#tien161099

Mấy ngày gần đây, Giang Lê cảm thấy hình như Nhật ký ước nguyện hơi không ổn rồi, đưa nhiệm vụ với tặng thưởng toàn mấy cái gì đâu không.

Giống như là cái nhiệm vụ cậu đang làm, cầu xin Ninh Trăn đối mặt đọc tiếng anh cho cậu nghe.

Liên tục nghe xong bài đọc tiếng Anh của nam thần Giang Lê thật sự có hơi mệt, nếu mà cứ như vậy hoài, sớm hay muộn cậu cũng miễn dịch với giọng nói của nam thần mất.

Trên mạng nói cái gì mà đem giọng nói của nam thần cài thành báo thức, nhất định mỗi ngày đều mỉm cười mà rời giường, nếu mà cứ như thế, sớm hay muộn cậu cũng sẽ đổi một nam thần khác.wattpadtien161099

"Ăn cơm đàng hoàn." Ninh Trăn lấy đầu đũa gõ gõ mâm cơm của Giang Lê.

Giang Lê thất thần mà gật đầu, ăn cơm.

Tiết tự học buổi tối của bọn họ hôm nay bị thầy chiếm lấy, muốn giải mấy cái đề, mấy học đệ ở lầu trên cũng đã tan hết rồi.

Giang Lê với Ninh Trăn ở lại học, học xong thì cùng nhau đến nhà ăn, ăn cơm.

"Chuyện là......!Buổi tối anh có rảnh không?" Im lặng một lát, Giang Lê liền cầm đũa nhỏ giọng hỏi.

Ninh Trăn đang lựa ớt xanh ra, một bên nói: "Có việc gì?"

Giang Lê nhỏ giọng cẩn thận nói: "Tôi luyện nghe phải tốn thời gian rất lâu......"

"Không muốn nghe?" Ninh Trăn nhướng mày hỏi.

Giang Lê nhất thời không theo kịp suy nghĩ của Ninh Trăn: "Hả?"

Ninh Trăn nói: "Muốn học tốt thì phải rất kiêng trì mới có được thành quả tốt."wattpadtien161099

Giang Lê vẻ mặt ngơ ngác: "Cho nên?"

"Muốn luyện nghe nhất định phải kiêng trì, nếu không sẽ bị đánh." Ninh Trăn trầm giọng nói.

Giang Lê bị dọa bởi giọng nói đột nhiên trầm lại của Ninh Trăn, theo bản năng ngẩng đầu nhìn vào mắt của hắn, đôi mắt vốn đang bình tĩnh của đối phương trong nháy mắt đã trở nên rất hung dữ.

Không biết vì sao, rõ ràng Ninh Trăn chưa có làm cái gì cả, Giang Lê đã theo bản năng co mông mình lại, trong lòng hoảng sợ, giống như là đã bị Ninh Trăn đánh vào mông vậy.

"Tôi không có muốn từ bỏ!" Giang Lê vội vàng giải thích, "Tôi chỉ muốn hỏi, là anh có muốn tự mình kiểm tra tôi hay không thôi?"

"Kiểm tra em?" Ninh Trăn nghi hoặc.

"Đúng vậy, chính là anh tự mình đọc cho tôi làm." Giang Lê chớp mắt biến thành "Phần tử học tập cuồng nhiệt", rất chân thành diễn đạt ước mơ muốn học tập của mình.

Ninh Trăn trầm tư một chút, nói: "Được.

Nhưng mà nếu như làm sai......"

"Xác suất hoàn thành thấp hơn 30% mới bị đánh, anh đã đồng ý rồi, không được đổi ý nha." Giang Lê sốt ruột nói.

Ninh Trăn khẽ cười nói: "Em cũng đã nghe cả một ngày rồi, cũng phải có chút tiến bộ chứ.

Em hiện tại chỉ có hai sự lựa chọn."

"Lựa chọn gì?"

"Một, xác suất để hoàn thành thấp hơn 30%, sai một bài đánh một cái.

Hai, xác suất hoàn thành là 50%, cho dù đúng hay sai em phải bị đánh 5 cái."

Ninh Trăn nói xong một câu, là giơ lên một ngón tay.

Giang Lê mặt lộ vẻ khó xử, cúi đầu rối rắm, dùng đũa chọc chọc mâm cơm của mình, do dự rất lâu mới nói: "Cái thứ hai đi"

"Được." Ninh Trăn bình tĩnh gật đầu, hỏi, "Khi nào?"

"Đêm nay!" Giang Lê mắt sáng lên, kích động nói xong, liền đụng phải ánh mắt nghiên cứu của Ninh Trăn.

Cậu lúc này mới phát hiện sự "Nhiệt tình yêu thương học tập" này không phù hợp đối với cậu cho lắm, nhiệt tình trong ánh mắt liền vơi đi một nữa, cẩn thận hỏi: "Có thể không?"

"Có thể." Ninh Trăn bình tĩnh gật gật đầu, nói, "Thầy toán yêu dạy học chắc chắn tối nay sẽ dạy lố giờ, tiết tự học buổi tối nhất định tan rất trễ, em gọi điện thoại về cho dì Ôn đi, chúng ta tối nay ngủ lại ký túc xá."

"Được." Giang Lê liên tục gật đầu đồng ý.

