*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không nhận không nhận!"

Con yêu tu mở sòng đặt cược lắc đầu như trống bỏi, thái độ cực kỳ kiên quyết: "Mấy thứ như lò luyện đan không phải là ngoại tệ mạnh*, mọi người thiếu tiền thiếu pháp bảo thiếu vật liệu thậm chí là thiếu đồ đệ, nhưng có ai lại muốn lấy lò luyện đan đâu? Thứ của nợ đó bọn ta không biết dùng!"

*Ngoại tệ mạnh: có giá trị quy đổi nhiều hơn đồng tiền khác, phạm vi sử dụng rộng rãi, ít chịu ảnh hưởng của tỷ giá đồng tiền khác, vd: USD.

Con bạch hạc kia trăm triệu lần không thể tưởng tượng được mình lại nhận về một câu như vậy, nhất thời giương cánh đứng đực mặt ra đó.

Cả lũ yêu tu bên cạnh thế nhưng còn liên tục hùa theo, thậm chí ngay cả tâm trạng liếc nhìn số tiền đặt cược cũng không có:

"Cái thứ như lò luyện đan chỉ có thể đem bán cho Nhật Chiếu Tông thôi, mà chưa kể là còn bị ép giá thê thảm nữa kìa! Hơn nữa chúng ta cũng không có bao nhiêu hiểu biết về chất lượng lò luyện đan, cho nên không thể tính ra được giá trị thực tế, vậy thì biết đánh cược như thế nào? Không được không được, muốn cược thì đổi thứ khác có giá trị tương đương đi!"

Bạch hạc dùng cánh vỗ cái bẹp xuống đất, bật thốt: "Vậy còn pháp bảo do chính tay bần đạo chế tạo thì sao?"

Pháp bảo do đích thân thượng tiên Xiển giáo luyện ra đấy!

Điều kiện hấp dẫn như vậy, ngay cả Thẩm Đông cũng động lòng. Xiển giáo là cái khái niệm gì?

Vào thời thượng cổ, nếu trong tay áo không giấu hai ba kiện pháp bảo thì còn mặt mũi nào mà nói mình là thần tiên nữa!! Xiển giáo Tiệt giáo cho dù phải sống trong cái môi trường hung hãn đầy thử thách tranh đấu, cũng vẫn có thể hoành hành ngang ngược hống hách lộng hành, chính là nhờ vào số lượng pháp bảo khổng lồ có thể đánh gục cả những nhân sĩ trâu bò nhất.

Một kiện pháp bảo được đóng dấu "made in Xiển giáo", tuyệt đối sẽ trở thành huyền thoại trong tương lai.

Chẳng hạn như Phiên Thiên Ấn, Âm Dương Kính, Khổn Tiên Thừng...

Thế nhưng hiện thực luôn vô cùng tàn khốc, hơn nữa cái đám yêu quái tụm ba tụm bảy bài bạc cá cược này còn không biết lai lịch của bạch hạc.

"Các hạ xuất thân từ Bách Bảo Các à?" Phải hỏi bằng cấp trước cái đã, đại sư luyện khí cũng phân ra thân phận cao thấp mà.

Con bạch hạc kia cực kỳ không vui: "Đã nói ngay từ đầu rồi, ngô là Đông Hải Tán Tiên."

Đám yêu tu tuyệt nhiên cũng chả xem câu nói này ra gì, bởi vì cái từ Tán tiên có tới hai nghĩa, một là Độ Kiếp không thành, thân thể bị Lôi Kiếp đánh thành tro bụi, Nguyên Thần kịp thời trốn thoát rồi chạy đi đoạt xá hoặc là dùng đan dược trân quý để phục hồi cơ thể, đến tận cuối đời cũng chỉ có thể duy trì thực lực cao hơn Độ Kiếp kỳ một chút, không còn cơ hội thăng cấp. Mà nghĩa còn lại của từ Tán tiên lại được dùng một cách thiếu tôn trọng hoặc là nhạo báng, nhằm hình dung những người không môn không phái, không có lai lịch gì nổi trội, nhưng thực lực cũng có thể xem là tạm được.

Mọi người đương nhiên xếp con hạc này vào loại thứ hai.

—— chẳng phải vậy à, cũng chỉ có cái tên Độ Kiếp không thành vừa ngốc vừa khờ này mới có thể chạy đi đoạt xá một con hạc, đúng không?

Nhìn bầy yêu quái đồng loạt lắc đầu, bạch hạc có chút tức giận, chẳng qua so với cái ngài Thiên tôn xấu tính xấu nết nào đó, vị thượng tiên này xem như là tu dưỡng không tồi, ít nhất cũng không lập tức trở mặt, chỉ kiềm lại lửa giận mà nói:

"Sao nào, tiêu chuẩn của các ngươi cao quá hả, ngay cả pháp bảo cũng không nhận sao?"

