"...Chị gái, chị là ai vậy?"

Bệnh viện tư nhân, phòng bệnh VIP lầu sáu, cô gái có làn da trắng nõn tinh tế cùng ngũ quan tinh xảo đang nằm yên lặng trên giường bệnh, mái tóc xoăn rối tung bên gối.

Ngay cả khi đang hôn mê, đôi mày của cô gái vẫn cau chặt lại, quanh người tỏa ra sự lạnh lùng khiến người ta không dám tiếp cận.

Trợ lý Trương Y đứng bên cạnh khẽ thở dài, cuối cùng cô vẫn không dám vươn tay sờ vào vết nhíu mày trên trán Thời Vũ.

.......!

Thời gian dần trôi đi, đến xế chiều, ánh hoàng hôn từ bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu chiếu vào bên trong phòng bệnh.

"A Linh...!" Thời Vũ đang hôn mê bỗng nhiên từ trên giường bệnh bật ngồi dậy, âm thanh khàn khàn, khóe mắt đào hoa xinh đẹp trở nên ửng đỏ.

Cô cảm thấy trái tim mình đang đập kịch liệt, đôi tay đang rũ bên người cũng run lẩy bẩy.

Thời Vũ nhớ rõ, lúc nãy cô và Diệp Thanh Linh đang ngồi trên xe thì bỗng nhiên có chiếc xe tải lớn kéo còi rất to, tông về phía hai người, Diệp Thanh Linh kéo cô vào lòng để che chở.

Sau đó toàn bộ thế giới của cô chỉ còn tiếng vỡ toang ầm ĩ lúc hai chiếc xe va chạm, và cả...!

Tiếng thình thịch phát ra từ lồng ngực của Diệp Thanh Linh

Dồn dập, mạnh mẽ, làm cho bản năng của Thời Vũ cảm thấy rất an tâm.

Rồi sau đó, cảm giác bị va đập mạnh truyền đến, Thời Vũ ngất xỉu trong lòng ngực của Diệp Thanh Linh.

Thế nên bây giờ...!bây giờ là mấy giờ? Đây là nơi nào? Diệp Thanh Linh đâu rồi?

Thời Vũ ngước đầu nhìn xung quanh, trên vách tường trắng tinh có treo một chiếc TV đời cũ, dụng cụ y tế được bày biện khắp mọi nơi, hiện tại cô đang nằm trong phòng bệnh.

Trên tủ đầu giường có hai quyển sổ kết hôn đã bị nhàu đến nỗi méo mó, còn có cả túi của Thời Vũ.

Thời Vũ nhìn hai quyển sổ màu đỏ thẫm, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút bất an, ngón tay run rẩy của cô cầm lấy hai quyển sổ bỏ vào trong túi, đầu có chút cứng đơ mà quay sang nhìn về phía bên kia.

Một phần của phòng bệnh bị che bởi một tấm bình phong, đằng sau đó chắc là có một chiếc sô pha, bàn trà và một cái giường phụ.

Nắng chiều ấm áp chiếu xuyên qua tấm bình phong rồi dừng lại trên nền gạch trắng tinh.

Thời Vũ thấy có bóng người đi ra từ phía sau tấm bình phong.

"Diệp..." Cô vừa định mở miệng gọi thì âm thanh đã im bặt.

Trương Y bưng một ly nước ấm đến, quan tâm nói: "Sếp Thời, cô tỉnh rồi à? Có chỗ nào thấy không thoải mái không?"

Trương Y vừa đưa ly thủy tinh cho Thời Vũ vừa bấm nút gọi bác sĩ ở phía đầu giường.

Thời Vũ không có vươn tay nhận ly nước, cô ngơ ngác mà tròn xoe hai mắt, đôi tay đang chống trên giường lại run rẩy hơn chút.

Một hồi sau.

Thời Vũ rốt cuộc cũng hơi hé môi, giọng nói khàn đặc: "Diệp Thanh Linh...!đâu rồi?"

"Tiểu Diệp em ấy..." Trương Y định nói lại thôi.

Vụ tai nạn hôm nay hoàn toàn là do ngoài ý muốn, tài xế lái xe tải vì thất thần cho nên mới lạc tay lái rồi đâm vào đuôi xe của Thời Vũ.

Nhưng cũng may là chuyện này xảy ra trên đường nội thành, tốc độ của hai xe cũng không đến nỗi quá nhanh, tài xế xe và vệ sĩ ngồi phía trước chỉ bị thương nhẹ.

Còn hàng ghế phía sau....!

Thời Vũ được Diệp Thanh Linh ôm vào lòng bảo vệ, cho nên trên người cô, ngay cả vết trầy da cũng không có.

Ngược lại, Diệp Thanh Linh bị đưa thẳng vào phòng săn sóc tích cực ICU.

