*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện khốn khổ khốn nạn nhất trên thế gian mà không thứ gì có thể sánh được chính là bên cạnh nhà có một công trường xây dựng, ngày cũng như đêm đều bật đèn sáng trưng, đủ thứ tiếng nổ ầm ầm kỳ quái vang lên không dứt bên tai -- thật ra phía trên đều là mấy câu oán giận của Thạch Lưu, nó lặng lẽ không một tiếng động nhảy lên cái thang lầu đã sập xuống quá nửa, ngồi xổm trên bệ cửa sổ của tòa nhà đổ nát, thò đầu ngó sang bên kia công trường.

Dưới ánh trăng, toàn bộ cái đám công nhân xây dựng đang làm việc ầm ĩ đằng kia đều lộ rõ nguyên hình là yêu quái, quả thực dọa cho mấy con mèo hoang chó hoang ở gần đó khiếp sợ tới mức chạy tán loạn.

Nếu như nhà cửa được xây dựng xong xuôi, những kẻ dọn vào đây ở chính là đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn, đến lúc đó đừng nói là mèo hoang chó hoang, thậm chí cả ruồi bọ cũng chưa chắc dám bén mảng tới đây đâu nhỉ?

Thạch Lưu ưu thương ngồi trên cái bệ cửa sổ đổ nát, ngẩng đầu ngắm ánh trăng.

Cái bóng dữ tợn của nó phản chiếu trên vách tường hành lang, bóng đen còn lười biếng duỗi eo một cái, móng vuốt sắc bén lúc có lúc không vỗ vỗ xuống mặt đất chơi đùa, nó lại còn thỉnh thoảng nghiêng đầu, bày ra bộ dạng mất kiên nhẫn như muốn nói "Bản tôn đang làm cái quái gì thế này, mùi bánh trung thu thơm như vậy bộ không ngửi được hay sao".

Thẩm Đông bước thấp bước cao mò mẫm đi vào hành lang, trong tay còn cầm theo một bịch bánh trung thu kem lạnh*, vừa đi vừa nhìn quanh quất tìm kiếm Thạch Lưu.

*Bánh trung thu kem lạnh:

Dưới ánh đèn pha từ ngoài công trường rọi vào, những hố to hố nhỏ trong tòa nhà cùng các thứ đồ gia dụng bị vứt bỏ đều vặn vẹo thành những hình thù kỳ quái, bóng chồng bóng, lay lắt lập lòe, trông như những bóng ma nơi bãi phế tích. Thẩm Đông chợt thấy trong đó có một cái bóng đang uốn éo, giương ra móng vuốt to lớn dữ tợn, hung hãn chụp xuống bịch bánh trung thu.

Thẩm Đông lần theo cái bóng này tìm hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng túm cổ được Thạch Lưu đang ngồi hiu hắt trên bệ cửa sổ.

Tuy rằng bóng đen vẫn liều chết giữ chặt bịch bánh trung thu không chịu nhả ra, nhưng nhóc ly miêu lại cuộn mình thành một cục, chỉ để lộ nhúm lông trắng trên đỉnh đầu, bất động giả chết.

Thẩm Đông nhướng mày: "Bày đặt hờn dỗi tuyệt thực à?"

"Liu~"

"Đường đường là một con Thiên Cẩu, thế mà lại để cho hai con rắn bắt cóc!" Thẩm Đông chọt chọt lỗ tai Thạch Lưu.

Nhóc ly miêu cúi đầu, trông cực kỳ ủ rũ chán đời.

Chuyện này cũng đâu thể trách nó được, là tại hai con rắn kia quá lợi hại, quá xảo quyệt mà...

"Nói đến vậy rồi mà còn không hiểu ư? Nhận thấy tình huống bất thường, vậy mà còn không biết chạy cho lẹ! Mày nói thử xem, nếu như mày bị người ta bắt đi, bảo tao lấy năm mươi cân bánh trung thu tới chuộc mày, vậy tao có nên chuộc hay không đây?" Thẩm Đông tiếp tục chọt hai cái lỗ tai nhỏ nhỏ nhọn nhọn kia.

Thạch Lưu nâng móng vuốt lên che đầu.

"Còn nữa, lúc đó tại sao mày không tiện thể cào cho Đỗ Hành mấy dấu luôn hả?"

"..."

Bị trúng pháp thuật rồi thì làm gì còn kiểm soát được hành vi nữa?

