Hướng tây bắc có gì?

Tám trăm dặm núi Côn Lôn.

Dựa theo truyền thuyết Tu Chân giới, ngọn núi này từng có một nửa là ở trên trời. Nơi cao nhất của ngọn núi tiếp giáp với tầng trời thứ ba, cho dù là vào thời thượng cổ, một nửa khác của ngọn núi ở Nhân gian cũng là do thiên thần Lục Ngô quản lý, này còn chưa thể hiện được tầm quan trọng của nó sao? "Thị thực duy đế chi hạ đô" —— nơi này chính là đô thành chốn hạ giới.

Vào thời xa xưa, chỉ cần đi men theo ngọn Côn Lôn sừng sững cao ngút ngàn kia, là có thể tự do qua lại giữa Nhân gian và Thiên giới.

Nhưng việc đó không phải là không có phiền phức, cái kẻ chiếm đóng nửa phần trên của núi Côn Lôn, quả thực không dễ nói chuyện chút nào.

"Đòi thu phí qua đường à?" Thẩm Đông theo phản xạ có điều kiện mà hỏi ngay.

Bộ cái này là truyền thống cần được giữ gìn và tiếp nối đó hả, chuyện này Đoạn Thiên Môn cũng đã làm ở tầng mười bốn rồi chứ đâu.

"Nếu chỉ là thu phí qua đường thì tốt rồi..." Triển Viễn đại sư bày ra vẻ mặt quái dị.

Khoang thuyền to như vậy chỉ còn lại mỗi Thẩm Đông và Triển Viễn, đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đã xách cổ Dư Côn lên tầng trên của con thuyền lầu để bàn tính gì đó, cho dù Dư Côn vẫn cương quyết bày ra tư thế hiên ngang ta là thịt là cá người là dao là thớt, nhưng chúng kiếm tiên cũng sẽ không buông tha cho lão ta.

Thẩm Đông cảm thấy việc này vòng vo quanh co thật phức tạp, hắn vừa gặm táo vừa tức giận nói: "Đại sư, nói chuyện rõ ràng một chút cũng không chết ai đâu! Tôi không phải Đỗ Hành, đầu óc không có linh động quẹo tới quẹo lui được như anh ta đâu!"

Triển Viễn vội ho một tiếng, nói thật, hôm nay ông ta quả thực đã bị Đỗ Hành cùng Dư Côn làm cho khiếp đảm.

Tất cả nhận thức ban đầu đều đã bị phá vỡ, có cảm giác như thế giới quan cũng sắp sửa sụp đổ mất rồi! Thì ra cái kẻ cà lơ phất phơ như Dư Côn lại có thể tính toán chi li đến như vậy, thì ra loại người như Đỗ Hành, một chút dấu vết cũng không thể để cho y túm được, nếu không thì chỉ có nước tiêu đời! Dư Côn chính là vết xe đổ điển hình.

Đây cũng không phải là chuyện kích thích nhất!

Đáng sợ nhất chính là, vào lúc cuối cùng kia, Đỗ Hành đã chỉ tay về phía tây bắc!

Triển Viễn không phải đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đầu óc sinh trưởng trên thân kiếm, chỉ cần trông thấy cái điệu bộ ễnh bụng thà chết không khai kia của Dư Côn, ông ta thoáng cái liền hiểu rõ. Trên trời dưới đất, thứ có thể khiến cho Côn Bằng khiếp vía đến như vậy... đáp án thiệt sinh động biết bao!

Đương nhiên Triển Viễn thà rằng mình đoán sai.

Nếu như ví von cái đám Đoạn Thiên Môn này như một cục phiền toái to đùng... Vậy thì cái người chiếm đóng nửa phần trên của ngọn Côn Lôn kia, quả thực có thể sánh với vũ khí hạt nhân (đại sư kiêu ngạo ưỡn ngực tỏ vẻ, bài sát hạch về phàm nhân của ông được max cấp rồi đó nha), còn là loại vũ khí cấp cao nhất nữa kìa!