Trương Y nhớ lại, khi cô vừa chạy đến bệnh viện thì các bác sĩ đang sơ cứu cho Diệp Thanh Linh, lúc ấy, Diệp Thanh Linh vẫn đang hôn mê mà tay thì nắm chặt lấy hai quyển sổ kết hôn.

Bác sĩ phải dùng rất nhiều sức mới giằng được hai quyển sổ đó đưa lại cho cô.

Trương Linh nhất thời cũng không biết phải mở miệng nói gì.

Hốc mắt Thời Vũ lại đỏ lên, cô xốc chăn lên định bước xuống giường, ngay cả giọng nói cũng đã bắt đầu nghẹn ngào: "Diệp Thanh Linh ở đâu? Tôi đi xem em ấy trước đã."

Trương Y vội vàng ngăn cản: "Sếp Thời, cô còn đang truyền nước mà! Thư ký Tiểu Diệp lúc nãy được cấp cứu rồi...! Bây giờ chắc đang nằm trong phòng săn sóc tích cực ICU, bác sĩ bảo là, bảo là chắc em ấy sẽ không...!sẽ không có vấn đề gì."

Lúc này Thời Vũ mới thấy tay trái của mình đang được cắm kim truyền nước biển, cô giơ tay lên định rút kim ra làm Trương Y hoảng loạn ngăn cản lại.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bác sĩ và hộ sĩ từ bên ngoài đi vào trong.

"Tổng giám đốc Thời, cô bé nhập viện chung với cô đang ngủ bên phòng săn sóc tích cực ICU rồi, cô đừng lo lắng!" Bác sĩ vừa bước đến cửa đã nghe được tiếng trong phòng bệnh, cũng đoán được đại khái là chuyện gì đang xảy ra, vội vàng mở lời khuyên nhủ, "Cô muốn đi thăm cũng được, nhưng mà bây giờ chúng ta kiểm tra lại một chút rồi sau đó mới cầm cái giá truyền nước này đi qua đó, được không?"

Thời Vũ thở ra một hơi, cụp mắt, đầu lại bắt đầu đau đớn.

Nghe bác sĩ nói vậy xong thì cảm giác hoảng loạn của Thời Vũ mới vơi đi được một ít, nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng mình còn đau âm ỉ, vả lại...! Cô đang gấp không chịu nổi, cô muốn được nhìn thấy Diệp Thanh Linh.

Thời Vũ chưa bao giờ cảm thấy mình muốn quan tâm một người vội vàng đến thế, ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao.

Rõ ràng, đối với cô mà nói, thì Diệp Thanh Linh chỉ là...!một chú chó hoang mà cô tiện tay nhặt về thôi mà.

.......!

Thời Vũ dần dần bình tĩnh lại, nhịp thở cũng trở nên điều hòa hơn, ánh mắt lạnh nhạt lạ thường: "Cho tôi đi gặp em ấy trước, xong rồi hẳn kiểm tra."

Giọng điệu vừa vô cùng kiên định, vừa chân thật đáng tin.

Bác sĩ cười khổ một tiếng rồi dắt Thời Vũ đến trước cửa kính của phòng săn sóc tích cực ICU, Trương Y đẩy giá treo bình nước biển đi theo phía sau.

"Người nhà không được vào." Bác sĩ đứng cạnh cửa kính theo dõi ở bên ngoài, giải thích: "Tổng giám đốc Thời cứ yên tâm, bên trong lúc nào cũng có nhân viên thăm khám và chăm sóc cả, không có vấn đề gì đâu."

Thời Vũ nhìn vào.

Phía bên trong cửa kính, Diệp Thanh Linh đang nằm trên giường, bị vây quanh bởi các loại dụng cụ mà cô không biết tên, trên mặt cô ấy đang đeo ống thở, trên người dán miếng điện cực, mà trên đầu còn quấn băng vải...!

Da cũng Diệp Thanh Linh vốn dĩ đã rất trắng, dưới ánh đèn của bệnh viện lại càng trắng bệch, mắt nhắm nghiền, yên lặng không có chút sức sống mà nằm ở đằng kia.

Chật vật, còn có chút xinh đẹp yếu ớt.

Trái tim của Thời Vũ như bị một bàn tay bóp nghẹn, trong nháy mắt, nó trở nên đau đớn khôn tả.

Không chỉ trái tim, mà cả cổ họng cũng dâng lên cảm giác chua xót, cô không khống chế được mà co rút, đau đến nỗi hít thở không thông.

Trong giây phút ấy, đầu cô lại chiếu tới chiếu lui hình ảnh Diệp Thanh Linh nhào tới bảo vệ cô lúc xảy ra tai nạn.

Vì bảo vệ cô nên Diệp Thanh Linh mới ra nông nỗi này.

