Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 15: “Bởi vì em nghĩ sinh mạng có hạn, cho nên cứ tập trung tinh thần vô hạn vào trong việc học thôi.”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trải qua mấy lần cuộc sống bị đảo lộn, cộng thêm mấy ngày gần đây nhiều sự cố bất ngờ xảy ra liên tục, giống như đã trở nên dày dạn kinh nghiệm đi tàu lượn siêu tốc, Hứa Thịnh đã thích ứng xong rồi.

Đối với chuyện bây giờ mình là “Thiệu Trạm”, Hứa Thịnh rất thuận buồm xuôi gió.

Cậu cẩn thận giả bộ bình tĩnh lật một trang sổ tay từ vựng.

Thiệu Trạm vào lớp muộn hơn nhiều so với cậu.

Cậu ta đi qua cửa sổ phía sau*, còn chưa lộ mặt trong lớp đã yên tĩnh lại. Cậu cúi đầu xuống trước bàn giả bộ say sưa học tập không còn lòng dạ nào hóng hớt tin đồn, việc thảo luận liên quan đến chuyện “không có lửa làm sao có khói” cũng chấm dứt tại đây.

Thiệu Trạm kéo ghế ra ngồi xuống, câu đầu tiên nói là: “Hôm trước cậu học thuộc lòng trang này rồi.”

*Có lẽ là dạng cửa sổ bệ thấp có thể trèo qua được, cho nên Trương Phong mới có thể thò cả người qua để ngó đầu vào lớp 7.

Hứa Thịnh xoay bút trong tay, nghe vậy nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, lật trang sổ tay trở lại, rồi lại lật trở về, lặp đi lặp lại vài lần xác nhận, cuối cùng vẫn không có ấn tượng: “Tôi từng học rồi á?”

Thiệu Trạm chỉ tay lên từ blame.

Hứa Thịnh: “Không thể nào, từ này tôi chưa từng thấy bao giờ.”

Blame*“, lúc Thiệu Trạm phát âm từ tiếng Anh nghe rất êm tai, ít nhất là đối với Hứa Thịnh cho đến bây giờ chưa từng nghe được từ tiếng Anh phát âm chuẩn như vậy từ trong miệng mình, âm cuối dứt khoát. Cậu nói xong thu tay về, còn nói thêm, “Trang từ vựng này cậu nhìn chòng chọc 20 phút rồi, cậu vẫn còn bảo tôi chưa từng thấy qua.”

Hứa Thịnh: “…”

*blame: khiển trách, buộc tội.

Vừa nói như vậy xong, cái từ này hình như khiến cậu có chút ấn tượng.

“Trang này, tôi cứ nghĩ là tôi học rồi”, Hứa Thịnh lại lật trở về một lần, nói, “Nhưng hôm nay đọc lại một lần nữa lại phát hiện ra nó trở nên xa lạ quá.”

Thiệu Trạm cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng với học tra* trong thân xác mình.

*học tra: học kém, học dốt.

Hứa Thịnh cũng thấy kì lạ, cậu ta vẫn có thể hiểu rõ những từ vựng mà đương sự là cậu đang học thuộc lòng, cho dù chỉ ngồi bên cạnh tập trung đọc manga rồi liếc mắt qua mấy lần.

Rốt cuộc học bá là loại sinh vật gì thế?

Nào ngờ trong lòng Thiệu Trạm cũng đang nghĩ: Giả vờ làm học tra trong đầu có gì vậy?

Hôm nay là thứ sáu.

Chương trình học sắp xếp trong ngày thứ sáu tương đối đặc biệt, tiết cuối cùng bao giờ cũng là sinh hoạt lớp. Tiết học trước lớp trưởng đã đi nhận thông báo, lên bục giảng nói: “Các bạn học, thông báo chút, đợi một lát nữa sinh hoạt lớp, lão Mạnh sẽ chọn lại cán bộ lớp lần nữa, nếu như ai muốn cạnh tranh làm cán sự lớp có thể chuẩn bị bài phát biểu trước.”

“Hầu ca, không phải cậu thích hợp nhất làm lớp trưởng lớp ta sao?”

Hầu Tuấn nói: “Các cậu còn không biết xấu hổ mà nói nữa à? Ngày đó sao các cậu lại đối xử với tôi———”

Hầu ca tên thật là Hầu Tuấn, trừ ngoại hình ra thì cái biệt danh đi cùng với họ này có liên quan rất lớn. Cậu ta có tính cách thẳng thắn trượng nghĩa, không phải loại người nghe lời giáo viên răm rắp trà trộn vào ban cán sự lớp, hơn nữa dám lên tiếng vì bạn cùng lớp.

