*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tính cách của Nam Kình không chắc chắn, cô chỉ dựa vào tâm trạng của mình để làm việc, nhưng có một số việc vẫn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

Giống như cô không thể không học hành chăm chỉ.

Giống như cô không thể chấp nhận được việc Lục Hàng làm DJ ở quán bar.

Bởi vì dì của cô, đã bị giết bởi một DJ.

Thực ra Nam Kình nên thấu hiểu cậu, nhưng mà cô làm không được, dì của cô giống như một người mẹ với cô vậy, cho nên ngày đó cô đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Chắc là Lục Hàng ghét cô lắm nhỉ. Nam Kình nhếch khóe miệng, dựa vào cửa phòng học, chờ các bạn học tập thể dục buổi sáng xong đi lên mở cửa.

Sau khi tan học, Lâm Di đi tìm bạn trai, để lại Nam Kình một mình, cô chậm rãi thu dọn một vài cuốn sách, đeo cặp sách lên đi ra khỏi lớp học, trời bên ngoài đang mưa.

Sắp được nghỉ rồi. Nam Kình nghĩ thầm.

Cô không mang theo dù, mà mưa cũng không lớn lắm nên cô chuẩn bị đội mưa đi về, dù sao về nhà cũng phải đi tắm.

"Nam Kình ơi." Bỗng có một giọng nói gọi cô lại, Nam Kình dừng lại, thật sự cô cũng không muốn quay đầu lại.

Giọng nói vừa rồi là của cậu bạn học ngồi sau cô, một anh chàng đẹp trai, tình tình cực kỳ tốt, vui vẻ rộng rãi, việc cậu ta thích Nam Kình như là chuyện mà cả thế giới đều biết.

Nam Kình đã từ chối cậu ta, nhưng có vẻ như không có hiệu quả lắm.

Phương Kiệt nhìn cô, cười cười hỏi: "Cậu không mang dù hả? Tớ có thể mời cậu một bữa cơm được không?"

Ngay khi Nam Kình định từ chối thì cái bụng của cô lại không biết chuyện mà kêu lên, cô hơi ngại rồi sau đó cũng đồng ý.

Gọi một suất cơm cà ri, rồi tìm một chỗ ngồi xuống với Phương Kiệt, cậu ta nói rất nhiều, Nam Kình thỉnh thoảng đáp lại hai câu, bầu không khí vậy mà cũng rất hòa hợp.

Ăn được một nửa thì Nam Kình thấy vai mình hình như có người vỗ vào, cô vô thức ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đôi mắt đen và hẹp dài đang nhìn mình.

Trong mắt không có chút cảm xúc nào.

Lục Hàng.

Không phải hôm nay cậu ấy không đến trường sao?

Nam Kình bị dọa đến, sợ hãi cúi đầu, sau đó cắn chặt môi nhỏ giọng nói, "Bảng biểu của cậu tôi đã......"

Lời nói bị cắt ngang, "Lục Hàng?" Phương Kiệt lên tiếng không đúng lúc, cậu ta vui vẻ nói "Muốn ăn cơm cùng với tụi này không?"

Lục Hàng mím môi, cậu không trả lời Phương Kiệt mà chỉ nhìn Nam Kình, giọng điệu chế giễu hỏi, "Nam Kình? Yêu đương lên cả hot search luôn cơ? Tại sao trước đây tôi không nhận ra sự nổi tiếng của cậu nhỉ?"

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

[ EDIT] Thiên Kim Hạ Phủ - Cống Trà

451K14.3K

Converter: ngocquynh520 Số lượng: 100 chương Thể loại: xuyên không, điền văn, sủng, HE, 1x1 Nhân vật chính: Hạ Viên, Tưởng Hoa An Re-up: Nguyenshiro Bản này là của dđ...