Cho đến tận thời khắc bấy giờ, nhìn thấy Diệp Thanh Linh đang nằm trên giường bệnh, Thời Vũ rốt cuộc cũng ý thức được...!

Có lẽ tầm quan trọng của Diệp Thanh Linh trong lòng của cô, cao hơn cô tưởng rất nhiều.

Đôi bàn tay run bần bật của Thời Vũ xòe ra năm ngón, áp lên mặt kính, giống như cô làm vậy thì có thể chạm được Diệp Thanh Linh đang nằm phía sau cửa sổ.

"Tổng giám đốc Thời, mấy vết thương ngoài da của cô Diệp thì không nặng, chỉ có phần đầu hơi trầy da và xuất huyết.

Nhưng mà xương khuỷu tay và xương cánh tay trái...!thì bị gãy mấy chỗ." Giọng nói của bác sĩ kéo sự chú ý của Thời Vũ về, "Nặng nhất vẫn là phần đầu do bị va chạm, sau khi chụp CT thì thấy trong não cô ấy có tụ máu bầm, có khả năng ảnh hưởng đến hồi hải mã(*)..."

Thời Vũ suy sụp, đôi tay đang áp trên cửa kính buông thõng xuống, rũ ở bên hông.

"Bác sĩ," Giọng cũng cô đặc nghẹn, "Bác sĩ cứ nói thẳng, em ấy có thể xảy ra chuyện không."

"Chuyện này..." Bác sĩ do dự một hồi, "Chuyện này tôi không đảm bảo được, nhưng trước mắt, sinh hiệu(**) cô ấy cũng tương đối ổn định, nếu mà tình hình tốt chút thì có lẽ ngày mai là có thể rời phòng săn sóc tích cực ICU rồi."

Nhưng mà, nếu tình hình không tốt thì sao?

"Được rồi, cảm ơn bác sĩ." Thời Vũ xoay người, lững thững bước về phía phòng bệnh của mình.

Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Thời Vũ thì kết luận là cơ thể cô không có vấn đề gì, truyền nước biển xong thì có thể xuất viện ngay.

Mấy tiếng sau, truyền xong xuôi, Thời Vũ đứng dậy đi về phía hành lang phòng bệnh.

Trường Y đang định đi theo liền nghe được âm thanh nhàn nhạt của Thời Vũ: "Trương Y, cô gọi điện cho bà ngoại, nói tôi và A Linh phải đi công tác, ít nhất nửa tháng nữa mới về nhà được.

Gọi xong rồi thì đi làm thủ tục xuất viện giúp tôi.

Tôi ra ban công hút một điếu thuốc."

.......!

Thời Vũ chậm rãi đi ra ngoài ban công rồi đóng cửa lại, ngay lập tức, cơ thể đang gắng gượng chống đỡ đã trở nên suy sụp, cả người dựa vào ván cửa.

Khom lưng, há miệng thở dốc, hô hấp, tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Thời Vũ dùng tay che mặt lại, nhưng nước mắt từ bên trong vẫn trào ra ngoài, chảy qua những kẽ ngón tay, rơi tí tách tí tách trên mặt đất.

Những giọt lệ tựa như cơn đại hồng thủy đang ập đến, cứ thế mà ồ ạt trào ra không cách nào ngăn lại được.

.......!

Ngày hôm sau, Diệp Thanh Linh được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh VIP, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

"Tổng giám đốc Thời, cô Diệp hiện đại đã không còn nguy hiểm tính mạng..." Bác sĩ đứng bên cạnh giường bệnh, nhìn sắc mặt xanh đen của Thời Vũ, nuốt xuống hai chữ "Chúc mừng" vừa định thốt ra.

Cả đêm hôm qua, Thời Vũ không hề ngủ, dưới mắt bây giờ đã xuất hiện quầng thâm, cô rũ mắt nhìn Diệp Thanh Linh đang nằm yên lặng trên giường bệnh, cô cười khẽ nhìn về phía bác sĩ: "Nếu không nguy hiểm đến tính mạng, thì bao giờ em ấy tỉnh?"

"Chuyện này..." Bác sĩ lại cười khổ, "Có thể là ngày mai, có thể là tháng sau, mà cũng có thể là..."

Không bao giờ tỉnh lại nữa.

Bác sĩ nhìn thấy vẻ mặt của Thời Vũ đang càng ngày càng lạnh, lập tức bổ sung thêm: "Dù sao thì cô Diệp đang bị thương ở phần não, nếu mời chuyên gia tốt nhất trong trình độ y tế hiện tại thì cũng không thể nào nói được chắc chắn cụ thể thời gian cô ấy tỉnh lại đâu..."

Thời Vũ nghe xong, vẫy vẫy tay, ý mời bác sĩ ra ngoài.

