"Ngươi không phải Nhị Phụ, còn ngươi! Ngươi cũng không phải Nguy?"

Sau hàng loạt biến cố liên tiếp, Kế Mông ngây ngốc bỗng nhiên bắt được trọng điểm, trợn trừng mắt giận dữ hỏi.

"Chuyện không phải như ngươi nghĩ..." Thẩm Đông rối rắm, từ sau khi đặt chân lên Thiên giới, số lần hắn đau đầu cũng tăng lên gấp bội so với khi còn ở Tu Chân giới.

Kế Mông đã không thể nghe vào tai bất kỳ lời giải thích nào nữa, gào thét bay lên, trên không trung lập tức xẹt qua một tia chớp, xé toạc luồng hơi nước bao phủ phía trên hồ Đông Thần, mây đen dày đặc, mưa to như những mũi tên nhọn liên tục tạt loạn bốn phía!

"Ngươi dám gạt ta! Cho dù là Đoạn Thiên Môn... Hôm nay ta cũng phải liều mạng với các ngươi!"

Chúng kiếm tiên đồng loạt liếc nhìn sang, các loại kiếm quang với đủ màu sắc nhẹ nhàng tản ra, triệt tiêu thứ thiên tượng dị biến kia, trong phạm vi một thước xung quanh bọn họ lập tức không còn một giọt mưa nào. Tuy rằng mưa rào rất nhanh sau đó đã chuyển sang mưa đá, nhưng lại chẳng thể tạo thành ảnh hưởng gì, bọn họ vẫn tóc tai chỉnh tề, quần áo khô ráo như trước.

Về phần đám kiếm đang thương lượng đại sự thì càng không chút hề hấn gì, là kiếm của kiếm tiên, nếu đã không thể phá núi xé trời thì còn có mặt mũi ra ngoài gặp người khác sao? Mưa đá thì đã là gì, cho dù đây có là mưa đá do linh khí trên Tiên giới hội tụ thành, có thể sánh ngang với công kích của Cổ Tiên, nhưng với độ rắn chắc của chúng nó thì có thể hoàn toàn không cần đếm xỉa tới.

"Kế Mông! Dừng tay!" Bọn họ thật sự không cần thiết phải đánh một trận!

Thẩm Đông còn đang sứt đầu mẻ trán, Kế Mông đã tức giận gào rú:

"Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể bị lừa!"

"..."

Sự thật chứng minh, đối với mấy thằng ngu, dù có nói đạo lý với nó thì tư duy của nó cũng sẽ chạy lệch đường ray một cách vô cùng thần kỳ. Đợi đến lúc người ta chơi một vố khiến cho nó sợ đến ngu người, thằng ngu đó lại quay ngược lại giảng đạo lý cho người ta, cuối cùng lấy kinh nghiệm nhiều năm làm chuyện ngu si của nó mà giành được thắng lợi mỹ mãn.

Thẩm Đông cảm thấy đầu óc nặng nề, dứt khoát tung ra một chiêu Thái Phùng Chưởng, trực tiếp công kích về phía tên kia.

"Chỉ bằng ngươi ——" Kế Mông trong cơn bạo phát, cơ thể chấn động, thật sự lấy thân trực tiếp đón lấy một chưởng này, lập tức hai mắt chuyển sang đỏ ngầu, một thứ sức mạnh cường đại đột ngột lan tràn. Thế nhưng những kiếm tiên kia vẫn không phản ứng, chúng kiếm đang thương lượng đại sự cũng mất kiên nhẫn mà leng keng một tiếng, trong đó Trường Thừa kiếm hiển lộ uy áp, trực tiếp xé toạc đám mây đen trĩu nặng trên đầu thành một lổ hổng lớn, kiếm khí phát ra, dễ dàng khiến cho cơn đá kia tán đi không còn một giọt. Cuối cùng thân kiếm còn hơi lay động, một luồng ý thức mơ hồ xông tới đối diện Thẩm Đông.

Thẩm Đông bất ngờ không kịp đề phòng, đầu óc choáng váng như thể sắp ngất đi.

