*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Siêu thị Sơn Hải là điển hình của loại hắc điếm ba tháng không khai trương, vừa khai trương thì phải kiếm đủ ba năm.

Tuy rằng hô hào là hàng hóa giảm giá đặc biệt, nhưng đó là bởi vì bình thường không ai thèm để mắt tới, dù có hét giá gấp mười lần cũng chẳng hề hấn gì. Môt món hàng tốt, nếu như không ai giành giật với bạn, bạn sẽ phân vân xem có nên tiêu tiền vào nó không, rồi lại lần lữa cân nhắc giá trị hàng hóa cùng ưu nhược điểm của nó. Nếu lúc bạn đang do dự lại nhìn thấy bên cạnh có một đám người rầm rập chạy tới định tranh giành món hàng đó, bạn có còn tiếp tục lưỡng lự nữa hay không?

Mua trước rồi nói tiếp!

Chỉ cần có lợi cho bản thân, nói kiểu gì thì bạn cũng sẽ cảm thấy mình vớ bở rồi! Hoặc ít nhất cũng là —— dù sao thì cũng đang cần dùng, mua nhiều chút chắc không sao đâu, giá rẻ như vầy không mua thì phí.

Mỗi người đều cảm thấy mình vừa chiếm được lợi từ siêu thị, nhưng thật ra là siêu thị đã chiếm lợi từ bạn, từ đồng tiền rút ra trong ví của bạn. Mớ kiến thức marketing này là do Dư Côn học được từ phàm nhân, lão đặc biệt yêu thích việc tổ chức lễ mua sắm, hoặc là lập ra các hoạt động rút thăm trúng thưởng để thúc đẩy lượng tiêu thụ.

Trong siêu thị Sơn Hải không cho phép sử dụng bất cứ loại phép thuật nào, cho nên không cần biết là trưởng lão hay chưởng môn, tất cả đều huy động đồ đệ và môn đồ của mình đi mua sắm, còn bản thân thì đứng đó thoải mái ra lệnh, chứ nếu cũng đẩy xe mua sắm mà chen chúc với người ta thì còn ra hình tượng gì nữa. Về phần mua được bao nhiêu thì cũng không cần bận tâm, tính tiền xong, bước ra khỏi cửa là bao nhiêu hàng hóa cũng đều có thể nhét hết vào trong túi pháp bảo tùy thân.

Mấy thứ túi và rương này đều là pháp bảo thông thường, sau khi bỏ đồ vật vào thì liền tự động thu nhỏ, có thể dễ dàng mang đi.

Mà khiến người ta chấn động hơn nữa là mấy người trực tiếp nhét đồ vào trong tay áo, đầu tiên là một giỏ táo to đùng, sau đó là hơn mười bao khoai tây chiên, một con Hỏa Điểu toàn thân đỏ rực chỉ có mỗi đỉnh đầu là trắng như tuyết, một thứ gì đó nhìn giống như một cái hộp bằng đá... Sau khi nhét hết tất cả vào, người nọ còn có thể ung dung đứng đó tán gẫu với bằng hữu.

Còn buồn cười nhất chính là mấy kẻ tay cầm hồ lô hay bình bình lọ lọ gì đó, chỉ hô một tiếng lọ, cái lọ kia lập tức hút đồ vào, nhìn bao ngu luôn.

"Ba mươi vạn, tới ba mươi vạn lận đó!" Dư Côn vừa đi qua đi lại vừa đấm ngực giậm chân, phạt kiểu này thì cũng quá là dã man rồi. Lão nghiến răng nghiến lợi, sau đó vọt tới trước mặt Đỗ Hành, oán giận hỏi:

"Ngươi thế nhưng lại để Phá Hồ đạo trưởng chuồn luôn như vậy sao? Tốt xấu gì cũng phải bắt chẹt lão một khoản tiền công cứu mạng chứ!"

"Phá Hồ đạo trưởng từ trước tới nay luôn keo kiệt, tuyệt đối không có khả năng chi tiền, ta cũng không thể lôi lão về làm phần thưởng đặc biệt của lễ mua sắm mà tặng đi luôn, đúng chứ?" Đỗ Hành mày không nhướn mắt không chuyển, tiếp tục hướng dẫn Bạch Thuật Chân Nhân đang đứng bên cạnh cách dùng cái smartphone kia.