Không khí khủng bố xung quanh Thời Vũ làm cho bác sĩ sợ tới thở ra một hơi, bước khỏi phòng bệnh như nhận được lệnh ân xá.

"Trương Y," Thời Vũ lại nhìn về phía Trương Y đang ở bên cạnh, "Cô về lại công ty lấy laptop giúp tôi, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ làm việc tại bệnh viện."

Trương Y hé miệng thở dốc, theo phản xạ, cô muốn hỏi "Trong khoảng thời gian này" nghĩa là trong bao lâu? Nhưng cô thấy sắc mặt của Thời Vũ xong lại không dám hỏi, gật đầu rời khỏi.

Cửa phòng bị đóng lại, phòng bệnh lập tức trở nên yên ắng.

Thời Vũ ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, cô nhìn Diệp Thanh Linh, cuối cùng, dáng vẻ lạnh lùng mới được thả lỏng, lộ ra gương mặt mệt mỏi và tiều tụy.

Cô vươn tay chạm vào gương mặt của Diệp Thanh Linh, lướt qua làn da mịn màng rồi mới dừng lại trên cằm cô ấy.

Lúc trước, mỗi lần Thời Vũ nhẹ nhàng vuốt ve dưới cằm của Diệp Thanh Linh, cô ấy sẽ luôn ngoan ngoãn mà ngẩng đầu, phát ra tiếng khò khè như chú mèo con, đôi mắt cũng nheo lại cười lên trông rất ngoan ngoãn.

Nhưng mà lần này, một chút phản ứng cũng không có.

"A, Linh..." Giọng của Thời Vũ rất trầm.

Cô chậm rãi khom lưng, ghé đầu vào bên giường, cả gương mặt đều vùi vào bên trong khuỷu tay, đôi vai gầy run lên nhè nhẹ, có mấy giọt nước mắt lặng lẽ thấm ra làm ướt nhẹp ga trải giường.

.......!

Thời Vũ dựa đầu vào giường bệnh ngủ một chốc, khi vừa tỉnh giấc cũng vừa khéo lúc Trương Y đem laptop và tài liệu tới.

Trương Y còn khuyên Thời Vũ đi qua bên sô pha đằng kia để làm nhưng Thời Vũ không chịu, chỉ ngồi sát mép giường, đặt laptop lên giường bệnh để làm việc.

Vụ tai nạn xe của Thời Vũ ngày hôm qua được Trương Y xử lý rất ổn thỏa, không quá nhiều người trong công ty biết chuyện này, cho nên việc vận hành công ty toàn bộ đều bình thường.

Ngay cả khi Thời Vũ không đến công ty một khoảng thời gian cũng sẽ không phát sinh vấn đề.

Rất nhanh, Thời Vũ đã tiến vào trạng thái làm việc, cô click mở một file tài liệu, sau khi xem xong, cô vừa định gõ ra chữ cái đầu tiên thì ngón tay lại đứng chết trồng trên bàn phía, cỡ nào cũng không gõ ra nổi.

Trong đầu chợt trống rỗng.

Trong khoảnh khắc đó, Thời Vũ tự nhiên lại không biết vì sao cô phải làm việc, vì sao cô phải...!Tồn tại.

Chỉ có Diệp Thanh Linh mới có thể mang tới cho cô cảm giác mình đang sống, nhưng mà ngay lúc này, Diệp Thanh Linh lại vì cứu cô mà nằm im trên giường bệnh lạnh băng, không hề có chút dấu hiệu sống sót.

Thời Vũ vươn tay che mặt lại như chết lặng.

Thiếu chút nữa lại bật khóc.

Cổ họng lại co rút thêm lần nữa, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn hơn, não thiếu ô xi khiến cho suy nghĩ cũng bắt đầu hỗn loạn.

Thời Vũ bụm mặt thật chặt, đôi mắt vô hồn mở to ra, nhìn chằm chằm qua khe hở ngón tay mà không hề có tiêu cự.

Trong lòng của cô lúc này đang cố thôi miên chính mình hết lần này đến lần khác.

Trước lúc Diệp Thanh Linh xuất hiện, cô đã không còn cảm giác mình đang tồn tại.

Cô đã chết từ mùa hè năm cô hai mươi mốt tuổi, ngày tự tay cô đưa ba mình vào tù.

Không! Có lẽ còn sớm hơn thời điểm đó, năm mười sáu tuổi, ngay khoảnh khắc cô tận mắt nhìn thấy ba hại chết mẹ mình...!

Tóm lại, cô cũng đã chết từ lâu.

Tồn tại, chỉ là vì khiến cho bà ngoai cảm thấy an tâm ở tuổi xế chiều.

Sự xuất hiện của Diệp Thanh Linh đối với Thời Vũ như một món quà, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Chẳng qua là món đồ tiêu khiển có cũng được, không có cũng không sao trong cái cuộc đời tẻ nhạt của Thời Vũ.

