Tại một nơi tối tăm sâu thẳm, một con bạch xà hình dạng khổng lồ, ước chừng dài đến mấy chục mét đang chậm rãi cuộn mình, những lỗ thủng máu thịt trộn lẫn trên người nó do được làn sương đen xung quanh bồi dưỡng mà đã chậm rãi khép lại.

U Minh giới hiện tại vô cùng tiêu điều, ngay cả Phì Di còn có thể chạy trốn, đương nhiên chứng minh rằng không ít yêu ma cũng có thể dời đến bờ bên kia đại dương.

"Này, đây là U Minh giới sao?" Tinh Vệ cảm thấy bản thân đã bị lừa.

"Đúng vậy, một chỗ ngủ khá tốt." Hình Thiên vác búa đi phía sau, vào thời hồng hoang, phàm nhân đều ở trong hang động hoặc trên ngọn cây, ngay cả nhà cửa cũng không có, cho nên Hình Thiên không có yêu cầu gì quá cao đối với nơi cư ngụ của mình, nhưng Tinh Vệ lại là từ trên Thiên giới trốn xuống, cho dù là tiểu tiên kém cỏi nhất, nơi ở cũng là đình đài lầu các, hoặc là Tiên cung lơ lửng giữa những tầng mây.

Bản chất thật sự của U Minh giới chính là một bãi rác.

Nhưng những ma khí yêu khí ở nơi này lại rất thích hợp với oán lực đầy người của Tinh Vệ, cho nên cô nàng cũng không nói gì nữa. Chỉ là vẫn có chút bất mãn với không gian xung quanh, không có bất cứ vật dụng nào, cũng không có bài trí, nơi này rốt cuộc phải ở thế nào đây?

"Cùng Kỳ!!"

Hình Thiên thét to một tiếng, âm thanh vang vọng.

Bên cạnh bạch xà đang cuộn mình bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, trong mắt Tinh Vệ, kẻ đó mặc quần áo hết sức kỳ dị, tóc tai ngắn ngủn lởm chởm (lăn lộn trong gió), tuy rằng không đoán ra được nguyên hình của kẻ nọ, nhưng những xiềng xích màu bạc trên quần áo kia cô ta lại biết, lập tức cả kinh:

"Cốc Thần Liên!" (dịch nôm na là dây xích thần thánh á)

Vẻ mặt vốn lười biếng của Nhị Phụ lập tức ngưng trọng, chăm chú nhìn vào tiểu cô nương được Hình Thiên dắt theo này.

Tinh Vệ vẫn giữ bộ dạng ban đầu như lúc cô ta chết, hình dáng vốn có của chim tinh vệ là lông vũ toàn thân đen sẫm, móng vuốt đỏ tươi, cho nên tiểu cô nương này cũng là đồ đen giày đỏ, kiểu dáng quần áo vô cùng cổ xưa, Nhị Phụ cũng là kẻ đã từng sống qua thời đại kia, làm sao có thể không nhận ra được.

Toàn bộ U Minh giới vẫn là bị ngăn cách với nhân gian, Nhị Phụ ở đây đợi cho thương thế của Nguy bình phục, hắn không biết chuyện lớn mà Tinh Vệ đã gây ra ngoài kia, cho nên chỉ lười biếng nói:

"Hình Thiên lão Đại, ngươi đừng kêu nữa, Cùng Kỳ đã sớm chạy sang bên kia bờ đại dương rồi, chúng ta có mắng chửi cũng chẳng để làm gì, mấy thứ tiểu yêu vô dụng đó, tầm mắt thiển cận, nơi nào có linh khí thì chúng liền nhào qua, muốn trói buộc bọn chúng, trừ phi ngươi động thủ chém chết một phần nhỏ."

"Hừ!" Hình Thiên căn bản mặc kệ đám yêu ma U Minh giới, gã ngay cả Thiên Đình cũng dám đơn độc xông vào, những kẻ vô dụng không làm nên chút trò trống kia, ai cần bọn chúng tới làm thủ hạ kia chứ?

Tinh Vệ mở to hai mắt đếm những dải Cốc Thần Liên kia, bỗng nhiên ngộ ra: "Ngươi, ngươi là Nhị Phụ đã giết chết Khế Dũ?"

Bạch xà biến về hình người, nhìn chằm chằm vào Tinh Vệ.

"Đừng gấp, đây chính là con gái của Viêm Đế, ha ha, mà cũng phải nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Nguy, đừng căng thẳng như vậy, ngươi lui ra đi!" Nhị Phụ vuốt cằm, phát ra tiếng cười khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.