Browser gì đó từ điển Youdao gì đó cứ phớt lờ hết, trực tiếp nhấn vào hiển thị màn hình trống của Mặc gia Tu Chân giới, smartphone cảm ứng như thế này vẽ bùa rất tiện, màn hình cực to, cảm ứng linh lực cũng rất nhạy. Đối với quần chúng giới Tu Chân mà nói, dùng di động thì chỉ cần biết gọi điện thoại, biết nghe điện thoại, còn tất cả công năng khác đều là không cần thiết, Bạch Thuật Chân Nhân ông dám nói ông chạy tới đây mua điện thoại không phải vì lo lắng lỡ đâu bản thân bị cái đám vô tình vô nghĩa kia bỏ quên không?

"Ngoại trừ Trịnh Xương Hầu, ai lại cần thứ phần thưởng như Phá Hồ đạo trưởng chứ, cũng chẳng có tác dụng gì!" Dư Côn vuốt cái trán bóng lưỡng, tức tối nói, "Cho dù Phá Hồ đạo trưởng không chịu chi tiền, cũng có thể bảo cái đám Tử Vân Quán ở núi Lao Sơn kia trả mà."

Lúc Thẩm Đông đang tính tiền cho vị đạo nhân áo xám trước mặt, đột nhiên trên trán xuất hiện ba sợi gân xanh.

"Nè, vị đạo trưởng này ông không mua rượu Nhị Oa Đầu nữa hả?"

Thẩm Đông nhìn đạo nhân kia ba bước thành hai bước vọt tới trước mặt Dư Côn.

Giám đốc Dư lập tức cảnh giác ngẩng đầu, thế nhưng đương lúc đối phương vừa mới chuẩn bị mắng to, lão liền đột nhiên chạy biến, lách tới lách lui giữa bức tường người đông đúc một cách cực kỳ thuận lợi, quả nhiên không hổ là loài mang thuộc tính của cá.

Thẩm Đông chỉ có thể yên lặng ném mấy bình rượu Nhị Oa Đầu vào trong ngăn kéo dưới quầy thu ngân.

"Đó là sư đệ của Phá Hồ, Lạn Ngõa đạo nhân thì phải." (Lạn Ngõa: ngói nát)

"..."

Mấy lão già ở Lao Sơn Tử Vân Quán đều bị teo não hết rồi đúng không, sư phụ phải dã man cỡ nào mới có thể lấy được cho đồ đệ cái tên như vậy. Hay cái Tử Vân Quán kia thật ra là xóm nghèo? Mang cái tên này ra ngoài gặp người, đúng là đòi hỏi phải có dũng khí rất lớn.

Cũng giống như nhân viên thu ngân của những siêu thị bình thường khác, bọn họ đều phải tiếp xúc với những thứ hàng hóa kỳ quái, chẳng hạn như mấy con cá được bọc trong túi nylon mà vẫn còn sống nhăn giãy đành đạch, hay như mấy con ếch trâu bị đông trong tảng băng mà còn có thể bất động nhìn chằm chằm bạn, hay mấy con cua thoát được dây thừng quấn trên người rồi bò tới bò lui trên quầy thu ngân, còn có mấy cục than đen dùng để nướng đồ vân vân. Mà những thứ xuất hiện trên quầy thu ngân tại siêu thị Sơn Hải này thì lại càng quái dị, đồ dùng sinh hoạt hay thực phẩm của phàm nhân thì thôi không nói, một đám chai lọ hồ lô lớn nhỏ đựng đan dược cũng không nói, mà thứ phải nói tới chính là đây, một con quái ngư được tặng kèm hồ cá, thế nhưng lại mọc ra một cái đầu chim dài thòng.

—— cái con này không lẽ là họ hàng của Dư Côn?

