Hình Thiên vươn vai giãn gân giãn cốt, khí thế hùng hổ.

Lần lên trời này của gã vô cùng không thuận lợi, chuyến xe đi nhờ kia thế nhưng lại tùy tiện ngừng ở một bến nào đó rồi quẳng hành khách xuống! Hình Thiên bị ném thẳng tới tầng hai, gã trong tay vác búa, cơ thể xoay tròn 360 độ, ngơ ngơ ngác ngác nhìn xung quanh.

Nhị Phụ bị chính tay gã ném vào thế nhưng lại mất tích! Mà Nguy lúc trước xông vào chung với bọn họ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Nơi nơi đều là tiếng chém giết cùng những tiểu tiên hốt hoảng chạy trốn, cứ như toàn bộ Tiên giới đều đang kéo bè kéo phái đánh nhau. Chuyện này cũng chẳng nhằm nhò gì, vấn đề là ở đây thế nhưng lại có kẻ không có mắt, dám cả gan động thủ với Hình Thiên gã, với tính cách nóng nảy hung hãn này, gã làm sao có thể khách khí? Búa trong tay lập tức vung lên, càng đánh càng hăng, thậm chí còn rượt đuổi đám người kia chạy N vòng xung quanh tầng thứ hai, hơn nữa gã ra tay không chút lưu tình, kẻ nào dây vào không bị chặt tay cũng bị cụt chân, không giống những thần tiên chỉ hút Nguyên Thần kia, cái tên này ngay cả Nguyên Thần cũng đập nát, bất kể kẻ nào chạy trốn chậm một giây đều sẽ ngã gục trên đất.

Nếu không phải vì đuổi theo một kẻ mà vô tình chạy lên đến tầng thứ ba, Hình Thiên thiếu chút nữa cũng đã quên chuyện quan trọng nhất!

—— phải khôi phục lại sức mạnh, sau đó đi chém Công Tôn Hiên Viên.

Gã lập tức xách lên búa lớn, bắt đầu công việc "thông quan" buồn chán của mình.

Hình Thiên nán lại ở Nhân gian một thời gian quá dài, thiếu thốn linh khí, lại không có đầu, thực lực giảm xuống rất nhiều. Chẳng qua những chuyện này cũng không quan trọng, chỉ cần vừa đánh vừa hấp thụ linh khí là xong, cho nên mới đầu các thần tiên còn tưởng rằng gã là một kẻ điên xông bậy xông bạ vào chốn này, cũng chủ quan không phái người ngăn cản, kết quả biến thành "dâng đồ ăn" lên tận miệng gã, Hình Thiên càng đánh càng mạnh, mỗi kích đều đánh sâu vào đầu mối giao thông quan trọng của mỗi tầng trời, chỉ trong vòng bốn tháng liền quét sạch tầng thứ tám, tới gần Bạch Ngọc Kinh.

Một đám thần tiên thực lực không đủ cũng nhanh chóng bị đánh tan tác.

Bên này bầu trời đã gần như sụp đổ, tất cả mọi người vội vàng chạy xuống dưới, kết quả phía dưới lại lòi ra thêm một tên hung thần, dường như chính là Hình Thiên năm đó từng đánh giết đến Cơ Thủy Thiên Cung, truy đuổi tới mức chúng tiên sống không ngày nào yên, bọn họ có tâm muốn tránh né nhưng lại không dám, bởi vì một khi rời khỏi các thành thị trung tâm của mỗi tầng trời, bên ngoài lại chính là cảnh giết chóc đang chờ đợi, được rồi, chỉ có thể chạy lên trên lần nữa, tới tới lui lui cứ như đang lùa vịt.

Thần Cơ Tử cực kỳ nhàn nhã mà cùng Linh Hoán kiếm tiên xem náo nhiệt.

"Tới cũng thật nhanh!" Trên tháp cao tầm nhìn trống trải, có thể trông thấy rõ ràng tất cả mọi thứ, so với cánh cửa sổ nho nhỏ bên Thẩm Đông Đỗ Hành thì tốt hơn nhiều. Sức chiến đấu và phá hoại của cái tên Hình Thiên này quả thực có thể sánh ngang với cả một đại đội, nhìn từ xa, có thể thấy được một số ít lầu các đã bị quét trúng, méo mó biến dạng, nhưng vì được tạo thành từ vật liệu thượng đẳng, cho nên vẫn còn có thể ngoan cố đứng vững.