"Nhớ kỹ là lần sau, nếu có chuyện tốt mới được phép chạy tới tìm tao, còn nếu xảy ra chuyện xấu, chẳng hạn như mày muốn cầu cứu hay gì đó... thì phải đi tìm Đỗ Hành nghe chưa!" Thẩm Đông cực kỳ để bụng cái chuyện mất mặt xảy ra ngày hôm nay, đặc biệt là khi cái con cá béo chết tiệt Dư Côn kia đến cuối cùng cũng không chịu buông tha chuyện này, cứ thà rằng bồi thường tổn thất tinh thần theo mức phí tai nạn lao động, chứ nhất quyết không chịu tăng lương -- đùa à, nhân viên là người của Tu Chân giới thì có tên nào chết được đâu, tiền lương cứ tăng dần đều như vậy, đến lúc nào mới có thể ngừng... Hơn nữa có Thẩm Đông làm tiền lệ, những công nhân khác nếu như cũng đòi tăng lương, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Thạch Lưu lặng lẽ co móng vuốt, nó ngậm bịch bánh trung thu vào mồm, bám theo sau Thẩm Đông đi đến trước cửa phòng, sau đó nhảy lên trên cánh cửa, cực kỳ cảnh giác mà ngồi luôn ở trển, chuẩn bị tốt công tác tùy thời chạy trốn.

Đỗ Hành thấy Thẩm Đông trở về, lập tức vươn tay lau nhẹ một cái trên khung cửa sổ thủy tinh, ánh sáng chói lòa cùng tiếng động huyên náo ồn ào bên công trường phía đối diện liền đột nhiên biến mất.

"Thật không thể hiểu nổi... Cả một đám yêu quái đi xây nhà, vậy mà buổi tối còn mở đèn pha cường độ mạnh đến như thế! Lúc tôi đi về suýt chút nữa là đường sá cũng nhìn không ra luôn!" Thẩm Đông vỗ vỗ bụi bặm trên người, bực bội nói.

"Loại đèn này, chính là để cho phàm nhân không nhìn ra được bí mật trên công trường."

"Vì phía dưới đèn quá tối? Hay là ánh sáng mạnh đến mức khiến người ta không mở nổi mắt? Đậu xanh rau má nó thiệt chớ..." Thẩm Đông vốn muốn hỏi nhà cửa khi nào thì xây xong, thế nhưng vừa nghĩ lại, hắn thà rằng trước cửa nhà có một công trường xây dựng, còn hơn phải làm hàng xóm với đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn.

Rầu quá trời, muốn chuyển nhà cũng chẳng có chỗ để đi.

Ban nãy vừa đi ra ngoài dạo quanh một chuyến, chẳng những đồ vật tăng giá, mà ngay cả phí thuê nhà trung gian cũng trực tiếp tăng vọt, nghe nói giá nhà ở các thị trấn nhỏ đều giảm mạnh, nhưng ở thành phố lớn muốn tìm một căn hộ cho thuê thích hợp cũng khó. Chủ nhà vừa mở miệng là đòi luôn ba tháng tiền thuê cùng tiền đặt cọc, Thẩm Đông sờ sờ mấy ngàn đồng vừa kiếm được trong túi áo, bất đắc dĩ rời đi.

Được rồi, chỉ có thể mua mấy cái bánh trung thu loại đắt nhất tặng cho Thạch Lưu, nhằm chứng minh rằng hôm nay mình thật sự phát tài.

Đỗ Hành thấy Thẩm Đông hai tay trống trơn trở về (bánh trung thu đang bị Thạch Lưu gặm), sau đó chui vào nhà bếp làm rình rang một hồi, lát sau liền bưng một tô mì ăn liền đi ra, điều này khiến y không khỏi nghi hoặc.

Y nhớ rằng Thẩm Đông hình như rất thích ăn cái thứ gọi là BBQ gì đó.

Thêm cả mì thịt bò...

Tu Chân giới cái gì cũng có, chỉ là không có chuyên gia ẩm thực -- được rồi, chỉ có Thao Thiết mới miễn cưỡng được tính vào thôi.

Những con yêu tu khác chỉ cần tùy tiện gặm chút trái cây dược thảo thịt rừng là xong, nhà hàng Bóng Đêm đã có thể được xem là nhà hàng số một Tu Chân giới rồi, bởi vì ngồi trong nhà ăn, thực khách có thể tùy ý gọi món thịt nướng với đủ các mức độ chín khác nhau, bao gồm cả thịt tươi chỉ mới tẩm ướp gia vị mà hoàn toàn chưa qua chế biến. Về phần quán lẩu ngoài mặt tiền khách sạn Phong Trần... bầy yêu quái tỏ vẻ chúng nó không có cách nào giải thích được.