Hít sâu vào, thở nhẹ ra! Tỉnh táo lại! Mặc niệm bể khổ vô biên, sâu một thước cạn một thước đều như nhau cả! Thế nhưng đại sư vẫn không có cách nào bình tĩnh lại được, này thì Phật tâm kiên định này thì mười thế đại viên mãn, sao thoáng chốc lại trở thành "như mộng diệc như huyễn, ưng tác như thị quán"* thế này!

*Một câu trong kinh Kim Cang, nghĩa là: như mộng lại như huyễn, hãy xem như giấc chiêm bao mơ màng.

Thẩm Đông hôm nay sau khi được vây xem Dư Côn biến hóa sắc mặt thành cái bảng pha màu, lúc này đây lại được vây xem Triển Viễn phất phơ trong gió. Hại hắn cũng không nhịn được mà căng thẳng hẳn lên, hít thở thật sâu chuẩn bị nghe câu tiếp theo.

"Nghe nói vào thời thượng cổ, nếu có người tu luyện thành tiên, nam thì đi bái Đông Vương Công, nữ thì đi gặp Tây Vương Mẫu..."

"Phân chia tỉ mỉ quá nhỉ!" Thật ra Thẩm Đông định hỏi nếu không có giới tính thì phải làm sao.

Triển Viễn không biết trong đầu Thẩm Đông đang nghĩ đến cái thứ quái quỷ gì, ông ta vẫn còn đang rối rắm: "Này cũng chưa thể xem là xong việc, sau khi đi lên Thiên Đình, nguyên thân là yêu vật dị thú, phải đi bái kiến Bích Du Cung, mà nếu là người đắc đạo thành tiên, lại là Ngọc Hư Cung..."

Thẩm Đông chớp chớp mắt.

Sao càng nghe càng thấy giống cơ cấu phân loại thẻ hội viên của siêu thị Sơn Hải vậy? Hoàn toàn không phải người, và đã từng là người...

"Ngọc Hư Cung, ở Thượng giới còn được xưng là Côn Lôn Ngọc Hư Cung."

"Ý ông là, bọn họ chẳng những thu phí qua đường, mà còn thu luôn phí bảo hộ?" Thẩm Đông thiếu điều nghẹn luôn miếng táo trong cổ họng, sặc sụa nửa ngày mới vỗ ngực thở không ra hơi, mở miệng nói: "Hay là cái kiểu tính theo đầu người, người mới tới nhất định phải nộp phí báo danh?"

"..."

Thẩm Đông nói chắc như đinh đóng cột: "Vậy cái chỗ trên Côn Lôn kia... cùng cái Bích Du Cung gì đó, dám chắc là có xích mích ẩu đả gì với nhau rồi! Hồi đó cái bọn bất lương trong trường học ở thị trấn chúng tôi cũng vậy, một đám thì đi thu phí bảo hộ ở Trung Học số bốn, một đám thì ở Trung Học số ba... Đều ngang ngược như nhau, thủ lĩnh của bọn nó cũng không phải là muốn gây sự để khiến cho cảnh sát chú ý. Nhưng mà cái đám học sinh trẻ trâu đó lại bị mấy bộ phim xã hội đen ngày xưa tẩy não quá nặng, cả ngày chỉ biết đánh đấm. Giành chỗ ở tiệm net thì cãi lộn um sùm, theo đuổi nữ sinh cũng gây sự đánh nhau, cuối cùng có một ngày, một thằng ở phe nào đó bị đánh đến trọng thương, chuyện bé xé ra to, thế nhưng khiến cho hơn một trăm đứa kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, hại người qua đường vô tội như tôi đây cũng bị liên lụy!"

Đây chính là những gì được ghi chép vào hồ sơ trong một lần Thẩm Đông bị túm vô cục cảnh sát.

Nếu không phải nhờ vào mấy cái biên bản chết giẫm này, Thẩm Đông cảm thấy bản thân mình cũng sẽ không bị quy chụp là "phẩm hạnh bất lương" khiến người ta nghi ngờ, hắn còn đang cảm thán làm người sao mà gian nan, lại chợt phát hiện bộ dạng như muốn hộc máu của Triển Viễn.

"Đại sư, ông sao vậy?"

