại.

Thời Vũ rũ mắt, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình trở nên dễ chịu hơn một chút, nhẹ giọng hỏi: "Hai người là fan của Diệp Thanh Linh sao?"

"Đúng vậy!" Cô bé ngồi bên trái phấn khích lắc lắc bảng đèn led, "Hôm nay em tới đây là vì Thanh Linh á! Chị ơi chị cũng thích chị ấy ạ?"

Ngoại hình của Thời Vũ nhìn rất trẻ, lại còn mang khẩu trang che khuất nửa mặt, cô chỉ giấu đi cái vẻ sát khí của thường ngày một chút, dưới ánh sáng khá tối, hai cô bé cũng chỉ nghĩ cô là con của một đại gia nào đó đến đây để đu idol mà thôi, cho nên hai cô bé mới không hề có chút cảm giác xa cách nào.

"Ừm...!đúng vậy." Thời Vũ do dự một lát, gật đầu.

Đôi mắt của cô bé sáng rỡ: "...Người nhà á! Hội Các Cô Vợ Linh Quang(*), chúng ta đều là người một nhà huhuhu!"

"Chị ơi chị muốn bảng led với banner không? Em còn dư nè!" Một cô bé khách lại nhanh chóng lấy một đống đồ trong túi ra, nhét vào lòng của Thời Vũ.

"Hội Các Cô Vợ cái gì cơ?" Thời Vũ nhíu mày khó hiểu.

"Uầy, Chắc lần đầu chị đu idol đúng không? Đây là cách gọi Tiếp Ứng Hội(**) của Thanh Linh á chị! Thanh Linh chị ấy vừa mặn vừa ngọt lại "soái" như vậy nên các fan như tụi em đều tự xưng là vợ!"

Thời Vũ: "..."

Cô hít sâu một hơi, ôm đống đồ trên tay, cố gắng mỉm cười hỏi: "Các em thích em ấy ở điểm nào vậy?"

"Thanh Linh hát hay, giọng nói cũng hay, đã thế ngoại hình còn xinh đẹp như thế! Hơn nữa chị ấy rất giỏi, là sinh viên xuất sắc luôn! Đương nhiên là điểm nào em cũng thích rồi!"

Một người khác lại càng dữ dội hơn: "Thanh Linh hoàn hảo cỡ đó thì làm gì có ai không thích cơ chứ!"

"Đúng đúng đúng! Thanh Linh chị ấy quá hoàn hảo huhuhu..."

Hai bé fan này vẫn cứ vậy mà ríu rít trò chuyện.

Thời Vũ bị kẹp ở giữa, miễn cưỡng cười trừ.

Thời Vũ vốn chỉ định thuận miệng xã giao mấy câu để hai cô bé này nghiêm túc xem biểu diễn, đừng có lải nhải bên tai mình nữa, ai mà có dè hai cô bé lại đột nhiên nhìn về phía cô, vẻ mặt tò mò: "Còn chị thì sao? Chị thích Thanh Linh ở điểm nào?"

Thời Vũ ngẩn ra.

Thật sự cô cũng không biết bản thân mình thích Diệp Thanh Linh ở điểm nào? Hoặc là——cô thật sự có thích Diệp Thanh Linh sao?

Thời Vũ hoảng hốt nhận ra rằng hình như chính cô cũng không biết rốt cuộc cảm giác của cô đối với Diệp Thanh Linh gọi là gì.

Là thích? Là cảm giác muốn chiếm hữu chú chó con mà mình nuôi? Nhưng mà bây giờ ở một nơi ồn ào như thế này cô cũng không có thời gian để suy nghĩ sâu hơn.

Thời Vũ nhớ lại câu nói của hai cô bé, thuận miệng nói: "Vì em ấy đẹp."

"A a a a a a chị cũng là nhan cẩu(***) hả!" Cô bé mừng như được mùa.

Thời Vũ nhíu mày: "...?"

Đây là cái gì vậy trời?

Dưới khán đài rất tối nên hai cô bé không thấy được vẻ mặt vừa hoang mang lại vừa ghét bỏ của Thời Vũ, lại bắt đầu nói chuyện rôm rả.