Bạch Ngọc Kinh thế lực phức tạp, chỉ riêng năm tòa tháp cao này đã thuộc về các phe phái Cổ Tiên khác nhau, Thần Cơ Tử ở lại nơi đây, cũng là vì vị Cổ Tiên chưởng quản một trong những tòa tháp này coi trọng thực lực của ông ta, cho nên mới tiếp đãi long trọng như vậy. Hiện giờ ai lại chịu hy sinh nhân thủ của mình, tặng không cho Hình Thiên mặc sức chém giết?

Thần tiên từ các thành xông ra mặc dù nhiều, nhưng lại không tạo thành trận thế lớn, cũng chỉ là mỗi người tự bảo vệ cho địa bàn nhà mình.

Các tiên nhân Thừa Thiên phái cũng chạy ra ngoài xem náo nhiệt, bọn họ đứng túm tụm trên mái ngói cong cong và trên nóc nhà, còn hiếu kỳ mà chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cười không dứt, không phải mỗi người tu chân từ Nhân gian phi thăng lên đều từng gặp được Hình Thiên không đầu, chẳng qua là vì cái điển cố này nghe nhiều nên thuộc, mọi người ai ai cũng biết, Hình Thiên toàn tâm toàn ý chỉ muốn tìm Hoàng Đế tính sổ, câu chuyện đại náo Thiên Đình này, các thần tiên nghe vào mà cứ như đang nghe truyền thuyết, Thiên Đình nơi tầng mười tám trở lên kia, tất cả mọi người đều chẳng ai hiểu biết gì nhiều cả.

"Ha hả!" Thần Cơ Tử cũng như đang xem cuộc vui.

Linh Hoán kiếm tiên ngồi mốc meo bốn tháng cũng chưa thấy đồ đệ tìm đến, lúc này đây cảm thấy tâm tình cực kỳ kém.

Nhìn một đám thần tiên bị Hình Thiên đánh đến ôm đầu chật vật chạy trốn, không phải binh khí bị gãy lìa thì cũng là pháp bảo bị đập nát, hoặc là có kẻ dứt khoát tung hư chiêu, cố ý dụ Hình Thiên đến địa bàn của người khác, dẫn đến cảnh mấy đám người trực tiếp treo trên người Hình Thiên, tiếng la hét phẫn nộ không ngừng vang lên, chúng tiên nhìn như đang đánh đến khí thế ngất trời, nhưng trên thực tế là liên tục bại lui, Hình Thiên mơ mơ hồ hồ lại vung búa chém mạnh vài nhát, tiếp tục phá hủy hơn mười tòa kiến trúc.

"Kẻ nào dám cản ta?"

Rõ ràng là bị người ta dẫn đi đường vòng vậy mà vẫn còn đắc ý được, Hình Thiên cũng không keo kiệt khí lực, một căn rồi lại một căn lầu các liên tiếp sụp đổ.

"Đồ ngu!" Linh Hoán kiếm tiên đảo mắt.

Một đám thần tiên bị Hình Thiên hủy đi nơi ở, tức giận căm phẫn, nhưng đánh cũng đánh không lại, linh cơ vừa động, liền cố ý hốt hoảng chạy trốn, chính là để dẫn dụ tên khổng lồ không đầu này đến nơi dừng chân của Thừa Thiên phái.

Chúng tiên Thừa Thiên phái vốn đang vui tươi hớn hở xem náo nhiệt lập tức biến sắc, Quỷ Cốc Tử tiên phong đạo cốt chợt lộ ra vẻ ngoan lệ như có như không, ông ta xuất thủ như điện, trực tiếp bay qua, mỗi tay một người, túm lấy hai tên thần tiên gây họa kia ném tới trước mặt Hình Thiên.

Búa lớn giáng xuống, hai tiếng hét thảm vang lên, cặp đôi tai họa kia liền gãy tay gãy chân ngã xuống.

Đối với thần tiên mà nói, chỉ cần Nguyên Thần không có việc gì, dù có là vết thương nghiêm trọng hơn cũng có thể khôi phục, chẳng qua tu vi cũng sẽ giảm xuống.