Đại sư, ông không thể ngã xuống lúc này được, Tu Chân giới có thể không có Dư Côn không có siêu thị Sơn Hải, thế nhưng nhất định không thể không có ông đâu đại sư!

Triển Viễn suýt nữa nghẹn thành nội thương, ông ta buồn bực thì thào:

"Cách hình dung của ngươi..."

"Không chính xác?"

"Không phải..."

"Ngọc Hư Cung và Bích Du Cung không đánh nhau?"

"Cũng không phải..." Thật ra là ngươi đã nói trúng chân tướng rồi đó.

Triển Viễn quả thực rất muốn hộc máu, ngẫm nghĩ lại, thôi quên đi, ông ta là người của Phật tông, cũng không dính dáng quá nhiều tới đám người Đạo gia bên kia, cho nên vẫn có thể giữ bình tĩnh được phần nào. Ông ta chỉ có thể bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, trịnh trọng nói: "Đó là trận chiến phong thần!"

"Trận chiến ——" Lần này Thẩm Đông thật sự bị hóc miếng táo đến thiếu điều nghẹn chết.

Không có cách nào hít thở, hắn chỉ đành chuyển sang nội tức tuần hoàn, kiếm khí tức thì không khống chế được mà xao động, phóng ra đâm xuyên cả ghế dựa. Thẩm Đông kinh hãi, nhanh chóng kiềm chế lại, nếu như con thuyền lầu này bị hắn chọc thủng cho chìm xuống, đền tiền chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn chính là hắn sẽ rơi xuống sông đó!!

Khoan đã, đây không phải là trọng điểm!

Trận chiến phong thần nói tới ai, chính là Xiển giáo và Tiệt giáo! Lúc ấy phải nói là đánh đến mức trời đất mịt mù, vốn dĩ là cuộc đại chiến liều mạng giữa nhà Chu cùng nhà Ân Thương, thế mà lúc đi đánh giặc, quân đội cũng chỉ có thể dàn hàng ở một nơi nào đó, bày ra tư thế sẵn sàng, sau đó đờ đẫn nhìn lên trời coi đám thần tiên bem nhau đến chết. Đừng nói là người qua đường, ngay cả là yêu quái thần tiên qua đường cũng bị cuốn vào không ít, chính là lắc lư đi vào bao nhiêu, liền vùi thây bỏ mạng bấy nhiêu!

Mà cái lão Thái Nhạc kiếm tiên fan cuồng Xiển giáo kia, cả ngày chỉ biết nhắc hoài nhắc mãi về sự tích vinh quang của ngài thượng tiên nào đó thuộc Xiển giáo, tuy rằng các thượng tiên Xiển giáo rải rác khắp chốn thiên nam địa bắc, nhưng thật ra địa chỉ nhà chính xác của Xiển giáo lại là Ngọc Hư Cung trên núi Côn Lôn?

Thẩm Đông nghẹn ứ cổ họng, chẳng thể nói năng gì được.

Hắn chợt nghĩ tới một chuyện vô cùng kinh khủng, chẳng lẽ mấy vị được gọi là sư phụ sư thúc đã lừa gạt Trường Thừa môn chủ... thật ra chính là cái đám người trên núi Côn Lôn kia? Ồ, phỏng chừng Thái Nhạc kiếm tiên sẽ vui đến ngất luôn đây.

Thẩm Đông vừa nghĩ xong, liền bất ngờ nghe được tiếng sàn nhà răng rắc vang trên đỉnh đầu.

Thái Nhạc kiếm tiên mang theo một đống gỗ vụn từ trên trời giáng xuống, cắm đầu ngã xuyên qua sàn nhà, rơi thẳng vào khoang đáy bên dưới.

"..."

"Ờm thì... sư đệ quá kích động thôi mà." Tần Phong kiếm tiên chui ra từ cái lỗ thủng to tướng kia mà đuổi theo, lúc đi ngang qua tầng của bọn họ còn xấu hổ giải thích.

Thẩm Đông lặng lẽ vươn tay, hùng hổ đấm mạnh vào ngực mình, cuối cùng cũng nhổ ra được miếng táo khiến mình sặc đến chết đi sống lại:

"Không lộn chứ?"