Tinh Vệ vô cùng căng thẳng, kéo cánh tay Hình Thiên, lo lắng nói: "Hình Thiên thúc phụ, ngươi không thể tin hắn được!"

Có một thiên thần tên là Khế Dũ, đầu người thân rắn, hắn quả thật rất xui xẻo, vào một ngày nào đó bỗng dưng lại bị một thần dân cùng tộc giết chết. Mà thần dân cùng tộc kia chính là Nhị Phụ. Vào thời thượng cổ, những kẻ có gan mưu nghịch giết chết thủ lĩnh thật sự rất ít, chuyện này tạo thành ảnh hưởng cực kỳ sâu rộng, cũng chính là ác danh muôn đời không thể gột rửa! Thậm chí vô số năm sau này, phàm nhân còn có cách nói là trung thần không thờ hai chủ, ngược lại chính là kẻ hai mang, mưu nghịch chính là bất nghĩa, là phụ vua.

Ai dám thu nhận Nhị Phụ, để Nhị Phụ gọi mình là lão Đại? Quả thực chính là chán sống, việc Nhị Phụ giết chết lão Đại cùng tộc của hắn lúc trước chính là tội ác không ai không thấy không người không biết.

Hình Thiên không kiên nhẫn thu lại búa lớn của mình.

U Minh giới nói lớn không lớn, kẻ dám chân chính diễu võ dương oai mang theo một đám yêu ma hoành hành ngang ngược không ai khác chỉ có mỗi Cùng Kỳ, Hình Thiên không có hứng thú với chuyện ai làm lão Đại, chẳng qua muốn gã gọi người khác là lão Đại cũng không được, cả đời gã chỉ chấp nhận làm thuộc hạ của Viêm Đế. Gã vừa không muốn mang đại quân thu phục Tu Chân giới, cũng không muốn chiếm lĩnh Nhân gian tàn sát phàm nhân, gã chỉ muốn lên Thiên giới.

"Nữ Oa ngươi nói đúng!" Hình Thiên phẫn nộ hỏi, "Đầu của ta rốt cuộc đang ở đâu?"

Nhị Phụ xòe hai tay ra, vẫn mang vẻ lười biếng không chút cố kỵ kia:

"Ngươi nói đầu mình để ở Nhân gian, bây giờ còn có ai sống ở Nhân gian lâu như Côn Bằng, lại có địa vị không hề thấp ở Tu Chân giới đâu? Cho nên ta đoán là ở trong tay hắn!"

Hình Thiên khá là thẳng thắn, đầu óc thẳng tuột, nghe như vậy, cũng nghĩ là rất có lý.

Tinh Vệ là chỉ là một cô nhóc, cũng không có bao nhiêu kiến thức, dù cô ta có mang tâm tính cảnh giác với Nhị Phụ, nhưng cũng không phản bác lại được, chỉ có thể kéo bàn tay to như cái quạt hương bồ của Hình Thiên, nói liên hồi: "Lúc này Thiên giới cũng không thể đi!"

"Hửm?" Nhị Phụ cũng chợt nhớ ra, Tinh Vệ hình như đã lên trời, không có lý nào lại xuất hiện tại U Minh giới.

"Hoàng Đế đâu?" Nhị Phụ âm trầm hỏi, Cốc Thần Liên chính là do Hoàng Đế hạ lệnh dùng để trói hắn lại.

"Đừng nói Hoàng Đế, mà ngay cả Ngọc Đế... cũng không biết đã đi đâu!" Tinh Vệ vội vàng nói.

*Hoàng Đế: không phải là vua đâu, là nè

"Ha ha!" Nhị Phụ lúc này cười to, đến lúc không đứng vững được nữa thì trực tiếp dựa vào người Nguy, không chút nào che giấu ý châm chọc trong lời nói, "Ngươi chẳng qua cũng chỉ là con gái của Viêm Đế, sau khi chết còn biến thành một thứ chim chóc đen đúa như quạ, còn Ngọc Đế... Ngươi có thể gặp được Ngọc Đế sao? Ba mươi ba tầng trời ngươi có thể bước lên được chín tầng đầu tiên sao?"

Mặt mũi Tinh Vệ đỏ bừng, tàn bạo nhìn chằm chằm Nhị Phụ, lại nói không nên lời.

"Xem ra ngươi chẳng qua cũng chỉ biết được chút tin vịt! Thế nhưng có thể hạ giới chạy xuống nhân gian, vận khí quả thật không tệ." Nhị Phụ cười lạnh, trong mắt hắn, chỉ có Hình Thiên là kẻ có thực lực cường đại chân chính, Tinh Vệ so ra còn kém đám trưởng lão chưởng môn của các đại môn phái ở Tu Chân giới rất nhiều, bất kể là ở nơi nào, thực lực mới là thứ quan trọng nhất giúp một người đứng vững gót chân.

