*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Đông rốt cuộc cũng tuyệt vọng với cái hiện thực tàn khốc rằng số mình nhọ như đít nồi rồi, người ta ngồi máy bay gặp phải sự cố đánh bom thì đã ăn nhằm gì, phải như hắn chạy đến sân bay mới phát hiện bất kể là mình đi đến nơi nào, chẳng chóng thì chầy cũng trở thành địa điểm khai chiến của hai giới, cái này mới thật sự là bi kịch nè.

"Anh không thể lấp kín cái khe kia lại được sao?"

Thẩm Đông rụt cổ, tránh khỏi mấy mảnh vỡ bóng đèn lác đác rơi xuống từ trên trần nhà.

Đỗ Hành lại chậm rãi lắc đầu: "Ta là kiếm tu."

Ngụ ý đã rất rõ ràng, bùa chú và trận pháp thì có thể dùng dễ như bỡn, thế nhưng kỹ năng phong ấn cả một khe nứt nối liền hai giới như vầy, ít nhất cũng phải tìm một nhân sĩ chuyên nghiệp có kinh nghiệm từ bốn năm trở lên đến thao tác mới được.

"Vả lại, U Minh giới lấy máu của em để định vị linh lực... Nếu ta ra tay, kiếm khí sẽ càng hiển lộ rõ rệt, quả thực cứ như là ánh sáng rọi đường trong đêm tối, sẽ hấp dẫn càng nhiều yêu ma xé rách không gian lao ra..."

Dòng khí đen trong khe nứt hư vô kia vẫn cứ ùn ùn tuôn ra không dứt, trông như thể một nồi nước đang sôi trào, mà Kế Mông dù sao cũng là Cổ thiên thần, lực bài xích của Nhân gian đối với nó cũng không đến nỗi quá mạnh, thế nhưng bọn yêu ma khác nếu muốn đi ra thì lại khá là khó khăn, vì thế chúng nó liền liều mạng đẩy những tiểu yêu trong trạng thái sương mù ra đánh tiên phong.

Thạch Lưu lúc này cũng kiêu hãnh oai phong bắt đầu lên sàn.

Đặc tính của Thiên Cẩu chính là bách tà lui tránh, ngay cả lệ quỷ cũng phải khiếp sợ, chứ nói chi đến lũ yêu ma chỉ tồn tại được trong hình thái sương mù.

Chúng nó nháo nhào chen chúc đùn đẩy đồng bạn, muốn thừa cơ chạy thoát, thế nhưng khe nứt thật sự rất nhỏ, bên trong lại vây đầy bọn yêu ma thực lực hùng mạnh, chúng nó bị kẹp giữa hai phía, chỉ có thể trôi trôi nổi nổi, căn bản là không có cách nào trở về. Có một số là bị đồng bạn chen lấn hất văng, cuối cùng lại nằm dưới vuốt của Thạch Lưu. Đám yêu ma vừa phẫn nộ vừa sợ hãi phát ra tiếng gào thét chói tai, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.

Tại lầu hai của sảnh chờ, bên ngoài chính là bãi đậu máy bay, cực kỳ trống trải.

Sắc trời tối tăm mù mịt, mưa to như trút, thỉnh thoảng lại có một vài tia chớp rạch ngang bầu trời, càng khiến cho những người đang hốt hoảng chạy trốn thêm phần khiếp hãi.

Tràng tiếng cười quái dị chói tai không giống như của con người này, trong cơn mưa tầm tã lại loáng thoáng như ẩn như hiện, nương theo ánh sáng từ tia chớp, những người đang đứng trên bãi đậu máy bay càng có thể thấy rõ hai cái bóng đen to lớn hắt ra bên ngoài.

Một cái là Thạch Lưu, hình thái công kích của Thiên Cẩu cực kỳ dữ tợn.

Cái còn lại là Kế Mông, đầu rồng thân người, cái sừng trên đầu cũng được phản chiếu vô cùng rõ ràng.

—— xét từ chiều cao cơ thể cùng với cái đầu, đây rõ ràng chính là quái vật, hơn nữa tuyệt đối không phải thú dữ từ vườn bách thú chui ra, hai tên này đều là đứng thẳng bằng hai chân, một kẻ trong đó còn không ngừng quơ quào răng nanh móng vuốt, cứ như là đang công kích thứ gì đó.