[Full] [Re-up] Kim Bính - TƯƠNG TƯ HỮU THỜI

172K4.2K

Tên khác: Tương tư hệ Hữu Thời Tác giả: Kim Bính Người dịch: Rabbitlyn Nguồn: https://rabbitlyn.wordpress.com/ Bìa: n.phg Văn án "Em cảm thấy anh tàn nhẫn, em cảm t...

Trung Khuyển Cắn Ngược

35.9K1.1K

Truyện vừa có sự hài hước lại vừa hấp dẫn, không đậm cũng chẳng nhạt truyện nhẹ nhàng khiến bạn đọc cảm nhận được sự cuốn hút ngay từ trong từng tình tiết, từ hình tượng...

[Full] VÃN THIỀN - Hạnh Dao Vị Vãn

57.8K4.2K

♢ Tên truyện: Vãn Thiền ♢ Tác giả: Hạnh Dao Vị Vãn ♢ Translator: Nhật Nguyệt Phong Hoa ♢ Thể loại: Huyền huyễn, ngôn tình, tiên hiệp, gương vỡ lại lành, HE ♢ Độ dài: 92...

CUỘC SỐNG CẦU NHỎ NƯỚC CHẢY

7.7K184

Tác giả: Lan Nhân Hiểu Nguyệt Converter: ngocquynh520 Editor: quynhanh311008 (quynhanh311008.wordpress.com) - đến chương 23 Puck - từ chương 24 Beta: Puck Thể loại:...

[Hoàn] Váy Đỏ Nhỏ Của Anh - Kiến Thanh Liên

15.5K799

Tên: Váy Đỏ Nhỏ Của Anh. Tác giả: Kiến Thanh Liên Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Tình cảm, Thanh mai trúc mã, Nhẹ nhàng. Edit: Lão Lão Chủy Bánh kem nhỏ đáng yêu ngọt ng...

[Edit- Hay- Đề Cử] Liều Mạng Công Lược Vai Ác

76.4K9K

Ta rảnh ta đào hố.... K biết khi nào mới lấp!!!! Ai đọc truyện ta edit là biết ta chọn truyện thế nào rồi nha. Truyện này về giới giang hồ võ lâm, minh chủ ma giáo... Đọ...

Yêu...........yêu cái gì. Không thể nào, hai người họ không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi à?

Nam Kình trợn to hai mắt, bắt đầu giải thích lộn xộn, "Không phải......Mình chỉ......"

Cằm bị Lục Hàng nâng lên, cô nhìn thấy có sự tức giận trong mắt cậu, trong lòng bỗng nhiên thấy vui vẻ hơn.

Chỉ là lúc này trong căn tin cũng không có nhiều người, những người vừa nãy chụp lén cô và Phương Kiệt đã sớm rời đi rồi.

Phương Kiệt cũng mở miệng giải thích, "Chúng tôi chỉ là bạn bè cùng lớp đi ăn với nhau thôi, đúng không Nam Kình?"

Lục Hàng quay đầu nhìn cậu ta, Phương Kiệt đang cầm nĩa, cũng không hề yếu thế nói tiếp, "Nam Kình, cậu ăn xong chưa, cậu không mang dù đúng không, tớ đưa cậu về ký túc xá nhé."

Nam Kình đang trầm mặc, cô nhẹ nhàng nói, "Không cần đâu, đi vài bước là đến rồi, cảm ơn cậu nhé nhưng mà cậu cứ đi trước đi." Bị cô ấy từ chối mà còn ở lại thì cũng không tốt, Phương Kiệt tức giận bỏ đi.

Lục Hàng lên tiếng, lần này không còn sự hờ hững nữa, giọng điệu đã lộ rõ sự tức giận, "Nam Kình......."

Nam Kình nhanh chóng cắt ngang lời cậu, vội vàng giải thích, "Không phải, mình không có mang dù nên cùng cậu ta đến đây ăn cơm thôi.........Sau bị ai đó chụp lén, mình không có biết."

