#tien161099

Ký túc xá đột nhiên yên tĩnh lại.

Chỉ còn lại âm thanh nức nở xin tha của Giang Lê.

“Vậy, vậy đánh một cái thôi có được không? Sau này tôi nhất định sẽ nghiêm túc học tập không có thất thần nữa.”

“Nếu như tha em dễ dàng như vậy, lần sau nhất định em sẽ tái phạm nữa.” Ninh Trăn nghiêm khắc nói.

“Vậy, vậy thì anh đánh nhẹ thôi.” Giang Lê hít mũi, nói, “Anh cũng biết, tôi sợ đau nhất mà.”

Giang Tiểu Lê nhỏ bé nằm trên đùi của Ninh Trăn, sợ đến mức co mông lại, nhắm mắt giọng nói run rẩy: “Đến đây đi, anh đánh nhanh chút đi.”

Ninh Trăn không tiếng động cong môi, giơ tay lên đánh.

“Bang” một tiếng vang lên đầy ái muội, cái mông non mềm trước mắt rõ ràng hơi run lên.

Giang Tiểu Lê đỏ mắt, nức nở cầu xin: “Có thể đắp khăn tắm lên rồi đánh không?”

“Đắp khăn lên thì còn đau gì nữa?” Ninh Trăn vừa nói, vừa nâng tay đánh cái thứ hai.

Giang Lê vừa ra đời đã rất đáng yêu, làn da cũng mềm mại, vừa đánh xuống hai cái, cái mông phía dưới quần lót rõ ràng đã hơi đỏ lên.

“Tôi không có đau, hô hô.” Giang Tiểu Lê nhịn xuống nước mắt sắp rơi ra, nức nở tự an ủi mình.

“Có đau hay không?” Ninh Trăn đè thấp giọng, ôn nhu hỏi.

“Đau ~” Giang Lê ủy khuất chu môi, “Đừng đánh nữa, được không?”

“Đau thì nói để anh xoa cho em.” Ninh Trăn nghiêm túc nói, “Xoa xoa thì không đau nữa.”

Bàn tay thon dài đang đặt trên mông của Ninh Trăn, đột nhiên bị một bàn tay xa lạ bao vây lấy chỗ khó nói, cả người Giang Lê rõ ràng bị kích thích, đỏ như con tôm luộc.

“Đừng, đừng có sờ.” Giang Lê giơ tay che gương mặt đỏ bừng của mình lại, thẹn thùng nói.

“Hết đau chưa?” Ninh Trăn khàn giọng hỏi.wattpadtien161099

Cái mông dưới bàn tay hơi run rẩy, giống như là đang kêu gào hắn phạm tội vậy.

Yết hầu Ninh Trăn hơi ngứa, nhịn không nuốt nước miếng, bàn tay đang đặt trên mông của Giang Lê theo bản năng xoa xoa.

Giang Lê không nhịn được rên lên một tiếng, sau đó vội vàng mím chặt môi, đem âm thanh ngượng ngùng đó nhịn xuống.

Ninh Trăn vươn tay trái sờ sờ đôi môi đỏ mọng của Giang Lê, giọng khàn khàn: “Đừng hở một chút là cắn môi, không thấy đau hả?”

“Vậy anh đừng có xoa nữa.” Giang Lê vươn tay nắm lấy cái tai đang đỏ của mình, thấp giọng xin tha.

“Ừ.” Ninh Trăn đồng ý, nâng tay lên nói, “Còn ba cái nữa.”

Giang Lê: “……”

“Anh là đồ độc ác!” Giang Lê nhỏ giọng hờn dỗi, “Tôi cũng đã nằm im cho anh đánh, tôi ngoan như thế, anh không khen tôi sao?”

“Tặng thêm một cái đánh nữa hả?” Ninh Trăn làm bộ như nghe không hiểu.

“Đương nhiên là không phải! Là không đánh nữa mới đúng.”