Vì thế phiên bản tại sân bay có Godzilla thoáng cái đã được thăng cấp thành phiên bản hai con Godzilla quyết đấu ở sân bay.

Nhân viên an ninh của sân bay trợn mắt há mồm, tay cầm điện thoại gọi báo cảnh sát mà nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Ta nói, tình huống này mà gọi đến 110 thì thật sự có hiệu quả gì không vậy? Mọi người cũng không nhịn được mà bắt đầu sinh ra những ý tưởng hoang đường, ai biết đường dây nóng cầu cứu Ultraman là số mấy không! Tại vì chỉ có thằng cha đó mới là nhân sĩ chuyên nghiệp trong chuyện đánh quái thú thôi.

Khoan đã!

Mọi người lại điên cuồng lắc đầu, không đúng, cái đó chỉ có trong mấy bộ phim nhảm nhí của cái xứ đảo quốc nào đó thôi... căn bản là Ultraman không hề tồn tại! Nếu nói thứ kia là Godzilla thì cũng không đúng, mà nếu là người ngoài hành tinh thì chả thể nào to được như vậy, hay là tại tia bức xạ...

"Tôi không phải đang chọc phá cảnh sát gì đâu, tuyệt đối không phải! Anh phải tin tôi!" Cái người đang cầm điện thoại kia toát cả mồ hôi lạnh mà rống lớn.

Thậm chí còn có người đã gọi điện thoại báo cảnh sát tới lần thứ ba rồi.

May thay, điện thoại cố định trong sân bay thành phố vẫn luôn cài chế độ ghi âm, vì đây là địa điểm thuộc diện bảo hộ đặc biệt, cho nên dù có là cuộc gọi vớ vẩn hoang đường như thế này, cũng sẽ nhanh chóng được ghi lại, sau đó chuyển sang cục cảnh sát cùng đội phòng cháy chữa cháy ở khu vực lân cận.

Không cần biết có phải là quái vật hay không, dù sao cũng phải di tản thành công các hành khách cùng nhân viên sân bay ra ngoài trước đã.

Cùng lúc đó, cục cảnh sát thành phố cũng đã nhận được thông báo, nghe nói phản ứng đầu tiên của Cục trưởng chính là buột miệng hô to "Lão Chu đi làm chưa, mau gọi ông ấy ra sân bay một chuyến đi".

"Ờm, Cục trưởng... không phải nửa tháng trước đội trưởng Chu đã bị điều đi rồi sao?"

"..."

Không bàn tới việc cái hiện tượng siêu nhiên này đã dẫn tới biết bao nhiêu là sóng gió, nói về Thẩm Đông lúc này đây còn đang đứng trong sảnh chờ sân bay nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ lửa giận đều trút lên Kế Mông.

"Rắn chuột một ổ, ngươi và Nhị Phụ đúng là không phải thứ gì tốt mà!"

"Ai là chuột, ta là rồng! Rồng!!" Kế Mông cũng giận dữ, "Cái vụ ngươi gạt ta trên Thiên giới, ta còn chưa tìm các ngươi để tính sổ đâu đấy!"

"Mắc cười quá đi, lúc đó ai vừa thấy kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đến liền lập tức đào tẩu vậy ta?"

"Ta... ta! Là Nhị Phụ kéo ta đi!" Kế Mông nói y như đúng rồi.

Thẩm Đông cũng không nỡ đâm chọt cái chỉ số thông minh của Kế Mông nữa, chỉ cười lạnh hỏi: "Nếu hắn không kéo ngươi đi thì sao?"

Kế Mông á khẩu hết đường trả lời.

Trước khi nó chạy ra khỏi U Minh giới, quả thực cũng đã cãi nhau với Nhị Phụ một trận. Nguy cũng là dùng một câu "Nếu khi trước ở Hồ Luân Hồi không kéo ngươi đi, ngươi cũng đã bị chôn vùi cùng với Quang Sơn luôn rồi" khiến cho Kế Mông hết dám hó hé, mà Nhị Phụ bởi vì kế hoạch bỏ thuốc không thành, đang cực kỳ căm tức, lại thấy tên này cứ thích cố tình gây sự, tức thì nhướng mày, mấy ý định xấu xa lại ồ ạt kéo tới, liền lừa gạt vài câu xúi giục Kế Mông giúp đại quân U Minh giới phá tan vách ngăn không gian, mở ra thông đạo thêm một lần nữa.