Nhị Phụ cũng không mấy hứng thú với biến cố trên trời, Hình Thiên thì chỉ một lòng truy hỏi đầu gã đang ở đâu.

"Vậy ngươi nói xem, nếu ngay cả Dư Côn cũng không biết, ta làm sao biết được?"

"Vậy nghĩ lại đi, không có đầu cũng có biện pháp lên trời mà!"

Tinh Vệ vẫn còn muốn khuyên can, nhưng dù cô ta có đứng đó thét gào thế nào đi nữa, kẻ không có lỗ tai như Hình Thiên cũng không thể nghe thấy được, chỉ hết sức chăm chú nói chuyện với Nhị Phụ.

"Lần này ra ngoài ta đã phát hiện ra một chuyện." Nhị Phụ cười đến cực kỳ giả dối, thân thể cứ như không có xương cốt mà dựa vào vai thuộc hạ mình, hắn vươn ra một ngón tay, thần thần bí bí nói, "Tu Chân giới có trồng một gốc Kiến Mộc!"

"Cái gì?" Ngay cả Hình Thiên cũng vô cùng khiếp sợ.

"Đúng, chính là thang trời đã từng bị chặt đứt." Nhị Phụ cũng không keo kiệt nói ra bí mật này, hắn có thể không kiêng nể gì mà lừa gạt Hình Thiên, cũng chính vì hiểu rõ tính cách Hình Thiên, gã chỉ cảm thấy hứng thú với chuyện tìm được đầu hoặc lên trời báo thù.

Vào thời thượng cổ, Thiên Kiếp vốn không hề tồn tại, người tu chân và Tán tiên chỉ cần có đủ khả năng là có thể thông qua hai cây đại thụ Đào Đô và Kiến Mộc để đi lên Thiên giới. Sau này khi thang trời bị chặt đứt, mới có cách gọi phi thăng như ngày nay.

"Đại khái là Dư Côn tìm được hạt giống."

Nhị Phụ tiếp tục nói: "Bọn họ rất kín kẽ, cũng bảo hộ rất chặt chẽ gốc Kiến Mộc chưa trưởng thành kia, dùng rất nhiều bùa chú và phép thuật để che giấu, nhưng mới đây, gốc Kiến Mộc kia đã nở hoa."

Một cái cây lớn như vậy, cho dù không nhìn thấy, nhưng khi cây bước vào thời kỳ nở hoa sẽ tỏa ra linh khí rất nồng đậm, chưa kể còn có cánh hoa rơi xuống, gió thổi mang linh khí rải khắp Thần Châu, Tu Chân giới dù có liều mạng hơn nữa cũng không thể che giấu được toàn bộ.

"Ngươi chắc chắn chứ?"

"Mùi hương của hoa Kiến Mộc vô cùng đặc biệt, ngươi cũng đã từng ngửi qua!" Nhị Phụ đưa ngón tay đặt trên môi, nở một nụ cười quỷ dị, "Hương vị máu tươi nồng đậm, như mùi xác chết bị thiêu cháy... Đây là hương vị ta thích nhất, Kiến Mộc khi nở hoa sẽ tỏa ra thứ khí tức mà người tu chân thường gọi là "Đạo", nếu như ngửi được mùi khác, vậy thì chắc chắn trong lòng kẻ đó có ngoại vật, rất khó phi thăng."

Hình Thiên đột nhiên phát ra một tràng cười to.

"Tốt! Cứ làm như vậy, đã có Kiến Mộc, còn sợ gì không thể lên trời!!"

Gã quái dị chớp chớp mắt, nhưng cuối cùng vẫn không yên lòng mà để Tinh Vệ ở lại U Minh giới, dứt khoát nói: "Nhị Phụ, ngươi mang theo Nguy cùng ta đi tìm gốc Kiến Mộc kia!" Với năng lực của Tinh Vệ, chỉ cần Cùng Kỳ không trở lại, Nhị Phụ không có ở đây, U Minh giới to như vậy không có lý nào lại không sống được.

Nhị Phụ không hề tỏ ra bất mãn chút nào với việc Hình Thiên ra lệnh cho mình, chỉ hỏi:

"Nếu như người ở Tu Chân giới chạy tới?"

"Thì sao?" Hình Thiên gào thét, "Chẳng lẽ bọn họ không hy vọng Kiến Mộc nhanh chóng trưởng thành, có thể giúp bọn họ tránh né được Thiên Kiếp hay sao?"

