"Ngươi nói thật chứ?"

Hai mắt Dư Côn thiếu điều trợn to thành hình chữ O, trong tay lão còn cầm một tờ giấy ghi chú số lượng hàng hóa tiêu thụ trong ngày lễ Trung Thu, nhất thời chưa thể đưa ra quyết định, bèn quay đầu nhìn sang bên cạnh: một con Thao Thiết còn đang tiếp tục phấn đấu tiêu hủy đồ ăn quá hạn, một con Long Chỉ mệt mỏi đến nỗi hai mắt cũng muốn díp lại.

Bà béo Tề Lung này, hoàn toàn là nhờ vào thành tích ưu tú trong kỳ khảo hạch về phàm nhân mới có thể chiếm được một chức vị không tồi tại siêu thị Sơn Hải, nhưng nếu nói về sức chiến đấu thì phải gọi là vô cùng thê thảm, Long Chỉ ở núi Côn Ngô có nguyên hình từa tựa như một con heo, ăn thịt nó có thể chữa khỏi chứng bệnh bị ác mộng quấy nhiễu thường xuyên, còn về những mặt khác... quả thật là không thể trông cậy được.

"Ngươi nghi ngờ bần đạo ăn nói lung tung à?" Bạch Thuật Chân Nhân lập tức chất vấn Dư Côn.

"Ta... ta không có ý như vậy, nhưng ngươi không thấy là rất kỳ quái sao, chỉ là hạn hán mà thôi, gọi Phá Hồ đạo trưởng tới xử lý là xong, sao lại có thể khiến cho sư đệ ngươi thôi diễn thiên cơ đến hộc máu được?" Dư Côn nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể hiểu nổi, chuyện của nhân gian, trong mắt lão quả thật không tính là gì, nguyên hình của Côn Bằng chỉ cần tùy tiện huơ đuôi vỗ cánh một cái, thì chắc chắn có thể so với bão lớn cấp 16 cộng thêm vòi rồng lốc xoáy.

Đương nhiên, nếu hành động này của lão khiến cho phàm nhân mất mạng, Thiên Đạo sẽ khấu trừ vào công đức và vận khí của lão, Tu Chân giới phương đông cực kỳ xem trọng mấy thứ trừu tượng hư vô này, nó còn quan trọng hơn nhiều so với việc đi khắp nơi diễu võ giương oai.

"Cho nên chắc chắn sự việc không chỉ đơn giản như vậy, chỉ sợ cơn đại hạn thiên hạ này lại dẫn tới những biến cố liên tiếp." Bạch Thuật Chân Nhân không có thiên phú gì trong việc thôi diễn thiên cơ, nhưng những thứ khác ông ta vẫn tinh thông, ông ta tức tối rống to vào cái điện thoại mới mua, "Mọi chuyện ta đã nói cho ngươi biết, hiện giờ bần đạo phải đi xem tình hình của Cố sư đệ, ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp đi!"

"Nói chuyện không đầu không đuôi như vậy thì bảo ta làm sao mà —— nè, nè! Ngươi đừng có cúp điện thoại liền vậy chứ!"

Dư Côn bại trận nhìn chằm chằm cái di động, rồi tiện tay nhét lại vào túi, sau đó buồn bực nghĩ Tu Chân giới thái bình như vậy, còn có thể xảy ra chuyện gì?

"Giám đốc Dư, có phải báo cho quản lý Đỗ không?" Tề Lung nghe ra được điều bất thường trong đó, đứng bên cạnh hỏi.

"Không cần!"

Dư Côn nhanh chóng trả lời, lão cũng không quên chuyện sáng nay khi Thẩm Đông tan ca về nhà, Đỗ Hành đã tặng cho lão ánh mắt như thế nào! Hoàn toàn là cảnh cáo đó! Dư Côn chùi chùi mồ hôi lạnh ứa ra, quyết định hai ngày này tốt nhất đừng động chạm gì đến Đỗ Hành, mà cũng phải nói, siêu thị Sơn Hải nhân tài lớp lớp, chẳng lẽ không có Đỗ Hành thì mọi người cũng không làm được trò trống gì hay sao?