Cho nên...!Vậy cô cần gì mà lo lắng cho vết thương của Diệp Thanh Linh, cần gì đau lòng đến nỗi cả đêm không chợp mắt?

Thời Vũ nhìn qua khe hở của những ngón tay, nhìn Diệp Thanh Linh đang ngủ say, đôi mắt dần rũ xuống, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.

Cô trầm mặc mà cúi đầu hồi lâu, sau khi tự mình thôi miên mình một hồi mới dần dần bình tĩnh lại.

Phải, lúc nãy là do mình quá cảm tính.

Dù sao vị trí của Diệp Thanh Linh trong cuộc sống của mình cũng chỉ là thứ điều hòa lại sinh hoạt thôi, có hay không cũng chẳng sao cả.

Chỉ có chim hoàng yến, chó cảnh mới không sống thiếu chủ nhân được, làm gì có chuyện chủ nhân mà lại không sống thiếu được mấy con vật mình nuôi chứ?

Khi Thời Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt của cô đã trở lại với biểu cảm lạnh lùng, cô dời tầm nhìn của mình về lại màn hình laptop, rất nhanh đã chìm vào trạng thái làm việc.

Chờ thêm một tháng nữa.

Cô yên lặng mà suy nghĩ, nếu một tháng nữa mà Diệp Thanh Linh vẫn không tỉnh lại.

Vậy...!

Thì bỏ đi thôi.

Nhưng mà chuyện mà tất cả mọi người đều không ngờ tới đã xảy ra, đêm hôm đó, Diệp Thanh Linh đã tỉnh lại.

.......!

.......!

.......!

Đầu mùa hè của sáu năm về trước.

Xuyên Thành, trên một ngọn núi hẻo lánh không biết tên.

"Ẳng, ẳng! Gâu gâu!" Những tiếng chó sủa phá vỡ không gian im lặng, ngay sau đó là một giọng nữ nghẹn ngào cất lên: "Con ơi là con! Mày về phòng xem kia kìa! Con nhỏ chết tiệt kia nó trộm sạch đồ bỏ trốn rồi!"

"Gì? Ngày mai người bên thôn Bạch Thủy qua đón nó rồi, nó còn chạy thế nào được? Mẹ ơi, bà bớt la làng la xóm đi, có phải bà không biết đâu, con nhỏ chết tiệt đấy tính tình nó như con thú hoang vậy, cứ thích chạy ra ngoài, tối nay nó về chứ gì." Ngoài mảnh sân ngổn ngang, một người đàn ông không thèm để ý mà phủi phủi tay.

"Con ơi là con! Giờ có giống mấy lần trước đâu!" Một bà già tóc bạc phơ lao từ trong nhà ra, ánh mắt hung tợn, kéo tay người đàn ông lôi về phía trong phòng.

Vừa bước vào cửa, người đàn ông cũng giật mình.

Cái phòng vốn dĩ đã rách nát nay còn bị bới lộn xộn cả lên, nhất là chỗ cất tiền, giường gỗ, tủ quần áo dưới giường, giá gỗ bên cạnh, tất cả đều bị lật tung.

"Lúc nãy tao lục hết rồi, tiền không còn một xu, không còn một xu!" Bà lão tru lên thê lương, "Con nhỏ chết tiệt đó nó cầm tiền chạy rồi."

"Chạy, nó mà chạy đi đâu được?" Người đàn ông đã dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt ông ta cũng trở trên hung tàn, ông ta siết chặt tay rồi đấm lên vách tường một cái thật mạnh, "Đậu má! Bố mày sẽ lên trên núi để túm cổ con nhỏ chết tiệt mày về.

Ngày mai kết hôn rồi mà còn dám bỏ chạy, để bố mày bắt được thì bố mày bẻ gẫy chân mày ra!"

Bên này, trong căn chồi rách nát truyền ra mấy tiếng gà bay chó sủa.

Bên kia, sâu trên núi, một bóng người mạnh mẽ, linh hoạt đang phóng qua từng bụi cây mây, chạy như bay trong khu rừng hoang dại rậm rạp.

Cô bé Diệp Thanh Linh mười sáu tuổi, mặc một chiếc hoodie xám, cả người bẩn thỉu vì va quẹt với những cành cây, giày thể thao rách bươm đang mang dưới chân cũng không ổn hơn là mấy, mái tóc dài vừa đến vai bù xù cả lên, trên mặt còn dính rất nhiều bùn đất.

Trái lại, cặp mắt của cô bé lại trong trẻo ngây thơ đến lạ, cứ sáng ngời mà chiếu rọi về phía trước.

