“ A Châu, lấy giùm ta cái ná”

A Châu hốt hoảng, ngước mặt lên nhìn Hàn Ngọc đang ở trên cây cao

“ Ta nói lấy cho ta cái ná”

A Châu không hiểu “ Tiểu thư, tiểu thư muốn bắn chim hã”

“Ta muốn bắn chết con chim hồ đồ này, nó dám quăng vàng lên mặt ta”

“Sao tiểu thư có thể tàn nhẫn với nó như vậy, không vậy nó cho vàng tiểu thư sao”- A Châu cố gắng nói lớn hết sức. Chỉ thấy đôi mắt sắc bén của Hàn Ngọc lườm nàng, hàm răng nàng ngấu nghiến “NÓ ỈA LÊN ĐẦU TA”.

--

Hoàng thương đang bước từ từ đến Thiên Điệp Cung, bỗng phát hiện trên cây có một người phụ nữ đang đùng đùng sát khí. Đó chính là Hàn Ngọc, hắn nhìn nàng chợt hứng thú bỗng nổi dậy, chẵng lẽ nàng có trò gì mới trên cây, chưa kịp mở miệng hỏi thì nghe thấy tiếng nàng la inh ỏi

“NÓ ỈA LÊN ĐẦU TA”

Câu nói khiến hoàng thượng cũng xém xíu đập thẳng đầu vào cái cây kế bên để chết, ai ngờ một Tiệp dư được chàng sủng hạnh lại bị con chim khốn kiếp ỉa lên đầu, còn gì là thể diện. Với lại nàng anh minh thần dũng, võ công cao cường thế kia lại bị một con chim ỉa lên đầu, không phải là một cục tức lớn hay sao

“Ai đó”- Hàn Ngọc bỗng bẻ một cành cây quất thẳng vào vị trị hoàng thượng đang đứng, hắn đang đương đương tự đắc cười tít cả hai mắt suy nghĩ về cảnh tưởng Hàn Ngọc khi bị chim ỉa lên đầu sẽ như thế nào thì có một cành cây to quất vào ót sau, bất tỉnh nhân sự.

“ Tiểu thư, không hay rồi, đó là hoàng thượng”

Vừa nghe hai chữ Hoàng thượng, phong ba bão táp lại nỗi lên, 2 chân Hàn Ngọc bủn rũn lao thẳng xuống

“ Bi xà, bi xà của ta, lão công của ta, chàng có bị sao không”- Đôi mắt của Hàn Ngọc tức tưởi, nàng bắt đầu kêu gào thảm thiết

“ Lão công đừng như thế mà chết bỏ lại mẹ già (bà Thái Hậu), vợ thơ. Rồi thiếp biết sống làm sao với những tháng ngày không có tướng công bên cạnh”

“Ôi cuộc đời của ta thật bất hạnh, mất phu quân trong phút chốc lỗi lầm, ta nguyện giữ trinh nguyên để xuống suối vàng, à không, ta sẽ đốt thật nhiều vàng mã xuống cho tướng công,”

Hoàng thượng nghe thấy tiếng ồn ào, bất giác tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của Hàn Ngọc đập thẳng vào mình

“ Hoàng Thượng, hoàng thượng có bị làm sao không”

Hoàng thượng u ớ rờ sau ót, bẻ cổ 1 2 cái rồi lại ngạc nhiên hỏi

“ Tại sao ta lại bất tỉnh”

Hàn Ngọc dùng tay lau nhẹ đi hai giọt nước mắt còn đọng ở trên mi

“ Hoàng thượng, thần thiếp đang treo trên cây bỗng nhiên thấy Hoàng Thượng. Không biết ai đã ra tay làm hoàng thượng bất tỉnh. Thần thiếp chỉ thấy ngài ngã xõng xoài, phơi thây liền hốt hoảng chạy xuống tiếp viện”

Hoàng thượng ngu ngơ nhăn nhó

“ Ngươi có thấy rõ được ai làm không”

Hàn Ngọc ngây thơ “ thần thiếp không biết”

Hoàng thượng lắc đầu “ ta thật xui xẻo mà, nhưng mà có chuyện gì mà nàng trèo lên cây vậy”

Hàn Ngọc bèn bẽn lẽn nhìn lên trời, đưa tay nhẹ nhàng chỉ về hướng xa xa

“Hôm nay thời tiết đẹp, thần thiếp đang dạo chơi thì nghe một chú chim đang ríu rít, chú chim ca múa nhảy xập xình trên cành cây làm thần thiếp cũng rung động mà nhảy xập xình theo nó. Tiếng hót của chú chim đó có tính giải trí cao, chắc hẵn là một tài năng của The Voice Bird, hoặc Bird Got tailent nên muốn bắt xuống cho hoàng thượng thưởng thức”

“ Xập xình là gì, the voice bird là gì, bird got tailent là gì”- Hoàng thượng thắc mắc ngây ngô nhìn Hàn Ngọc, chỉ thấy nàng cười hiền hòa

“Xập xình xập xình là âm nhạc nó mạnh, đưa có người đến một đỉnh cao giúp cho con người lên tới đỉnh”

“Ngươi nói thật khó hiểu, mau đỡ ta vô trong, nhưng mà không phải ngươi bị chim ỉa trúng đầu hay sao”- Hoàng thượng chợt cười nhếch mép, lập tức sau lưng Hàn Ngọc có 3 sọc đen kéo dài

“ Ai nói với Hoàng thượng là ta bị chim ỉa lên đầu”- Đôi mắt Hàn Ngọc trở nên sắc bén nổi đỏ lên như hai cục lửa, có thể phát nổ bất cứ lúc nào

“ Chẵng phải trên đầu ngươi còn dính hay sao”- Hoàng thượng khẽ bịt mũi

“ Ta nhớ ta lau sạch rồi mà”- Hàn Ngọc thắc mắc bất chợt thấy mình nhỡ miệng, gương mặt liền đỏ lên, nàng hiện tại muốn độn thổ xuống đất để không thấy cái ánh mắt khinh bỉ của đối phương.