"Ngươi đến bộ phận thu hàng tìm quản lý Cúc đến đây."

Chưa tới mười phút, một thanh niên đeo hoa tai bạc, môi trắng bệch, hốc mắt thâm quầng, uể oải èo uột cứ như con nghiện thời kỳ cuối lê bước đến, hắn ta theo thói quen mà lếch tới góc tường âm u đứng, sau đó thẫn thờ giương mắt nhìn Dư Côn, vừa định mở miệng hỏi giữa ban ngày ban mặt thế này rốt cuộc có chuyện gì, đã bị Dư Côn mạnh mẽ kéo ra đứng dưới ánh đèn huỳnh quang.

"Hiện giờ, ngay và luôn, ra ngoài tìm Trịnh Xương Hầu! Không cần biết gã trốn chui trốn chủi ở trong cái hốc nào, nhất định phải đào ra cho ta!"

Quản lý Cúc cũng không nói gì, vẻ mặt nham hiểm nhìn chằm chằm Dư Côn.

"Cúc Như, trong siêu thị Sơn Hải chỉ có mình ngươi là biết Trịnh Xương Hầu rõ nhất, bình thường gã dẫn theo đám Phi Cương đến đưa hàng, cũng là do ngươi phụ trách!" Dư Côn nhẹ giọng, cố gắng diễn thật sâu sao cho vẻ mặt thật là nghiêm trọng, như thể đây là vấn đề vô cùng gay go, "Sau khi tìm được, nói cho gã biết cứ ở yên tại chỗ đừng đi đâu hết, đợi chúng ta đến tìm, Thừa Thiên Tông vừa tính ra được một đại nạn, thậm chí còn khiến cho chưởng môn bị phản phệ khi đang diễn toán."

Quản lý bộ phận thu hàng của siêu thị Sơn Hải lẳng lặng nghe xong, há mồm hỏi lại: "Vậy ngươi là sợ thiên hạ chưa đủ loạn hả?"

"Nói hưu nói vượn!" Dư Côn trừng mắt.

"Hạn Bạt bước chân ra khỏi cửa chẳng qua cũng chỉ tốn chút tiền phạt phá hoại môi trường, còn ta nếu bước chân ra khỏi siêu thị Sơn Hải này, Triển Viễn sẽ lập tức gán luôn cho ta cái tội danh gây hại cho xã hội, hậu quả ngươi gánh được không?" Quản lý Cúc nở một nụ cười nham hiểm đủ khiến người ta dựng cả tóc gáy.

Dư Côn đau lòng lấy một quả cầu màu vàng nho nhỏ có bề mặt thô nhám ném qua:

"Xá lợi của La Hán, có thể áp chế sát khí trên người ngươi, trong vòng mười năm, ta sẽ không phát tiền lương cho ngươi đâu!"

Cúc Như cũng không hé răng, vươn tay đón lấy, sau đó nép sát vào bóng râm trên tường rồi lếch ra ngoài. Từ những ngày đầu siêu thị Sơn Hải mới thành lập, cũng đã hơn hai mươi năm hắn ta chưa từng bước chân ra khỏi cửa siêu thị, thượng cổ dị thú dù có bám nhà hơn nữa cũng sắp nghẹn tới nổ tung rồi.

Vô số hạc giấy màu vàng từ Thừa Thiên Tông bay lên, tản ra khắp Thần Châu đại địa.

Những người tu chân vừa đi lễ mua sắm Trung Thu về, đều chỉ vừa mới tắm rửa sạch sẽ, xử lý chút đồ vật linh tinh cùng mấy chuyện vụn vặt xong, đương lúc dặn dò đồ đệ răn dạy môn nhân, còn chưa bắt đầu bế quan, bỗng nhiên từ đâu rơi xuống một tin dữ khiến cho kế hoạch bị phá vỡ.