Lúc ấy, cả người Diệp Thanh Linh từ trên xuống dưới đều bẩn như vừa lăn qua vũng bùn, tuy màu xám tro bám đầy trên làn da trắng, nhưng nhìn cô bé không hề có chút nhếch nhác, ngược lại nhìn rất tự tin, phóng khoáng đến nỗi trông như một con sói vô tư lự trong rừng sâu.

Phía sau lưng cô còn có một con chó đen chạy theo, cùng cô bé chạy băng băng qua cánh rừng bất tận.

Con chó đen rất lớn, da lông như phát sáng, cái lỗ tai to dựng đứng lên, trong con ngươi của nó như cất giấu muôn vàn lưỡi dao sắc, bên dưới khóe môi nó còn có hai chiếc răng nanh lấp ló.

Nếu so với chó thì nó lại càng giống một con sói hơn, cũng không biết làm sao mà Diệp Thanh Linh gặp được nó.

Diệp Thanh Linh là một cô bé lớn lên cùng rừng núi, nhất là sau khoảng thời gian mà mẹ và bà ngoại lần lượt qua đời, dưới sự ngược đãi của ba và bà nội, số lần Diệp Thanh Linh trở về nhà càng ngày càng ít.

Cô vẫn chọn làm bạn cùng bầy chó...!hoặc là cùng bầy sói trong núi sâu còn hơn là trở về ngôi nhà như cái lồng chim đó.

Năm ngoái, Diệp Thanh Linh vừa thi lên cấp ba, vốn dĩ cô định sẽ vừa học vừa tiết kiệm tiền trợ cấp, đợi bao giờ đậu đại học sẽ rời khỏi ngọn núi này.

Ngôi trường trên núi, bầy sói trong rừng sâu và còn cả ngôi nhà mà cô không muốn về chính là quỹ đạo sinh hoạt của cô.

Nhưng mấy ngày trước, Diệp Thanh Linh lại vô tình nghe được chuyện ba và bà nội muốn gả cô cho kẻ có tiền, một người năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, ở thôn bên cạnh, ngay cả sính lễ cũng đã nhận xong xuôi.

Ba và bà nội đếm tiền mỏi tay, đánh bàn tính lạch cà lạch cạch nhưng lại không tính được đến chuyện Diệp Thanh Linh đã đi trước một bước, cầm sạch tiền trong nhà chạy trốn.

Diệp Thanh Linh chạy xuyên qua khu rừng không biết đã hết bao lâu, cuối cùng cô mới nhẹ nhàng mà chộp lấy một nắm rễ leo của cây đa rồi trèo lên phía trên, cô đứng trên một đoạn vôi ra của một nhánh cây to, nhìn về đằng xa.

Con chó đen lớn chạy phía sau lưng cô cũng dừng lại, nó bất an mà đi lòng vòng dưới tàng cây.

Có thể thấy bằng mắt thường, phía trước tầm một nghìn mét là ga tàu hỏa duy nhất ở đây.

Diệp Thanh Linh còn đứng trên nhánh cây cao cao, ánh mắt cô sắc bén như chim ưng, cô có thể thấy dòng người đang chen lấn xô đẩy ở phía bên kia, những hành khách đang vác những chiếc balo du lịch đi lên đi xuống chiếc xe lửa màu xanh.

Diệp Thanh Linh hít sâu một hơi, liếm liếm môi.

Sau khi thoát khỏi cái ngôi nhà như cái lồng chim kia, cô có hai lựa chọn.

Thứ nhất, trốn sâu vào rừng, làm bạn cùng chim bay cá nhảy, hưởng thụ sự tự do tự tại trong khu rừng này, sống vô lo vô nghĩ.

Thứ hai, trốn vào thành phố, thực hiện theo kế hoạch mà cô đã đề ra: Thi đại học, lang bạt trong cái thành phố lớn mà các giáo viên đã kể, đi xem biển, đi ngắm nhìn cái thế giới rộng lớn này ra làm sao.

Nên chọn thế nào đây?

Một bên là núi rừng mà cô có thể vươn tay là chạm tới, một bên là thành phố mà cô nhìn không, thấy, sờ không được.

Diệp Thanh Linh nhắm mắt lại, cảm nhận trái tim ở trong lồng ngực đang đập thình thịch, ngón tay siết chặt, cả người hơi run nhè nhẹ.

Khi cô mở mắt ra, có một con diều hâu vừa bay ngang tầm mắt, tiếng gáy xé toạc làn mây.

Diệp Thanh Linh không hề đắn đo mà nhảy xuống đất, cô phất phất tay về hướng của con chó đen rồi lập tức chạy về phía ga tàu hỏa.

Phía sau bỗng có tiếng như tiếng sói tru lên thật dài.

Tựa như lời tạm biệt, tựa như không nỡ lòng, lại càng tựa như dâng đến cô một lời chúc phúc chân thành nhất.

Cô đang chạy về phía tự do.

Chạy về phía bao la rộng lớn, tự to vô hạn!