"Trước kia là như vậy, nhưng bây giờ..." Trên trời hỗn loạn, có người tu chân nào lại đồng ý phi thăng?

"Kẻ nào dám bất mãn, ta liền chém kẻ đó!" Không có Tinh Vệ, dù có phải một mình chấp hết tất cả những kẻ đó, Hình Thiên cũng không hề nao núng.

Nụ cười âm trầm trên mặt Nhị Phụ càng thêm rõ ràng, Nguy đứng bên cạnh hắn, hai tay buông rũ không nói lời nào, Tinh Vệ nhìn Hình Thiên mang theo chiến ý nặng nề, cùng bộ dạng như hận không thể lập tức lao ra ngoài kia, lời đến bên miệng vẫn là nuốt xuống.

Chư đại môn phái ở Tu Chân giới vẫn chưa hay biết gì về nguy cơ sắp sửa xảy ra với Kiến Mộc, tất cả bọn họ đều đang lặng lẽ thảo luận về tình hình trên trời.

Lao Sơn Tử Vân Quán là môn phái nhỏ, không tham dự vây đánh Hình Thiên, cho nên đương nhiên không biết được những tin tức này, chẳng qua cho dù có biết, bọn họ đa phần cũng sẽ nằm một chỗ ngẩn ngơ, cho rằng dù trời có sập cũng đã có kẻ khác gánh, không tới phiên bọn họ đi quan tâm.

Từ Nhật Chiếu Tông đến Thừa Thiên phái, chuyện mà những chưởng môn trưởng lão đều đang kịch liệt tranh cãi không phải là không còn biện pháp nào để phi thăng, cũng không phải là việc dân chạy nạn trên Thiên giới sẽ tạo thành tai họa ảnh hưởng như thế nào với Nhân gian, theo như cách nói của Hoàng Cầm Chân Nhân, chính là loại chuyện này dù có nghĩ nhiều cũng vô ích, nhọc lòng cũng phí công, bởi vì không có cách nào để ngăn cản cả! Thứ mà bọn họ lo lắng hiện nay chính là tình hình của các đời tiền bối sư môn trước kia phi thăng hiện giờ như thế nào.

Nghe nói trên trời rất loạn, những tiểu tiên bỏ mạng cũng rất nhiều.

Lúc trước khi phi thăng, mỗi người tu chân đều phải chuẩn bị thật tốt, nhưng mấy người nghĩ xem, dù có lập kế hoạch kỹ lưỡng cũng không ngăn cản nổi những biến đổi khôn lường, ngay cả kiếm của kiếm tu còn có thể bị đánh bay, vậy còn chuyện gì không thể xảy ra nữa?

Những kẻ xui xẻo bị đánh chết thì không nói, cho dù Độ kiếp thành công, pháp bảo tùy thân không bị hủy hoại hoàn toàn thì cũng là hỏng hóc hơn phân nửa, cứ như vậy mà mang bộ dạng lôi thôi lếch thếch, quần áo rách bươm, một xu cũng không có, còn đòi sống ở Thiên giới được sao, mấy người nói xem nên sống kiểu gì?

So ra còn thua xa cả những thần tiên có tư lịch khác! (tư lịch: tư cách & kinh nghiệm).

So ra còn thua xa thật xa những thần tiên có chức danh khác! Cho dù tên người ta chỉ là tiểu tiểu X Hoa tiên tử, X thủ tháp tiểu tướng.

Càng cân nhắc, lại càng cảm thấy các tiền bối sư môn đúng là đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, hiện giờ trên trời còn nổ ra chiến tranh, vậy phải làm sao đây?

Mọi người nôn nóng đến nỗi xoay vòng vòng, lấy cả gia phả tông môn truyền thừa ra, những danh hào được ghi chú bằng chữ Triện vàng, càng đếm về trước càng nhiều, mà chết một cái là có nóng lòng hơn nữa cũng vô dụng, nước xa không cứu được lửa gần. Huống chi bọn họ đang phải đối mặt với một cơn đại hỏa lan đến tận trời, chỉ một chén nước thì phải dập lửa kiểu gì?

"Này, Triển Viễn đại sư? Ngài không phải sắp phi thăng sao, xin hãy giúp một chuyện..."

"... Đúng đúng! Đây là danh sách các tiền bối đã phi thăng của Thừa Thiên phái bọn ta!"

"Đại sư giúp ta chuyển một lời nhắn, bảo tiền bối Thần Nông Cốc nhà ta nhanh chóng nghĩ cách trốn xuống Nhân gian, trên trời sống không được, nhưng tông môn vẫn luôn ở nơi này!"