Vì thế người người nhà nhà đều sôi nổi xuất hành, nghĩ rằng tìm ra được Trịnh Xương Hầu là có thể giải quyết triệt để vấn đề, mọi người đều đã chuẩn bị quan sát nhất cử nhất động của tên này, dù sao cũng phải xem thử rốt cuộc gã có thể làm ra cái chuyện oái oăm gì. Nhưng vẫn có một số người cực kỳ căng thẳng lo lắng, vội vàng triển khai trận pháp bảo hộ, hoặc là viết di thư cho đồ đệ, nhét đồ đệ vào hầm giấu kỹ, đương nhiên đồ đệ của người nọ bày tỏ rằng đây đã là phong di thư thứ mười hắn nhận được khi sư phụ mình còn sống nhăn răng, cứ tập mãi thành quen là được rồi.

Mà phần lớn người lại liều mạng sử dụng thuật pháp do môn phái mình truyền thừa lại, cố gắng tính xem trận tai họa này rốt cuộc sẽ xảy đến như thế nào.

Tại Lao Sơn Tử Vân Quán, Phá Hồ đạo trưởng nằm bẹp trên giường, lầm bầm hỏi:

"Sư đệ, ngươi chắc chắn là xem đúng chứ?"

"Không sai, nhìn vào biểu hiện của Vũ Thuật, gần đây lượng mưa ở Thần Châu rất dồi dào, căn bản là không có nạn hạn hán."

"Chuyện này thật kỳ..." Phá Hồ đạo trưởng vuốt vuốt cục u to tướng trên trán, bắt đầu dặn dò sư đệ, "Bất kể là người nào viết thư tới hỏi, ngươi đều phải trả lời là mệnh ta không còn dài nữa, bệnh tật triền miên, nếu như không có thiên tài địa bảo, e rằng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa. Bất kể là bọn họ ra giá bao nhiêu, ngươi chỉ cần cười cười cho qua chuyện là được, hết thảy đã có sư huynh làm chủ."

"Ừm, sư huynh, lợi dụng thiên tai mà kiếm chác thế này hình như không tốt lắm đâu?"

"Có gì mà không tốt, gan lớn ăn no gan nhỏ chết đói, chỉ cần thư thả thoải mái sống thêm mấy trăm năm là đủ, pháp thuật của Lao Sơn Tử Vân Quán chúng ta, cũng chỉ ở thời điểm này mới hữu dụng, không có bản lĩnh đặc biệt, đến đánh trận cũng không biết, chẳng lẽ ngươi còn mong có thể tu đến Độ Kiếp Kỳ rồi phi thăng sao? Đừng nói có thể hứng chịu được thiên lôi hay không, chỉ bàn về Độ Kiếp Kỳ, Tử Vân Quán chúng ta mấy đời nay đều chưa đào tạo ra được cao thủ có cảnh giới như vậy đâu!" Phá Hồ đạo trưởng tận tình khuyên bảo sư đệ nhà mình, "Ngươi xem, những kẻ muốn phi thăng kia, tiền tài trong mắt bọn họ đều là vật ngoài thân, vậy thì để lại cho ta, không phải là tốt rồi sao?"

Cứ nói toạc móng lợn ra là những người đó cũng chẳng tốt lành gì mà dâng tiền cho ngươi, bù lại ngươi hao tâm tổn trí giải quyết khó khăn cho bọn họ, nói vậy không phải đúng hơn sao?

Nhưng sư huynh như thầy, không thể hó hé gì được, Lạn Ngõa đạo nhân lặng lẽ nhịn xuống.

Phá Hồ đạo trưởng nằm bẹp trên giường nhưng vẫn luôn miệng lèm bèm, kỳ quái, sao không ai tới cửa thỉnh lão đi làm phép nhỉ?

—— bởi vì tất cả mọi người đều chưa ai biết được Trịnh Xương Hầu đang ở cái chốn xó cmn xỉn nào hết!