Bỗng nhiên, trước mắt cô hiện lên vệt trắng lóa che hết tầm mắt, giống trong một giấc mơ.

Bóng dáng của Diệp Thanh Linh biến mất trong quầng sáng.

.......!

Trên giường bệnh, Diệp Thanh Linh vốn đang nhắm mắt chưa tỉnh dậy, ngay lúc này lại tự nhiên cau chặt mày lại, ngón tay xếp bên người cũng giật nhẹ nhẹ.

.......!

Diệp Thanh Linh cảm thấy mình đang đi đến phía quầng sáng, nhìn mãi cũng không thấy đích đến đó.

Trong nháy mắt, ga tàu hỏa trước mặt cũng mất dạng, núi rừng phía sau lưng cũng không còn, xung quanh chỉ còn lại ánh sáng trắng vô tận.

Ở phía trước hình như có một người, rất mơ hồ, Diệp Thanh Linh cố duỗi tay để chạm vào người đó nhưng cô ấy càng đi lại càng nhanh, mãi cho đến khi biến mất theo tia sáng.

Giây phút ấy, Diệp Thanh Linh cảm thấy toàn bộ cơ bắp trên người mình như bị căng chặt rồi tự nhiên lại thả lỏng như cũ.

Giây tiếp theo.

Trong phòng bệnh, bỗng dưng, Diệp Thanh Linh bừng tỉnh mà không hề có chút âm thanh nào, trong khóe mắt còn có chút nước mắt rỉ ra khiến cho đôi mắt cô càng trở nên long lanh và trong trẻo.

Cô ngơ ngác, mê mang mà chớp chớp mắt tựa như một con thú nhỏ ngây thơ vô tà trên núi.

Ở đây...!là đâu?

Diệp Thanh Linh nhớ rõ ràng lúc nãy mình đang trên đường đến nhà ga, tự nhiên vừa nhắm mắt mở mắt một cái đã đến chỗ này.

Thị giác và thính giác vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, trong lỗ tai cứ phát ra âm thanh vù vù, cả người cũng hơi đau nhức.

Diệp Thanh Linh ngửi ngửi.

Đầu tiên, cô ngửi được một mùi rất nhạt, một mùi hương làm bản năng của cô thấy rất gay mũi, hình như là nước thuốc, sau đó lại ngửi thêm được mùi trầm hương thoang thoảng.

Diệp Thanh Linh đảo mắt nhìn bốn phía, mơ mơ màng màng mà nhìn cách bày trí xung quanh, hình như mình đang nằm trên một cái giường, còn bị vây quanh bởi một đống các thiết bị, cả phòng rất to, rất sạch sẽ ngăn nắp.

Hình như là...!bệnh viện?

Diệp Thanh Linh thấy lạ lạ, rõ ràng cô chưa từng đến mấy chỗ như này, nhưng không hiểu sao trong não lại bật ra hai chữ "bệnh viện".

Ngay sau đó, ánh mắt của cô dừng lại phía trước.

Có một hình bóng rất mơ hồ, có ai đó đang ngồi bên cạnh cô.

Mãi cho đến khi cô nhìn về phía người kia, tầm mắt của cô mới bắt đầu rõ ràng, tiếng vù vù ở bên trong tai cũng ngày càng nhỏ.

Cô nhìn về bóng hình của người ngồi trước mặt, cho đến khi hư ảnh mơ hồ đã tan hết.

Diệp Thanh Linh thấy rất rõ, đây là một cô gái xinh đẹp với làn da trắng nõn nà, đường cong xương hàm mảnh khảnh, ngay cả góc nghiêng cũng đẹp quá mức cho phép, tóc xoăn xỏa tung, khí thế mạnh mẽ còn khí chất vừa cao ngạo lại vừa xa cách.

Cái mùi thoảng thoảng đó phát ra từ người của cô gái này.

Diệp Thanh Linh chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nào mà xinh đẹp đến thế, chói lọi đến thế, tao nhã cao ngạo đến thế.

Diệp Thanh Linh cảm thấy bản năng của mình bị hấp dẫn bởi cô gái này, nhưng bản năng cũng sợ cô ấy.

Một chốc sau, Diệp Thanh Linh đang ngồi ngắm góc nghiêng của cô gái trước mắt thì âm thanh vù vù trong tai biến mất, thay vào đó là tiếng gõ bàn phím lạch cạch.

Bàn, phím...?

Diệp Thanh Linh lại cảm thấy mơ hồ, cô sống hơn mười sáu cái nồi bánh chưng rồi cũng chưa bao giờ thấy, thậm chí còn chưa bao giờ nghe đến hai cái chữ đó, nhưng mà bây giờ hai chữ đó lại nhảy từ trong đầu cô ra.