Điểm chu sa giữa mày Triển Viễn như cũng trở nên xám xịt không chút ánh sáng: "Bần tăng cũng hy vọng như vậy."

Thế nhưng sự thật luôn luôn tàn khốc vô cùng.

Từ núi Côn Lôn, đi khoảng 370 dặm về phía tây chính là núi Nhạc Du, lại đi tiếp 400 dặm về phía tây bằng đường thủy, sẽ gặp được một bãi cát bồi quy mô cực lớn, phía sau nó chính là Doanh Mẫu Sơn.

"Cái tên này nghe quen quen!" Thẩm Đông mấy năm nay đã gặm biết bao nhiêu cuốn sổ tay du lịch Trung Quốc, nhưng lại không thuộc hết, dẫn đến chuyện các loại núi non sông ngòi tuy nằm ở trong đầu, nhưng hắn chỉ nhớ mang máng, không thể lập tức nghĩ ra được.

"Doanh Mẫu Sơn, do thần Trường Thừa cai quản, là Cửu Đức của trời..."

"Cái đệt, lằng nhằng nửa ngày rốt cuộc lại là hàng xóm hả?" Thẩm Đông cảm thấy cái khoảng cách một ngàn dặm này, đối với thần tiên mà nói thì quả thực không phải là vấn đề lớn.

Năm đó Trường Thừa đánh với Ứng Long một trận, Trường Thừa rơi xuống Hồ Luân Hồi mà chết, sau đó còn xảy ra chuyện gì nữa, cái này quả thật chỉ có Xiển giáo mới biết được. Hai đoạn ký ức của Trường Thừa môn chủ chồng chéo lên nhau, phỏng chừng ngay cả ông ta cũng không biết rõ được tiền căn hậu quả.

"Nhưng tầng trời thứ ba không phải cũng sụp đổ cùng với Thiên giới rồi sao?"

Vậy nửa ngọn Côn Lôn kia có còn tồn tại không?

"Vấn đề nằm ở chỗ này!" Triển Viễn than thở, "Ngay cả Tu Chân giới cũng biết, sau trận chiến phong thần, Tiệt giáo bị diệt, Xiển giáo tổn thất thảm trọng, toàn bộ đều bế sơn không bước ra ngoài, còn tuyên bố rằng sẽ không tiếp tục can thiệp vào chuyện ở Tam giới nữa. Sau đó liền thật sự dời nửa ngọn Côn Lôn kia ra khỏi Thiên giới, dùng trận pháp khóa lại ở Nhân gian, cho nên..."

Dư Côn trồng Kiến Mộc không phải là không có đạo lý.

Có thang trời, muốn trốn Xiển giáo thì có thể chạy lên Thiên Đình, Thiên giới sụp đổ cũng có thể chạy về Nhân gian.

"Tôi không tin!"

Thẩm Đông kiên định lắc đầu. Chỉ một Đoạn Thiên Môn thôi mà đã có thể khiến cho cả Tu Chân giới cùng đường tuyệt lộ, vậy nếu Xiển giáo cùng nửa ngọn Côn Lôn còn lại thực sự trú đóng ở Nhân gian, vậy quả đất này còn có thể tiếp tục tồn tại sao?

"Ngươi không cảm thấy điểm kinh khủng nhất trong chuyện này... chính là sau trận chiến phong thần, bọn họ vẫn luôn ở tại Nhân gian sao?" Dư Côn từ khoang thuyền phía trên leo xuống, thịt mỡ trên người cũng run run theo.

Thẩm Đông không nói không rằng mà nhìn lão.

Nói cách khác, con cá này đã lo lắng hãi hùng suốt năm nghìn năm sao?

Giám đốc Dư à, ông sống quả là không dễ dàng gì mà! Vậy mà ông còn chưa mắc chứng trầm cảm, cũng không bị hù ra bệnh tim, còn có thể béo khỏe béo đẹp thành như vầy nữa, thân thể thật sự là rất khỏe mạnh —— quá khứ hào hùng dữ dội của Xiển giáo, Thẩm Đông quả thực biết rất nhiều, cũng phải thôi, Thái Nhạc kiếm tiên không biết đã lải nhải biết bao nhiêu lần kia mà.

