Ứng Long Cổ Tiên.

Vào thời điểm Cơ Thủy Thiên Cung còn cai quản mười tám tầng trời, là thủ hạ đắc lực của Công Tôn Hiên Viên, danh tiếng của Ứng Long đã đủ để khiến cho chúng tiên vừa nghe liền biến sắc, chứ đừng nói chi đến lúc sau khi trời sập, Ứng Long Cổ Tiên mang theo đám Hoang thú thực lực cực mạnh, cùng với những Cổ Tiên khác cố thủ tầng mười sáu, bày ra Bắc Đẩu Tinh La Trận, trì hoãn thời gian trời sập thêm ba tháng, cũng chính là một trăm năm ở Nhân gian.

Hơn nữa hành vi trắng trợn giết chóc những thần tiên thực lực kém cỏi, sau đó dùng Nguyên Thần để duy trì tầng mười sáu của hắn đều được mỗi tầng trời noi theo, dẫn đến chuyện Tiên giới lâm vào tình trạng hỗn loạn, vô số thần tiên kéo nhau trốn chạy, cũng có rất nhiều tiểu tiên vô tội chết thảm.

Ứng Long, cái danh xưng này, hiện giờ rất nhiều thần tiên mỗi lần nghe thấy đều sẽ không tự chủ được mà run rẩy khiếp sợ.

Thân dài mấy trăm trượng, vảy đen bóng loáng, trên lưng là đôi cánh dài rộng, hiện giờ con rồng này đang không ngừng uốn lượn chao liệng trên không trung, một khi vừa xuất hiện, khí thế ngút trời liền đập thẳng vào mặt, thậm chí có tiểu tiên không kịp tránh né, lập tức rơi vào Luyện Hồn Thủy, ngay cả một đám Phật tu đông đúc cũng cảm thấy e ngại mà lui về phía sau.

"Cũng coi như mạng lớn, có thể từ tầng mười sáu chạy thẳng một mạch xuống tận đây." Giọng điệu của Trường Thừa môn chủ có chút bất thiện.

Đỗ Hành bị lệ khí hung sát trên người Ứng Long kích thích đến mức khẽ nhíu mày, không tự chủ được mà bước lên phía trước một bước, thế nhưng lập tức phản ứng lại kịp, y thấp giọng hỏi: "Đã từng chạm trán?"

"Đối thủ cũ của môn chủ." Vị kiếm tiên bên cạnh mang theo vẻ mặt ngưng trọng, "Ứng Long là thủ hạ mạnh nhất dưới trướng Công Tôn Hiên Viên, người này có thực lực cỡ Đại La Kim Tiên, với trình độ này thì đã có thể lên được tầng thứ hai mươi hai, mà hắn cũng là người đầu tiên phát hiện ra tình huống bất ổn trên trời... Từ tầng mười tám trở xuống, ngoại trừ Công Tôn Hiên Viên, không ai có thể đặt chân lên được tầng thứ mười chín. Dù cho các tầng bên trên có gặp chuyện không may thì cũng chẳng ai hay biết được gì."

Ứng Long ngang ngược kiêu ngạo, Đoạn Thiên Môn ương ngạnh, đụng mặt nhau mà không xảy ra chuyện mới là lạ.

Linh Hoán kiếm tiên có chút không được tự nhiên mà cúi đầu, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Ứng Long, nghiến răng nghiến lợi:

"Cái tên khốn đó, trong trận chiến lần trước thiếu chút nữa là đánh gãy luôn sống lưng của ta..."

Thực lực của Linh Hoán, sau khi chứng kiến cuộc chiến của ông ta với Hình Thiên ở Bạch Ngọc Kinh, Đỗ Hành đương nhiên hiểu rõ, thế nên vẻ mặt y nhất thời ngưng trọng.

"Đương nhiên, cái đám vảy chết tiệt khó chém đến như thế, ta còn thấy xót cho Khinh Hồng nữa là..." Linh Hoán kiếm tiên vô cùng tức tối mà lý sự, "Một kẻ có thể địch lại mười người, chính là cái thể loại khó chơi nhất!"