Giang Lê sợ hắn đánh nhiều hơn một cái, vội vàng lắc mông muốn đứng lên, rất nhanh đã bị bàn tay của Ninh Trăn đè lại.

“Ừ, biết rồi.” Ninh Trăn rất dễ nói chuyện nà đồng ý.

“Thật hả?” Giang Lê vui sướng ngẩng đầu hỏi.

“Thật mà, em ở trong phòng tắm không nói lời nào làm anh tưởng em té xỉu rồi, vốn dĩ là muốn đánh nhiều hơn, nhưng mà....!Thôi đánh năm cái là được rồi.” Ninh Trăn nói.

Giang Lê:……

Cậu đang trên đường bước vào cái kịch bản của Ninh Trăn.

Giang Lê tuyệt vọng, nhụt chí cúi đầu, nằm trên đùi Ninh Trăn, buồn rầu nói: “Còn ba cái nữa, anh mau đánh đi.

Tôi còn muốn đi làm bài tập nữa.”

Ninh Trăn gật đầu, liên tục đánh ba cái, mỗi cái đánh xuống đều làm mông thịt run lên, làm người khác không nhịn được muốn xoa xoa, nhưng Ninh Trăn vẫn nhịn được.

Giang Tiểu Lê tuy rằng đáng yêu, nhưng mà con thỏ cũng biết cắn người.

Thông minh như Ninh Trăn phải biết co biết giản, làm gì cũng phái suy nghĩ.

Khóe mắt Giang Lê đỏ bừng, chống tay trên đùi Ninh Trăn từ từ đứng lên.

Ninh Trăn vừa nâng đầu liền nhìn thấy cái miệng chu đến mức có thể treo được một chai nước tương, lập tức cười nói: “Giang Tiểu Lê, nhất định phải kiên trì học tập, không thể vì một chút khó khăn mà từ bỏ.”

“Biết rồi!” Giang Lê tức giận nói.

Cậu mới không thèm bị hắn đánh năm cái vào mông mà từ bỏ đâu! Cậu rất mạnh mẽ!

Nhưng mà giây tiếp theo, Giang Lê liền mềm chân mà ngã vào trong ngực của Ninh Trăn.

Ninh Trăn ngừng thở, vành tai đỏ bừng của Giang Lê đang đặt ngay miệng hắn, hắn chỉ cần nhẹ nhàng mở miệng là có thể ngậm được cái vành tai mềm mại đó vào miệng mà mút một cái.

“Giang Tiểu Lê, em đang làm cái gì đó?” Giọng Ninh Trăn trầm khàn nói bên tai Giang Lê.

Đầu quả tim của Giang Lê run lên, lập tức liền nhảy lên, chống tay lên bàn, đỏ mặt nói: “Tôi tôi tôi, tôi chỉ là ngồi hơi lâu, nên chân bị tê mà thôi, anh nhất định đừng có hiểu lầm đó!”

Ninh Trăn bình tĩnh gật đầu: “Được, vậy em đi làm bài tập đi.”

Giang Lê nhìn bộ dáng chính nhân quân tử của Ninh Trăn, lén lút thở dài một hơi, vội vàng ngồi lại vị trí của chính mình, còn làm bộ làm tịch mà nhéo nhéo chân củ mình, ngoài miệng thì nói: “Ai nha, tê chân thật khó chịu.”

“Anh giúp em xoa xoa?” Giọng nói trầm thấp của Ninh Trăn nhẹ nhàng vang lên bên tai.

“Không cần không cần, chân tôi hết tê rồi.” Giang Tiểu Lê sợ đến mức cả người run lên, vội vàng cầm lấy cây bút, không dám diễn nữa.

Ninh Trăn một mình ra ngoài ban công, ký túc xá của bọn họ chia làm hai phần, bên ngoài là chỗ rửa tay, bên trong là phòng tắm.