Giờ Thể dục bị cướp lần đó, cậu ta bị đẩy ra ngoài thương lượng với giáo viên tiếng Anh: “Được, vì mấy người, tôi sẽ bất chấp.” Sau đó đứng lên nói với giáo viên tiếng Anh rằng: “Thưa thầy, em cảm thấy so với kiến thức, sức khỏe tinh thần khỏe mạnh cũng rất quan trọng!”

Kết cục là phải nằm hít đất 20 cái.

Giáo viên tiếng Anh vừa đếm vừa hỏi cậu: “Đủ khỏe mạnh chưa, còn muốn khỏe mạnh thêm không, thêm 10 cái nữa nhé?” Giáo viên tiếng Anh lại chuyển hướng xuống phía dưới bục giảng: “Còn ai muốn sức khỏe tinh thần khỏe mạnh nữa không?”

Cả lớp nhiều miệng cũng đồng thanh, phản bội tại chỗ: “Chúng em khác với lớp trưởng, đều cảm thấy kiến thức tương đối quan trọng!”

Hứa Thịnh quan sát đến vui vẻ, thừa dịp trong giờ học táy máy điện thoại di động một lúc, sau đó gõ tay lên mặt bàn Thiệu Trạm: “Chờ lát nữa mà bầu cán sự lớp, chức cán sự môn Ngữ văn của cậu liệu còn muốn giữ không?”

Nói là chính thức bầu cán sự lớp, thật ra chính là điều chỉnh lại.

Trước ngày khai giảng một ngày, Lục Trung Lâm Giang hết sức biến thái trực tiếp sắp xếp thi khảo sát một lượt, các bạn học tự giới thiệu mình, phân công cán sự lớp trước khi thi chỉ có một khoảng thời gian cực ngắn trước đây.

Ai có ý định làm cán sự lớp thì phải giơ tay, không giơ tay sẽ bị trực tiếp chỉ đích danh, trước tiên cứ tạm làm hết một tuần đã, qua mấy ngày nữa nói sau.

Vì vậy các bạn học lớp 7 còn chưa kịp thuộc tên ai đã bị kỳ thi khảo sát làm cho sợ hãi, trong đầu chỉ còn lại toàn đề bài với thành tích cuối cùng.

Thiệu Trạm bị Mạnh Quốc Vĩ chỉ đích danh làm cán sự môn học, cậu nói: “Không cần, quá phiền toái.”

Thiệu Trạm nói xong, hỏi ngược một câu: “Cậu thì sao?”

Hứa Thịnh sửng sốt một hồi mới phản ứng được đây là đang hỏi cậu có muốn cạnh tranh chọn cán sự lớp không, cậu và Thiệu Trạm bây giờ làm gì đều phải cân nhắc vì đối phương, cậu nói: “Tôi cũng không cần, không giảm bớt được bao nhiêu rắc rối. Tôi mà làm cán sự lớp, bạn cùng lớp khỏi cần lên lớp và tan lớp luôn, phỏng đoán cả khối sẽ cho là lớp 7 điên rồi.”

Thiệu Trạm không nói gì nữa, cúi đầu nhìn đề. Cậu chịu đựng mấy ngày gần đây, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt rồi, không muốn lãng phí thời gian nữa, rút một tờ đề thi mẫu đè dưới quyển sách không liên quan đến học tập từ trước: “Tôi làm bài thi, có tình huống gì thì gọi tôi.”

Hứa Thịnh bảo đảm để cậu ta yên tâm: “Cán sự lớp, tôi chắc chắn sẽ giải thoát cho cậu, mỗi ngày đến phòng làm việc của lão Mạnh nộp bài tập, nguy hiểm quá lớn. Lần nào tôi cũng sợ ông ấy cao hứng sẽ hỏi tôi đề.”

Chuông vào học vang lên.

Mạnh Quốc Vĩ mang một xấp giấy gấp vào lớp: “Chuyện thứ nhất, ban cán sự lớp của lớp ta đã thử vận hành gần một tuần rồi, có ai muốn từ chức thì bây giờ có thể nói, chúng ta bỏ phiếu lần nữa.”

Hứa Thịnh ngồi ở hàng cuối cùng giơ tay.

Ban đầu những người khác còn hơi ngượng ngùng, thấy học thần từ chức quả quyết như vậy cũng rối rít giơ tay.

Mạnh Quốc Vĩ nói là muốn chỉ đích danh, thật ra ông muốn kéo Thiệu Trạm lại, không ngờ học sinh ông tự hào nhất lại là người đầu tiên không làm: “Thiệu Trạm, em nói thử chút, tại sao lại không muốn làm cán sự lớp?”