Nói trên trời dưới đất một hồi, bỗng nhiên hai cô bé lại quay đầu nhìn Thời Vũ.

"Chị, chị muốn vào group chat của tụi em không?"

"Chị, nếu chị ngồi ở đây thì chắc cũng là người của một đại gia tộc ở Hải Thành ấy nhỉ? Trong group chat thì cũng toàn là đám rich kids như tụi em thôi, cho dù tụi mình không quen nhau nhưng mà nhất định là ba mẹ tụi mình có quen nhau, cũng có thể trong group sẽ có người quen chị nữa, chín bỏ làm mười thì tụi mình là người quen rồi..."

Thiếu chút nữa đã bị hai cô bé này làm cho ngất xỉu.

"Tôi không..." Cô vừa định từ chối, cô bé đã phấn khích lấy điện thoại ra, bấm mở mã QR của group chat, dùng đôi mắt sáng long lanh để nhìn cô.

Thời Vũ: "..."

Được rồi, lấy điện thoại ra, vào group.

"Chị, chị vô group rồi thì tụi mình là người một nhà á, sau này đánh bảng thì chị cũng phải góp sức nha! Đừng để đám rich kids của thành phố khác vượt tiền đánh bảng của tụi mình!"

Thời Vũ:...? Cái gì?

"Đánh bảng?"

"Kiểu vung tiền để mua đồ tiếp ứng cho Thanh Linh của tụi mình nè, hừm, dù sao thì tụi mình cứ đập tiền cho nhiều là được! Không thể để đám rich kids của thành phố khác vượt mặt!"

Đám cậu ấm cô chiêu các người còn có cái thú vui kỳ lạ như thế này sao?

Bỗng nhiên Thời Vũ lại thấy may mắn vì Diệp Thanh Linh chỉ chơi chung với một cậu ấm là Diệp Thiên Mi thôi, cũng hên là không bị mấy cái người này dạy hư.

"Dù sao thì tụi mình đập tiền cho Thanh Linh nhiều chừng nào thì chị ấy sẽ vượt qua khổ hải sớm chừng ấy, không sai đi đâu được." Hai cô bé lại bắt đầu tám chuyện, hai người vì sợ Thời Vũ nghe không hiểu, còn cố ý giải thích, "Chị, em nói cho chị cái này chị đừng nói ai nghe nha, chỉ có dân rich kids của Hải Thành mới biết được thôi."

"Thì chuyện là tuy bây giờ nhìn tương lai của Thanh Linh thoạt nhìn có vẻ xán lạn vẻ vang thế thôi, chứ thực tế thì chị ấy thảm lắm.

Mà chị biết Thời Vũ không? Ý là người nắm trùm của nhà họ Thời á." Nói đến đây, cô bé còn rất cẩn thận mà nhẹ giọng, cả người nhìn sợ hãi hết sức.

Vẻ mặt của Thời Vũ trở nên vi diệu: "...!Tôi biết." Chính là tôi.

"Uầy, vậy chắc chị cũng biết, cái bà Vũ chằn lửa đó, ngay cả ba mẹ em còn không dám chọc cơ mà, bảo là thủ đoạn của bả tàn nhẫn muốn chết luôn á, đã vậy còn máu lạnh vô tình nữa, đúng chuẩn bà chằn lửa rồi." Cô bé thầm thì.

Vẻ mặt của Thời Vũ vô cùng hiền lành: "...!Ừm."

Dưới ánh sáng tối tăm, tự nhiên hai cô bé lại thấy không khí xung quanh mình đang dần lạnh xuống, nhưng hai cô bé vẫn chưa cảm nhận được sự khác thường, tiếp tục nói: "Thật ra, Thanh Linh là do chị ta ép vào showbiz đó, hồi trước chị ta chỉ xem Thanh Linh là con chim hoàng yến để giữ ở bên người thôi, bây giờ Thanh Linh lớn rồi, chị ta thấy có thể kiếm tiền nên mới bắt Thanh Linh vào giới giải trí, ép buộc Thanh Linh! Bắt chị ấy kiếm tiền!"

Bắt Diệp Thanh Linh kiếm tiền?