Hắn lập tức cảm nhận được thần thức ngủ đông của Nhị Phụ đang dần dần thức tỉnh, dù sao Nhị Phụ mới là chính chủ của thân thể này, thần thức linh hồn từ bên ngoài như hắn không có bất cứ ưu thế gì. Thẩm Đông lập tức cảnh giác, vừa định mạnh mẽ áp chế ý thức của Nhị Phụ, không ngờ lại bị phản hiệu quả. Đầu tiên là cánh tay đột ngột vung lên, sau đó cứng đờ không nghe theo sự sai khiến của hắn, tiếp đó thân thể cũng bắt đầu chậm rãi sinh ra những biến đổi.

Đầu tiên là đám vảy màu xanh đang dần dần hiện lên thay thế cho lớp da ban đầu, vô số xích bạc quấn trên người hắn cũng theo đó mà lay động, chỉ trong chớp mắt, một con Thanh xà liền xuất hiện giữa đám bọt sóng.

Từ một người sống sờ sờ lập tức biến thành rắn, không đúng, là đầu người thân rắn, đầu vẫn còn nguyên. Sự biến đổi này quả thật vô cùng kích thích, hoàn toàn khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm không chịu nổi, Thẩm Đông tinh thần bất ổn, thần thức cũng theo đó mà bị đẩy ra ngoài.

Trên bầu trời hồ Đông Thần, kiếm quang thanh sắc lập tức lan tỏa, bao phủ cả một vùng trời.

Thần thức không có hình thể, lại mang theo sức mạnh kinh người, trôi nổi lơ lửng giữa một loạt kiếm.

Ánh mắt Đỗ Hành ngưng trọng, không ngừng nhìn chằm chặp vào luồng kiếm quang ngày một chói mắt kia, cố tình lúc này Nhị Phụ lại trợn trắng mắt, phẫn nộ hô to: "Khốn kiếp, là kẻ nào? Dám chiếm cứ cơ thể của ta! Nguy?"

Giọng nói của Nhị Phụ lập tức khiến cho thần thức vốn không có chút động tĩnh nào của Nguy chợt dao động.

Không ổn!

Đỗ Hành khẩn cấp nhìn về phía đảo Doanh Châu.

Linh Hoán kiếm tiên cũng thật xui xẻo, vừa mới từ trong hồ nước ngoi đầu lên, đã bị Đỗ Hành tức khắc túm được: "Ta đang ở đâu?"

"Ặc, ngươi đang ở trong hồ chứ đâu." Ngài kiếm tiên nào đó nhìn y đầy khinh bỉ.

"Là cơ thể của ta..." Sắc mặt Đỗ Hành chợt biến đổi, ánh mắt mờ mịt, nhưng sau đó ý thức của Nguy liền lập tức bị y áp chế xuống, nếu đem ra so sánh với thần thức của kiếm tu, Nguy quả thật là chẳng thấm vào đâu.

"Ặc!" Linh Hoán cũng phát hiện tình huống có gì đó không đúng, ông ta liều mạng ngó dáo dác xung quanh hòng tìm cho ra phương hướng ban đầu từ nơi dừng chân của Nhật Chiếu Tông tới chỗ này.

Kiếm khí thanh sắc trôi nổi giữa không trung lúc này đã cực thịnh.

Một loạt kiếm bên dưới cũng bị ảnh hưởng, kiếm ý giao hòa chợt tản ra, hoặc ngắn hoặc dài phát ra âm thanh ngân vang như tiếng gió hú rồng ngâm, nhất thời làm chấn động cả hòn đảo Doanh Châu.

"Sát khí thật nồng đậm..." Trường Thừa môn chủ nhìn luồng kiếm quang thanh sắc kia, vạn phần kinh ngạc.

Không phải sát ý, mà chính là sát khí thuần túy nhất, thanh kiếm này dưới tình huống không có thực thể mà vẫn có thể phát ra thứ sức mạnh cường đại cùng khí tức kinh khủng đến mức này. Trong nhất thời, ánh mắt Trường Thừa môn chủ nhìn Đỗ Hành cũng mang theo chút quái dị, chỉ thiếu điều buột miệng hỏi —— ngươi rốt cuộc đã từng giết qua bao nhiêu người? Mới có thể dưỡng thành một thanh kiếm sát khí mãn doanh, sinh linh niết diệt như thế này?

Thứ này quả thực chính là huân chương của binh khí!