Vì thế sau sự kiện Phá Hồ đạo trưởng thần bí sẩy chân rồi bị giam tại U Minh giới, Tu Chân giới lại xuất hiện thêm một vụ mất tích kỳ án, cả một ổ cương thi của Nhà Hàng Bóng Đêm kia đều mất tăm mất tích!

Triển Viễn đại sư cung cấp bằng chứng, Nhà Hàng Bóng Đêm lúc trước từng bị Thao Thiết, Đỗ Hành đập phá.

Dư Côn cung cấp manh mối cuối cùng, Trịnh Xương Hầu nói mình đang bị Nhị Phụ đuổi giết.

"Thế nhưng Nhị Phụ và Nguy đã chạy về U Minh giới rồi mà!" Dư Côn buồn bực nhìn mọi người.

Hạc giấy vàng từ Thừa Thiên Tông truyền tin đến các đại môn phái, mọi người lập tức chạy đến siêu thị Sơn Hải mở hội nghị, cũng chỉ chừng ba canh giờ, sắc trời vừa nhá nhem, ngày vẫn chưa tàn, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ lo âu.

Những chuyện diễn toán thiên cơ, sau đó thu hoạch được vài điềm báo như thế này, từ trước tới nay đều là việc nhỏ chính xác, đại sự mơ hồ, sự việc càng nghiêm trọng, điềm báo lại tới càng chậm. Nếu hôm nay nhân gian bị diệt vong, phỏng chừng lúc Tu Chân giới nhận được điềm báo thì cũng chỉ cách thời gian diệt vong chừng mười phút —— còn nếu là thiên thạch va chạm với trái đất, mấy cái điềm báo thần thông này chắc chắn chẳng thể nhanh bằng vệ tinh theo dõi đâu.

"Đỗ Hành đâu rồi?" Đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông chợt phát hiện trong số bọn họ thiếu một người.

"Cho dù y có mặt ở đây thì cũng có tác dụng gì đâu." Kiếm tu lại càng không am hiểu việc bấm đốt tay đoán thiên cơ.

Đúng là chuyện lạ, Trịnh Xương Hầu dù cho có rúc vào hang chuột, Cúc Như cũng vẫn có thể tìm ra gã, bởi vì Cúc Như chính là, khụ, một dị thú hồng hoang phiên bản cao cấp của loài chuột.

Dư Côn đây đúng là xem thường thủ hạ.

Trên thực tế, Cúc Như đang đứng trước một dãy nhà trệt xập xệ chuẩn bị phá dỡ, hắn ta theo thói quen mà đứng nép vào trong bóng râm, thân hình hắn cũng tương đối nhỏ gầy, cho nên chỉ nhìn thoáng qua thì hoàn toàn rất khó phát hiện.

Một cụ ông mặc đồng phục công nhân vệ sinh đang nói chuyện với hàng xóm:

"Vậy phải làm sao bây giờ, mấy cái bánh quy pha thuốc chuột đều chẳng thấy đâu, nhưng lại không tìm ra xác chuột, chẳng lẽ là con cái nhà ai lẻn vào nhà bác sao, mạng người quan trọng lắm đó trời ạ!"

"Bác đừng cả nghĩ quá, không có chuyện đó đâu, mỗi lần bác ra ngoài đều khóa kỹ cửa nẻo, làm gì có đứa nhóc nào vào nhà bác được."

"Nhưng nước uống trong ly tách nhà bác, rồi cả trong ấm trà cũng cạn... Hôm qua không phải có thông báo cắt nước sao, buổi tối bác còn đặc biệt hứng đầy một thùng nước để ở trong phòng, hôm nay trở về lại hết sạch."

"Chẳng lẽ là gặp tà? Ở quê con thường nói là có Hồ đại tiên Hoàng đại tiên, thích nhất là chui vào nhà ăn vụng đồ ăn hay uống nước, bác nhanh nghĩ cách thỉnh các ngài ấy ra khỏi nhà đi."