"Nhật Chiếu Tông gia đại nghiệp đại, điều kiện sống thế nào cũng đáp ứng được! Dù mua không được cả siêu thị Sơn Hải, nhưng nửa cái siêu thị vẫn không thành vấn đề, đan dược mới là đơn vị tiền tệ lớn nhất của Tu Chân giới!" Không cần nghi ngờ gì nữa, kẻ đang nói chính là Khai Sơn Phủ, mà chủ nhân nhà gã còn đang dùng một cái Samsung cảm ứng đời mới nhất nữa kia kìa.

Triển Viễn suýt chút nữa là phân thân thành tám người để chạy tới nghe điện thoại, tâm cảnh qua mười thế viên mãn cũng thiếu điều sụp đổ, ông ta nhanh chóng nhắm mắt lại, mặc niệm tham sân si độc, lại niệm thêm Phật có nghìn tướng*, bần tăng hôm nay nhất định phải tức giận một lần!

* Phật có nghìn tướng: thân mình của Đức Phật có tám muôn bốn nghìn tướng tốt, mỗi tướng có tám muôn bốn nghìn tùy hình hảo. Mỗi hình hảo có tám muôn bốn nghìn tia sáng. Mỗi tia sáng chiếu khắp thập phương thế giới, nhiếp lấy chúng sanh niệm Phật không bỏ rời.

Lúc mở mắt ra, tám phân thân đồng thời rống vào ống nghe:

"Ngươi xem Thiên giới là cái siêu thị, muốn tìm người thì cứ đi phát loa thông báo là tìm được hay sao? Ba mươi ba tầng trời đó, ý là còn chưa kể đến Linh Sơn Đại Lôi Âm Tự, Côn Lôn tiên cảnh, Bồng Lai tử phủ, Tam Thanh Thiên Ngoại Thiên*... mà nghe nói mỗi một nơi đều có thái dương hệ vô cùng lớn, ta phải đi chỗ quái nào để tìm người hả?"

*Tam Thanh: là ba vị thần tối cao trong Đạo giáo, còn Thiên Ngoại Thiên là một thế giới độc lập.

"Ờm..." Đám người bên kia đầu đây đồng loạt ngậm miệng.

Thật ra bọn họ muốn nói, dù là ở tại siêu thị Sơn Hải, bọn họ cũng thường xuyên lạc mất đồ đệ bằng hữu này nọ.

Không ai dám nói gì nữa, đều im lặng cúp điện thoại.

Triển Viễn nghe tiếng tút tút từ tám cái điện thoại, ngây người nửa ngày, sau đó buông một tiếng thở dài.

Lúc này di động liền reo vang "Vé phạt vé phạt bay đầy trời, ngươi đoán xem ai xui xẻo rồi", Triển Viễn thẫn thờ móc điện thoại ra xem, vậy mà lại là cái tên Dư Côn một người ăn no cả nhà không lo chết đói này.

"Alô?"

"A, đại sư ngươi sao vậy, sao giọng nghe uể oải vậy."

"Bần tăng mắc chứng ưu buồn tiền phi thăng, ngươi có chuyện thì nói mau!"

"..."

Đại sư ngươi bảo trọng, bệnh này đến Thần Nông Cốc cũng chữa không được!

Dư Côn đầu đầy hắc tuyến mà nghĩ, chuyện này cũng có thể hiểu được, vốn dĩ danh hiệu người xui xẻo nhất được cả Tu Chân giới công nhận là Đỗ Hành, hiện giờ y lại trở thành đối tượng được tất cả mọi người hâm mộ, nghĩ mà xem, thực lực cao đến như vậy, lại còn không cần lo về việc bị buộc phải phi thăng, có thể tiếp tục nán lại Nhân gian, thật tốt biết bao nhiêu!

Đây đúng là tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.

Một trăm năm Hà Đông, một trăm năm Hà Tây đó mà!

"Khụ, chuyện là như vầy, bỗng nhiên ta cảm thấy mí mắt mình giật điên cuồng, vô cùng lo sợ, hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra."

—-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nhạc chuông điện thoại của Triển Viễn là chế lại từ bài 《 Phi Thiên 》 "Pháo hoa pháo hoa bay đầy trời", ca từ ý nghĩa, thích hợp để gào thét trong KTV, nhạc cũng rất dễ nghe, vả lại, bài nhạc là miêu tả cảnh bay lên trời trong một bức họa Phật giáo, rất hợp trong hoàn cảnh này.