Các thần tiên dẫn họa khác thấy tình thế không ổn, nháo nhào tản ra, Quỷ Cốc Tử nào chấp nhận bỏ qua, đuổi theo bắt lấy một người, lập tức ác ý ném về phía Hình Thiên, bản lĩnh ông ta cao siêu, thủ pháp huyền diệu, gần như là vừa ra tay liền bắt trúng, càng về sau, ông ta cũng dứt khoát nhắm về phía cây búa lớn của Hình Thiên, vững vàng ném đám người trong tay qua, khiến cho Thẩm Đông đang lấp ló phía sau cửa sổ cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối.

—— hai người này quả thực cứ như đang chơi bóng chày vậy, một người ném bóng, một người vung gậy đánh bóng!

Quả nhiên... quả nhiên, cao nhân đã từng bỏ mình trong chiến loạn thiên hạ, với thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết không lưu tình này, thảo nào năm đó thanh danh truyền lại đời sau lại vô cùng nổi tiếng trong mảng binh pháp.

Thẩm Đông đã nghĩ như vậy, đương nhiên Đỗ Hành cũng nghĩ đến.

"Núi Bắc Mang vẫn luôn do Nhạc Nguyên soái đóng giữ, còn Tiểu Nhạc tướng quân thì thủ Kiến Mộc, bọn họ quá mức vất vả, nếu như..."

Có người để thay ca thì tốt hơn chứ sao.

Đừng thấy Tu Chân giới cao thủ như mây, đám người đó tự mình bài bố một cái trận pháp thì còn được, chứ bảo mang binh đánh giặc lại chỉ toàn là lý luận suông, thuật nghiệp chỉ chuyên về một môn là đủ, một mình Nhật Chiếu Tông luyện đan là được rồi, những người khác có thời gian luyện đan còn không bằng đi kiếm tiền, đến lúc đó bỏ tiền ra mua là xong, đỡ phải tân tân khổ khổ đi luyện chế, mà hiệu quả thì lại chẳng ra làm sao, Thiên Diễn tông am hiểu luyện khí, những người khác lo kiếm tiền là được rồi, mấy thứ pháp bảo binh khí này khắc sai một đạo phù lục là coi như xong đời, vật liệu cũng bỏ phí luôn. Lười biếng thì sao, kẻ lười mới có thể thúc đẩy Tu Chân giới tự do phát triển chớ = =

"Chúng ta có thể quay trở về không?" Thẩm Đông cực kỳ hoài nghi chuyện này.

Đỗ Hành hơi khựng lại, lập tức kiên định nói: "Nhất định có thể."

"Anh có chủ ý?" Giọng điệu kiên quyết như vậy, chẳng lẽ có trò gì hay?

"Không có."

Thẩm Đông thiếu chút nữa cười lớn: "Vậy anh còn nói làm gì?"

"Phàm nhân mỗi khi hình dung một chuyện gì đó khó khăn, thường bảo là khó như lên trời, hiện giờ thì sao?" Đỗ Hành không đáp mà hỏi ngược lại.

Thẩm Đông nghẹn lời.

Tàu vũ trụ của con người muốn lên mặt trăng vốn đã rất khó khăn, người tu chân muốn phi thăng phải bị sét đánh lại càng khó nhằn hơn! Nhưng lần này bọn họ lại có thể nhẹ nhàng đi nhờ xe như vậy, vừa miễn phí lại còn tiện thể được đưa lên đến tận Thiên giới, trên đường còn thuận lợi gặp được ngài Linh Hoán kiếm tiên đã từng hai lần bị kích thích bởi Cửu Trọng Thiên Kiếp (không đếm lầm đâu, sư phụ ông ta một lần, bản thân ông ta một lần) —— thật ra là vì Thiên Đạo đã biết Tiên giới sắp bị hủy diệt, cho nên cũng không để ý có bao nhiêu người bị ném lên đây đúng không! Dù sao bọn họ cũng đều phải chết cả thôi.

"Nhưng tôi không hiểu!" Thẩm Đông ủ rũ nói, "Lúc trước tôi thuê một căn phòng tồi tàn, vì tiền thuê nhà mà nhận lời đi làm nhân viên siêu thị, tiền lương mỗi tháng một ngàn rưỡi tôi cũng đã rất thỏa mãn rồi, mỗi tối đi làm về đều có bia có đồ nướng, thật tuyệt biết bao, kết quả thì sao! Tôi thì không muốn trường sinh bất tử, mà anh lại năm thì mười họa chết không xong..."