Giữa không trung, Ứng Long hơi cuộn mình, ánh mắt đảo qua, thứ uy áp nặng nề trên người nó lập tức đè ép một đám Phật tu đến mức lún xuống vài thước, cá biệt còn có người sa chân vào Luyện Hồn Thủy, cuối cùng cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, nhập vào luân hồi.

"Trường Thừa, ngươi đang làm gì?"

Thanh âm kinh khủng như sấm rền, chấn động đến mức dòng nước cuồn cuộn bên dưới cũng theo đó mà không ngừng nhấp nhô bất định.

Cũng là một kẻ mỗi khi mở miệng thì giọng nói đều như hòa cùng tiếng sấm, thế nhưng chất giọng của Kế Mông lại là tiếng sấm liên thanh ở phía chân trời, tuy rằng vang dội, nhưng cũng chỉ đủ để khiến cho người ta giật mình, còn giọng nói của Ứng Long lại như tiếng sấm đì đùng, hiệu quả có thể sánh với ba đạo Thiên Lôi đầu tiên của Cửu Trọng Thiên Kiếp.

"Ngươi kiếm lối thoát của ngươi, ta tìm đường sống của ta." Trường Thừa môn chủ đứng chắp hai tay ra sau lưng, vạt áo tung bay, trên dung mạo tuấn tú như tranh vẽ là biểu cảm nghiêm nghị lạnh lẽo, "Nhìn bộ dạng ngươi thế kia, có lẽ chặng đường trốn chạy cũng không mấy dễ dàng nhỉ. Sao nào? Thực lực cường đại, thế nhưng cuối cùng cũng không chống lại được Thiên Đạo, ngươi có thể tự xưng là thần lực hơn người, gặp chiến không lùi, thế nhưng bản lĩnh trốn chạy lại quá kém cỏi, suýt chút nữa là bỏ mạng tại tầng mười sáu đúng không!"

"Hừ! Ha ha ha!" Ứng Long ngửa đầu cười to.

Thanh âm chấn động ngàn dặm, ngay cả Đỗ Hành cũng cảm thấy khí huyết sôi trào, Nguyên Thần bất ổn.

Thế nhưng thanh kiếm trong tay y thì ngược lại, kiếm quang thanh sắc cực thịnh, đối với sát khí ngập trời cùng với uy áp cuồn cuộn vô hạn như lấp đầy cả thiên địa thế này, nó lại cảm thấy thoải mái cực kỳ, thậm chí còn có một dòng khí lưu màu xám nhạt chậm rãi dung nhập vào thân kiếm.

Một lúc lâu sau, tiếng cười của Ứng Long mới dần dần ngừng lại, trong giọng nói tràn đầy sát ý:

"Ngươi cho rằng ngươi có thể đi được sao?"

Trường Thừa môn chủ vẫn không hề biến sắc: "A? Tại sao lại không thể?"

Ứng Long chợt quay đầu, nói với chúng tiên còn đang nơm nớp lo sợ:

"Một đám ngu xuẩn, chẳng lẽ các ngươi cứ đứng đó đợi bọn kiếm tiên này phá vỡ thông đạo xuống hạ giới sao? Cho dù quả thật có lối thoát thì cũng phải nằm ẩn sâu trong Hồ Luân Hồi, các ngươi cho rằng con đường này ai ai cũng có thể đi qua được à? Các ngươi vừa không phải Phật tu, cũng chẳng phải người tu chân phi thăng, cho dù nhảy xuống thì cũng chỉ có một con đường chết! Nguyên Thần vỡ nát, vĩnh viễn sa vào luân hồi!"

Chúng tiên thoáng chốc liền xôn xao.

"Phật tu là trọng tu, mà những tên khốn tới từ Nhân gian này lại có thể yên ổn phá giới chạy thoát, còn các ngươi chẳng lẽ cứ đứng ngây ngốc tại chỗ như vậy, trơ mắt nhìn bọn chúng rời đi sao?"