Vài thanh kiếm cũng không tự chủ được mà có hơi nghiêng ngả, không phải người nào có chút thực lực là cũng có thể làm được tất cả mọi chuyện, phỏng chừng chúng nó là đang âm thầm bàn tán cùng hâm mộ, kiếm đương nhiên không phải dùng để chém dưa thái rau, giết chóc đoạt mệnh, đây mới chính là chuyện mà binh khí cảm thấy hứng thú nhất.

Luồng kiếm quang thanh sắc kia chợt khựng lại, hóa thành lưu quang, lao nhanh về phía một góc đảo Doanh Châu.

"Ở nơi đó!"

Đỗ Hành là người đầu tiên đuổi theo, sau đó những kiếm tiên kia trước tiên là nhìn đám kiếm nhà mình, lại nhìn phương hướng Đỗ Hành chạy đi, nhất thời chưa quyết định được nên làm như thế nào, Nhị Phụ đã hoàn toàn tỉnh táo nay lại lập tức xanh cả mặt, sắc mặt thay đổi xoành xoạch, cuối cùng vẫn là không có cách nào bỏ lại Nguy sinh tử không rõ mà chạy trốn một mình, lập tức hóa thành nguyên hình, lao đi như điện hướng về phía đảo.

Lúc này, trở lại với tình hình bên sư phụ của Đỗ Hành, cũng là Thái Nhạc kiếm tiên.

Lúc nãy khi Linh Hoán kiếm tiên nói kiếm nhà mình đã bị mất, khiến cho Trường Thừa môn chủ giận dữ rút kiếm, lão nhân áo xám quả thật là được xem kịch vui đến hả lòng hả dạ, ông ta đương nhiên sẽ không bước ra ngăn cản, cho nên sau khi toàn bộ kiếm của mọi người bay đi, Thái Nhạc hãy còn đứng đó sững sờ hồi lâu chưa thể hoàn hồn.

Vươn tay sờ sờ lên mi tâm, lão nhân cười đắc ý.

Hừ, ông ta cứ thích ở lại canh giữ bên người đồ đệ đó, chỗ nào cũng không đi, dù sao kiếm của ông ta cũng đâu có chạy mất.

Về phần toàn bộ kiếm đều bay đi một cách thần bí, chuyện đó thì có liên quan gì với Thái Nhạc kiếm tiên ông ta kia chứ, đã có Trường Thừa môn chủ ở đây rồi. Nếu như môn chủ cũng không giải quyết được, vậy thì ông ta có đi cũng vô dụng, ừm, đồ đệ vẫn là quan trọng hơn.

Vì thế lão nhân tiếp tục trừng mắt nhìn đủ loại đan dược của Nhật Chiếu Tông, cuối cùng khi phát hiện được ngay cả thứ linh dược chuyên dụng cho lệ quỷ như Cố Hồn Đan mà bọn họ cũng dám lấy ra góp cho đủ số, ông ta lập tức giận tím mặt:

"Đừng tưởng rằng ở Tiên giới ngay cả quỷ cũng không có thì ta sẽ không biết thứ này là dùng để làm gì?"

"Thái Nhạc kiếm tiên, lời này của ngươi thật không công bằng, thứ mà quỷ cũng có thể dùng, chẳng lẽ thần tiên lại không thể?"

"Đây, đây lại là chuyện khác!"

"Hơi thở lệnh đồ yếu ớt mỏng manh, thần thức hoàn toàn không có, không dùng Cố Hồn Đan, vậy chẳng lẽ phải dùng Chiêu Hồn Thuật để làm phép sao? Chuyện này vượt quá khả năng của Nhật Chiếu Tông chúng ta rồi, ngài đi tìm Thừa Thiên phái đi."

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền tới một tràng tiếng quát đầy quả quyết.

"Đừng nghe hắn nói bậy! Chúng ta chỉ biết tính thiên cơ!"

Trên trán Thái Nhạc kiếm tiên lập tức bạo phát ba sợi gân xanh, đúng vào lúc này, một tràng âm hưởng ngân vang của kiếm đột ngột vang lên, bao phủ khắp toàn bộ đảo Doanh Châu.

"Đây là?" Thần Cơ Tử vừa rồi tính chuyện trời sập đến hộc máu ngất đi lúc này cũng bị đánh thức.