Vị cay chính là cảm giác đau, quần chúng Tu Chân giới đều sở hữu năm giác quan cực kỳ nhạy bén, sẽ không ăn no ở không đến mức tự dưng đi hành hạ mình. Cho nên cũng không trải nghiệm được cái cảm giác tốt đẹp "đau cũng là sung sướng" rồi "cuối cùng lại mê luôn món lẩu".

Đồ ăn vặt ở siêu thị Sơn Hải đa phần đều là dành cho những yêu quái có tiền, cộng thêm đám ma quỷ vẫn còn nhớ nhung khoảng thời gian làm người. Trong đó cũng có bán mì ăn liền, chẳng qua lượng tiêu thụ quả thật là ảm đạm thê lương vô cùng.

"Em không mua đồ ăn bên ngoài về à?"

Thẩm Đông vừa nghe thấy câu hỏi của Đỗ Hành là lập tức nóng máu: "Anh nghĩ tôi sẽ mua cái gì? Mua về để bị anh cướp luôn hả?"

"Ta cho rằng em đang lo lắng chuyện này, cho nên mới ra ngoài một mình..." ăn mảnh!

Thẩm Đông nghe vậy liền dùng cái nĩa hằn học cắm mạnh lên nắp giấy đậy trên tô mì: "Trong nhà chỉ có chút tiền đó thôi, anh còn muốn tiêu xài phung phí à?"

Dù sao hiện giờ cũng chẳng đói chết được, ăn mì ăn liền đã là rất xa xỉ rồi đó biết không.

"Căn phòng này là do tôi muốn trang hoàng sao? Nếu không phải tại anh, chúng ta cần gì sửa lại nó?" Nói đến chuyện này, Thẩm Đông ban đầu còn cảm thấy xấu hổ vô cùng, thế nhưng ngay sau đó liền hết sức thản nhiên, người chịu thiệt là hắn, không cần biết đó có phải Đỗ Hành hay không, dựa vào đâu mà muốn hắn chột dạ chứ?

Tiền mua chín bộ tài liệu ôn thi cấp bốn cho Đoạn Thiên Môn, tính vào phần ai đây? Đó là sư môn của Đỗ Hành cứ có phải của Thẩm Đông hắn đâu.

Ăn được hai cái lẩu, một cái trong đó còn bị môn chủ chén gần hết kia kìa, mà Thẩm Đông thì có mua được bao nhiêu thứ đâu? Bia quần áo mì ăn liền... Ngẫm lại hắn liền không cam tâm, Thái Phùng Chưởng trị giá 200 vạn quả thực rất đắt, nhưng nếu không có cái kỹ năng này, bao gồm cả Dư Côn và Triển Viễn, mọi người có thể toàn mạng chạy về Nhân gian sao?

"Thẻ hội viên của anh thật sự thiếu nợ hả?" Thẩm Đông đưa mắt lườm y một cái.

"Thật." Vẻ mặt Đỗ Hành vẫn không thay đổi.

Thiếu một đồng cũng gọi là thiếu, ừm, không tính là dối trá với Đạo.

Thẩm Đông tức tối càu nhàu một tiếng, mà nhắc mới nhớ, hắn làm ở siêu thị Sơn Hải lâu như vậy, thế nhưng ngay cả một tháng tiền lương hoàn chỉnh cũng chưa từng được lãnh, quá là lừa đảo rồi!

"Khoan đã, chiếc xe kia của anh đâu?"

Thẩm Đông bỗng nhiên nhảy dựng lên, mừng rỡ nói: "Dù có đem đi bán phế liệu cũng đáng giá không ít tiền đâu!"

"Đừng nghĩ tới nữa, ngày thứ ba chúng ta phi thăng lên Thiên giới, nó đã bị bán đi sung vào công quỹ của siêu thị Sơn Hải rồi." Câu nói của Đỗ Hành không khác gì tạt một chậu nước lạnh lên đầu Thẩm Đông.

"Đây... đây là chiếm đoạt tài sản cá nhân!"

"Rất không may, dựa theo quy định của Tu Chân giới và hợp đồng với siêu thị Sơn Hải, nếu có nhân viên phi thăng, vậy thì những thứ tài vật người đó để lại sẽ thuộc về quyền sở hữu của siêu thị!" Đỗ Hành bát phong bất động, mắt cũng không nâng mà nói.

"Nhưng mà! Dư Côn cũng phi thăng!!" Thẩm Đông nóng nảy nhấn mạnh rằng điều lệ này rất không hợp lý.