Giang Lê nghe tiếng nước truyền từ ngoài ban công vào, làm xong bài thi tiếng Anh, lấy ra bài tập hóa liều mạng làm bài.

Hóa học không phải là điểm mạnh của Giang Lê, nhưng Ninh Trăn thích khoa học tự nhiên, cho nên lúc chọn khoa để chia lớp, Giang Lê làm theo Ninh Trăn chọn khoa học tự nhiên.

Lúc Ninh Trăn đi ra, bộ dáng Giang Lê như có thù với đề thi, làm vẻ mặt “Tôi rất dữ” trợn mắt nhìn đề, bộ dáng kia hình như là có thù với đề hóa vậy.

“Được rồi, không làm được thì để ngày mai hẳn làm nữa.” Ninh Trăn đi ra, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Giang Lê.

“Không được, chuyện hôm nay nhất định phải làm xong trong hôm nay, không thể để qua ngày mai được.” Giang Lê giận dỗi nói.

Ninh Trăn thở dài một hơi, ngồi xuống đem tờ đề đặt giữa hai người, chuẩn bị giảng bài cho Giang Lê, sách giáo khoa được đặt ở chính giữa.

Nhìn mấy câu hỏi như là rất khó với Giang Lê, nhưng ở trong miệng của Ninh Trăn sau lại dễ như thế.

Ninh Trăn vừa giảng bài cho Giang Lê, vừa đánh dấu trọng tâm trong sách cho cậu, để cho Giang Lê có thể nhớ kỹ hơn.

Dần dần, Giang Lê cảm thấy hình như trong đầu của mình có chỗ nào đó thông suốt.

Giống như là một chỗ bị che bởi bóng tối rồi được chiếu sáng bởi ánh nắng mặt trời, chiếu sáng góc nhỏ đó, lại tựa như mấy khối gỗ được đặt lộn xộn trên bàn, rồi được người khác sắp gọn lại.

Ninh Trăn giảng cho Giang Lê mấy kiến thức trọng tâm, hệ thống lại toàn bộ kiến thức, Giang Lê rất nhanh đã nắm được bí quyết để học.

Nửa giờ sau, Giang Lê duỗi người, nói: “Rốt cuộc cũng làm xong, đợi bữa nào tôi muốn vẽ cái sơ đồ kiến thức ra, hiện tại trong đầu tôi đã hiểu được phần nào.”wattpadtien161099

Ninh Trăn giơ tay sờ sớ sợi tóc không chịu nghe lời của Giang Lê, cười nói: “Giang Tiểu Lê, cố lên nha!”

“Ừ!” Giang Lê nhìn Ninh Trăn, ánh mắt kiên định nghiêm túc gật đầu.

Giang Tiểu Lê nhất định phải cố gắng học, nhất định phải đậu được đại học A, cả đời này cậu nhất định phải quấn lấy Ninh Trăn!

Học tập cũng không vất vả lắm, vất vả nhất chính là lang thang không biết học từ đâu, như thế mới vất vả.

Thích cảm giác được cùng người khác cùng nhau học, cứ có cái cảm giác ngọt ngào khi học với nhau.

Giang Lê hiện tại chính là như vậy, cậu cảm động nhất chính là, Ninh Trăn không phải chỉ biết khi dễ cậu, nhưng từ đó đến giờ chưa bao giờ ăn hiếp cậu, vẫn luôn kiên nhẫn mà dạy cậu học.

Cái này làm cho Giang Lê không nhịn được nghĩ, cậu chỉ cần đứng phía trước của Giang Lê, ôn nhu mà nắm lấy tay của hắn, đem hắn từng bước từng bước kéo về phía cậu.

-

Hai người thu dọn sách, chuẩn bị leo lên giường ngủ.

Nhưng mà Giang Lê vừa đứng dậy, cảm thấy đột nhiên mông hơi đau.

Ninh Trăn đánh tuy rằng có âm thanh, nhưng mà xuống tay thì không nặng.