Lúc này, Diệp Thanh Linh mới nhìn thấy cô gái ngồi bên cạnh cô đang đặt laptop ở trên giường bệnh, cô ấy đang nhìn vào màn hình máy tính rất chăm chú, ngón tay thon dài xinh đẹp còn đang gõ phím không ngừng, tiếng lạch cạch cô nghe được cũng chính là phát ra từ bên đó.

Ủa khoan, laptop là cái gì nữa?

Trong đầu Diệp Thanh Linh bây giờ rất bối rối, cô muốn động đậy nhưng cánh tay lại rất đau, cơ bản là không có miếng lực nào.

Cô cúi đầu nhìn về phía cánh tay mới phát hiện hình như mình bị thương rất nặng, cánh tay trái còn đang bị bó bột.

Mà trên đầu...!hình như còn có chút không được thoải mái cho lắm, giống như là đang bị quấn lại.

Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Thanh Linh xẹt qua hình ảnh...!Một chiếc xe vận tải lớn đang chạy như bay về phía cô, sau đó là tia lửa xẹt đầy trời và cả tiếng "ầm" rất lớn vang lên.

Diệp Thanh Linh giống như ý thức được chuyện gì, hình như là mình...!trốn vào thành phố xong thì bị xe tông?

Như vậy thì...!

Cô mạnh dạn đoán là cái chị gái xinh đẹp mà cô không quen, đang ngồi ở đằng đó, là một người qua đường tốt bụng đã đưa cô vào bệnh viện...?

Tuy là cô không có đoạn ký ức của lúc mình ngồi xe lửa để vào thành phố, trong đầu bây giờ cũng rối tung beng, nhưng mà chắc là thế ấy nhỉ? Diệp Thanh Linh đoán.

Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng mà liếm liếm môi, ánh mắt cô lại nhìn về phía cô gái đó, cô hơi chớp chớp mắt, muốn mở miệng ra nói lời cảm ơn nhưng rồi lại có chút không dám.

Cái cô gái này có chút xa cách, cao ngạo, khí chất lại lạnh lùng khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, trong đầu tự nhiên lại truyền đến đau đớn thấu tận mây xanh.

Diệp Thanh Linh không chịu nổi mà kêu "A" lên một tiếng.

Cô gái vừa nghe thấy âm thanh đã theo phản xạ mà ném máy tính sang một bên, nhìn về phía cô: "A Linh...!"

Diệp Thanh Linh nghe tiếng gọi nên ngẩng đầu, hai người đối diện nhìn nhau.

Cô gái đó có một đôi mắt đào hoa với phần đuôi mắt hơi nhếch lên, rất giống Diệp Thanh Linh, trong phút chốc, khóe mi của cô gái ấy lại ngân ngấn nước mắt, vẻ mặt thay đổi từ hờ hững sang hồi hộp, thậm chí còn mang theo một chút cẩn thận, ngay cả âm thanh cũng hơi khàn khàn.

Diệp Thanh Linh chắc chắn rằng bản thân cô chưa bao giờ gặp qua cô gái này, nhưng cô vẫn nhìn ra được cảm giác rất thân thiết trong đôi mắt của cô ấy, giọng nói cũng tràn đầy sự quan tâm.

Hơn nữa, A Linh là nhũ danh của cô, ngoại trừ mẹ và bà ngoại ra thì từ trước đến giờ không có ai gọi cô kiểu thế, không những vậy, nhất định cô cũng sẽ không nói cho người lạ biết.

Diệp Thanh Linh chu chu môi, bối rối.

Vài giây sau.

Biểu cảm trên gương mặt của cô gái lại biến thành hờ hững như cũ, nước mắt cũng dần dần tan mất, ánh mắt sắc bén như thể những sự quan tâm lẫn cảm xúc lúc nãy đều không hề tồn tại.

Diệp Thanh Linh nhìn cái cô gái lật mặt như lật bánh tráng này thấy hơi khó hiểu, còn kèm theo một chút sợ hãi nên cô mới gục đầu, nhưng tròng mắt trong sáng vẫn cứ ngước lên nhìn chằm chằm cô gái đó rồi chớp một cái, trông ấm ức hệt như một con thú nhỏ bé xinh xắn.

Bầu không khí im lặng.

Ngay lúc Thời Vũ chuẩn bị mở miệng ra để nói mấy câu thì đôi mắt trong suốt của Diệp Thanh Linh lại bối rối mà chớp chớp, sau đó Diệp Thanh Linh mở miệng, nhẹ nhàng bật ra một câu:

"...Chị gái, chị là ai vậy?"

Diệp Thanh Linh cắn môi, hỏi ra một câu vừa ngốc nghếch, vừa yếu ớt, vừa nhẹ nhàng, vừa tò mò lại vừa cảnh giác.

Thời Vũ ngơ ngác: "...???".