Thanh kiếm của Thái Nhạc kiếm tiên cũng không chịu an phận, nó vốn đang lặng lẽ ẩn mình trong thức hải tại mi tâm, lúc này lại đột nhiên dao động giãy dụa.

"Ổn định, ổn định lại!" Lão nhân áo xám luống cuống nhảy dựng lên, không ngừng đi tới đi lui trong phòng, "Đồ đệ ta cũng đã suýt đánh mất rồi, ngươi ngàn vạn lần không thể gây thêm chuyện cho ta nữa, yên lặng chút nào!"

Thế nhưng, tiếp theo đó lại là một tiếng nổ thật lớn.

"Ầm!"

Một khung cửa sổ tạo hình mây mờ khói lượn lập tức vỡ nát toàn bộ!

Một luồng kiếm khí thanh sắc ào ào xông thẳng vào trong, nhập vào thanh kiếm mà Đỗ Hành đang nắm chặt trong tay, trong nháy mắt, thân kiếm liền phát ra thanh quang chói lóa như lúc ban đầu, tầng tầng lớp lớp phù chú ánh kim dần dần hiện lên, không ngừng va chạm và dung hợp, mỗi một lần thay đổi đều khiến cho khí thế của kiếm càng thêm tinh tiến một bậc, cuối cùng kiếm khí chiếu rọi khắp cả căn phòng, vách tường bốn phía không một tiếng động mà nứt ra hơn mười mấy khe hở.

"Kiếm tốt, thật sự là kiếm tốt." Lão nhân áo xám thì thào, trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng, ông ta nhìn Đỗ Hành còn đang mê mang bất tỉnh, cảm thán, "Nhiều năm không gặp, thì ra ngươi đã luyện thanh kiếm năm xưa đến cảnh giới này..."

Thái Nhạc kiếm tiên đột nhiên nhảy dựng lên cứ như bị tạt nước sôi, sau đó ôm trán kêu rên:

"Đó là kiếm của đồ đệ ta! Ta chỉ tùy tiện khen vài câu thôi, ngươi yên tĩnh một chút có được không hả?"

Lão nhân chật vật đấm tường.

"Ầm ầm!"

Bức tường vốn đã không chịu nổi kiếm khí của Thập Phương Câu Diệt mà nứt ra, làm sao có thể chịu đựng thêm một lần giày vò nữa, lập tức dứt khoát sập xuống.

May là đám tiên nhân Thừa Thiên phái đang rình coi bên ngoài đều chuồn rất nhanh, thế nhưng vẫn có một nửa bị đè bên dưới.

Sóng trước chưa lặng, sóng sau đã tới, toàn bộ đảo Doanh Châu đều đột ngột chấn động, thác nước nghiêng ngả thậm chí còn rẽ ra một nhánh trực tiếp phá hủy các tòa lầu các nằm cạnh bờ sông cùng một mảng lớn rừng rậm, những thanh kiếm còn đang thương lượng đại sự ở hồ Đông Thần lập tức thi nhau bay lên, lượn lờ một vòng trong cơn sóng cuộn biển gầm, sau đó phân ra những hướng khác nhau, rơi vào trong tay đám kiếm tiên.

"Trở về!" Trường Thừa môn chủ nghiêm giọng quát to một tiếng, sau đó ngửa đầu nhìn lên trời.

Trên không trung vẫn tối đen như mực, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng chấn động lần này lại càng mãnh liệt hơn so với lần trước, rõ ràng là khoảng cách trời sập đã càng ngày càng gần, ảnh hưởng đối với tầng thứ tám cũng càng ngày càng lớn.

Số phận của tầng mười lăm cũng đã định đoạt.

"Khụ khụ." Thái Nhạc kiếm tiên chật vật chui từ trong đống phế tích ra, bỗng nhiên cảm thấy như có ai bước tới đỡ mình dậy.

"Đa tạ, tốc độ trời sập cũng quá nhanh, đúng là muốn lấy mạng..." Thái Nhạc kiếm tiên men theo cánh tay người nọ nhìn lên, thiếu chút nữa ngã xuống lần thứ hai, ngón tay run rẩy chỉ vào người nọ, "Ngươi, ngươi tỉnh rồi?"