Thẩm Đông vô cùng cẩn thận mà nhận lấy hồ cá, con cá kia cực kỳ có linh tính, lúc này liền sợ tới mức la to, âm thanh trong nước phát ra nghe như tiếng gõ chuông nhạc*, không đúng, so với tiếng chuông thì có hơi thấp hơn, ngân nga rất êm tai, bên cạnh đó, vảy cá trên cơ thể nó cũng không ngừng rơi xuống những viên ngọc trai lấp lánh, lấp đầy cả bể.

*chuông nhạc

"Ui chao, nó kêu kìa, nãy giờ ta có giỡn thế nào nó cũng không thèm để ý tới ta." Vị khách đang tính tiền kia cực kỳ kích động.

Thẩm Đông:...

Không cần biết có mã vạch hay không, hàng hóa của siêu thị Sơn Hải khi đưa qua máy thu ngân đều sẽ được tự động quét hình.

"Cá Nho Từ, giá tiền là hai mươi sáu vạn."

Đây là thú cưng dành cho người nuôi đó hả?

"Nói cho ngươi nghe, về nhà lấy cả ngọc trai và cá cùng đem đi nấu, là mỹ vị tuyệt thế đó!"

Thật tàn nhẫn, thật xa xỉ! Thẩm Đông ngẩng đầu định nhìn kỹ xem cái kẻ lắm tiền kia là ai, kết quả!

"A, chưa từng thấy ngươi bao giờ nha, mới tới hả?"

Thẩm Đông bị cái giọng nói ngọt ngấy đến chết người này khiến cho lông tơ dựng thẳng, cẩn thận lùi lại một bước, phát hiện người kia là một cô em xinh đẹp nóng bỏng, còn theo xì tai khoe da thịt cho gần gũi với thiên nhiên, trên người mặc một cái áo lông ngắn cũn cỡn màu xanh, cái đùi trắng nõn cùng cánh tay đều lộ ra, ngay cả lưng cũng để trần, chỉ là ngực có hơi phẳng chút.

Còn nói cái gì mà mới tới... cái câu này nghe có vẻ hơi bị sành sõi!

"Hồ Đào, ta cho ngươi biết, huynh đệ của ta đây đã có chủ rồi!"

Khai Sơn Phủ linh thân cao bốn thước, chiều cao vượt trội là vậy, thế nhưng đứng trong siêu thị này lại không quá nổi bật, xung quanh cũng có chừng hơn chục tên cao gần ba thước, đương nhiên đều thuộc chủng tộc phi nhân loại. Đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông đang đứng trên vai gã. Những người xếp hàng phía sau bất mãn thúc giục:

"Khai Sơn, ngươi chen ở đây làm gì?"

"Thì sao, chủ nhân ta đứng đợi đại tỷ Long Chỉ kia tính tiền, ta đứng bên dưới trả tiền, có gì không đúng!"

"Ngươi cũng hơi quá đáng đi, một người mà xếp hai hàng?" Bộ dạng cao thì giỏi lắm sao? Hai tầng thu ngân trên dưới đều bị ngươi chiếm chỗ!

"Nói hươu nói vượn, siêu thị Sơn Hải chỉ nói không được phép giữ chỗ dùm người khác, lại chưa nói không được phép cho người khác dẫm lên ngươi mà xếp hàng! Chẳng qua đại tỷ Long Chỉ tính tiền nhanh, mà dưới này lại tính chậm, này không phải lỗi của ta, ta cũng đã cúi người xuống bốn mươi độ rồi mà."

Thẩm Đông hắc tuyến đầy đầu, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái tên Hồ Đào này, hình như sư phụ của Đỗ Hành từng đề cập tới.

—— lão hồ ly ở ngọn núi kế bên có một nhi tử tên là Hồ Đào, đờ mờ, nhi tử...

Còn cái câu có chủ gì đó của tên Khai Sơn Phủ này nữa, rống lớn đến như vậy, tất cả người đang xếp hàng ở đây đều nghe hết đó có hiểu không hả? Cho dù sau đó Khai Sơn Phủ có châm chọc cãi nhau với người ta, vẫn cứ có vô số người dùng ánh mắt quỷ dị chăm chú nhìn Thẩm Đông.