Không phải chứ, bây giờ Diệp Thanh Linh có thể kiếm được bao nhiêu, còn không bằng số lẻ của cô nữa, ép em ấy chi?

Thiếu chút nữa Thời Vũ đã cười ra tiếng.

"Cho nên là tụi mình phải đập tiền cho Thanh Linh nhiều thêm tí nữa là chị ấy có thể sớm ngày thoát ly khỏi khổ hải rồi!" Cố tình cô bé còn nói có vẻ rất thuyết phục, nhiệt huyết sục sôi, "Chuyện này cũng chỉ vòng vòng tụi mình biết thôi nha, chị nhất định đừng kể ai hết nha chị, dù sao thì kiểu trái đất cũng tròn, lỡ để Thời Vũ biết thì chắc tụi mình chết thảm lắm!"

Bà chằn lửa Thời Vũ hàng offical: "Ừm...!haha"

Cũng may là trước khi Thời Vũ kịp mở miệng ra đuổi hai người này thì Diệp Thanh Linh đã lên sân khấu, ngay lập tức, ánh mắt của hai cô bé đã hướng về sân khấu, điên cuồng la hét: "A a a a a Thanh Linh em yêu chị!"

Trên sân khấu, Diệp Thanh Linh vẫn mặc chiếc váy trắng lúc nãy, bước chân vừa uyển chuyển vừa nhẹ nhàng như thể đang lướt trên sân khấu, có sương trắng được tỏa ra từ bốn phía khiến cô ấy trông như một nàng tiên không dính chút bụi trần.

Ngón tay thon dài của Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng mơn trớn trong làn khói, cô ấy cúi đầu, trong đôi mắt mang theo cảm giác sầu bi nhàn nhạt.

Cô ấy tựa như một nàng tiên, lại tựa như...! một chú chim hoàng yến bị nhốt trong lòng.

Âm nhạc du dương vang lên, cô ấy đi đến giữa sân khấu, chậm rãi cất tiếng hát.

Đoạn đầu của bài hát này có nhịp điệu rất nhẹ nhàng, nhưng về sau thì nó lại được đẩy lên cao một cách rất đột ngột, giống như một chú chim vừa tung cánh lên cao rồi biến mất trong khoảng trời xanh rộng bất tận.

Sau khi Diệp Thanh Linh hát xong, cả khán đài yên lặng một hồi rồi mới bắt đầu bùng phát những tiếng hoan hô rất to.

Giọng hát của Diệp Thanh Linh đã lôi cuốn mọi người nhập vào câu chuyện.

Có thể là trong ấn tượng của người nào đó, câu chuyện được kể trên sân khấu là về chú chim non cuối cùng cũng rời khỏi tổ, tung cánh bay cao.

Nhưng khi Thời Vũ nghe, đó lại là câu chuyện về chú chim hoàng yến phá tan lao tù, không bao giờ ngoảnh mặt lại.

Khi tất cả mọi người đang vì Diệp Thanh Linh mà hoan hô, cô lại lo sợ không yên mà che lại ngực.

.......

Cuối cùng, không xuất hiện ngoài ý muốn, Diệp Thanh Linh trở thành quán quân, người MC bắt đầu đọc số phiếu tổng kết.

Số phiếu bình chọn online và số phiếu bình chọn trực tiếp của Diệp Thanh Linh cộng lại cao gấp đôi số phiếu của vị trí số hai là Lý Hạ Trà.

Chiến thắng cách biệt.

Lý Hạ Trà không khống chế nổi, dù đang quay hình hắn vẫn đen cả mặt.

Thời Vũ thấy được một màn như thế, cho dù đây không phải là chuyện mà cô trực tiếp ra tay, nhưng cô vẫn nở một nụ cười sung sướng.

Sau khi cười xong lại thấy có chút buồn man mát lẫn hối hận.

.......

Trận chung kết đã chính thức khép lại, Diệp Thanh Linh rời khỏi trường quay, vừa bước lên xe công ty thì đã nhận được một cái ôm thật chặt.

"A a a a a a Thanh Linh! Tụi mình là quán quân!!!"

"Thanh Linh chị yêu em a a a a!"

Hoàng Tiểu Dật kích động muốn rớt nước mắt, Chu Phá Quang đang ngồi phía trước, còn phấn khích bật bài "Vận May Đến".