Chẳng hạn như chuyện đồ đệ luyện tập bắn tên, bất cẩn ngộ sát sơn môn đồng tử nhà người ta, lúc tới cửa bồi tội thế nhưng còn đánh chết luôn một đệ tử khác của người ta, khổ chủ tìm tới cửa, kẻ làm sư phụ liền động thủ, thật sự đốt con người ta thành nguyên hình luôn. Dựa theo logic của phàm nhân, cái bà Thạch Cơ nương nương kia là yêu quái, còn là loại yêu quái ăn thịt người, dù có đánh chết cũng có thể xưng là vì dân trừ hại... Nhưng vấn đề là, vào thời thượng cổ, mấy thứ ăn thịt người như vầy phải nói là hằng hà sa số, mà có thấy kẻ nào xung phong làm việc nghĩa, đặc biệt chạy tới trừ hại đâu. Xiển giáo diệt Thạch Cơ nương nương, tuyệt đối chỉ là thuận tay...

*Bạn đồ đệ bên trên chính là Na Tra, đã dùng Chấn Thiên Cung nặng nghìn cân bắn chết đệ tử của Thạch Cơ Nương Nương, chi tiết có thể xem thêm tại

Ừ, sau đó còn tiếp tục thuận tay tặng cho Trụ vương một cây kiếm gỗ đào, rầm rộ huyên náo đến mức Cữu Vĩ Hồ nhà người ta phụng mệnh đến họa loạn nhà Ân Thương cũng thiếu điều ngắc ngoải không dậy nổi luôn. Rồi lại thuận tay nhặt đi một đứa bé ở sau hoa viên nhà Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ về làm đồ đệ, thuận tay vứt pháp bảo tứ lung tung, thuận tay... quậy ra cái thanh danh đáng sợ lưu truyền từ thượng cổ cho tới ngày hôm nay.

"Dư Côn, Xiển giáo rốt cuộc đã làm gì ông vậy?"

Thẩm Đông cảm thấy một người nếu không phải từng chịu sự hãm hại sâu sắc, qua từng ấy thời gian, hẳn sẽ không tiếp tục tồn tại bóng ma tâm lý như thế này!

Dư Côn chỉ trưng ra vẻ mặt đưa đám, không hó hé gì.

"Tần Phong, ngươi ở lại chăm sóc môn chủ đang hôn mê, còn cả sư đệ ngươi nữa!" Linh Hoán kiếm tiên khinh bỉ hừ một tiếng, cái tên Thái Nhạc này, thiệt là mất thể diện quá sức tưởng tượng!

Tần Phong kiếm tiên lần này cực kỳ cam tâm tình nguyện, ông ta cảm thấy ngồi bất động ở trong này chờ đợi mới là an toàn nhất.

"Chúng ta đi!"

Thẩm Đông còn chưa kịp phản ứng, đã bị Đỗ Hành kéo theo rời khỏi thuyền lầu.

"Tại sao tôi cũng phải đi?" Việc này tuyệt đối xin miễn cho kẻ bất tài, dính vô là tiêu đời liền!

Kiếm cũng muốn sống yên ổn mà, không muốn rớ vào mấy cái hoạt động kích thích này đâu!

"Yên tâm, không phải đến núi Côn Lôn!" Căn bản cũng không vào được... Đại trận khóa núi ở Côn Lôn tiên cảnh cũng không phải cái loại hàng dởm như của Thừa Thiên Phái Nhật Chiếu Tông, chỉ cần dùng Thập Phương Câu Diệt bổ một nhát là có thể phá vỡ.

"Vậy mấy người định làm thế nào?"

Nửa tiếng sau, chúng kiếm thông qua tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu mà chuẩn xác chạy tới Lư Sơn.

Dư Côn quen cửa quen nẻo lần mò tìm đường vào trong một cái sơn cốc, ngay vào lúc Thẩm Đông nghi ngờ nơi này không giống mấy chỗ cao nhân lánh đời hay ở —— nhìn như làng nghỉ dưỡng kết hợp với khu du lịch nông thôn —— liền bất chợt trông thấy một con bạch hạc thần tuấn hết sức nổi bật trong hồ nước phía xa xa.