Này là cái kiểu nói chuyện gì đây!

Ngoài kia, Hình Thiên đã dừng tay lại, bất kể có vung búa như thế nào cũng đều có thể vừa vặn chém trúng, điều này khiến cho gã có chút mơ hồ khó hiểu, trong tình huống không rõ như vậy, gã đương nhiên phải dừng lại để xem xét.

Vì thế đám tiên nhân Thừa Thiên phái đứng trên nóc nhà, sau khi đồng loạt đối mặt với ánh mắt quái dị của Hình Thiên xong, đều run rẩy khóe miệng, dứt khoát chỉ tay về phía tòa bạch tháp gần nhất: "Tầng thứ mười đi bên kia."

"Ồ! Ha ha không có việc gì, ta biết đường mà!"

Sau khi lao đi được vài trăm mét, Hình Thiên mới sực tỉnh ngộ, không đúng, sao còn có vụ chỉ đường này nữa?

Không phải một người, mà là hơn 30 người, lại còn ăn mặc không khác nhau mấy...

Đúng rồi, nhất định là người tu chân từ hạ giới phi thăng lên, ở Tiên giới chỉ có phong cách của bọn họ là quái đản khác thường, rất dễ nhận ra —— sao ngươi không nói huỵch toẹt ra là cái đám hoa lạ khác thường nhất quái dị nhất trong chúng thần tiên chính là người tu chân đi, như vậy chính xác hơn!

Mà khoảng cách gần nhất đến nơi dừng chân của Thừa Thiên phái sao chỉ có thể có một tòa bạch tháp được?

"Cái đám tiểu tử này!" Thần Cơ Tử cười mắng.

Kết quả ông ta còn chưa kịp nói tiếp, Linh Hoán kiếm tiên đã đột nhiên mở miệng: "Hình Thiên này, có thể có tám phần thực lực của năm xưa không?"

"Ta đây làm sao biết?" Thần Cơ Tử vô cùng buồn bực, lần trước khi Hình Thiên lên chém Hoàng Đế, ông ta còn chưa phi thăng kia kìa, không đúng! Ông ta thậm chí còn chưa sinh ra luôn ấy chứ! Hễ là người tu chân dùng con đường phi thăng mà thành tiên, chắc chắn đều chưa bao giờ gặp qua Hình Thiên năm đó đơn thân độc mã đi lên thang trời, một đường chém giết đến tận Cơ Thủy Thiên Cung.

Các thần tiên thuộc tòa bạch tháp này đều hoảng loạn nỗ lực ngăn chặn, nhưng Hình Thiên rõ ràng là càng đánh càng mạnh, đến Bạch Ngọc Kinh chưa được bao lâu mà thực lực rõ ràng đã tăng lên đáng kể, bốn phía xung quanh không ngừng vương vãi từng mảng huyết quang kim sắc.

"Ngươi nói xem, núi không theo ta, ta liền đến tìm núi thì như thế nào?"

Trong tay Linh Hoán kiếm tiên chợt hiện ra một thanh trường kiếm trong suốt như băng, không nói một lời liền vung tay, vót bằng phần đỉnh nhô ra trên mái ngói cong vút, hung tàn phá hủy hơn non nửa bức tường chỗ Thần Cơ Tử, gạch ngói bay tứ tung, thậm chí còn đập trúng vài thần tiên vô tội khác.

Cách xa như vậy mà Thẩm Đông vẫn cảm thấy trước mắt tối sầm, sát ý sắc bén lao thẳng tới, đâm vào từng tấc da thịt khiến hắn chợt đau đớn.

Đỗ Hành nhanh tay lẹ mắt kéo hắn ra phía sau, lúc này Thẩm Đông mới tỉnh táo lại, nhưng gương mặt hãy còn trắng bệch.

"Thật đáng sợ..." Cảm giác mà loại binh khí này mang đến đã không còn là chiến ý, mà là kinh hoàng.

Sắc mặt Đỗ Hành cũng rất khó coi, hai mày cau chặt.

Không cần nhìn cũng biết, là Linh Hoán kiếm tiên động thủ.

Thần Cơ Tử sau đó cũng bay ra ngoài, tức giận lầm bầm: "Không tìm thấy đồ đệ thì cũng không cần phải như vậy chứ!"

