Nàng gật đầu và rồi chuẩn bị quay mặt đi thì ở phía dưới chân nàng có một vật thể gì đó đã khiến nàng không thể nhúc nhích được, nàng nhìn xuống thì phát hiện Bích Linh đang ôm lấy chân nàng, giật mình nàng la lên

“Ngươi làm gì thế”

Chỉ thấy Bích Linh ôm hoài không buông, gương mặt khóc lóc:

“Tiệp Dư, ngài đã cứu mạng ta, có chết ta cũng phải báo đáp ngài, xin ngài hãy cho ta theo ngài,thật sự giờ ta chẵng còn nơi nào để đi”

Hàn Ngọc nghe thấy thế nhanh chóng cúi người xuống vội vàng đỡ Bích Linh lên

“Ngươi nói gì thế, không cần cảm ơn ta, tại vị ta ghét thái độ hóng hách của ả kia thôi, ngươi hãy đi kiếm chỗ nào tốt tốt mà hầu hạ”

Nhưng trái với thái độ khiêm tốn của Hàn Ngọc, Đường Bích Linh lại khiêm tốn hơn, lắc đầu khóc lóc “Tiệp Dư, nô tì đã nguyện đời này theo Tiệp dư, có chết cũng phải đỡ thân nay cho Tiệp Dư, mong Tiệp Dư hãy cho nô tì theo đi mà”

Nhìn thấy Đường Bích Linh võ công cũng không phải là quá tệ, thân thủ chân tay rất cứng xem như cũng biết cơ bản vài đường, thế thì cho cô nàng này đi theo cũng không có vấn đề gì lớn nên nàng gật đầu. Đường Bích Linh nghe thấy thế cảm tạ rối rít rồi nhanh chóng chạy đi.

Hôm nay thật may mắn khi hắn nói nàng không cần phải đến điện của hắn để cùng hắn phê duyệt tấu chương, hình như hắn bận gì đó, Hàn Ngọc cũng chẵng quan tâm nên cô cười trừ một cái, nhẹ nhàng vươn vai tận hưởng không khí trong lanh của buổi tối hôm nay. Mặt trăng hôm nay tròn quá, sáng tỏ hết tất cả không gian. Nhớ lại lúc cô nàng vẫn còn ở thời hiện đại, vào lúc trăng tròn này hay thích đi vào những quán nhậu đường phố để vừa tận hưởng sự nhộn nhịp xô bồ lại vừa tận hưởng được ánh trăng cô đơn trên kia. Bây giờ thì hay rồi, cô và trăng đều cô đơn, cô nhìn trăng một mình phóng tỏa ánh sáng, cô cũng thế, cô cũng một mình đơn độc tại thế giới này, chẵng có ai là quen biết thân thuộc, thẫn thờ nhìn trăng, cô bỗng nghe thấy tiếng động, dường như có ai đó đã bước vào khu rừng gần bờ hồ nơi cô đang ngắm trăng. Có ánh lửa lập lòe hừng hực nhè nhẹ, cô không nhìn thấy lửa mà chỉ thấy ánh sáng vàng vàng phóng nhè nhẹ trong khu rừng rậm tối tâm đằng kia. Cô nhanh chóng đi vào đó thì thấy một bóng hình vô cùng quen thuộc.

Là hắn, hắn đang ngồi uống rượu bên một bia mộ trắng, xung quanh hắn chẵng có hộ vệ canh gác cũng chẵng thấy Tiểu Á Á đâu, hắn ngồi đó tựa vai vào ngôi mộ, vừa uống một ít rượu lại vừa cười trừ hà hà. Hắn nhanh chóng rót một ít xuống ngôi mộ, nàng chẵng nhìn thấy đôi mắt hắn nhưng giọng nói hắn vẫn rưng rưng,

“Ai”

Khi nàng bước gần lại, hắn đã phát giác, hắn nhanh chóng thu hồi lại vẻ uy nghiêm của mình, nhanh chóng đứng phắt dậy, hai tay lau nhẹ hàng nước mắt vẫn còn chưa kịp buông xuống bờ má

“Tại sao ngươi lại đến đây”

Hắn thấy Lâm Ngọc rồi, hắn thấy nàng đang bước lại phía hắn, trái với vẻ ngoài hay vui đùa của nàng, nàng giờ phút này gương mặt ngơ ngác ửng đỏ khi cảm thấy tên nam nhân trước mặt dường như vừa khóc xong

“Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là vô tình lạc vào đây”

“Hộ vệ của ta không phát giác ra ngươi”

Hắn ngạc nhiên hỏi lớn, hắn đang vô cùng ngạc nhiên vì hắn đã bố trí hộ vệ thủ hộ bên ngoài thế mà trời không hay, trăng không biết nàng có thể lọt vào đây một cách dễ dàng, nói đến đây nàng mới nhớ lại hình như hồi nãy nàng thấy vài người đang canh ở phía ngoài nhưng thân thủ nàng không tệ nên cũng chẵng để ý mấy tên hộ vệ quèn đó, nàng đưa ra vẻ mặt đắc ý

“Thần thiếp không để ý đến, nhưng tại sao hoàng thượng lại ở đây”

Nàng bất giác tiến gần thì nghe hắn quát lớn

“To gan, ngươi có biết ở đây là cấm địa, ai đến thì đều cũng phải bị phạt nặng nghiêm trị hoặc mất đầu, ngươi còn dám tiến vào”

Cái, cái gì, cấm cấm địa, ngươi đùa với ta hã tên hoàng đế kia, từ khi nàng xuyên không về đây có nghe nói gì về cấm địa nào đâu, nàng vẫn tự do đi lại các nơi, ở đâu giờ lòi ra nơi này là cấm địa, rồi cái gì mà còn dọa chết nàng, thật là bất công mà, nhưng nàng vẫn đưa khuôn mặt ngây thơ ra nhìn hắn, vẻ mặt dường như vô cùng vô tội

“Thần thiếp không biết nơi đây là cấm địa, nếu để thần thiếp biết thần thiếp cũng chẵng dám vô’

Nàng nói thế thôi nhưng thật sự mà nói, nàng dù biết có cấm địa nhưng với cái tính chúa tò mò của nàng thì chỗ nào nàng cũng xông vào thôi. Tên hoàng đế này dại dột nhất là nói hai chữ cấm địa trước mặt nàng, từ hồi nàng còn nhỏ cứ mỗi lần đi xem phim mà gặp bảng trên 18 tuổi mới được xem thì mọi cách nàng cũng phải lẽn vào vì cái bảng cấm đó gây vô vàn kích thích tò mò cho nàng, nàng vừa nghĩ vừa thầm cười, tính là có khi nào đó nàng sẽ quay trở lại đây để tìm hiểu tại sao ở đây là cấm địa, có khi có kho báu ở đây cũng không chừng

“Mà thôi, nếu nàng đã ở đây rồi thì ngồi xuống nói chuyện với ta một tí đi”

Hắn từ vẻ mặt tức giận biến chuyển trở lại ánh mắt buồn rười rượi khiến da gà da vịt của nàng nổi lên từng cục bự, trời ạ hắn trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa, nàng cũng nhanh chóng bước về phía hắn, cầm bình rượu lên thì thấy hắn đang nhìn nàng

“Ngươi cũng muốn uống rượu”

Hắn ngạc nhiên khi thấy thân nữ tử như nàng, hỡ chút lại muốn cầm bình rượu, cái này có bao giờ phù hợp với lẽ thường chứ

“Thế sao hoàng thượng cũng uống rượu đó thôi, ta cũng muốn uống một tí để quên đi nỗi buồn”

“Đừng gọi ta là hoàng thượng, ta không muốn nghe xa cách như vậy, hãy gọi ta là Tiểu Minh đi, ta thích tên đó hơn, khi nào có hai chúng ta, ta cho phép ngươi gọi”

Hắn vừa nói lại vừa uống một ngụm rượu

“Vậy thần thiếp gọi ngài là tiểu bánh bao vậy, vì đó giờ thần thiếp cũng gọi vậy mà”

Nàng vừa nói xém xíu đã khiến hắn sặc rượu, hắn liếc nàng

“Tiểu Minh không phải là Tiểu Bánh Bao”

“Tiểu bánh bao, tiểu bánh bao”

“Ta không nói chuyện với ngươi nữa”

Nói rồi hắn lại tiếp tục uống một ngụm rượu, nàng cũng nâng bình uống một ngụm rượu

“Người ở mộ này là ai”