"Thế này đi... kiện pháp bảo đó có giấy chứng nhận giám định của Bách Bảo Các không?" Con yêu tu kia bày ra bộ dạng đương nhiên, xòe tay nhún vai, "Pháp bảo không có giấy chứng nhận giám định thì không có giá trị, cũng chẳng bán được cho ai."

"..."

Thẩm Đông ngó sang con hạc đang dại ra kia, nhịn cười muốn thắt ruột.

Tu Chân giới thật sự là rất kỳ diệu, còn có cả giấy chứng nhận giám định nữa cơ đấy! Bộ tưởng là mình đang bán bạch ngọc phỉ thúy đó hả? Chẳng qua ý kiến này quả thật không tồi, có chuyên gia đánh giá giám định, các nhân sĩ ngoài nghề cũng chẳng sợ bị lừa. Mà đương nhiên, quan trọng nhất là Bách Bảo Các Thiên Diễn Tông cũng có thể kiếm chác được từ việc làm giám định, còn có thể thuận lý thành chương lũng đoạn luôn cả ngành sản xuất và giao dịch pháp bảo.

Trong đống tiền đặt cược, đứa bé đáng thương bị lấy ra thế chấp kia rốt cuộc cũng hoảng sợ khóc ré lên.

"Ngoan, đừng khóc nào! Nín nín, chỉ chút nữa thôi là sư phụ có thể thắng về cho con một sư đệ rồi!"

"Mơ mộng hão huyền! Nói cho ngươi biết, đồ đệ ngươi ta thắng chắc rồi! Đừng khóc đừng khóc, đi theo ta có gì không tốt đâu, cái loại như sư phụ con ấy hả, ta chỉ cần một quyền là có thể khiến hắn nằm bò ra đất luôn!"

"Nói khoác không biết ngượng, đồ nhi đừng nghe hắn!"

"Hừ hừ, không phục thì tới chiến!"

Trong nháy mắt, đám người tu chân cùng chúng yêu tu đứng bên ngoài hóng hớt liền la hét cổ vũ hai người này mau mau chứng tỏ thực lực, lao vào bem chết nhau đi. Bọn họ ồn ào không ngớt, cũng đã sớm quẳng cái con bạch hạc không rõ lai lịch, hành vi cổ quái kia sang một xó chơi với dế.

—— vì thế ngài thượng tiên nào đó muốn giận cũng giận không được, chỉ có thể ức chế kìm nén.

Thẩm Đông không chút dấu vết mà lỉnh ra phía sau, chạy qua hỏi Đỗ Hành: "Anh nói xem cái ông Đông Hải Tán Tiên kia... rốt cuộc là ai?"

"Không biết, ta cũng không phải sư phụ ta." Đỗ Hành ngay cả đoán cũng chẳng thèm đoán.

"Ặc! Cũng đúng..."

Thẩm Đông xoay đầu nhìn sang Thái Nhạc kiếm tiên trong trường thi, định hỏi lúc nào thì bọn họ thi xong, còn tính thảy luôn cái vấn đề chuyên môn này cho fan hâm mộ chuyên nghiệp xử lý, ai dè vừa mới ngó qua một cái liền ngu người luôn.

Thái Nhạc kiếm tiên đâu rồi?

Đưa mắt nhìn lại, ngoại trừ một số ít thí sinh còn giữ được bình tĩnh mà tiếp tục giải bài thi, những người còn lại đều đã đầu bù tóc rối mặt ủ mày chau, có người gặm ngón tay, có kẻ như lên cơn tâm thần mà tự lẩm bẩm mình ên. Thảm nhất vẫn là những thí sinh rõ ràng đã ôn tập hết các nội dung chính trong đề thi, thế nhưng vào thời khắc mấu chốt nhất lại không tài nào nhớ ra được một chữ. Bọn họ vò đầu bóp trán, hai mắt đờ đẫn dở sống dở chết gục luôn tại chỗ.

Có lẽ là vì người tu chân vẫn luôn tin rằng chỉ khi ngồi thiền thì mới có thể tĩnh tâm, vậy nên trong trường thi liền xuất hiện đủ loại tư thế ngồi, ngồi xếp bằng là tư thế cơ bản nhất, rồi nào là ngũ tâm hướng thiên*, nào là ngửa mặt giang rộng hai tay, rồi còn có tư thế trồng cây chuối hai tay khoanh trước ngực đỉnh đầu chống xuống đất, thậm chí có cả mấy kẻ đặt bài thi lên trên trán, cuồng vọng khiêu chiến tuyệt chiêu "Thiên nhân cảm ứng" trong truyền thuyết —— cái này mà là trường thi mọe gì, là bệnh viện tâm thần thì có!!