"Ứng Long... đại nhân, điều, điều đó không có khả năng!" Một con Hoang thú với hình dáng quái dị cất cao giọng hỏi, "Lúc trước cũng có thần tiên làm trái luật trời mà hạ phàm, chỉ nghe nói là thực lực của người nọ ngày càng thêm mạnh, càng không có cách nào vượt qua... không có lý nào mà người tu chân có thể đi, còn chúng ta lại không được."

"Ngu xuẩn, ngươi thì biết cái gì!"

Ứng Long vừa nhấc móng vuốt, con Hoang thú vóc dáng đồ sộ này đã bị đánh văng ra xa mấy ngàn mét.

"Thông đạo của Hồ Luân Hồi thông xuống Nhân gian còn có thêm Lôi Kiếp, đánh thẳng vào Nguyên Thần, trừ phi là người tu chân đã từng trải qua Thiên Kiếp mà lên được tới đây, còn lại không có bất cứ kẻ nào có thể vừa ổn định được Nguyên Thần, lại vừa giữ cho nó không tách rời khỏi thân thể, Phật tu cũng biết vứt bỏ thân thể chỉ hộ Nguyên Thần, mà các ngươi, chỉ có thể tan thành mảnh nhỏ, đời đời kiếp kiếp chìm vào luân hồi!!" Ứng Long không chút để ý mà buông rũ cái đuôi, mạnh mẽ hất văng một luồng Luyện Hồn Thủy, giọng nói càng thêm kinh khủng sắc bén, "Bầu trời đã sụp đổ hơn phân nữa, ngoại trừ Hồ Luân Hồi, trên Tiên giới này không còn bất cứ khe hở không gian nào nữa, chỉ có mỗi Hồ Luân Hồi!"

Chúng tiên nghi hoặc không thôi mà đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn các Phật tu kia cũng mang theo địch ý.

Gần như là trong nháy mắt, những người tu chân đứng lẫn trong đám người cũng lập tức bị cô lập, chúng tiên vây quanh bọn họ, ánh mắt phức tạp, vẻ mặt âm trầm bất định.

"Phiền phức rồi..." Thần Cơ Tử thì thào.

Lần này ông ta bấm đốt ngón tay, vừa không hộc máu, nhưng cũng không thu hoạch được gì, một lúc lâu sau liền khẽ thở dài, dùng thần thức truyền tin:

"Rút hết toàn bộ binh khí pháp bảo ra, hôm nay e rằng..."

"Không chết không ngừng." Tông sư khai phái của Nhật Chiếu Tông nhìn quanh bốn phía.

Các đại môn phái gần như là lập tức hành động, những người bối phận càng cao thực lực càng mạnh phi thăng càng lâu thì chậm rãi tiến ra phía ngoài, để cho đám hậu bối trẻ tuổi nhất lùi vào chính giữa.

Bên kia, Trường Thừa môn chủ lạnh lùng nhìn Ứng Long:

"Ngươi định thế nào đây?"

Đúng vậy, đó cũng chính là câu mà vô số thần tiên cùng Phật tu đứng ở đây muốn hỏi.

Nếu chỉ có một con đường là Hồ Luân Hồi, vậy Ứng Long Cổ Tiên ngươi có thể làm thế nào? Ngăn cản không cho những người từ Nhân gian phi thăng lên cùng với các Phật tu chạy thoát? Dự định rằng dù có chết cũng phải kéo theo vài kẻ làm đệm lưng?

Dù sao bọn họ cũng chưa hoàn toàn mất hết hy vọng, thay vì tham gia vào cuộc tranh chấp vô nghĩa này, còn không bằng nhanh chóng nghĩ ra biện pháp khác!

Ứng Long nhìn xuống Hồ Luân Hồi, sau đó liền nâng lên móng vuốt, nắm vào khoảng không, không gian lập tức theo đó mà rung chuyển, với thực lực của Đại La Kim Tiên, một lần rung chuyển chính là cả tầng trời thứ ba này, đương nhiên không phải chuyện đùa:

"Đã có các ngươi ở đây, ta hà tất gì phải hao tâm tổn trí."