"Đi đi đi! Quán quân! Tụi mình đi ăn BBQ chúc mừng đi!"

Dưới tiếng hò hét của Chu Phá Quang, tài xế nhấn chân xa chạy thẳng đến một quán nướng ở khúc ngoặt sông Bạch Hà.

Ba người gọi một bàn đầy đồ ăn, mùi thìa là phối với mùi thịt nướng mới vừa ra lò, hương thơm ngào nhạt tỏa ra tứ phía.

Diệp Thanh Linh vừa phải đứng ở trường quay gần ba tiếng đồng hồ, đã mệt mỏi từ lâu, bụng lại đói, chờ không nổi mà chộp lấy một xiên thịt bắt đầu ăn ngồm ngoàm, không hề có chút gánh nặng thần tượng.

Chu Phá Quang lại gọi thêm một tá bia, ba người vừa ăn thịt vừa hò hét một hai ba dzô.

Bên bờ sông có rất nhiều quán thịt nướng, chỗ ba người chọn là chỗ khuất nhất, đi cùng còn có một số nhân viên công tác đang ngồi ở những bàn khác, gần như đã che khuất chỗ ba người ngồi.

Hơn nữa, Diệp Thanh Linh chỉ mới vừa ra mắt, tuy là nổi tiếng, nhưng vẫn chưa nổi đến độ ai ai cũng biết nên xung quanh cũng không quá nhiều người nhìn về phía này.

Dưới ánh đèn tối mờ, một chiếc Maserati đang đậu ở đường đối diện.

Cửa sổ xe hạ xuống, Thời Vũ ngửi được mùi thịt ở bên đó, nghe được những âm thanh ồn ào náo nhiệt, cô thấy không khỏe cho lắm, nhíu nhíu mày.

Đây là lần đầu Thời Vũ đến những chỗ thế này, quán ăn đêm rất ầm ĩ, nhưng âm thanh ầm ĩ này rất khác so với lúc ở trường quay, nó tràn đầy cảm giác đường phố.

Thời Vũ vừa quay đầu thì đã thấy có người đang ôm cột điện mà nôn khan, ở phía xa còn có một cặp tình nhân đang hôn nhau thắm thiết trong bóng đêm.

Diệp Thanh Linh và những nhân viên của Tinh Nguyệt còn đang chen chúc trong một góc của quán nướng, nhìn từ đằng xa vẫn thấy được làn khói bay bay.

Diệp Thanh Linh ngồi ở chỗ khuất nhất, đang nói chuyện rôm rả cùng Hoàng Tiểu Dật và Chu Phá Quang, ăn nướng BBQ, còn cầm một chai bia ngửa đầu uống trực tiếp trong đó nữa.

Thời Vũ hít sâu một hơi, ngón tay đang cầm vô lăng cũng siết chặt lại.

Cuối cùng, cô lấy điện thoại ra, bấm số, gọi cho Diệp Thanh Linh.

Thời Vũ nhìn phía xa xa thấy Diệp Thanh Linh ngồi trong quán nướng đang lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn điện thoại một lát, tay nhúc nhích——

Không gọi được, cuộc gọi bị từ chối.

Thời Vũ nghe được thông báo máy bận trong điện thoại, hô hấp bỗng nhiên bị hẫng một nhịp, trái tim đau nhói như bị một bàn tay thật to bóp nghẹn lại.

Cô bấm gọi lại thêm lần nữa, lúc này, hình như là Diệp Thanh Linh đã bật chế độ im lặng, cơ bản là không hề chú ý đến tiếng điện thoại, chăm chăm chú chú nói chuyện cùng những người bên cạnh.

Thời Vũ đứng cách một khoảng nên không thấy rõ được gương mặt của Diệp Thanh Linh, nhưng từ động tác của cô ấy thì Thời Vũ có thể đoán được nụ cười của Diệp Thanh Linh lúc này xán lạn đến cỡ nào, phóng khoáng đến cỡ nào, không hề bị tiếng của cuộc gọi điện làm phiền.

Ở quán nướng bên đó truyền đến tiếng "cạn ly" rất vui vẻ.