"Vậy phải thỉnh như thế nào?"

"Đi mua vài bó nhang, sau đó..." Hai người cứ như vậy mà đứng ở trước cửa nói chuyện, Cúc Như đi vòng qua cửa sổ nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy trên bức tường cạnh cái bàn vuông xiêu vẹo có treo một cái gương tròn.

Ngón tay hắn chập lại tạo thành linh quyết, truyền âm vào pháp bảo.

"Trịnh Xương Hầu!"

"Ai đó? Đừng có làm ầm lên, Nhị Phụ đang đuổi giết ta! Ngươi nhanh đi thông báo cho Dư Côn... ta sẽ cho lão tiền công!"

"Ta là do Dư Côn phái tới."

Bên trong gương đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Trịnh Xương Hầu, trông thấy người bên ngoài là Cúc Như, gã liền lập tức phát hoảng: "Sao ngươi lại chạy đến đây, chẳng lẽ Thần Châu sắp bị nhấn chìm rồi?"

"..."

Cúc Như nghiêm túc suy tư, chẳng lẽ nguyên nhân của kiếp nạn lần này là do cái miệng quạ đen của con Hạn Bạt này gây ra?

Quên đi, hắn ta nở một nụ cười âm hiểm, là dị thú, hắn ta không thể phi thăng, ngày nào còn sống thì ngày đó chỉ có thể đi theo Dư Côn, Dư Côn mở cửa hàng hắn làm nhân viên, nếu Thần Châu chìm trong... Ừm, hình như thật sự rất phiền toái, Dư Côn là cá, mà hắn lại là một con chuột, hoàn toàn không biết bơi.

"Không biết, Dư Côn bảo ngươi ngoan ngoãn đợi ở đó đi, đừng đi lung tung."

Cúc Như cũng không tốt lành gì, ác ý chêm vào thêm một câu, "Theo như chưởng môn Thừa Thiên Tông nói, kiếp nạn lần này hẳn là từ ngươi mà ra."

"Gì?"

Vào ngay lúc này, cái TV cũ kỹ đặt trong phòng chợt phát ra tin dự báo thời tiết "...khu vực địa phương sẽ có mưa to", những người đang xem TV đều cười nhạt, kệ đi, dù sao dự báo thời tiết không chính xác cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai gì.

Cúc Như bỗng cúi đầu, vũng nước đọng bên chân hắn đột nhiên biến mất dần, để lại một vệt đen khô ráo.

Một đứa bé đang tắm rửa trong căn nhà trệt kế bên cũng ngây ngốc cầm con vịt đồ chơi của nó, nhìn nước trong bồn từ từ vơi đi. Một tên nhóc vị thành niên đang ngồi ở quán vỉa hè uống bia, cũng trợn mắt há mồm nhìn nửa chai bia nhanh chóng bốc hơi, trong không khí bắt đầu tràn ngập một thứ mùi bia rượu nồng nặc, sau đó bị gió thổi qua, nháy mắt liền tiêu tán.

Những tiếng gào kinh hoàng liên tiếp vang lên.

Cúc Như lập tức ngẩng đầu, phát hiện Trịnh Xương Hầu còn đang đứng bên trong cái gương kia, hơn nữa Trịnh Xương Hầu cũng không có uy lực mạnh đến như vậy, Hạn Bạt gây ra hạn hán, nhưng là mang tính chất lâu dài, cũng không phải máy bơm nước, làm sao có thể tạo ra thứ hiệu quả tức thời này được?

Thành phố không phải là nơi hứng chịu tai họa nghiêm trọng nhất, tuy rằng một chậu nước để ngoài trời có thể lập tức bốc hơi hơn phân nửa, nhưng bầu không khí này so với những ngày nóng nhất của mùa hè cũng chỉ oi bức hơn một chút, thậm chí những người vô tâm không mấy để ý hoàn cảnh xung quanh cũng chẳng phát hiện được có điều gì bất thường.