Khung cảnh lúc này cứ như người vợ ngoại tình bị chồng của mình bắt gặp khiến Lục Hàng muốn bật cười lên.

Cậu buông cằm cô ra, ngồi xuống bên cạnh cô, dựa lưng vào bàn, tùy ý đặt đôi chân dài của mình xuống đất, dáng vẻ lười biếng và thản nhiên.

Nam Kình yêu chết dáng vẻ này của cậu.

Nhưng cô chỉ im lặng nhìn cậu và không nói nữa.

"Em thấy được bảng biểu chưa?"

Lục Hàng khôi phục lại giọng nói hờ hững của mình, cậu nhàn nhạt hỏi cô.

Nam Kình hỏi một đằng trả lời một nẻo, giọng nói lạnh lùng của cô vang lên bên tai cậu, "Lục Hàng, học cao lên nữa không có hại gì. Anh phải phân biệt rõ cái lợi và cái hại."

Nghe lời cô nói, Lục Hàng cười nhẹ hai tiếng, cậu xoay xoay tay mình, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trước mặt, đôi mắt mang theo ý cười, thản nhiên nói: "Phải không."

"Vậy nói cho anh biết lợi là cái gì đi?" Cậu nhìn Nam Kình, trong mắt chỉ có Nam Kình.

Trái tim Nam Kình run lên, cô nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự yêu thương đến ngột ngạt kia, cô không biết nên nói như thế nào đây, cái nào mới là cái lợi.

Mà lợi là cái gì đây?

Rời đi nơi này hả.

Sự im lặng của cô khiến ý cười của Lục Hàng nhạt đi, giọng nói của cậu cứ như vang đến từ một phương trời xa xôi nào đó, "Nam Kình, em như vậy rất là mâu thuẫn đó."

"Em thật sự muốn anh học lên nữa hả?" Giọng nói trầm ấm của anh bay đến tai Nam Kình, cô nhìn chằm chằm cánh tay mình, không nhịn được nói, "Lục Hàng, cuộc đời của anh không nên như vậy."

Lục Hàng bị cô chọc cười, cậu đứng lên, chặn đi ánh đèn đang chiếu sáng kia, tạo một cái bóng đổ lên người Nam Kình, cậu cúi đầu, nụ cười lạnh lùng và xa cách, cậu không biết rốt cuộc tình cảm của mình với Nam Kình là gì.

Là tình yêu sao.

Nhưng hình như không giống lắm.

Người con gái luôn im lặng này sẽ luôn xuất hiện vào ngay thời điểm cậu cần nhất, dường như luôn cố gắng kéo cậu ra khỏi vũng bùn kia.

Như thể cậu là một đóa hoa có thể được cứu rỗi khỏi một vũng bùn lầy vậy.

Nghĩ vậy, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, cậu trả lời Nam Kình, "Ừm."

"Chúng ta đều không nên như vậy." Nam Kình lúc này cũng đứng lên, cô đứng vừa tới vai của cậu, cô ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe ngập nước rất nghiêm túc và nhiệt tình nhìn cậu, "Hai đứa mình, hãy cùng nhau thi đại học, rồi cùng nhau rời đi nơi này có được không?"

Người trong nhà ăn đã đi hết, ánh đèn lờ mờ chiếu rọi vào chỗ hai người, bên ngoài thì đang mưa, lúc này chỉ có hai người bọn họ đứng ở chỗ này.

Bầu không khí dường như cũng ủng hộ Nam Kình, cổ vũ Lục Hàng đồng ý với cô.

Cậu nhìn vào đôi mắt long lanh sáng lấp lánh của cô, không thể từ chối cô nữa rồi.

Có lẽ cậu nên sớm thừa nhận điều đó.

Cậu thích cô.

Lục Hàng cười khẽ một tiếng, cúi người xuống nhìn thẳng vào cô, kéo tay phải của cô lên, "Được, đi nào."