Hứa Thịnh đứng lên, đã chuẩn bị xong lời giải thích từ lâu, cậu đặt một tay lên mặt bàn, nghiêm túc nói: “Thưa thầy, bởi vì em nghĩ sinh mạng có hạn, cho nên cứ tập trung tinh thần vô hạn vào trong việc học thôi.”

Mạnh Quốc Vĩ: “…”

Thiệu Trạm: “…”

Hứa Thịnh nói xong một câu, định nói tiếp: “Em…”

Nhưng Hứa Thịnh kìm lại giọng nói rất nhanh, bởi vì Thiệu Trạm đang nắm chặt cổ tay cậu buông xuôi bên cạnh, lòng bàn tay thiếu niên nóng như lửa, lần này kéo thẳng cậu ngồi xuống.

Hứa Thịnh: “Tôi còn chưa nói hết mà.”

Thiệu Trạm: “Cậu không cần nói nữa.”

Mạnh Quốc Vĩ bị “Thiệu Trạm” nói đến sửng sốt, ngây người hoàn toàn không biết nên nói gì: “Em ngồi xuống đi, nếu bạn học Thiệu Trạm muốn tập trung tinh thần vô hạn vào trong học tập…Lớp ta còn ai muốn làm không?”

Một nam sinh ngồi sau Hầu Tuấn trong tiếng ồn ào thúc giục của mấy người phía sau đứng lên, còn tưởng bọn họ là thành viên của đoàn quân tiếp viện: “Thầy ơi, Văn Hào!”

“Cho Văn Hào một cơ hội đi thầy, cậu ấy muốn làm cán sự lớp từ lâu rồi!”

Nam sinh kia nhìn lịch sự yếu ớt, mang gọng kính kim loại, tiếng nói chuyện không lớn nhưng vẫn có thể nghe ra lúc này cậu ta đã lấy hết dũng khí mới dám đứng lên. Cậu giơ hai ngón tay đỡ lấy mắt kính đang trượt xuống sống mũi: “Thầy ơi, em muốn thử làm xem sao.”

Mặc dù Thẩm Văn Hào trông yếu đuối nhưng rất có cá tính, vừa đứng lên bục giảng đã móc từ trong túi áo đồng phục ra một tờ giấy bị gấp vuông vắn như khối đậu phụ, sau khi mở ra thì hắng giọng nói: “Em đã dành cho tiết sinh hoạt lần này của lớp chúng ta, viết một bài thơ.”

Xuất sắc.

Còn ngâm thơ.

Dưới bục giảng tiếng vỗ tay như sấm.

“Nhớ lại hồi ức thanh xuân, tôi bước chân vào hành trình———”

Hứa Thịnh cũng vỗ tay theo mấy cái, trước giờ cậu không hề ghét bỏ với những gì không liên quan đến chương trình học chính thức, thậm chí còn nghe rất tập trung: “Có phải cậu ấy họ Thẩm không?”

Thiệu Trạm vừa đọc đề, vừa cực kỳ qua loa lấy lệ tỏ ra ngạc nhiên đối với chuyện cậu vẫn còn nhớ tên bạn cùng lớp: “Ngày thi khảo sát hôm đó cậu dùng não sau nhớ người à?”

Mặc dù trước đó Hứa Thịnh không nhớ mặt và tên, dù sao chỉ cách một lối đi, với lại ngày thi khảo sát đợt đó Hứa Thịnh toàn gục xuống bàn ngủ, thiếu niên bị tóc mái che mặt, ngón tay để không đặt sau gáy, phách lối một cách khiêm tốn, thật sự khiến người ta không thể nào bỏ qua được.

“Không phải, cậu ta từng viết văn cho tập san của trường, lúc tôi nghe mắng ở phòng làm việc của Cố Diêm Vương từng đọc qua”, Hứa Thịnh cẩn thận nhớ lại, nghĩ đến mấy đoạn nội dung rời rạc, “Còn rất có ý nghĩa, giống như viết tiểu thuyết vậy đó.”

Hứa Thịnh vừa nói vừa tiếp tục nghe Văn Hào đọc thơ.

Bài thơ này của Thẩm Văn Hào mở đầu bằng câu nhớ lại hồi ức thanh xuân của tuổi trẻ, tổng thể là quá trình từ xấu hổ đến khi cuối cùng lấy được dũng khí đứng lên bục giảng của bản thân, cậu ta cúi đầu xuống: “Giống như một đóa———- hoa hồng e lệ rụt rè nở rộ ở Bordeaux*.”

“…”

*Bordeaux là một thành phố của Pháp.

Mạnh Quốc Vĩ vừa mới tiếp nhận, không hề biết học sinh trong lớp mình có năng lực thế này, hoàn toàn không ngờ tới trong lớp mình ngoại trừ một Hứa Thịnh thi cử do lười biếng nên chọn thơ ca cố viết cho đủ số câu mà diễn đạt linh ta linh tinh ra, còn có loại nhân tài này.