Trước mắt đúng là Đỗ Hành mới vừa rồi còn đang mê mang bất tỉnh.

"Cơn chấn động vừa rồi ngược lại giúp cho thần thức ta thoát ra, về được tới đây." Đỗ Hành cũng theo bản năng mà nhìn lại cánh tay mình, rốt cuộc vẫn là thân thể của mình thuận mắt hơn, dễ sai bảo hơn.

Đây đúng là chuyện vui lớn, về phần Nguy đang chạy đi lại chợt ngã xuống giữa đường, cũng may là được Nhị Phụ đang đuổi sát phía sau kịp thời đỡ lấy.

Nhị Phụ dù có cuồng vọng hơn nữa cũng sẽ không chủ động đi khiêu khích cả một môn phái kiếm tiên, dù có giận hơn nữa cũng quyết định nhịn xuống, thừa dịp hỗn loạn mà chui vào rừng, chuẩn bị lặn xuống hồ Đông Thần để đào tẩu. Những kiếm tiên đang đuổi theo phía sau cũng không màng tới bọn họ, chỉ cầm lấy thanh kiếm vừa tìm về được của mình, tâm tình lại trở nên phức tạp.

"Đỗ Hành kiến quá các vị tổ sư."

Lúc này bọn họ mới xem như chính thức gặp mặt, chẳng qua bối cảnh lại cực kỳ thảm hại, ngói vỡ tường đổ, nơi nơi đều là đám thần tiên đang sợ hãi bay loạn.

Sắc mặt của Trường Thừa môn chủ hết sức vi diệu, ánh mắt rơi xuống thanh kiếm mà Đỗ Hành đang nắm chặt trong tay phải:

"Đây là, kiếm của ngươi?"

Linh Hoán kiếm tiên lập tức bày ra tư thế chuẩn bị làm chuyện xấu mà thong thả bước tới, cười tủm tỉm cầm một bộ bào phục ném cho Đỗ Hành: "Chậc, ngươi cũng không biết mang thêm một bộ y phục sao, thật tệ quá."

"Hở?"

Đám kiếm tiên nghi hoặc liếc nhìn, bọn họ có nghe lầm không vậy, vì cớ gì mà kiếm cũng phải mặc quần áo?

Đỗ Hành im lặng buông kiếm, tiện tay cầm y phục phủ lên.

Sau đó đám kiếm tiên liền từng người từng người một cảm thấy hai chân như nhũn ra, ngươi đụng ta, ta đụng ngươi, lảo đảo ngã trái ngã phải, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể run rẩy đôi tay mà cầm kiếm cắm xuống mặt đất, gắng gượng chống đỡ thân thể lung lay sắp ngã của mình.

Thái Nhạc kiếm tiên vì không cầm kiếm nên lập tức ngã ngồi trên mặt đất, run rẩy hỏi:

"Ngươi, kiếm của ngươi?"

Thẩm Đông tức giận đẩy ra ngón tay gần như sắp chạm vào chóp mũi mình của lão già kia, cúi đầu nghiên cứu xem quần áo kiểu này thì phải mặc như thế nào, khốn nạn, lớp huấn luyện ở Tu Chân giới đâu có dạy phải mặc cổ trang ra sao đâu!

"Chuyện đó không có khả năng!"

Trường Thừa môn chủ cảm thấy mặt mày xây xẩm, đầu óc ong ong, ông ta cố gắng trấn định bản thân, nhưng lại bật thốt lên câu nói mà hôm nay mình đã nói vô số lần.

"Chuyện đó không có khả năng." Những kiếm tiên khác cũng nhìn chằm chặp Thẩm Đông mà phụ họa theo.

Lại chơi trò nhập thân nữa đúng không? Nhìn kỹ lại, liều mạng nhìn.

Đỗ Hành không chút dấu vết mà chắn trước người Thẩm Đông.

Đám kiếm tiên dụi mắt, hai mặt nhìn nhau, là kiếm linh, thật sự là kiếm linh!! Tu Chân giới và Tiên giới chưa bao giờ thiếu khí linh, kiếm linh cũng có, xuất phát từ sự yêu thích và hứng thú, bọn họ đều đã từng đi xem qua.