*Ngũ tâm hướng thiên:

Muốn tìm được người quen trong nguyên một đám trốn trại như này, độ khó hơi bị cao à nha.

Tầm mắt Thẩm Đông quét quanh hai vòng, cuối cùng vẫn là không biết làm cách nào, chỉ đành trở lại trên người môn chủ.

Lúc này hiệu ứng đối lập quả thực là mạnh mẽ đến không biên giới, cho dù đó có là phàm nhân ngồi trong phòng thi bình thường thì cũng sẽ nổi trội như hạc giữa bầy gà, huống chi đó còn là Trường Thừa môn chủ.

Khoan bào trường tụ vận trên người khẽ phất phơ theo những động tác tiêu sái thoát tục, giữa các kẽ tay như còn thấp thoáng ánh vàng.

Ngòi bút cũng không hoàn toàn tiếp xúc với mặt giấy, vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, mà tốc độ của Trường Thừa môn chủ lại quá nhanh, nét mực tạo thành chữ phía trước còn chưa kịp hạ xuống hoàn toàn, chữ phía sau đã được viết hơn non nửa trong không khí, thoáng nhìn cứ như kỳ quan ngòi bút tỏa khói.

Vả lại bởi vì pháp lực lắng đọng quá mức, khiến cho mỗi nét mực hạ xuống giấy cũng lấp lóe một vài tia sáng vàng nhạt, rực rỡ chói lòa, dường như có một luồng kiếm ý lưu chuyển bên trong, ẩn trong từng nét bút vạch lên trên mặt giấy, một thứ sức mạnh mãnh liệt nhường ấy, lại vẫn ngoan ngoãn ẩn mình vào trong mà không hề thoát phá ra ngoài, ngay cả trang giấy chứa đựng những chữ viết mạnh mẽ đó cũng chẳng mảy may động đậy, thậm chí đến một vết rách cũng không có.

—— mai này nếu như Đoạn Thiên Môn túng tiền, vậy thì cứ kêu Trường Thừa môn chủ đi bán chữ kiếm tiền là được! Vừa viết vừa sẵn tiện thu phí tham quan luôn, cái này gọi là sức hấp dẫn của nghệ thuật! Biết đâu chừng còn nuôi được toàn bộ Đoạn Thiên Môn ấy chớ!

Thẩm Đông còn đang miên man suy nghĩ, chợt trông thấy cổ tay Trường Thừa môn chủ thoáng hạ xuống, cuối cùng lại hơi nhấc lên cán bút, ngay sau đó liền ném luôn cả cây bút. Thế rồi môn chủ lại thong thả đứng dậy từ trên đất, nhìn chăm chú vào tờ giấy viết chi chít chữ đang trôi nổi giữa không trung, bộ dạng nhàn nhã, ung dung dạo quanh mấy bước.

Thẩm Đông cho rằng Trường Thừa sẽ nộp bài thi, nhưng hắn không ngờ tới một điều, rằng Trường Thừa lại cứ như vậy mà thích thú ngắm nhìn bài thi của mình, mãi cho đến tận lúc La Bàn bên kia dỡ bỏ tấm chắn vô hình, tất cả bài thi cũng đồng loạt biến mất cùng với thông đạo kết giới.

"A ——" có thí sinh không cam lòng cầm bút chạy theo bài thi.

Nhất thời nước mực tung tóe, người va đụng người, những kẻ động tác nhanh nhất đuổi theo được bài thi cũng chỉ kịp viết lên thêm một chữ.

Lần đầu tiên được chứng kiến cảnh tượng thảm thiết như thế này, khóe miệng Thẩm Đông không ngừng co rút.

Hiện giờ hắn đã rõ vì sao quần chúng Tu Chân giới mỗi lần nhắc đến cuộc khảo hạch cấp bốn là ai nấy đều như chết cha chết mẹ! Mấy người nhìn cái đám này đi, lúc đi vào thì còn mang hình người, mà lúc bước ra thì kẻ nào kẻ nấy đều là người ngợm đầy mực, tóc tai rối bù, quần áo tả tơi dòm y như ăn mày. Cho dù là ở tiền tuyến núi Bắc Mang cũng chưa chắc thấy được cái cảnh tượng kinh dị "toàn quân bị diệt" này đâu.