Núi Bắc Mang phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ có những yêu ma hùng mạnh mới có thể ra vào tùy ý.

Còn đám yêu ma khác cũng chỉ có thể đợi đến lúc Tu Chân giới xảy ra chuyện lớn, chẳng hạn như khi Kiến Mộc hiện hình lúc Thiên giới sụp đổ, mọi người bận đến bù đầu, chúng nó mới có thể chạy ra hóng hớt một chút, sau đó nếu không ngoan ngoãn rút đi, chắc chắn hai bên sẽ lại trực tiếp khai chiến.

Lúc này đây Nhị Phụ đang lùa hết đám yêu ma tới, liên tục tấn công vào khe nứt.

"Phải đánh cho Tu Chân giới trở tay không kịp!"

Bạch xà Nguy thế nhưng lại nghi hoặc nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói: "Đại nhân, ta cảm thấy có chút bất thường."

"Chuyện gì?" Nhị Phụ mẫn cảm nheo mắt lại, hiện giờ đó chính là cái từ mà hắn căm hận nhất, kế hoạch của hắn hoàn hảo đến như vậy, thế nhưng cuối cùng lại xảy ra biến cố! Không hãm hại được Đỗ Hành, ngược lại còn chọc cho Thập Phương Câu Diệt phóng ra sát khí mãnh liệt.

—— bản tính của kiếm chính là chém người sao, vậy thì hắn ngược lại muốn xem thử, lần này bọn chúng còn có năng lực gì!

Chẳng lẽ Đỗ Hành có thể đem kiếm của mình ra bẻ gãy? Phong ấn? Diệt trừ hậu hoạn?

Nhị Phụ càng nghĩ càng đắc ý, nhưng khi Nguy nói ra một câu như vậy, cứ như tạt vào một chậu nước lạnh, khiến cho hắn miễn cưỡng tỉnh táo lại.

"Bất thường chỗ nào?"

"Cùng Kỳ không ở đây."

Vô số yêu ma đang chen chúc thành một đống, thậm chí có vài con phía sau đang ra sức cắn nuốt những con nhỏ yếu hơn mình, cốt để cho chúng nó chỉ có thể dồn đẩy nhau chạy về phía trước, cơ hội ức hiếp chà đạp kẻ yếu tốt đến như vậy, thế mà Cùng Kỳ lại không có mặt, chẳng lẽ không phải là chuyện lạ sao?

"Nghe nói từ sau cái lần nó đến Nhân gian lúc trước, không biết vì sao bỗng trở nên khác thường..."

Bọn U Minh yêu ma còn có thể khác thường như thế nào nữa? Chẳng lẽ dự định đi đến nương tựa Tu Chân giới à?

Nhị Phụ khịt mũi khinh thường, những tên khác thì không nói, chỉ với cái tính cách khi thiện sùng ác của Cùng Kỳ, Tu Chân giới không làm thịt hấp chín nó lên cho Thao Thiết ăn đã là may lắm rồi! Còn ở đó mà định giở trò hay sao?

"Không cần để ý đến nó, cái thứ vô dụng như vậy, tám phần là chuồn ra ngoài gặp đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn..." Hiện giờ Tu Chân giới lắm thần tiên như vậy, đều là từ Thiên giới trốn xuống đây, Cùng Kỳ không chừng là bị bọn họ dạy dỗ một trận ra trò rồi cũng nên.

Nguy vẫn cứ nhíu mày.

Hắn vẫn cảm thấy không có khả năng, dựa theo tính cách của Cùng Kỳ, nếu bị người nào đánh cho một trận, nó sẽ nhanh chóng chạy về chuẩn bị lễ vật, sau đó đặc biệt dâng tới cửa để bày tỏ lòng ngưỡng mộ. Làm sao có thể rúc trong nhà bất động được? Chẳng lẽ mức độ hung hãn của đối phương đã vượt quá tâm lý thừa nhận của Cùng Kỳ rồi sao?