Nhưng trên vùng trời Đông Hải, một lượng lớn nước biển ở khu vực gần bờ đột nhiên bốc hơi, tức thì lộ ra vô số đá ngầm, rất nhiều loài cá không kịp chạy đều giãy dụa giằng co trên những mỏm đá, đến thuyền bè cũng bị mắc cạn.

Trong một khe nứt tối tăm nọ, rất nhiều quái vật hình rắn một đầu hai thân tủa ra, chúng nó có chút ngây ngốc mà nhìn lên không trung, nhìn biển cả, sau đó đột nhiên kích động nhảy xuống nước, chuẩn bị theo phương hướng linh khí tỏa ra mà bơi sang bờ bên kia đại dương.

Thế nhưng!

Một thứ trông như quả cầu sấm sét đột nhiên xuất hiện trên mặt biển, trong đêm tối, rất nhiều ngư dân không nhìn thấy được đám Phì Di đang di chuyển dưới mặt biển đen ngòm, nhưng lại có thể dễ dàng phát hiện được cái vật trôi nổi huyền bí kia, nhất thời mọi người đều hoảng sợ, không đoán ra được kia là thứ gì.

Những người tản bộ bên bờ biển bắt đầu lấy di động ra chụp hình, còn có người bảo đây là UFO, kế đó có một người nói không lẽ đây chính là vũ khí hạt nhân, nhìn một lượng lớn nước biển biến mất nhanh chóng cùng vùng thềm lục địa rộng lớn bị lộ ra, mọi người lập tức hoảng sợ nháo nhào chạy trốn, không còn ai dám nhìn tới quả cầu đen kia nữa.

Chưa tới vài phút sau, quả cầu liền bị nứt ra từ trung tâm, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cùng lúc đó, tất cả mọi người ở Tu Chân giới đều đột nhiên bật dậy, không hẹn mà đều đồng loạt nhìn về phía Đông Hải.

—— linh khí thật dồi dào!

Thẩm Đông đang ngủ say như chết cũng đột nhiên ngồi dậy, vừa lúc đối diện với vẻ mặt ngưng trọng của Đỗ Hành khi nhìn ra cửa sổ.

"Sao tôi lại có cảm giác Thiên Kiếp sắp giáng xuống nữa vậy?"

Thẩm Đông không thể quên được thời điểm Cửu Trọng Thiên Kiếp Tử Tiêu Thần Lôi giáng xuống, lượng linh khí đến từ Thượng giới kia cứ như đồ chùa không mất tiền mà tràn ra cả bên ngoài, đó cũng là niềm tin vững chắc của quần chúng giới Tu Chân, là nguyên nhân mà trong thời buổi linh khí cạn kiệt này họ vẫn một lòng một dạ cầu phi thăng, chính là vì thiên đình hoàn toàn không thiếu linh khí.

Đỗ Hành lại tiếp tục nhìn chằm chằm lên bầu trời bên ngoài cửa sổ, lệ khí như có như không từ dưới đáy mắt y hiện lên, y đè lại bả vai Thẩm Đông, ngăn hắn đứng dậy chạy ra nhìn trời, giọng nói trầm ổn mà lạnh lẽo:

"Không phải thiên kiếp, là hạ phàm."

Có tiên nhân trên Thượng giới cưỡng chế phá vỡ trật tự thiên địa, hạ phàm xuống nhân gian.

Quả cầu sấm sét kia đã biến mất, trên mặt biển trôi nổi hơn năm mươi thi thể của những con Phì Di, phần lớn chúng nó đều chết không nhắm mắt, tựa như vẫn chưa hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, đám sinh vật tồn tại lâu dài ở U Minh giới như chúng nó đột nhiên bị một luồng linh khí thuần khiết mạnh mẽ đánh ập tới, bỏ mình tại chỗ, tình trạng hạn hán lập tức được hóa giải, ngay cả lượng nước biển bốc hơi lúc nãy cũng dần dần khôi phục, lại một lần nữa che phủ bãi đá ngầm.