Đúng vậy, Linh Hoán kiếm tiên ra tay chính là vì nguyên nhân này, có một đối thủ như Hình Thiên, muốn đánh bao nhiêu ngày thì đánh bấy nhiêu ngày, đánh tới khi đồ đệ ông ta tìm được mới thôi, giá trị lợi dụng của Hình Thiên cao như vậy, để gã rời khỏi Bạch Ngọc Kinh rồi thì sẽ không còn cơ hội nữa!

"Nhận một búa của ta —— a, kiếm tốt, không tồi ha ha ha! Thú vị đây!"

Hình Thiên bị đánh văng ra ngoài hơn trăm mét, cả cánh tay cũng nứt toác, máu tươi chảy ròng, một cước đạp sập một tòa lầu các đỉnh ngói nạm ngọc, kích động bay trở lại tái chiến.

Trên không trung kiếm khí tung hoành, hoàn toàn không còn trông thấy mây mù. Đám thần tiên lúc đầu còn loạn như cái chợ vỡ giờ lại nhao nhao hốt hoảng chạy trốn. Các loại đồ vật dị dạng cổ quái bay đầy trên bầu trời, hoa cỏ cây cối, tiên cầm dị thú, thêm cả các loại ngói vỡ tường nát, chuông bể cột tan, vết cắt đều vô cùng ngay ngắn chỉnh tề, Hình Thiên dùng lá chắn che trái che phải, rốt cục cũng bạo phát.

Búa vừa vung, tàn tích của nửa tòa lương đình liền lấy thế như sét đánh mà bay thẳng tới, bên trong hãy còn một vị tiên tử bộ dạng chật vật không chịu nổi đang nằm bò lăn bò nhoài, không ngừng hốt hoảng kêu to, khí lưu nghịch quyển, nàng ta muốn bay cũng bay không nổi, chẳng qua tốt xấu gì cũng là thần tiên, cho nên liền cố gắng khống chế phương hướng, hung hiểm lao qua một đoạn hành lang gấp khúc, sau đó ngoặt sang một ngã rẽ khúc chiết, bị dòng linh khí cuốn đi, mạnh mẽ đập trúng một góc tòa lầu gác của Thừa Thiên phái.

Phương hướng thứ kia lao tới quá quái dị, không thể đoán trước, khi các tiên nhân Thừa Thiên phái kịp phản ứng thì đã muộn.

"Không xong!!"

Vị trí bị tông trúng kia, vừa lúc là loạt phòng nằm dọc bờ sông dùng để bế quan.

Luống cuống tay chân bay qua, liền nhìn thấy Khai Sơn Phủ đang nâng phiến đá trên người lên, sau đó vội vàng chui vào đám phế tích bên cạnh để đào Sa Sâm ra, Dư Côn hoàn toàn không có việc gì, bởi vì lão lại béo thêm ba vòng, muốn đè chết lão cũng khó, không khéo còn bị thịt dội ngược về.

Chỉ có duy nhất căn phòng ở giữa là còn nguyên vẹn, thế nhưng tụ linh trận trên cửa phòng lại bị ba miếng kim tinh thạch đập trúng vào trung tâm trận pháp, một làn khói mỏng không ngừng bốc lên, sau đó chính là một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

"Không tốt!!"

Phòng ở cũng không còn!

Bạch Thuật Chân Nhân khó khăn lắm mới chui ra được từ đống phế tích, vừa quét mắt qua liền trông thấy Dư Côn nằm thẳng cẳng trên đất, cả người đen như than đang không ngừng bốc khói, Khai Sơn Phủ biến về nguyên hình, chống đỡ một tảng đá không cho rơi xuống, mà nơi vốn là căn phòng Đỗ Hành cùng Thẩm Đông dùng để bế quan, nay đã bị san thành bình địa.

Tiên nhân Thừa Thiên phái cũng mặt xám mày tro, mọi chuyện xảy đến quá nhanh, bọn họ không kịp trở tay.

Mà bốn tháng qua, bọn họ cũng đã biết Đỗ Hành chính là người của Đoạn Thiên Môn.

Vì thế ——

Hơn ba mươi vị thần tiên am hiểu diễn toán thiên cơ, thông thấu kỳ năng dị thuật đều đứng đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mũ ngả nón nghiêng, tóc tai xõa loạn, chật vật bất kham, dùng ánh mắt yên lặng giao lưu:

Vậy, có phải bọn họ đã chạy thoát thân rồi hay không?