Vừa dứt lời liền quay sang nghiêm giọng quát tháo bầy Hoang thú: "Kiếm tiên, phải trải qua Cửu Trọng Thiên Kiếp Tử Tiêu Thần Lôi thì mới có thể phi thăng! Đoạt được thứ Nguyên Thần này, muốn ngăn chặn Lôi Kiếp để xuyên qua thế giới khác sẽ chẳng còn là chuyện khó khăn gì! Không muốn chết thì lập tức động thủ!"

Bầy Hoang thú lập tức đồng loạt nhìn về phía bọn họ, sát khí bị bào mòn qua bao nhiêu năm tháng sống trên Tiên giới lại một lần nữa hiện lên nơi đáy mắt.

"Grừ ——" Vô số tiếng gào rú khủng khiếp không ngừng cất lên.

"Các ngươi có thể thử xem!" Linh Hoán kiếm tiên không có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười tươi rói, tay chạm vào mi tâm, Khinh Hồng kiếm trong suốt như băng lập tức nắm trong tay, thân kiếm khẽ ngân vang, dễ dàng hóa giải tiếng rống thảm thiết của bầy Hoang thú.

Ngoại trừ Trường Thừa môn chủ, toàn bộ các kiếm tiên khác đều đã cầm kiếm trong tay.

Đám Cổ Tiên cùng Hoang thú bấy lâu nay vốn đã có chút kiêng kỵ sợ hãi bọn họ, giờ đây tất cả đều lộ ra vẻ mặt do dự.

"Ngu xuẩn! Bọn chúng chỉ có mười người!" Ứng Long tức giận mắng chửi, thật ra cũng chẳng thể trách nó không coi những thần tiên này ra gì, bởi vì vào lúc Ứng Long bày trận ở đảo Doanh Châu, ngoại trừ một số thân tín, còn có những thần tiên Hoang thú khác theo nó trốn chạy từ tầng mười sáu xuống tới đây. Đừng nói là giúp đỡ, ngay cả đứng chờ bọn họ còn không chịu làm, vừa quay đầu liền chạy thẳng một mạch xuống tầng thứ bảy.

Đối với đám người này, Ứng Long cực kỳ khinh thường, cũng sẽ không màng tới tính mạng của bọn họ.

"Lấy vạn đấu mười mà còn không thắng được, đã ngu xuẩn đến như vậy thì cứ chờ bị chôn vùi cùng với Tiên giới này đi!" Ứng Long gầm thét, sau đó đột ngột xoay đầu, lớp vảy trên thân phát ra thanh âm keng leng như tiếng binh khí va chạm vào nhau.

"Ha ha, chỉ là kiếm khí mà cũng muốn làm khó dễ được ta sao? Trường Thừa, năm nghìn năm trước ta đã có thể giết ngươi một lần, hiện giờ cũng có thể diệt ngươi lần nữa! Lần này ngay cả Thiên giới cũng sắp sửa biến mất, để ta xem thử ngươi làm thế nào có thể tiếp tục tránh thoát luân hồi, lịch kiếp thành tiên!"

Vừa dứt lời liền điên cuồng gầm lên một tiếng, đuôi rồng mạnh mẽ quét qua.

Trường Thừa môn chủ không hề cử động cũng chẳng nói năng gì, chỉ là trên mi tâm chợt xuất hiện một vệt sáng nhạt trông như một dòng phù chú.

Bất thình lình, một luồng khí thanh thuần dồi dào cứ như muốn đánh tan thiên địa mà không ngừng lan tràn, dệt thành một tấm lưới lớn vô hình vô sắc, tất cả mọi người đột nhiên khựng lại, ngay cả mắt cũng không thể chớp, chỉ có thể đứng cứng ngắc tại chỗ.

Chỉ có duy nhất một mình Ứng Long là không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn như cũ mà hung tàn vỗ xuống đôi vuốt rồng to lớn của mình.

Vô số hoa văn đen nhánh bao phủ trên đầu ngón tay nó, dưới một kích này, sức mạnh cuồn cuộn kinh người như muốn cường ngạnh xé toạc không gian.