Dường như không phải yêu tu, nhưng tuyệt đối cũng không phải sinh vật bình thường.

"Chính là nó, phàm nhân không thể nhìn thấy nó..."

Bạch hạc bị âm thanh lạ làm cho kinh động, nhưng nó vẫn cứ thảnh thơi rỉa cánh, chỉ liếc nhìn sang bọn họ một cái, sau đó lại khinh thường xoay đầu qua chỗ khác.

"Thấy không, chính là cái con hạc không biết biến hóa kia đấy, vậy mà còn dám lên mặt với chúng ta!" Dư Côn gần như nghiến răng nghiến lợi mà thầm thì, "Cái đám Xiển giáo kia, cũng toàn là cái đức hạnh này!"

"Ặc!"

Thẩm Đông có linh tính chẳng lành, bọn họ không định làm gì cái con hạc này chứ?

"Đây là thứ duy nhất có nguồn gốc từ Côn Lôn tiên cảnh, chính là Hoàng Long Chân Nhân... là tọa kỵ của ông ta! Nó luôn có thói quen nghỉ ngơi ở nơi này." Câu nói của Dư Côn bất chợt ngắt quãng, thiếu điều hù chết Thẩm Đông, hắn nghĩ bụng, Hoàng Long Chân Nhân nói sao đi nữa thì cũng phải là rồng chứ, sao có thể là hạc được?

Linh Hoán kiếm tiên mở rộng tay áo, vì môn chủ, dù có hạ thủ với một con hạc thì đã là gì!

Cổ tay khẽ lật, lập tức lấy ra một chén nước đỏ rực.

"Đó... đó là cái gì?"

Thẩm Đông vừa dứt lời, liền trông thấy đám kiếm tiên đã bọc đánh ở phía xa, lấp kín đường lui, Linh Hoán kiếm tiên vươn tay túm chặt cổ bạch hạc, dứt khoát đổ thẳng cả chén nước đỏ kia vào trong cổ họng của con hạc đáng thương nọ.

Bạch hạc phát ra tiếng thét khàn khàn chói tai, lông chim bay tán loạn.

"Là loại nước lẩu cô đặc cực cay của quán lẩu ở mặt tiền khách sạn Phong Trần!" Đỗ Hành mắt cũng không chớp mà thuyết minh.

Bạch hạc giãy dụa, xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên, cất tiếng kêu thê lương, cấp tốc bỏ trốn.

"Được rồi, cứ chờ thôi!" Chuyện tiếp theo sẽ khá là phiền toái đây!" Linh Hoán kiếm tiên lau mồ hôi.

"Bây giờ tôi có thể hỏi mấy người đang định làm gì được chưa?" Thẩm Đông bất lực lên tiếng, hắn quyết tâm dù có chết cũng phải hiểu được vì sao mình chết.

Dư Côn ôm đầu, cứ như muốn đào ra một cái hố rồi giấu nhẹm mình ở dưới luôn.

"Thật ra, muốn gặp người của Xiển giáo cũng rất đơn giản... Trước hết cứ ức hiếp tọa kỵ của họ, sau đó người ta tự nhiên sẽ tìm tới cửa!" Đỗ Hành không động thủ, mà chỉ đứng im quan sát mảnh rừng cây sơn cốc này, cứ như đang xem xét địa hình, mà những kiếm tiên khác cũng đo đo vẽ vẽ gì đó trên đất.

"Vậy hiện giờ mấy người... lại đang làm gì đó?"

"Có lẽ Hoàng Long Chân Nhân, không biết môn chủ." Có trời mới biết Trường Thừa là do ai dạy dỗ, Xiển giáo làm việc còn không đáng tin hơn cả Đoạn Thiên Môn nữa kìa.

"Cho nên?"

"Không sao cả, chỉ cần gài bẫy một người, tất cả sư huynh sư đệ của hắn đều sẽ xuất hiện!"

"..."

Thẩm Đông rốt cuộc cũng hiểu được tâm trạng của Dư Côn rồi, giờ hắn không tham gia có được không? Hắn phải về nhà có được không?