Tu vi thấp, không nhìn ra được Thẩm Đông rốt cuộc là gì. Nhưng huynh đệ của Khai Sơn Phủ có thể là ai, chắc chắn cũng là khí linh, đây là giống loài khan hiếm ở giới Tu Chân đó, mọi người bán mạng kiếm tiền không phải là để đổi pháp bảo thật tốt sao, tiến thì có thể chống chọi được với thiên kiếp, lui cũng có thể bảo mệnh trong đại chiến núi Bắc Mang, chẳng qua —— rất nhiều người sau đó liền nhụt chí, khí linh khó nuôi lắm đó, mọi thứ đều phải chu cấp đầy đủ, bọn họ cũng không phải đại trưởng lão của Nhật Chiếu Tông, có thật nhiều đan dược để bán lấy tiền.

Thẩm Đông đen mặt quét thẻ xong, lúc trước thì bị người ta vây quanh dùng ánh mắt quái dị mà dòm ngó, hiện giờ thế nhưng vẫn bị đối xử như vậy!

Còn cái tên thanh hồ Hồ Đào nam sinh nữ tướng (sinh ra là nam nhưng mang tướng mạo của nữ) kia nữa, cứ đứng lì bên cạnh không chịu đi, còn rất tự tin mà nói:

"Mỗi năm 30 vạn thì sao, nhà của ta tại khắp núi non Thần Châu này đều có tổ trạch, ở phía nam còn sở hữu một công ty bất động sản, đúng rồi ngươi có biết cái gì là bất động sản không? Hà hà, đây là công việc kiếm tiền nhiều nhất trong thế giới của phàm nhân..."

Không cần cậu nhắc nhở đâu! Nghèo đến nỗi vẫn còn phải ở phòng cho thuê như Thẩm Đông chỉ hận không thể tống cổ con hồ ly này đi ngay và luôn. Con ông cháu cha sống sờ sờ ở trước mặt, chói sáng đến mức chỉ nhìn một cái mà hắn đã nhức mắt muốn đạp đi luôn cho rồi.

Hồ Đào còn định nói gì đó, bỗng nhiên vai bị người ta túm chặt, lập tức lôi ra sau.

Đỗ Hành mặt không biểu cảm mà nhìn cậu ta: "Ngươi thích kiếm của ta?"

"Thích chứ, không phải ta chấp nhận bỏ ra ba mươi vạn... Khoan, kiếm của ngươi?"

Thanh âm của Hồ Đào chợt cất cao quãng tám, khuôn mặt xinh đẹp kia cũng méo mó.

Mọi người lặng im, không hẹn mà cùng quay đầu, trong mắt xuất hiện đủ loại cảm xúc phức tạp, tóm tắt khái quát, chính là cảnh tượng náo nhiệt đáng được ghi vào sử sách, nhanh chóng vây xem.

"Của ngươi?" Hồ Đào sửng sốt đến nói chuyện cũng lắp bắp, chỉ vào Thẩm Đông, run rẩy lẩy bẩy cứ như động kinh, "Ta nói, nó chính là Thập... không không, nó chính là tảng đá mà năm đó ngươi ôm theo cả ngày."

"Rắc!"

Thẩm Đông hùng hổ bóp nát một lon cá hoa vàng đóng hộp.

Dưới ánh mắt nhiều chuyện của một con mèo yêu có bộ lông đen thui và đồng tử vàng rực dựng thẳng, Thẩm Đông bình tĩnh ném cái lon cá đóng hộp đi làm bạn với bình rượu Nhị Oa Đầu, tiện thể nở một nụ cười mà hắn tự cho là cực kỳ duyên dáng, trên thực tế là tràn ngập sát khí mà nói:

"May là chưa tính vào hóa đơn, ngài có thể trở lại giá hàng lấy một lon cá khác đến đây."

Đối phương lắc đầu lia lịa, không đâu, trở lại đây xếp hàng lần nữa thì không phải là tự tìm ngược sao?

Hơn nữa, sát khí đáng sợ quá à!

Bên kia Hồ Đào còn đang ngạc nhiên kêu to: "Đỗ Hành, ngươi thế nhưng tìm nó về à?"