Cũng không có đau lắm, nhưng lại cứ có cảm giác hơi ngại.

Nói ra mà nói, cái cảm giác này giống như là bàn tay của Ninh Trăn vẫn còn xoa trên mông cậu vậy.

Trên mông vẫn còn lại cảm giác khi Ninh Trăn đặt tay vào!

Giang Lê nhịn không được mà nhắm mắt như muốn quên đi cái cảm giác e thẹn đó, đây là cái cảm giác gì chứ! Chỉ thấy thẹn thùng mà thôi!

Ninh Trăn kỳ quái liếc nhìn Giang Lê, hỏi: “Sao vậy?”

Giang Lê vội vàng nói: “Không sao, lên giường ngủ thôi.”

Nói xong, cậu thừa dịp Ninh Trăn xoay người mà sử dụng công phu thay đồ của mình, cọ tới cọ lui đi về phía giường của mình.

Cho đến khi mông chuẩn bị ngồi xuống, cậu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng cũng có điều suy nghĩ.

Lúc mông chuẩn bị ngồi xuống, hình như có cảm giác không thích ứng lắm.

Giang · vương tử đậu Hà Lan · Lê, yên lặng mà thở dài một hơi, nhanh nhẹn mà cởi quần áo của mình ra, chui vào ổ chăn.

Một lát sau, Ninh Trăn tắt đèn trong ký túc xá.

Giang Lê bỗng nhiên cảm thấy bên đùi truyền đến cảm giác quen thuộc, cậu vội vàng vươn tay về phía đó, quả nhiên cầm được cuốn nhật ký.

Nương theo ánh trăng, Giang Lê nhìn thấy kết thúc nhiệm vụ, sau đó là đưa ra nhiệm vụ mới.

【Kết thúc nhiệm vụ: Cầu xin Ninh Trăn đọc đề thi nghe tiếng Anh cho mình nghe.

Phần thưởng: Vuốt ve yêu thương, mời kiểm tra và nhận.】

Giang Lê vẻ mặt ngơ ngác: Vuốt ve yêu thương??!

Là có ý gì chứ? Nhật ký ước nguyện không phải là muốn đóng cửa rồi đó chứ?

Ngay từ đầu phần thưởng đã không hề đáng giá rồi, sau đó trực tiếp lấy quà Ninh Trăn tặng cậu thành phần thưởng luôn, hiện tại thì trực tiếp không thèm trao thưởng?

Đột nhiên, chữ trong nhật ký đột nhiên thay đổi, nội dung kết thúc nhiệm vụ đã biến mất, đã biến thành một quyển nhật ký bình thường.

Giang Lê lật qua một trang mới, quả nhiên nhìn thấy được nội dung nhiệm vụ tiếp theo.

【Thứ hai, ngày 11 tháng 3 năm 2019, nắng.

A, mình rất là kích động nha, mình thế mà mặc quần lót của Ninh Trăn! Mình nhất định là tiểu thụ yêu thầm thành công nhất?!

Có câu nói cho dù bị đánh gãy chân cũng phải la lên, mình rất thèm muốn cơ thể của Ninh Trăn nha!

Hôm nay được Ninh Trăn tự mình đọc đề nghe tiếng anh, chỉ lo thèm nhỏ dãi cơ bụng của anh ấy, kết quả bị sai từa lưa, dẫn đến bị đánh vào mông.

Ha, nhưng mà vừa đau vừa vui, nhưng mà mông người ta nộn nộn đáng yêu như thế, bị đánh rất là đau nha, muốn chồng yêu xoa xoa cơ ~

Nội dung nhiệm vụ: Năn nỉ Ninh Trăn xoa xoa mông giúp mình.

Hình phạt: Ngày hôm sau mông bị sưng lên! Thời gian: Mười phút.

Phần thưởng: Không biết.】 a, nhiệm vụ này sao kích thích thế?!

Tác giả có lời muốn nói:

- ----*-----

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..