Đấm ngực giậm chân, thật không công bằng mà, vì sao kiếm nhà bọn họ lại không hóa thành kiếm linh chứ?

Lúc này toàn bộ những thanh kiếm đang cắm trên mặt đất đều chấn động, vô cùng tức giận mà tự động di chuyển lên phía trước ba thước, đám kiếm tiên đang đặt toàn bộ trọng lượng lên thân kiếm cũng bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức cắm đầu xuống đất, đồng loạt ngã nhào.

"Ôi! Ta chỉ nghĩ chơi vậy thôi."

"Đúng, ta mới không cần kiếm linh, còn phải mặc y phục nữa chứ, phiền toái biết bao!"

"Ngươi như vậy là tốt rồi, lớn thành bộ dáng con người thì kỳ quái lắm!"

"..."

Trường Thừa môn chủ chậm rãi phủi xuống bụi đất trên người, ung dung đứng dậy, ông ta ngược lại không chịu nhận lỗi với kiếm của mình. Trường Thừa kiếm sau khi cáu kỉnh xong, ánh sáng kim sắc lập lòe trên thân cũng dần dần tắt hẳn, Trường Thừa môn chủ vươn tay ra, kiếm lập tức hóa thành lưu quang, nhưng không tiến vào mi tâm.

Ông ta nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau liền thở ra một hơi thật dài, nhíu mày hỏi:

"Các ngươi rốt cuộc... đã thương lượng ra kết quả gì?"

Đợi cả nửa ngày cũng không có câu trả lời, Đỗ Hành vươn tay vỗ vỗ Thẩm Đông.

"Hả, ông hỏi tôi sao?" Thẩm Đông lúc này mới hoàn hồn.

—— không hỏi cậu thì còn có thể hỏi ai?

Chúng kiếm tiên nhìn chằm chằm vào Thẩm Đông, tuy các kiếm tiên ở Đoạn Thiên Môn có bối phận khác nhau, thế nhưng đối với kiếm mà nói thì không tồn tại vấn đề này, không có chuyện kiếm của đồ đệ phải khép nép với kiếm của sư phụ, cũng không có chuyện một thanh kiếm phải lễ độ cung kính với sư phụ của chủ nhân mình.

Thẩm Đông lặng yên hắc tuyến, sau đó ho khan một tiếng:

"Khinh Hồng kiếm bảo là, phải lên Tiếp Tiên Thai nghĩ biện pháp."

Linh Hoán kiếm tiên lập tức dè dặt ngẩng đầu, sau đó kiêu ngạo liếc nhìn xung quanh. Nói rất có lý, Tiếp Tiên Thai là địa điểm mà người tu chân ở hạ giới phi thăng lên, cũng nhất định là điểm yếu được tạo ra bởi sự trùng lắp của Thiên giới cùng Tu Chân giới —— thế nhưng Linh Hoán, kiếm nhà ngươi còn thông minh hơn cả ngươi, chuyện này thật sự đáng để ngươi kiêu ngạo sao?

Trường Thừa môn chủ nhướng mày, lúc này Thẩm Đông tiếp tục nói:

"Nhưng Trường Thừa kiếm nói không được, chỉ có..."

Trường Thừa môn chủ giật mình, ông ta lập tức cắt ngang lời Thẩm Đông, đột ngột giương mắt, ngữ điệu ngưng trọng:

"Hồ Luân Hồi!"

Được rồi, ít nhất môn chủ cũng rất đáng tin, Đoạn Thiên Môn này quả thực vẫn còn thuốc chữa. Hồ Luân Hồi là kết quả mà chúng kiếm thương lượng ra được, bản thân Thẩm Đông cũng không rõ Hồ Luân Hồi nằm ở nơi nào, lại mang theo những nguy hiểm gì.

"Khụ, đến Hồ Luân Hồi?" Thần Cơ Tử ở bên cạnh lộ vẻ kinh hãi, "Đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?"

"Ngươi có biện pháp khác?"

"Này..." Thần Cơ Tử nghẹn lời.

"Những kiếm tiên trực thuộc Đoạn Thiên Môn nghe lệnh."

Trường Thừa môn chủ phất tay áo, quả quyết nói: "Đến Hồ Luân Hồi ở tầng thứ ba! Dù không có đường cũng phải chém cho ra một con đường!"