"Chẳng lẽ ngươi hy vọng nó vĩnh viễn cũng không về!" Giọng điệu Đỗ Hành cũng trở nên lạnh lẽo.

"Không phải người người đều nói ngay cả kiếm của ngươi cũng không chịu đựng nổi tính cách ngươi, cho nên thừa lúc ngươi độ kiếp, thà chịu bị sét đánh bay cũng phải chạy trốn cho bằng được sao?" Hồ Đào tỏ ý đây là lời đồn nghe được từ chỗ Trịnh Xương Hầu, thậm chí còn nhớ lại cái đức hạnh không chịu hòa nhập bầy đàn của Đỗ Hành thuở bé, cho nên vẫn luôn tin tưởng, không chút nghi ngờ.

"Rắc". Thẩm Đông lại bóp nát một lon cá hồi đóng hộp.

Thịt cá cùng chất lỏng mang theo mùi vị ngon lành men theo ngón tay Thẩm đông chảy xuống, sát khí nồng nặc, hơn phân nửa cái lon và cá hồi đều trực tiếp hóa thành phấn, chỉ chừa lại một cái đáy lon dúm dó.

Mèo yêu khóc không ra nước mắt, run rẩy ôm đóng đồ hộp còn lại, nhấc chân chạy thẳng:

"Ta, ta vừa nhớ ra còn vài thứ chưa mua!" Không thể chọc vào thì phải trốn cho kỹ, hơn nữa vẫn còn quầy thu ngân khác mà. Không phải chỉ là xếp hàng thôi sao, mạng nhỏ quan trọng hơn, cá hộp quan trọng hơn!

Khai Sơn Phủ cũng trợn to mắt, không dám tin mà la lớn:

"Người anh em, cậu thật không có nghĩa khí, lúc trước tôi còn đồng tình với cậu, làm một khí linh, đi theo kiếm tu thì có tương lai gì đây, ồn ào nửa ngày mới biết thì ra cậu chính là thanh kiếm thất lạc của Đỗ Hành. Những gì Hồ Đào nói là thật sao? Cậu mau nghĩ thông suốt lại đi!!"

Thẩm Đông nghiến răng nghiến lợi, cố gắng không để bản thân lộ ra nụ cười hung ác:

"Khai Sơn, đến anh, mau qua đây tính tiền."

"Ặc, không, tôi cùng chủ nhân tính tiền ở quầy của Long Chỉ tỷ là được, tôi chỉ là đứng nhờ bên hàng người trước quầy cậu..." Ông anh búa lập tức sửa lời, thứ mà binh khí mẫn cảm nhất chính là sát khí, thứ sát khí mạnh đến nỗi thiếu điều đập vào mặt thế này, quả nhiên không hổ là Thập Phương Câu Diệt đã đồ sát vô số yêu ma.

Toàn bộ người xếp hàng đợi tính tiền phía sau Khai Sơn Phủ đều ồn ào tỏ vẻ còn chưa mua đủ đồ, tất cả nháo nhào rời đi.

"Hôm nay là một ngày rất đặc biệt!"

Dư Côn không biết từ đâu chui ra, nhanh nhẹn bò lên quầy thu ngân của Thẩm Đông, cất giọng vang dội bắt đầu đóng vai loa phóng thanh của siêu thị, toàn bộ các tầng lầu đều nghe được, mà còn không cảm thấy âm thanh này có gì chói tai.

Tất cả khách hàng đứng trước quầy thu ngân đều liếc nhìn Thẩm Đông, đúng vậy, là một ngày rất đặc biệt.

Toàn bộ giới Tu Chân ngày hôm nay đều sẽ biết được thanh kiếm của Đỗ Hành cuối cùng cũng đã tìm về! Thật đáng mừng!! Nếu không vị tiền bối đã phi thăng nhà y ở trên trời làm thần tiên cũng không yên ổn được đi!

"... Là ngày lễ Trung Thu, là ngày đoàn viên hiếm có, phần thưởng đặc biệt hôm nay là một hộp bánh trung thu nhân cá Nho Từ hầm ngọc trai được đóng gói thành hộp quà rất tinh xảo, giải nhất là mười cái bánh trung thu có vị kem đá trộn với huyền linh đan..."