Tiếp đó là mấy bạn học lên bục giảng.

Thiệu Trạm đọc xong đề, nhận ra bên tai yên tĩnh hơn hẳn.

Nghiêng đầu sang thấy bàn ghế của Hứa Thịnh kéo dãn một khoảng cách, cậu dựa lưng lên ghế, vẫn là dáng vẻ tùy ý kia, đang rũ mắt nghe một bạn nữ sinh tóc ngắn tề nhĩ* đứng trên bục giảng phát biểu: “Chào mọi người, mình tên Khưu Thu, mình muốn ứng cử làm lớp phó văn nghệ. Lớp 10 mình từng dẫn dắt lớp mình đạt được giải nhì trang trí báo tường, hi vọng mọi người có thể dành cho mình một cơ hội.”

Mạnh Quốc Vĩ dẫn các bạn học vỗ tay: “Được, như vậy tiết sinh hoạt của lớp ta kết thúc ở đây. Mọi người nếu còn vấn đề gì có thể đến tìm thầy vào buổi học sau. Học sinh nội trú ở lại trường nhớ phải chú ý an toàn, tuân thủ theo nội quy nhà trường…”

Lục Trung Lâm Giang sắp xếp giờ ngủ nghỉ vô cùng hà khắc, nhất là học sinh nội trú, hoàn toàn là chế độ quản lý khép kín, cơ bản thì một tháng mới được về nhà một lần.

Hứa Thịnh không nghĩ tới trước khi khai giảng còn náo loạn một trận với Hứa Nhã Bình, dọn thẳng từ nhà đến trường, bây giờ lại khiến cho tình huống ở hiện tại trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Hứa Thịnh không dám nghĩ, nếu để Thiệu Trạm lúc nào mặt mũi cũng lạnh băng về đến nhà sẽ phát sinh cái gì nữa.

Nghĩ đến đây, Hứa Thịnh hỏi: “Cuối tuần cậu có về không?”

Thiệu Trạm không ngẩng đầu, hỏi ngược lại: “Cậu muốn đến nhà tôi à?”

…Dĩ nhiên không muốn.

Thiệu Trạm nhanh chóng làm bài thi, tốc độ làm bài của cậu rất nhanh, đọc xong đề liền lấy ra một tờ giấy, trên nháp viết vài ba công thức tính toán là có thể giải ra được đáp án.

Hứa Thịnh chờ Mạnh Quốc Vĩ tổng kết xong buổi sinh hoạt lớp để về thẳng phòng kí túc, kết quả Mạnh Quốc Vĩ nói mãi cũng chưa có ý định kết thúc.

Hứa Thịnh nghe được một chút thì không nhịn được quay sang nhìn vết thương trên khóe miệng Thiệu Trạm thế nào. Vết thương vốn không sâu, trải qua một đêm gần như đã có dấu hiệu lên vẩy.

Dù sao cũng là mặt mình.

Hứa Thịnh quan sát, lo lắng nói: “Tuyệt đối không được bóc ra, đến lúc đó tôi mua thêm cho cậu thuốc làm mờ sẹo.”

Hứa Thịnh lại liếc mắt nhìn: “Mặc dù bây giờ như vậy cũng rất đẹp trai… Không phải tôi khen cậu, tôi đang khen chính tôi.”

“…”

Thiệu Trạm đặt bút xuống, bình thường nào có ai dám lải nhải bên tai cậu nói mãi không dứt, cậu không ngẩng đầu, vừa lật bài thi vừa ấn đầu Hứa Thịnh ép buộc trở về: “Im lặng chút đi.”

Có thể là do hoán đổi thân phận, không thể không tỉ mỉ quan sát từng hành động của đối phương, Hứa Thịnh phát hiện ra người như Thiệu Trạm đôi khi thật là lạnh lùng quá, sinh hoạt của một học sinh lớp 11 đối với cậu ta mà nói, có lẽ trừ sách giáo khóa và bài thi ra, thời gian chỉ toàn dùng để nhìn hai thứ này, so sánh với bất kỳ một người nào khác cũng thấy họ ấm áp hơn nhiều.

Mà Thiệu Trạm mặc dù không có lòng dạ nào đi quan tâm mấy cái tin đồn liên quan đến Hứa Thịnh rốt cuộc là thế nào, sau khi trải qua sự kiện ở quán net, xuyên qua những lời đồn “một chọi năm”, “giáo bá” như sương mù dày đặc, thế nhưng hóa ra lại là một người khác, có lúc cố làm ra vẻ, ra mặt vì người khác, cũng không phải hoàn toàn là người xấu.
*Tóc ngắn tề nhĩ