Ặc, nhanh chóng dùng thần thức đưa tin cho tổ sư Thần Cơ Tử đi, đám đồ tôn chúng ta sẽ tận tình tận nghĩa.

Sau đó lại thuận tay kéo luôn Bạch Thuật Chân Nhân còn đang mờ mịt không rõ tình huống, phải chiếu cố vãn bối, không thể để rơi vào ma trảo của Đoạn Thiên Môn được.

Người cuối cùng chạy trốn là Quỷ Cốc Tử còn cố ý túm luôn đại trưởng lão Sa Sâm của Nhật Chiếu Tông vẫn đang hôn mê, vuốt râu ngẫm nghĩ, đưa tên này đến Nhật Chiếu Tông ở tầng tám coi như lễ gặp mặt đi, sau đó nhờ Nhật Chiếu Tông tạm thời để cho Thừa Thiên phái bọn họ tị nạn một thời gian.

Mà thôi, không cần để ý nhiều như vậy, chạy trước nói sau.

Cho nên không có ai bấm đốt tay tính xem Đỗ Hành Thẩm Đông rốt cuộc như thế nào.

Trên thực tế, tiên nhân Thừa Thiên phái hoàn toàn không cần thiết phải chạy trốn, bởi vì Đỗ Hành cùng Thẩm Đông không có việc gì, bọn họ chỉ bị rơi xuống sông mà thôi —— đúng, chính là trong sông, bên cạnh đống phế tích, là con sông Ngân vây quanh năm tầng mười hai thành kia.

"Ùng ục!"

Thẩm Đông bị nhúng nước đến giật mình, từ trong hôn mê mơ hồ tỉnh lại.

Hắn liều mạng giãy dụa, thế nhưng làm cách nào cũng không nổi lên được, chỉ càng ngày càng chìm xuống.

Đang bối rối, bỗng nhiên cảm nhận được có người đang lôi kéo mình, cổ họng Thẩm Đông nghẹn ứ, hai mắt cũng không mở ra được, thủy linh khí trong sông Ngân quá mạnh mẽ, hắn mơ hồ cảm thấy người kia có lẽ là Đỗ Hành, cánh tay phải này quả thật không thể quen thuộc hơn được nữa!

Tốt lắm, hắn sẽ không chết đuối.

Giây tiếp theo, Thẩm Đông đã ngụp lặn dưới dòng linh khí đến mức đầu óc cũng trở nên mơ hồ, cho nên hắn không biết, sau khi Đỗ Hành bắt lấy hắn, động tác cũng càng ngày càng nhẹ càng vô lực, dần dần, hai người cứ như vậy mà chìm vào dòng sông Ngân.

Sông Ngân luôn lưu động, chỉ trong một khoảnh khắc, bọn họ đã bị cuốn ra xa hơn trăm mét. Chờ đến khi Thần Cơ Tử như bị lửa dí sau mông mà chạy tới xem tình hình, một chưởng đánh trúng dòng nước gợn cuồn cuộn trên sông, cũng không thể tìm ra bất cứ manh mối nào trong đống phế tích xung quanh.

Ông ta mang vẻ mặt đau khổ bắt đầu bấm đốt tay.

Không chết, nhưng lại bị vây trong tai ách.

Thần Cơ Tử nghi ngờ, tính lại lần nữa.

Đoạn Thiên Môn có gây khó dễ không —— liên quan đến việc có thể xoay chuyển tình thế không.

Bây giờ nên làm gì —— liên quan đến việc có thể xoay chuyển tình thế không.

Thần Cơ Tử ngẩng đầu, trông theo bóng dáng Hình Thiên cùng Linh Hoán kiếm tiên còn đang đánh nhau trên không trung, chợt phát hiện toàn bộ đám đồ tôn đều đã trốn sạch, chỉ có Dư Côn là còn nằm phơi thây tại chỗ, nhất thời đỡ trán: Thiên Đạo, ngươi đang chơi ta đúng không?

Ông ta nhún chân, cũng cực kỳ quyết đoán! Chạy!

Tính xem đám đồ tôn chạy đi đâu rồi —— tầng thứ tám. Tốt lắm, vậy nhất định là Nhật Chiếu Tông!