Thế nhưng xét về mọi mặt, Nguy vẫn luôn là một kẻ bề tôi tốt, vĩnh viễn tận trung với cương vị công tác của mình, trông thấy Nhị Phụ không vui, hắn liền nhịn xuống không nói thêm gì nữa.

"Thừa dịp trước khi đám người Tu Chân giới kia đuổi tới, phải nhanh chóng phá ra thông đạo nối liền đến Nhân gian, nó sẽ còn ổn định hơn cả cái ở núi Bắc Mang... Ha ha ha, muốn thiết lập kết giới hoàn chỉnh ở nơi này, Tu Chân giới ít nhất sẽ phải bận rộn vài chục năm! Vài chục năm đủ cho các ngươi làm được những gì?"

Đám U Minh yêu ma bị Nhị Phụ xúi bẩy kích động, càng thêm hung hãn xông về phía trước.

Thế nên cái khe nứt kia càng bị xé ra to hơn nữa, khí đen không ngừng tuôn trào, cứ như có cả một đội quân đang xung phong tập kích. Cái tư thế dũng mãnh không sợ chết này, lập tức khiến cho Thẩm Đông cảm thấy được tình hình quả thực không ổn chút nào.

"Nè, đánh hay chạy, anh nói một câu đi chứ!" Thẩm Đông một bên thúc giục Đỗ Hành, một bên ló đầu trông theo cả dàn xe cảnh sát lập lòe ánh xanh ánh đỏ đang lướt đi như vũ bão bên ngoài, nhất thời cảm thấy áp lực như núi.

Đỗ Hành lại chỉ hờ hững nói: "Bọn chúng đã một lòng muốn tìm đến cái chết, chúng ta cần gì phải căng thẳng."

"A?" Thẩm Đông sửng sốt.

Nói vậy là sao? Ý là trước tiên cứ kéo dài thời gian đợi người của Tu Chân giới tới, nếu câu giờ không được thì lao vô chém luôn, U Minh yêu ma đến một đứa giết một đứa, đến hai đứa giết cả đôi?

"Đây là sân bay đó! Là sân bay thành phố đó!" Thẩm Đông 囧 cực.

Chẳng lẽ định giết đến khi nào nơi này máu chảy thành sông, thi thể chất đống, rồi cứ bày ra nguyên bãi chiến trường như vậy cho phàm nhân vây xem à?

"Ta, không phải chuyện của ta, ta đi đây!" Kế Mông hớt ha hớt hải co giò chạy thẳng ra ngoài.

Thẩm Đông quyết đoán đá cho nó một cú: "Còn muốn chạy hả, không dễ vậy đâu!"

Hại cho lộ trình trốn chạy của hắn hết vướng vào rắc rối này lại đụng tới trắc trở nọ, thế nhưng còn gặp phải trận giao chiến giữa hai giới nữa chứ!

Kế Mông cũng nhất định không chịu yếu thế, xoay người tặng lại cho hắn một quả chưởng.

"A?" Chỉ tiếc là linh khí ở Nhân gian quá loãng, hiệu quả của Thái Phùng Chưởng cũng giảm mạnh, cứ như một cơn gió mát phả vào mặt, Kế Mông lại bởi vì dùng sức quá mạnh mà bị bật ra, tông thẳng đầu vào tường, nhất thời toàn bộ tòa nhà đều thoáng lung lay.

Thẩm Đông cũng lười chả buồn chế giễu nó nữa, xem đi, Cổ thiên thần quả thực là không thích hợp với Nhân gian mà.

Cũng là Thái Phùng Chưởng, thậm chí còn là thứ Thẩm Đông chỉ mới học được nửa chừng, nhưng sát khí dày đặc trong nháy mắt lại lôi hết tất cả lũ yêu ma đang chui từ trong khe nứt ra thẳng bên ngoài, song chúng nó còn chưa kịp vui mừng, đã lập tức bị sát khí đâm xuyên, tan rã thành một đám khí đen.

Hiệu quả này ngay cả Thẩm Đông cũng phải há hốc mồm.

Bộ quả chưởng này còn có tên gọi khác là Quỷ Khóc Sói Tru hả?