"Siêu thị vốn chính là của lão."

"Đây là cái điều khoản bá đạo gì vậy!" Thẩm Đông trố mắt.

-- bởi vậy mới nói, cậu cứ thử nghĩ lại xem, từ xưa đến nay, có ai phi thăng thành tiên xong lại chạy về Nhân gian không?

Thẩm Đông đực mặt ra nhìn tô mì ăn liền hồi lâu, bất chợt nghĩ đến một chuyện vô cùng đáng sợ!

Căn hộ này lúc đầu vốn là đi thuê! Nhưng mãi cho đến khi bọn họ rời đi, căn hộ vẫn chưa được mua lại từ chủ cho thuê trước, nói cách khác là bọn họ hoàn toàn không có đầy đủ chứng minh bất động sản ở Nhân gian! Cho dù Đỗ Hành có trang hoàng lại căn hộ, cũng có thể mặc định căn hộ này là của Đỗ Hành!! Nhưng dựa theo cái điều khoản bá đạo sau khi phi thăng thì tài vật đều bị sung vào công quỹ, lẽ nào?

"Căn hộ này hiện giờ cũng thuộc sở hữu của siêu thị Sơn Hải luôn sao?"

"Ngược lại không phải." Đỗ Hành ấn Thẩm Đông ngồi trở lại trên ghế, ra hiệu bảo hắn cứ bình tĩnh đừng nóng nảy, "Em yên tâm, hiện giờ căn hộ này tuy rằng không đứng dưới danh nghĩa của ta và em, nhưng chúng ta ở đây tuyệt đối không thành vấn đề."

Vấn đề lớn lắm đó được không?

Ở trong một căn nhà không phải là của mình, ai mà yên tâm cho được?

Thẩm Đông đập bàn giận dữ hỏi: "Chẳng lẽ ban ngành quốc gia cũng tự động sung công nhà cửa? Sau đó phân cho những người tu chân đã thi đậu cấp sáu nhưng vẫn chưa có nơi ở? Không phải chỉ là một tờ giấy phép bất động sản thôi sao! Để tôi đi chém nát nó, tóm lại căn hộ này là của tôi, khỏi có thương lượng gì hết!"

Sát khí hừng hực.

"Liu~" Nhóc ly miêu ngậm theo bánh trung thu, lủi thẳng xuống dưới ghế sofa mà trốn.

Đỗ Hành im lặng một lúc lâu, rất có thể là phát hiện ra bộ dạng nóng nảy của Thẩm Đông rất thú vị, thế nên cứ rề rà không nhanh không chậm mà nói: "Em sẽ không chém nó đâu."

"Là ai? Chẳng lẽ là Thao Thiết? Hay là Trịnh Xương Hầu?!" Tu Chân giới cũng đã đặt cho hắn cái tên là Thập Phương Câu Diệt, vậy thì kẻ nào dám chiếm nhà hắn, cứ mang giác ngộ sẽ bị chém chết đi!

Thẩm Đông mới nãy còn chê bai ghét bỏ căn hộ này, thế nhưng bây giờ hắn thà rằng làm ổ luôn ở trong đây chứ không muốn bị đuổi ra ngoài, để rồi về sau phải chen chúc chung một nhà với đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn -- làm hàng xóm dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc cùng ở dưới một mái hiên.

"Là một người, ta và em đều có quen biết..."

"Quen biết thì sao?" Thẩm Đông tức giận nói, "Chúng ta đã nghèo đến nỗi chỉ còn lại mỗi căn nhà này! Bất kể là ai cũng đừng hòng thương lượng! Mà anh dẹp cái kiểu thần thần bí bí đó coi, mau nói cho tôi biết tên kia là ai!!"

Đỗ Hành còn đang hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Việc chúng ta phi thăng là chuyện vô cùng đột ngột, không có Tiên Phù Lưu Chúc..."

"Khoan khoan, Tiên... Lưu Chúc là cái gì?"

"Cũng không khác di chúc của phàm nhân là bao, là do người tu chân Độ Kiếp kỳ để lại."

"..."

Thẩm Đông dở khóc dở cười, chẳng lẽ nhà cửa bị lấy mất, cũng là tại hắn không chịu viết di chúc sao?

Trước đây hắn vẫn cho rằng mình là một con người, còn nghèo đến rớt mồng tơi, nào có chuyện mới 23 tuổi liền lo lập di chúc! Sau này... Đệt! Nào có chuyện một thanh kiếm đi lập di chúc? Mấy người từng nghe nói qua chưa?