"Bạch Thuật Chân Nhân, bức tranh thứ nhất trong mục nhìn hình gọi tên ngươi điền cái gì?" Đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông từ trên đất đứng dậy, vô sự tự thông bắt đầu đi so đáp án.

"Không phải là xe đạp sao?"

"Nhìn không giống lắm!" Những người bên cạnh vừa nghe, lập tức mồm năm miệng mười chen vào nói leo.

"Đúng vậy, không có bốn bánh xe, lại có tay cầm nhìn khá giống với xe đạp... cho nên ta cũng viết là xe đạp." "Đúng rồi đúng rồi, lỡ đâu là xe đạp đời mới thì sao." "Phù, tất cả mọi người đều viết như vậy hết sao, vậy thì ta yên tâm rồi..."

Trường Thừa môn chủ thong thả lướt ngang qua cái đám thảm hại này, lạnh lùng bỏ lại một câu:

"Tiểu bối vô tri, đó rõ ràng là xe trượt (scooter)."

"..."

Thấy tất cả mọi người đều hóa đá tại chỗ, cá biệt còn có kẻ mặt mày vặn vẹo, Bạch Thuật Chân Nhân nhanh chóng cười khan một tiếng, nỗ lực chuyển đề tài: "Bài thi cấp bốn quả nhiên là rất khó, có mấy thứ trên hình ta thậm chí còn chưa từng thấy qua ở siêu thị Sơn Hải... Cũng như cái câu hỏi cuối cùng ấy, có ai biết chiếc xe có thật nhiều bánh kia là gì không?"

"Xe tải chăng!" Đại trưởng lão không mấy chắc chắn mà nói, "Lúc Khai Sơn phụ đạo cho ta có từng nói qua, có thật nhiều bánh xe lại còn rất dài thì chính là xe lửa, còn không dài thì là xe tải..."

"A! Quả nhiên không hổ là khí linh!" Mọi người nhao nhao nhìn sang cây búa nào đó với ánh mắt sùng bái, Khai Sơn đang đứng ở đằng xa cũng cực kỳ đắc ý cười to.

Ông anh búa nào đó kiêu ngạo thái quá, sau khi được tâng bốc thế nhưng còn liều mạng nháy mắt với Thẩm Đông, vẻ mặt như muốn nói nhìn anh mày mà xem, sống là phải thế chứ —— làm cho Trường Thừa môn chủ vốn đã không muốn nói chuyện, lúc này đây cũng nhịn không được mà bộc phát khí thế, khinh bỉ nhìn cả đám người:

"Ai nói có bánh xe thì nhất định phải là xe?"

"Hả?" Ngay cả Thẩm Đông cũng đần ra, vậy thì đó là cái của nợ gì.

Chẳng lẽ bài thi cấp bốn khó đến mức độ này luôn hay sao? Thẩm Đông chỉ hận không thể xông vào bên trong cướp lấy một tờ đề thi xem thử.

Trông thấy bộ dạng đau khổ suy tư của Thẩm Đông, Đỗ Hành liền biết tư duy của hắn lại lạc trôi đến cái xứ sở nào nữa rồi, với tư cách là một người đã thành công vượt qua kỳ khảo hạch cấp bốn, Đỗ Hành cũng có rất nhiều tâm đắc đối với cái đề thi vừa khó nhằn vừa quái đản này:

"Đừng nghĩ nữa, là giày patin."

"...Ặc?"

Một thứ phương tiện giao thông có rất nhiều bánh xe mà lại không phải xe —— quả nhiên trí tuệ của phàm nhân không đủ để khiêu chiến Tu Chân giới rồi.

"Sao anh biết?" Thẩm Đông vẫn chưa thể tin được.

Đỗ Hành mắt cũng không chớp mà nói: "Đề này cứ cách 3 – 5 năm là lại xuất hiện một lần, cũng chẳng có bao nhiêu người ở Tu Chân giới có thể trả lời được câu hỏi này." Trong tài liệu ôn tập, những vật phẩm thông thường của loài người chỉ được miêu tả bằng chữ viết, không có hình ảnh, thế nên có bị lơ là cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái. Khoảng thời gian này đòi hỏi người dự thi phải thường xuyên xem TV để tăng cường trải nghiệm, chỉ tiếc là dưới tình huống thông thường, trên TV cũng rất hiếm khi xuất hiện mấy thứ như giày patin.

Hơn nữa ——

"Cuộc khảo hạch cấp bốn chỉ công bố kết quả, không trả lại bài thi, cũng không cung cấp đáp án chính xác."

"Này còn không phải là muốn lấy mạng người ta sao!" Có thể thi đậu được mới lạ ấy.