Kế Mông vội vàng đánh tan đám khí đen này, ba mặt tường trong sảnh chờ sân bay đều đã rụng lả tả thành từng mảng, nhận thấy cả một cái sảnh to như vậy đang lung lay chuẩn bị sụp đổ, Thẩm Đông bất chợt bừng tỉnh, mặc kệ Kế Mông đang quơ quào đánh bậy đánh bạ xung quanh, hắn chạy qua hỏi Đỗ Hành:

"Tôi nói này, anh đánh hay không đánh gì cũng được, nhưng mà có đem quần áo cho tôi không đó?"

"..."

"Nếu như không có, vậy thì tôi sẽ không biến về dạng kiếm đâu!" Thẩm Đông nói chắc như đinh đóng cột, tỏ vẻ chuyện này khỏi có thương lượng gì hết.

Kiếm cũng có tôn nghiêm mà, cứ bắt người ta phơi hàng chạy rông hoài là sao?

Kế Mông hoang mang chọn đại một lối mà chạy bừa ra ngoài, Đỗ Hành cũng chả thèm liếc nó lấy một cái, y chỉ nói: "Kế Mông không đáng lo, nó đi đến đâu là mưa đến đó, mục tiêu khá rõ ràng, để bọn Triển Viễn đi bắt là được, chúng ta ở đây canh giữ khe nứt này quan trọng hơn..."

Thẩm Đông gật đầu, sau đó cảm thấy sai sai: "Ê, tôi đang nói với anh về chuyện quần áo mà!"

Đỗ Hành còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên bên ngoài lóe lên mấy luồng sáng mạnh, tất cả đều tập trung rọi về phía sảnh chờ sân bay này, chiếu sáng trưng toàn bộ mớ hỗn độn bên trong, không để sót một góc nhỏ nào, Thẩm Đông theo bản năng xoay đầu nhắm mắt, dùng mu bàn tay che trên trán.

Bọn họ cùng Thạch Lưu đều đã bại lộ dưới ánh đèn.

Đội cứu hộ bên ngoài có lẽ cũng khá chấn động, tiếp theo đó liền dùng loa phóng thanh hô to gọi nhỏ: "Các hành khách cùng nhân viên sân bay chưa kịp chạy ra xin chú ý, đề nghị tìm ngay một nơi bí mật ở gần đó để ẩn náu, xin lặp lại, đề nghị tìm ngay..."

Trên bầu trời bỗng nhiên xẹt qua một áng vàng rực rỡ.

Sau đó lại là hơn mười luồng sáng khác nhau từ bốn phương tám hướng bay tới, màn mưa mịt mù thoáng cái cũng như bị tách ra.

"Đây... đây là?"

Những người đứng trên bãi đậu máy bay khiếp sợ ngẩng đầu lên, liên tục lui về phía sau, có vài người từ nãy đến giờ vẫn luôn dựa vào thân máy bay, lúc này đây cũng há hốc mồm sờ sờ lại cái máy bay bên cạnh mình, sau đó lại ngẩng đầu dụi mắt, mới giật mình nhảy dựng lên: "Là người tu chân! Thật sự có người tu chân, là cái loại trong truyện Thục Sơn Kiếm Hiệp ấy!"

Trên không trung sân bay đã có một đám người lơ lửng bay tới, cách ăn mặc của bọn họ cũng không giống nhau, cổ trang có, áo ba lỗ cũng có. Kỳ quái nhất là có người còn đang cầm bàn chải đánh răng trong tay, phỏng chừng là chuyện xảy ra quá đột ngột, người đó liền giữ nguyên cái mồm đầy bọt mà bay tới. Người đi chân trần thì đâu đâu cũng thấy, có người quần áo còn chưa kịp mặc vào đàng hoàng, đã vội vơ lấy binh khí lao ra ngoài.

Cảnh tượng này cứ như bất thình lình xảy ra động đất, toàn bộ hàng xóm lầu trên lầu dưới đều dắt díu nhau ùa ra đường tị nạn hết vậy.

"Ấy khoan, quên thi pháp ẩn nấp..." Con yêu tu đưa ra lời đề nghị này ngược lại bị người bên cạnh đạp cho một đạp, thời khắc quan trọng như vầy, ai còn quan tâm đến mấy chuyện vô bổ đó kia chứ!