"...Không có di chúc, cho nên dựa theo tập quán của Tu Chân giới, căn hộ liền tự động được phân cho... ừm, nó!" Ánh mắt Đỗ Hành rơi xuống nhóc ly miêu đang rúc cả người dưới sofa mà run rẩy, chỉ chừa lại một cái đuôi ngo ngoe bên ngoài.

"Gì?"

Thẩm Đông còn chưa phản ứng lại kịp, chỉ ngây ngốc nhìn theo tầm mắt y mà ngó sang Thạch Lưu.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt kia mang theo sát khí, nhóc ly miêu nhanh chóng rụt sâu hơn vào bên trong, ngay cả đuôi cũng cụp vào.

"Anh... anh nói là, hiện giờ chủ căn hộ này chính là Thạch Lưu?" Thẩm Đông mờ mịt xoay đầu qua, hắn đang nằm mơ đúng không!

Đỗ Hành bình tĩnh gật đầu: "Không sai, tuy rằng nó chỉ là một tiểu Thiên Cẩu vị thành niên, đừng nói là biến hóa thành người, ngay cả biến hình một nửa cũng làm không xong, thế nhưng Thạch Lưu lại sở hữu thẻ hội viên siêu thị Sơn Hải."

Tại Tu Chân giới, cái thẻ hội viên kia chẳng khác nào giấy căn cước kiêm hộ tịch.

Chủ nhân chết... Không không, là chủ nhân và kiếm của chủ nhân đều phi thăng, sủng vật kế thừa động phủ thì có gì không đúng đâu?

Từ xưa đến nay, rất nhiều động phủ của tiên nhân không phải đều là tọa kỵ rồi sủng vật, hoặc là mấy đồng tử giữ cửa hay thần thú hộ sơn cư ngụ hay sao?

Thẩm Đông lại đờ ra một lúc lâu, sau đó bất ngờ nằm bò ra đất, tha nhóc ly miêu đang rúc dưới sofa ra ngoài, kéo hai cái móng vuốt đang ôm đầu của Thạch Lưu xuống, nghiêm túc chỉ vào cái bánh trung thu kem lạnh mà nói:

"Nè, tiền thuê nhà tháng này tao trả rồi đó nha!"

"..."

Tối hôm đó, nhóc ly miêu đang ngủ trên ghế sofa trong phòng khách chợt nhúc nhích hai cái lỗ tai, lặng im không một tiếng động mà ngồi dậy, thận trọng lắng tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng ngủ.

"...Không được nhúc nhích, anh có tin tôi biến trở lại không hả?"

"Lần trước đã nói với em, em tốt nhất là... đừng nghĩ ngợi gì cả."

"...Ưm! Khốn nạn, đừng nghĩ ngợi gì cả chính là chỉ cần nhớ mình là phàm nhân thôi đúng không, vậy thì làm sao mà biến trở lại..." Thẩm Đông buồn bực, trừ phi người kia không muốn chiếm lợi từ mình, chứ nếu đấu với Đỗ Hành, hắn làm gì có phần thắng.

"Không được! Tôi cũng không tin!"

Trong phòng phát ra mấy tiếng rầm rầm vang dội, có lẽ là ngăn tủ rơi xuống.

Đỗ Hành bắt được tay của Thẩm Đông, cúi đầu thấp giọng nói: "Thẻ còn thiếu nợ."

Thế nhưng trên sàn nhà đã xuất hiện một cái hố to tướng, bây giờ muốn sửa cũng sửa không kịp nữa.

"..." Thẩm Đông hết dám đập phá, nhưng người vẫn còn đang giãy dụa.

"Tôi nhớ là mình nặng tới hơn 740 cân... Chuyện đó không có khả năng, anh chỉ cần dùng một tay liền có thể áp chế tôi tới mức không cựa quậy nổi là sao hả!" Lần này không uống rượu, đầu óc Thẩm Đông cũng vô cùng tỉnh táo, vì thế càng thêm không cam lòng.

Nói nghe nè Thẩm Đông, cậu là đang nghi ngờ Ngự Kiếm Thuật của kiếm tu đó hả? Đây là chuyện không được thông minh lắm đâu nha hông!

Nhóc ly miêu bị kình phong từ trong phòng ngủ thổi ra hất cho lăn xuống ghế sofa, nó lồm cồm bò dậy ngậm bánh trung thu xuyên cửa chạy ra ngoài, bi thương ngồi chồm hổm trước hành lang mà nhìn ánh trăng:

-- đây thật sự là nhà của nó sao?