Thời Vũ đặt điện thoại, lặng lẽ nhìn góc nghiêng của Diệp Thanh Linh, móng tay bất chợt siết chặt đến nỗi đâm vào da thịt, nhưng rồi lại như đã chết lặng, không cảm thấy được cơn đau.

.......

Một giờ sau.

Đêm khuya, gió lại càng lạnh, cho dù đang ngồi ăn nướng BBQ cũng cảm giác được hơi rét, Chu Phá Quang đứng dậy định đi đến xe lấy thêm mấy cái áo khoác, vừa ngẩng đầu đã thấy được chiếc xe thể thao đang đậu ở đường đối diện.

Thời Vũ mặc một chiếc áo khoác mỏng, đang đứng tựa hờ vào cửa xe, nhìn về phía họ họ rồi lặng lẽ hút thuốc.

Mái tóc xoăn dài xõa rối tung, bị ngọn gió thổi đến nên nhẹ phiêu bồng, quẩn quanh làn khói trắng.

Chu Phá Quang rùng mình một cái, mới nhìn thôi đã thấy lạnh.

Anh biết Thời Vũ, cũng biết được danh tiếng của Thời Vũ trong cái ngành này...!Nói dễ nghe thì là làm người ta sợ đến vỡ mật, mà nói khó nghe thì là quá xấu tính.

Hung ác vô tình, ngay cả cha ruột của mình còn tống vào tù được thì nói chi là những người khác.

Còn về mối quan hệ giữa Diệp Thanh Linh và Thời Vũ, anh cũng có nghe đồn qua rồi, có người nói Diệp Thanh Linh là chim hoàng yến mà Thời Vũ bao nuôi, có người nói Diệp Thanh Linh là em gái nuôi của Thời Vũ, còn có người nói cùng lắm thì cũng chỉ là món đồ chơi thôi, nhưng mà...!Rốt cuộc thì đó cũng chỉ là tin đồn, nghe tai này lọt qua tai kia, anh cũng không để trong lòng.

Mà lúc này, nhìn tổng giám đốc Thời đang lặng lẽ đứng hút thuốc trong cái gió thu lạnh buốt, thoạt nhìn có vẻ có chút gì đó rất yếu đuối...!Lại nhìn Diệp Thanh Linh đang ngồi trong quán nướng, ăn uống thỏa thích, còn uống đến hơi ngà ngà say.

Chu Phá Quang gãi gãi đầu, anh cảm thấy quan hệ của hai người chắc là phức tạp hơn mấy cái lời đồn đãi đó nhiều.

"Thanh Linh," Chu Phá Quang suy nghĩ một hồi, anh vẫn chọn gõ gõ lên mặt bàn trước mặt Diệp Thanh Linh, nói, "Hình như chị em đến đón em về kìa, em qua đó xem thử xem?"

Diệp Thanh Linh đã uống đến độ hơi say say, vì trong người đã có cồn nên trong mắt cô có hơi lóe lóe sáng, cô gật đầu thật mạnh theo phản xạ rồi lại đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy: "Đi qua...!Không, không qua!"

Diệp Thanh Linh lại cúi đầu ăn gì đó, ợm ờ bổ sung thêm một câu: "Không thèm để ý chị ấy."

Dưới sự kích thích của cồn, cảm xúc của cô...!Đặc biệt là sau khi Thời Vũ nói những lời như thế, những cảm giác phẫn nộ, tủi thân, bực dọc hình như bị phóng đại gấp mấy lần.

Đầu cũng bắt đầu choáng váng vì say rượu, không thể tự hỏi, cũng không biết phân biệt được đâu là nơi phát ra những cảm xúc này, chỉ tóm gọn lại lý do là vì "không thèm để ý đến Thời Vũ".

Cho nên lúc nãy cô mới từ chối cuộc gọi của Thời Vũ.

Chu Phá Quang mỉm cười: "Được thôi."

Cuộc dàn xếp trong《Giọng Hát Nội Lực》không phải là do Thời Vũ giải quyết, mà là do chính anh ra tay.

Chu Phá Quang cảm giác được hình như mình đã biết gì đó rồi.