Sự cố trời sập khiến cho Tiên giới không tìm ra được con đường ổn định nào liên thông với Nhân gian, cho dù có phá vỡ không gian, sức mạnh hủy diệt cũng sẽ theo đó mà tuôn trào ra, một khi đã tiếp xúc với nó, thân thể sẽ không chịu đựng được mà lập tức bị hủy diệt. Một trảo này của Ứng Long, tức khắc khiến cho hơn trăm tên tiểu tiên bị bóp nát, máu tươi kim sắc phun đầy trời, thân thể lác đác rơi xuống từ trên không trung.

"Chút tài mọn! Vậy mà ngươi cũng dám ba hoa sao, hôm nay, Hồ Luân Hồi này chính là nơi táng thân của ngươi!"

Cánh tay phải của Trường Thừa môn chủ vừa đảo nhẹ, lập tức liền có một luồng lưu quang xuyên thẳng lên bầu trời, đánh tan một trảo mang theo áp lực ngàn quân của Ứng Long.

"Thiên Ngự Cửu Đức, phá!"

Sau một tiếng thét dài, thân hình khổng lồ bao phủ cả một phạm vi hơn trăm trượng của Ứng Long bất ngờ lui về sau, cùng kiếm quang quay cuồng lao vút lên không trung, xé toạc tầng mây. Tiếng va chạm kinh người không ngừng vang lên, toàn bộ tầng thứ ba đều rơi vào tình cảnh hỗn loạn đen tối, lực trùng kích với uy thế cực thịnh liên tục đánh sâu vào Nguyên Thần cứ như thủy triều cuồng nộ, sóng cao nghìn trùng, ngay cả khi đã đứng ở khoảng cách rất xa, thỉnh thoảng vẫn có một vài thần tiên thi nhau hộc máu rơi xuống.

Các thần tiên lúc đầu bị cưỡng ép chăn ngặn lập tức nhân cơ hội mà hốt hoảng chạy trốn.

"Vảy kìa!"

Đỗ Hành bất chợt nghiêng đầu, tránh đi một vật thể màu đen đang vun vút lao tới.

Nửa miếng vảy của Ứng Long tuy đã vỡ vụn thế nhưng vẫn sắc bén vô cùng, một mạch xuyên thẳng qua thân thể của hai vị Phật tu xui xẻo.

"Môn chủ..." Một góc y bào trắng như tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, bên trên thấm đẫm vết máu kim sắc.

Đỗ Hành ngửa đầu, chăm chú nhìn lên không trung.

Ngay cả bản thân y cũng không có cách nào ổn định tinh thần trong biển kiếm khí cuồn cuộn như thế này, nếu tập trung xem xét cẩn thận, dường như không chỉ có một luồng khí, mà tựa như tất cả lực lượng thiên địa đều được điều động, Trường Thừa Kiếm, Ngự Cửu Đức khí, không gì là không phá được.

Cả tầng trời thứ ba đều rung chuyển bất định, trong nhất thời, bầu trời như đột ngột vươn cao, lại bỗng nhiên hạ thấp, một phần không trung thậm chí còn vặn vẹo biến dạng.

"Đây là thực lực Đại La Kim Tiên..." Thần Cơ Tử há mồm trợn mắt.

Những Cổ Tiên cùng Hoang thú khác hãy còn khiếp sợ không thôi, kiếm tiên quả nhiên là vô cùng đáng sợ. Ngay cả Trường Thừa môn chủ tuy tu vi chưa đủ, thế nhưng vẫn có thể chiến đấu với Ứng Long mà không rơi vào thế hạ phong. Xem ra dù có đối chiến một ngày một đêm, có lẽ cũng chẳng phân được thắng bại, đến tận lúc này đây, chỉ sợ rằng trời còn chưa sập mà tầng thứ ba đã bị cuộc đại chiến kinh khủng này phá hủy hơn phân nửa trước rồi.