Còn có người đứng đó mắng mỏ: "Cái đám rùa U Minh giới này, lại âm mưu gì nữa đây!"

"Muốn đánh trận cũng phải báo trước một ngày chứ, mới vừa thi cấp bốn cấp sáu xong, còn chưa ngủ được một giấc yên ổn..."

Những người chạy đến nhanh nhất đều là thực lực cao cường, tiếp theo đó chính là các đại môn phái, chỉnh chỉnh tề tề xếp thành đoàn đội nhanh chóng bay tới.

Mà chúng tiên thì lại cao cấp hơn nhiều, trực tiếp hóa thành một luồng kim quang xuất hiện trên bầu trời sân bay, Thần Cơ Tử còn nghi hoặc cúi đầu nhìn nhìn mấy chiếc máy bay Boeing, sau đó quay qua hỏi Bạch Thuật Chân Nhân: "Cái đó để làm gì?"

"Chứa người." Bạch Thuật Chân Nhân giải thích qua loa, máy bay thì ông ta cũng thường xuyên nhìn thấy đó thôi, vào những lúc gấp gáp lên đường ấy.

"Thì ra là nhà ở, hình dạng trông thật kỳ quái..." Thần Cơ Tử cảm thán.

"Bày trận, Thiên Cang Cửu Chuyển Trận, phong tỏa bốn phương tám hướng!"

Dư Côn đầu đầy mồ hôi phóng tới đây, cất cao giọng hô.

May thay tại Tu Chân giới, toàn dân đều là nhà binh —— đám quỷ chuyển phát nhanh cũng vậy. Tốc độ bày trận đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp, tuyệt đối không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào, một khi trận pháp đã bày ra, người bên trong dù có đánh sống đánh chết cũng chả ảnh hưởng gì.

Chỉ thấy những bùa chú huyền ảo vô biên hết cái này đến cái khác được họa ra từ trong tay của những người tu chân, toàn bộ liên kết lại với nhau, hình thành một trận thiên la địa võng cực kỳ chặt chẽ, mỗi mắt trận đều có người trông giữ, trên dưới trái phải, nước chảy không lọt.

Đội cứu hộ trên bãi đậu máy bay chỉ biết đứng đó trợn tròn hai mắt, tay cầm loa phóng thanh, không biết nên nói cái gì.

"Vậy... chúng ta có còn phải cứu viện không?"

"Đồ ngu, cứu gì mà cứu, toàn bộ rút lui!" Người chỉ huy hiện trường tức giận nói.

Bây giờ dù có là Godzilla, dám bén mảng tới Trung Quốc thì tuyệt đối chỉ có một con đường chết.

Dư Côn, Bạch Thuật Chân Nhân cộng thêm cả Sa Sâm, Thao Thiết đã vọt vào trong sảnh chờ máy bay, căng thẳng nhìn khe nứt kia.

"Thông đạo hai giới sao lại có thể xuất hiện ở một nơi như thế này?" Bạch Thuật Chân Nhân không thể hiểu nổi.

Thẩm Đông xấu hổ xoay đầu sang chỗ khác.

Đợi đến khi bọn họ nghe Đỗ Hành giải thích xong xuôi về chuyện định vị bằng linh lực, tất cả đều thi nhau dùng ánh mắt quái dị mà nhìn Thẩm Đông.

"Vẫn không đúng, các ngươi tại sao lại đến sân bay?" Dư Côn vuốt cằm, không chút tốt lành gì mà hỏi.

"A, ông không cảm thấy là dời chiến trường ra nước ngoài thì tốt hơn sao?" Thẩm Đông trợn mắt nói dối.

"..."

Thẩm Đông vừa ngước đầu lên, chợt nhìn thấy từng đóa từng đóa sen vàng nở rộ.

Triển Viễn đại sư bất ngờ xuất hiện, vươn tay hóa ra một vòng Phật luân* thật lớn, trực tiếp đập cho Kế Mông – kẻ thừa cơ loạn lạc mà chuồn đi – lập tức văng trở về.

*Phật luân:

Triển Viễn miệng cười như gió xuân, tay chắp trước ngực: "A Di Đà Phật, vị thí chủ này. Sa mạc Tháp Khắc Lạp Mã Can (sa mạc Taklamakan) hiện đang rất cần ngươi!"