"Kỳ thi khảo hạch của Tu Chân giới về phàm nhân, thật ra cũng không phải là để kiểm tra đánh giá thường thức... mà là năng lực lý giải. Nếu không hiểu được phàm nhân suy nghĩ những gì, cũng không lý giải được cuộc sống của phàm nhân, thậm chí cả tài liệu ôn tập cũng đọc không hiểu, vậy vẫn cứ nên mãi mãi thi rớt thì xem ra an toàn hơn nhiều..." Đỗ Hành kín đáo ám chỉ chỉ số IQ bình quân của Tu Chân giới quả thực rất khó đỡ.

"Ha ha ha!"

Một tràng cười ầm ĩ đầy vui sướng bất chợt vang lên, khiến cho cả đám người đang dại ra đều giật mình hoàn hồn, kinh ngạc quay đầu, thế nhưng phát hiện đó lại là con bạch hạc hình thể khổng lồ có thể đem đi làm tọa kỵ kia: "Quả không hổ là đồ đệ của ta mà..."

Đồ đệ gì? Mọi người sửng sốt.

Vì cớ gì mà ngay cả một con bạch hạc cũng có đồ đệ? Điều này khiến cho rất nhiều người chìm vào suy tư, chẳng lẽ bọn họ ăn ở quá tệ sao?

Trường Thừa môn chủ lúc đầu cũng chẳng mấy để ý đến cái con yêu tu "ngay cả biến hóa cũng không biết" này, nhưng hiện giờ sau khi nghe được tràng cười kia, ông ta lập tức chấn động, bất thình lình xoay người lại, có chút kinh nghi cũng có chút không thể tin nổi mà ngẩn người nhìn con bạch hạc nọ.

Bạch hạc cười hăng quá, quên bẵng luôn cái cơ thể này chẳng qua chỉ là một con tiên hạc, thế là một lúc sau liền sốc hông.

Dùng Nguyên Thần nhập thân, cho dù thực lực có mạnh mẽ hơn đi nữa cũng không có cách nào kháng cự lại bản năng của bạch hạc được, chẳng hạn như việc uống nước... hoặc là giống như bây giờ đây, sặc sụa đến mức liều mạng lấy cánh đập bồm bộp trên đất, cổ duỗi thẳng đuột, cực kỳ thảm hại.

Trường Thừa môn chủ nhất thời khựng lại.

Kinh ngạc vui mừng chuyển thành nghi hoặc cùng dò xét.

"... Thứ Phụ Thần Thuật chết tiệt gì thế này!" Cái cổ của bạch hạc lắc tới lắc lui, khó khăn lắm mới ngừng lại được, sau đó choáng váng dùng cánh ôm đầu.

Quần chúng Tu Chân giới còn đang nghĩ bụng, cái con bạch hạc này rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy, lại chợt thấy Trường Thừa môn chủ bất thình lình ra tay, trực tiếp xách lên hai cánh của con hạc kia banh rộng ra, lại cứ như vậy mà nhìn chằm chặp nó với vẻ nghi ngờ không thôi.

"Buông tay... Trường Thừa! Ngươi buông tay cho ta!!"

Đúng là giọng nói này, không cần nghi ngờ gì nữa!

Trường Thừa môn chủ hết sức khó hiểu: "Ừm... sư phụ, là ai nhét ngươi vào trong cái thứ này vậy?"

Đám người đang đứng bên ngoài hóng hớt đồng loạt ngoáy ngoáy lỗ tai, hình như vừa rồi mới nghe được chuyện gì kỳ quái lắm thì phải.

"Nhưng không sao, nếu Nguyên Thần bị trói buộc, một khi ký chủ chết là có thể tự động thoát ra!" Trường Thừa môn chủ quyết đoán dùng một tay siết chặt cổ bạch hạc, kiếm quang tụ giữa mi gian bắt đầu khởi động, Cửu Đức khí Trường Thừa kiếm lập tức nắm chặt trong tay.

Trường Thừa môn chủ mang theo vẻ mặt tự tin tuyệt đối không gì đáng ngại, đám người bên ngoài còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Đông chỉ kịp quay đầu không đành lòng nhìn thảm kịch sắp sửa xảy ra trước mắt mình. Nào ngờ đâu con bạch hạc kia lại đột ngột kêu thảm một tiếng, cổ liền mềm oặt rũ xuống, môn chủ khựng lại, kiếm quang chói lòa còn chưa chém xuống, kiếm phong chỉ mới quét sạch lớp lông trên cổ con hạc kia, biến nó thành một con hạc trụi lông cổ.

"..."

Bạch hạc vẫn không nhúc nhích, cổ gục xuống.

Đây là, giả chết?