Hình Thiên đứng chôn chân tại chỗ, ngây ngốc vuốt ve cây búa lớn của mình:

"Điều, điều này không có khả năng, cái con bò sát chết tiệt kia từ lúc nào lại trở nên lợi hại đến như vậy?"

Đó là chuyện đương nhiên, Hình Thiên ngươi bị giam tại U Minh giới, thực lực dù có mạnh hơn nữa cũng sẽ dần dần xói mòn, Ứng Long lại ở trên Thiên giới không ngừng cướp đoạt, Tiên đan diệu dược gì mà chẳng lấy được tới tay, hơn nữa còn được tôi luyện bằng nguồn linh khí vô cùng vô tận, qua hơn năm ngàn năm, thực lực hai người há có thể không chênh lệch hay sao!

Lúc này trong đám người bỗng nhiên có kẻ bất ngờ tập kích một người tu chân đơn độc không có môn phái.

"Ầm!" Cổ Tiên ra tay, hơn nữa còn là đánh lén, người tu chân kia ngay cả gào cũng chưa kịp gào, Nguyên Thần đã bị lôi ra.

Cổ Tiên này lập tức vươn tay chộp lấy, ha ha cười to, chuẩn bị luyện hóa.

Ai ngờ được những kẻ bên cạnh lại kịp thời phản ứng, người tu chân đơn độc không phải là dễ tìm, thế nên lại có một đám người trực tiếp tập kích Cổ Tiên kia hòng chiếm đoạt lấy Nguyên Thần trong tay hắn.

"Động thủ!" Thần Cơ Tử không đợi đến lúc chúng tiên đang rình rập xung quanh bọn họ kịp rút pháp bảo ra, đã giành trước một bước mà quát to.

Nhất thời trên không trung là từng luồng máu tanh kim sắc không ngừng trút xuống, những tiếng kêu gào thảm thiết liên tục vang lên.

Rất nhanh sau đó, toàn bộ những người tu chân không có môn phái đều bỏ mạng, cùng chung số phận với bọn họ còn có Phật tu.

Những người tu chân từ hạ giới phi thăng lên đều mang theo khí tức hoàn toàn khác biệt với người trên Tiên giới, gần như là vừa liếc mắt thì liền có thể nhận ra, muốn trốn cũng chẳng trốn được.

"Đáng giận!!"

Thần Nông Cốc dù sao vẫn luôn dốc lòng vì y đạo, thế nên thực lực cũng thấp hơn những môn phái khác rất nhiều, không lâu sau đó liền có hai người bỏ mạng.

Vài luồng kiếm quang xẹt qua, thế tiến công đã có chút chậm chạp.

Ứng Long nói đúng, số lượng người tu chân đã ít, mà số lượng kiếm tiên lại càng ít hơn, so với đám người đông đảo trên Tiên giới, cho dù bọn họ có giết chết hết mười người, tình thế căng thẳng trước mắt cũng sẽ không hề giảm bớt, ngược lại càng thêm ác liệt.

—— cướp được Nguyên Thần của người tu chân thì liền có thể bình yên vô sự mà thông qua Hồ Luân Hồi đi xuống Nhân gian!

Đám kiếm tiên kia, bọn họ có khả năng là không động tới được, thế nhưng chẳng lẽ những người tu chân khác cũng không giết được hay sao?

Mà nếu thật sự không được, vẫn còn có thể cướp đoạt từ những Cổ Tiên Hoang thú đã đắc thủ kia mà!

Dư Côn mờ mịt dẫn theo Khai Sơn và Sa Sâm, dựa theo chỉ dẫn trong điện thoại lúc trước mà lần mò xuống được tới tầng thứ ba, thế nhưng vừa tới nơi, còn chưa kịp ổn định thì đã ngây ngẩn cả người.

Này là sao đây? Đã xảy ra chuyện gì?

Tiên giới đã sắp sửa bị hủy diệt, vậy mà đám người này còn có thể ở đây tàn sát lẫn nhau sao.

Bọn họ còn chưa kịp nắm bắt hình tình, đã có một kẻ lao tới trước mặt đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông.

