Sau khi ăn xong, hắn và cô nhanh chóng đi lên đỉnh núi, hắn đưa phong thư cho một tên hộ vệ, cẩn thận nhắc nhở

“ Đưa phong thư ẩn danh đưa cho Triệu Gia, yêu cầu Triệu Gia phải đưa chuyện này trình lên Tuần Phủ, nhớ kĩ phải đưa đến Tuần phủ đầu tiên”

Nói xong hắn cùng Hàn Ngọc nhanh chóng núp xuống theo dõi tình hình

“Tại sao phải đưa cho Tuần Phủ, người là hoàng thượng mà, sao không trực tiếp xử luôn”

“Ta nếu xử luôn thì chẵng khác nào đối địch với Lê Gia a, ta cũng chưa muốn bọn chúng chống đối nhưng vì bọn chúng không quá phận nên ta cho Triệu gia một con dao thôi, con dao này đủ để gọt bỏ vỏ trái cây, đưa Tuần Phủ vì ta không biết Tuần Phủ có dính líu hay không, xong Tuần Phủ sẽ đến Tổng Đốc, xem bọn chúng ăn nói như thế nào “- Hắn đắc ý trước sự ngạc nhiên của Hàn Ngọc

“Ngài thật nham hiểm a” – Nàng gật đầu đồng ý

“Hỗn xược”- Hắn liếc nàng như nàng chẵng để ý, còn làm mặt dữ

“Thiếp đã chẵng muốn đi ra cái gọi du ngoạn gì mà muốn nằm nhà ngủ, ai bắt thiếp ra, du ngoãn hay ra hiến máu cho muỗi, giờ còn nạt nộ ta, chàng thật vũ phu”- Nói rồi nàng giả bộ làm mặt giận, môi chu chu

“Đáng ghét, chàng thật sự tổng tài bá đạo, đáng ghét quá cơ”- Miệng nàng vẫn chu chu, hai tay đấm nhẹ nhẹ vào lưng khiến cho bao nhiêu da gà da vịt của hắn nỗi lên từng cục

“Ngươi, đang đang làm cái, ta nổi hết da gà rồi nè”- Hắn cứng đờ miệng không nói được lời nào trước tài diễn xuất của Hàn Ngọc.

“Thần thiếp là của ngài mà, ngài phải thật dịu dàng với thần thiếp”, nàng chưa nói hết câu đã bị hắn bóp mỏ, gương mặt nàng méo mó, nói không được chỉ ê ê a a

“Đau mỏ quá”

“Ai biểu nàng ngoan cố”

“Có gì từ từ nói, cần gì chàng phải động thủ”

“Không động thủ thì nàng dừng lại sao”

“Vậy chàng sao chưa động thủ mà biết ta sẽ không dừng lại”

“ Bởi vì ta nói trước đó mà nàng không dừng lại nên ta mới động thủ để nàng dừng lại”

“Nhưng trước đó chàng nói nỗi da gà chứ có kêu ta dừng lại đâu, nếu ngài kêu dừng lại thì ta mới biết mà ta dừng lại chứ”

“Ta không nói dừng lại nhưng ý muốn của ta là dừng lại, chẵng lẽ ngươi là thê thiếp của ta không hiểu được tâm tư của ta”

“ Đến mẹ ta sinh ra ta mà ta còn không hiểu mẹ ta, mẹ ta không hiểu ta, ta chỉ là thần thiếp, vợ nhí thôi thì làm sao mà biết được tâm ti của chàng, ta đâu phải thanh mai trúc mã hay thần giao các kiểu”

“Thế nàng không hiểu ta thì phải học vì nàng là người của ta mà”

“Tại sao ta phải học hiểu chàng mà chàng không học hiểu ta”

“Vì ta là vua”

“Chàng là vua nhưng ta cũng là người chàng yêu thương, không phải người đàn ông nào cũng nói yêu phụ nữ mà chẵng hiểu họ muốn gì sao”

“Bởi vì phụ nữ các nàng một nắng một mưa không lường trước được”

“Vậy đàn ông các chàng tính khí sáng nóng chiều lạnh vậy không phải giống phụ nữ”

“Của ta khác, ta phải lo nhiều chuyện chính sự nên tính tình bị ảnh hưởng”

“Vậy phụ nữ của bọn thiếp cũng bị thay đổi tính tình chứ bộ”

“Vậy giờ nàng muốn gì”

“Vậy giờ chàng muón gì”

“Tới đi”- Hắn đưa mắt khiêu khích Hàn Ngọc

“Tới đi, ai sợ ai”

“Nàng tới trước đi”

“Chàng tới trước đi”

“Nàng sợ rồi chứ gì”

“Chàng sợ rồi chứ gì”

“Nàng muốn khiêu chiến võ công với ta”

“Chàng là đàn ông chẵng lẽ đánh ta”

“Với người khiêu khích như nàng thì đó là dạy dỗ”

“Tới đi ta sợ chàng sao”

Nói rồi cả hai bắt đầu động quyền cước, tiểu Á Á lúc này cùng với tên hộ vệ một đỏ một đen nhìn hai vợ chồng này cãi nhau cứ như vợ chồng mới cưới, lắc đầu xem như không thấy gì

“Chàng còn dám dùng toàn lực với ta, chàng sợ thua ta hay gì”

Hàn Ngọc tung một cước chuẩn bị đá hắn đã bị hắn chặn lại

“Chút võ công mèo cào của nàng bày đặt nói ta thua nàng sao”

Hắn bắt đầu đá lại nhưng rất nhanh cũng bị Hàn Ngọc chặn đứng

“Uả sao dùng toàn lực cũng không đả thương được thiếp mà chàng dám nói là võ công mèo cào, này thì mèo cào

Nói rồi nàng nhảy lên người hắn, dùng móng tay cào mặt hắn một đường

“Nàng dám cào ta”

“Tại sao ta không dám”

“Ta cắn chết con mèo”

Nói rồi hắn gặm vào vai của nàng,

“Phập”- Hắn giờ phút này ngầm chặt vai nàng khiến nàng đau la lên oái oái

“Đáng chết chàng dám cắn ta, mau nhả ra nhà ra, ta thua a đau đau”

Hàn Ngọc bất lực vùng vằn trong tuyệt vọng, âm thanh la hét đủ để hai người nghe nhưng giờ phút này tiểu Á Á nhìn theo cứ tưởng hai người đó đang ân ái.