Phần thưởng kiểu này, rất xứng đáng trở thành mục tiêu để Thạch Lưu phấn đấu cả đời.

—— phải biết rằng, sự khác biệt giữa phàm nhân và thần tiên đều nằm ngay tại sự khác biệt của nhân bánh trung thu, mặc dù cả hai đều yêu thích sự đa dạng của nhân bánh. Phàm nhân thì làm bằng cá muối hải sâm, còn những người này thì làm bằng linh đan sơn trân, sau đó liền đúng lẽ hợp tình mà nâng giá bánh trung thu lên vô số lần, mọi người cũng cam tâm tình nguyện lấy ra thật nhiều tiền để chờ bị chém đẹp.

Trong tình cảnh hỗn loạn này, Thẩm Đông chợt phát hiện Đỗ Hành cùng con thanh hồ kia dường như đã biến mất.

Dư Côn còn đang tiếp tục hào hứng đẩy mạnh tiêu thụ, lại chợt phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình hình như có chút quái.

Ặc, chuyện gì xảy ra rồi.

Bạch Thuật Chân Nhân cầm di động nói với đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông:

"Dư Côn này ấy hả, cũng bóc lột sức lao động quá đi, ngay cả kiếm của Đỗ Hành cũng kéo tới làm nhân viên thu ngân, bạn tốt của ta, ngươi ngàn vạn lần không để váng đầu mà chạy đến siêu thị Sơn Hải làm quản lý, nếu không Khai Sơn phải đi làm công nhân khuân vác đấy."

"Nói có lý." Đại trưởng lão thân cao mét ra nghiêm túc nghiêng đầu nghĩ ngợi.

"..."

Dư Côn liền cúi đầu, đen mặt nhìn Thẩm Đông: "Lễ Trung Thu này là dịp tốt để kiếm tiền, cậu phóng sát khí làm gì? Đỗ Hành đâu, sao không trông nom gì hết!"

Thẩm Đông đảo mắt, nể tình ông là người phát tiền lương thôi đấy.

Một ngày náo loạn qua đi, sau đó mỗi vị khách hàng đứng trước mặt Thẩm Đông chờ tính tiền đều sẽ mang theo một nụ cười tám chuyện.

Không biết từ lúc nào, Đỗ Hành lại như không có việc gì mà xuất hiện, y mới là điển hình chân chính cho câu bát phong bất động, cũng không cần nhiều lời, y vừa giương mắt thì những ánh mắt nhiều chuyện kia lập tức biến mất toàn bộ, y lại còn nhìn chằm chằm người ta không tha, người đang tính tiền lập tức đổi sang vẻ mặt nghiêm túc mà thảo luận với Thẩm Đông vì sao không giảm giá, mặt hàng xx mua nhiều như vậy hẳn là nên giảm giá mới đúng.

Vết xe đổ, chính là cái con thanh hồ tên Hồ Đào kia, nghe nói mặt mày sưng phù đến nỗi cha cậu ta cũng nhìn không ra.

Siêu thị Sơn Hải buôn bán 24/24, hoàn toàn không có khái niệm tan tầm đóng cửa.

Thẩm Đông phát hiện khách hàng chạy tới quầy tính tiền càng ngày càng có gì đó không đúng, lúc trước thì đều giống như cậu chàng chuyển phát nhanh kia, hận không thể mua luôn tất cả quần áo dùng cho cả năm, mà những người chạy tới trước mặt Thẩm Đông tính tiền lúc này, thậm chí có người chỉ mua một cục kẹo cao su là sao?

Bộ thứ này rất cần thiết đối với quần chúng giới Tu Chân hả?

—— ui chao, một diễn viên khác trong sự tích người xui xẻo nhất xưa nay chưa từng có của giới Tu Chân đột nhiên xuất hiện, đương nhiên người ta phải đặc biệt chạy tới xem rồi. Dù gánh trên mình ánh mắt áp lực của Đỗ Hành, hay sát khí của Thập Phương Câu Diệt... cũng vẫn phải đi xem!!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các chư vị Tu Chân giới bên trên, mấy người sao lại nghĩ quẩn như vậy?