"Muốn chết à!"

Thân thể biến đổi, một cây búa lớn dài bốn thước lập tức xuất hiện trong tay đại trưởng lão, sau khi mạnh mẽ quét ngang một vòng, những kẻ thực lực kém cỏi chỉ có thể lùi bước.

"Không ổn!" Sắc mặt Sa Sâm tái nhợt, dù sao cũng là thực lực của thần tiên, sau khi ông ta đỡ được vài chiêu, khí huyết liền bốc lên, cả người lảo đảo chực ngã, huống hồ bốn phương tám hướng xung quanh vẫn còn đầy những kẻ đang chực chờ tập kích bọn họ.

"Đừng động thủ, đi theo ta!"

Dư Côn hung hăng giẫm một cước xuống đất, thân thể tức thì liền như một quả bong bóng mà phình to ra.

—— Bắc Hải có cá, kỳ danh là Côn, Côn to lớn, chẳng biết dài mấy ngàn dặm.

Hơn trăm cơn lốc xoáy liền đồng loạt hình thành, từng luồng sóng nước Luyện Hồn Thủy cũng bị cuốn theo, không ngừng vỗ mạnh, tất cả công kích đều tập trung trên lớp vảy cứng rắn của Côn, đối với con cá lớn này mà nói, đây quả thực cứ như đang được mát xa vậy, vây cá bao phủ lấy Sa Sâm, đuôi cá nương theo cơn gió lốc mà bất chợt vung lên, đám người ngang ngược xung quanh liền bị quét bay ngàn dặm.

"Dư Côn!"

Chư tiên Thừa Thiên phái vừa suýt bị đánh bay chỉ cần liếc mắt là liền nhận ra con cá lớn này.

"Là Dư Côn! Lui về phía đó, hôm nay nếu không liên thủ, chúng ta chắc chắn cũng sẽ không còn đường sống!" Nhật Chiếu Tông cũng nối gót bọn họ mà vừa đánh vừa lui về phía này. Có một đệ tử Thiên Diễn Tông, pháp bảo đánh ra còn chưa kịp thu hồi về, sau khi nhận thấy mình không còn hy vọng tránh né, liền dứt khoát vung tay lên, người tu chân xuất thân từ môn phái luyện khí chung quy vẫn luôn mang theo bên người vô số vật liệu cùng pháp bảo bán thành phẩm, hiện giờ những thứ này đột nhiên nổ tung, thân thể người nọ cũng theo đó mà rơi thẳng xuống dòng nước cuồn cuộn ngút trời bên dưới.

Nguyên Thần người nọ vừa xuất ra liền lập tức bị một Cổ Tiên chộp được, tức thì bùm một tiếng vỡ vụn.

"Đáng chết!"

Cổ Tiên kia né tránh rất nhanh, thế nhưng nửa cánh tay vẫn là đầm đìa máu tươi.

Kẻ đó lập tức tung thêm một chưởng, dự định tập kích một người khác bên Thần Nông Cốc.

Thế nhưng, đây cũng chính là động tác cuối cùng của hắn.

Một luồng sáng xanh lướt sát qua cổ kẻ nọ, tiếp đó hắn liền hoảng sợ trợn trừng hai mắt, nhìn luồng sáng kia tàn bạo đâm xuyên qua sống lưng của một con Hoang thú, máu tươi bắn ra nhuộm đầy kiếm quang, hai màu vàng xanh lưu chuyển bất định.

Cảnh tượng cuối cùng mà kẻ nọ nhìn thấy chính là một bóng người cầm kiếm trong tay, tay áo nương theo kiếm thế mà phất phơ tung bay. Nguyên Thần vỡ nát của đám thần tiên xung quanh thế nhưng lại chẳng thể nào chạm tới được người kia.

—— sát khí thật nồng.

Mấy chương này ít có dài lắm, đã vậy toàn là đánh đấm k. Ngộ muốn edit tình cảm, ngộ muốn edit thả thính, ngộ muốn edit H văn!!! (ノಥДಥ)ノ︵┻━┻・/