*

Quả nhiên Ninh Trăn đoán không sai, thầy toán giảng liên tục hai tiết vẫn chưa xong, cho đến lúc tiếng chuông vang lên lần thứ ba, ông mới không cam tâm tình nguyện mà ngừng lại, trong mỗi bước đi, đều lưu luyến không rời còn muốn dạy nữa.

Thầy toán vừa rời đi, lớp học nhanh chóng như ong vỡ tổ, có người chạy đi vệ sinh, học sinh ngoại trú thì dọn sách đi về, học sinh nội trú thì lựa chọn ở lại để làm bài, có người thì chuẩn bị để đi về ký túc xá.

Thất trung đối với việc học sinh ở lại không ép buộc, đều do tự nguyện.

Ngày thường chỉ cần tan học buổi chiều, học sinh ngoại trú liền sẽ về nhà, học sinh nội trú thì đến nhà ăn ăn cơm xong liền về lớp để làm bài tập rồi về ký túc xá, đa phần mọi người đều chọn cách cầm theo bài tập rồi đi ăn cơm sau đó sẽ về ký túc xá luôn.

Tan học, Giang Lê quay đầu nhìn về phía Ninh Trăn: "Chúng ta về ký túc xá luôn hả?"

Ninh Trăn duỗi tay cầm lấy tờ ghi chú Giang Lê dán trên bàn, phía trên viết tiến độ hoàn thành bài tập của Giang Lê.

Buổi chiều, tiết tư tự học, Giang Lê đã làm được một tờ bài tập, trước mắt chỉ còn lại bài tập hóa với bài tập tiếng anh.

"Sau lại để môn hóa là cuối cùng?" Ninh Trăn cầm ghi chú giấy hỏi.

Giang Lê chột dạ mà cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không phải không......"

Ninh Trăn bị bộ dáng của cậu làm cho tức cười, vươn tay xoa xoa đầu của Giang Lê, nói: "Dọn sách, về ký túc xá anh dạy em."

"Dạ." Giang Lê ngoan ngoãn trả lời.

Lúc hai người về đến ký túc xá đã là 9 giờ tối, Giang Lê lấy bài tập ra, nói: "Anh đi tắm trước đi, tôi làm bài."

Ninh Trăn đã làm xong bài tập rồi, nên không có ý kiến, liền gật đầu xoay người đi về phía tủ quần áo của mình.

"Em có quần áo với khăn tắm không?" Ninh Trăn đột nhiên hỏi.

Giang Lê sửng sốt, đánh trán mình một cái: "Ngày thường chỉ có buổi trưa mới về ký túc xá, ở đây tôi chỉ có một cái khăn tắm với bộ đồng phục hôm qua chưa kịp giặt."

Ninh Trăn nhướng mày, gật đầu nói: "Em làm bài tập trước đi."

Giang Lê theo bản năng nghe lời của Ninh Trăn, quay đầu làm bài tập, chắc là Ninh Trăn có cách.

Khi Giang Lê còn nhỏ, chuyện gì Ninh Trăn cũng làm sẵn cho cậu, chuyện này làm đi làm lại đã mười mấy năm, đã khắc sâu vào trong tâm trí rồi.

Cho nên, nửa giờ sau, Ninh Trăn từ trong phòng tắm ra, nói cho cậu tắm xong cậu chỉ có thể khỏa thân, niềm tin của Giang Lê đối với Ninh Trăn trong mười mây năm qua hoàn toàn sụp đổ.

"Cái này làm sao mà được?!" Giang Lê không thể tin được, "Tôi đã lớn như thế, anh bắt tôi khỏa thân ở ký túc xá hả?"

"Em có thể quấn khăn tắm mà." Ninh Trăn nghiêm túc nói.

"Nhưng mà ở bên trong tôi không có mặc quần lót nha." Giang Lê nhíu mày nói, "Anh không phải là muốn tôi khoe ch*m sao."

"Dù sao ký túc xá cũng chỉ có hai chúng ta, anh không ngại nhìn đâu." Ninh Trăn một bộ chính nhân quân tử, phi lễ chớ nhìn.¹

Giang Lê cắn môi, nghĩ thầm, vậy cũng không được, ở trước mặt người mình thích khoe ch*m, cậu cho dù có mặt dàu cũng không có làm được.

"Em có thể không tắm." Ninh Trăn tiếp tục nói.

"Như vậy làm sao mà được? Tôi rất yêu thích sạch sẽ nha." Giang Lê nghiêm túc mà nói, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép trên người mình xuất hiện mùi lạ."

Cậu vẫn chưa quên thói quen của Ninh Trăn đâu.

"Vậy em mặc quần lót của anh?" Ninh Trăn khoanh tay nhướng mày nói, "Tuy rằng em mặc vào có hơi lớn, nhưng mà có còn hơn không."

Tác giả có lời muốn nói:

- ----*---

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

¹Chính nhân quân tử, phi lễ chớ nhìn:

Người quân tử là người có đầy đủ năm đức tính, được gọi là ngũ thường: Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín, trong đó Nhân là quan trọng nhất....!Người quân tử cũng là người nắm được mệnh trời và sống theo mệnh trời.

Thời nhà Chu, quân tử là cụm từ dùng để chỉ tầng lớp quý tộc.

Phi lễ là gì vậy? Phi lễ là không có tâm chân thành, giả dối, không có tâm thương yêu, là thủ đoạn..