Nhưng mà giữa mấy cái đôi yêu nhau...!hay là chị em gì đó thường hay có chút cãi cọ, đó là chuyện bình thường, anh cũng không muốn phải xía vào chuyện người ta nên cũng không mở miệng hỏi nhiều.

Ngược lại là Hoàng Tiểu Dật, cô ấy vừa uống mấy ngụm cháo để giải rượu, cẩn thận hỏi: "Thanh Linh, em với chị Thời nhà em...!Sao vậy?"

"Hừ..." Diệp Thanh Linh lẩm bẩm, lắc lắc đầu, "Cãi nhau một chút thôi.

Chị ấy không xin lỗi em, em không thèm để ý đến chị ấy."

Nói xong, Diệp Thanh Linh cảm thấy phiền muộn, ngửa đầu uống bia ừng ực.

Thấy Diệp Thanh Linh không muốn nói thêm về chủ đề này nên Hoàng Tiểu Dật cũng không nhắc nữa, yên lặng uống rượu ăn thịt cùng cô ấy.

Chu Phá Quang nhanh chóng ôm mấy chiếc áo khoác đến, bọn họ mặc áo vào rồi lại tiếp tục ăn xiên que, trên bàn lại trở nên náo nhiệt như cũ.

Lại một giờ nữa trôi qua.

Hai giờ sáng, cả phố phường cuối cùng cũng yên tĩnh lại, một số nhân viên cũng đã say gục xuống bàn.

Chu Phá Quang càng uống lại càng hăng say, anh ta đã bắt đầu nói chuyện lải nhải một mình, không biết là đang nói gì.

Diệp Thanh Linh thì đã say khướt, ngồi gục đầu ăn đống đồ ăn còn sót lại.

Sau khi đã say bí tỉ, Diệp Thanh Linh giống như một đứa trẻ vậy, vừa im lặng lại vừa ngồi rất ngoan ngoãn, không có la hét, cô ấy ngồi nhai nhai đồ ăn, nhìn từ một bên, gương mặt của cô ấy còn hơi phồng lên, nhìn y hệt như một chú hamster nhỏ, có chút đáng yêu.

Hoàng Tiểu Dật nhịn không được, đang định duỗi tay chọt chọt gương mặt của cô ấy mấy cái.

Ngay lúc ấy, Diệp Thanh Linh lại ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt tròn xoe đen lay láy, giọng nói có chút ồm ồm: "Tiểu Dật, chị làm gì thế?"

"Trên mặt em hình như có dính một chút hoa tiêu..." Tự nhiên Hoàng Tiểu Dật lại thấy chột dạ.

"À..." Diệp Thanh Linh tròn xoe mắt, ngẩng đầu không hề có chút đề phòng, "Vậy chị lau lau cho em đi?"

Hoàng Tiểu Dật cắn môi, ngón tay vừa mới rụt về lại bắt đầu duỗi ra, không biết có phải do say nên mới run run không.

Lúc cô sắp chạm đến má của Diệp Thanh Linh, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng từ đằng sau truyền đến:

"Diệp Thanh Linh, em chơi đủ chưa?"

Hoàng Tiểu Dật rụt tay về.

Tiếng giày cao gót ngày càng gần, Thời Vũ lập tức bước đến, đứng trước mặt của Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh chống tay lên ghế, ngẩng đầu nhìn Thời Vũ, chớp chớp mắt, vẻ mặt cực kỳ vô tội: "Chơi chưa đủ mà."

Bây giờ Diệp Thanh Linh đã say bí tỉ, đầu cũng đã quay mòng mòng, những gì không vui giữa hai người cô cũng đã quên hết sạch, chỉ là bản năng mách bảo rằng...!cô không muốn đến gần Thời Vũ.

"Chị Thời ơi..."

"Sao chị lại đến đây thế ạ?" Diệp Thanh Linh hỏi một cách khó hiểu.

Giọng nói của cô ấy hoang mang, đôi mắt mở rất to, ánh sáng nhàn nhạt phát sáng trong đôi mắt say khướt, thậm chí trong đó còn hiện lên sự ghét bỏ.

Thời Vũ: "..."

- ------

Lời của tác giả:

Bị ghét bỏ rồi..