#tien161099

Giữa trưa, Giang Lê cùng với bọn Đào Tân ăn cơm xong, liền quay về ký túc xá.

Ninh Trăn đang ở trong nhà vệ sinh, Giang Lê liền cởi áo khoác của mình ra vắt trên ghế, nằm lên trên giường, từ trong túi lấy máy nghe nhạc ra, cắm tai nghe, nhắm mắt lại nghe "Máy nghe nạc cho riêng bạn".

Tuy rằng "Máy nghe nhạc cho riêng bạn" cái tên này thật sự có hơi ổn, nhưng mà Giang Lê lại cảm thấy Nhật ký ước nguyện hình như tặng quà không đúng ý cậu lắm.

Máy nghe nhạc của riêng bạn, vừa nghe tên liền biết là Ninh Trăn có tình cảm với cậu nha.

Ninh Trăn vừa cao ngạo lạnh lùng, giọng nói vừa trầm thấp lại êm tai, lực chú ý của Giang Lê liền tập trung hết vào cái máy nghe nhạc này, trái tim đập rất nhanh, gương mặt cũng hơi ửng đỏ.

Ninh Trăn cố ý mua cho cậu máy nghe nhạc, cậu phải có gắng luyện kỹ năng nghe.

Một người nếu đã không có ý với đối phương thì làm gì chịu phí thời gian như vậy.wattpadtien161099

Giang Lê vui sướng nghĩ, Ninh Trăn có lẽ cũng không có ghét cậu.

Đột nhiên, một cái khăn từ trên trời rơi xuống, che lại gương mặt đang cười ngây ngô của Giang Lê.

"Sao?" Giang Lê lấy khăn ra, ném về lại trong ngực của Ninh Trăn, tháo tai nghe xuống hỏi.

"Cười ngây ngô cái gì đó? Mộng xuân hả?" Ninh Trăn đưa lưng về phía Giang Lê mà lau dọn cái bàn củ mình, giọng điệu lạnh nhạt nói.

"Tôi đang nghe Tiếng Anh để luyện kỹ năng nghe, cười anh phát âm không tốt." Giang Lê ngạo kiều hừ hừ nói.

Cậu sẽ không bao giờ nói mình cười vì giọng của Ninh Trăn quá dễ nghe đâu, nghe đến mức lỗ tai cậu muốn mang thai luôn rồi.

"Mấy bài thi nghe của trường chúng ta đa số đều sử dụng phát âm của anh, em nói anh phát âm không tốt?" Ninh Trăn quay đầu, nhướng mày hỏi, "Em đừng có nói là nghe nữa ngày rồi một câu cũng không hiểu được đi?"

Giang Lê bĩu môi: "Mới không có nha, tôi nghe hiểu chứ bộ.

Áo sơ mi có giá là 9 tệ 15 hào."

"À, cái đó là thời gian của đoạn ghi âm." Ninh Trăn cười lạnh một tiếng, nói, "Anh cho em nghe là muốn nâng cao thành tích của em, không phải là để giành ru em ngủ nha."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng nghe." Vừa nói về chuyện học, Giang Lê liền không vui mà xoay người, đeo tai nghe lên, nói, "Tôi muốn đi ngủ trưa."

Ninh Trăn dọn đồ của mình xong, cởi áo khoác đặt trên ghế, liền nằm lên giường của mình, nghiêng người nhìn bóng dáng quật cường của Giang Lê, không tiếng động mà cong môi cười, nhắm mắt lại ngủ.

Buổi chiều trong tiết hóa, Giang Lê trịnh trọng mà lấy sách cùng với bảy cây bút đánh dấu của mình ra, nghiêm chỉnh mà bài ra bộ dáng tập trung nghe giảng của học sinh tiểu học, còn nhỏ giọng nói với bạn cùng bàn:

"Nếu như trong tiết mà tôi có không tập trung, anh nhớ hung dữ nhéo tôi một cái đó."

Ninh Trăn quay đầu, không tin được nhìn Giang Lê: "Em nói thật?"

Giang Lê nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, là nói thật mà!"

Ninh Trăn trong gió lạnh buổi tối trước khi về phòng còn quay lại nói với cậu, Ninh Trăn nói với cậu là "Giang Tiểu Lê phải cố lên", Giang Lê cảm thấy mình không thể thụt lùi được, cậu phải vì Ninh Trăn mà chiến đấu.

Cậu muốn vào một trường đại học với Ninh Trăn! Sau đó là theo đuổi Ninh Trăn trong trường đại học, lúc nào cậu cũng phải nhìn chằm chằm vào hắn, phải đề phòng, lỡ đâu sau này có xuất hiện một đứa con gái khả nghi nào rồi sao!

Nếu không thể ở bên nhau cả đời, vậy đành làm hai người anh em cùng sống cùng chết thôi!

Giang Lê cảm thấy suy nghĩ của mình thật sự quá vĩ đại, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó thôi, cả người cậu liền vui vẻ đến mức run lên.

Sau đó, người trong lúc đang vui vẻ, sẽ phát sinh một số suy nghĩ sai lầm.

Bắt đầu vào tiết hóa, Ninh Trăn phát hiện mình thật sự gặp chuyện kinh dị ở trong lớp, ngồi cùng bàn của hắn trong mắt thầy giáo, hình như là điên rồi!

Thầy: "Đề số 3, ai giải thích chút đi."

Giang Lê kích động giơ tay: "Thầy, em!"

Thầy: "Vậy trò nói đi."

Giang Lê cọ tới cọ lui mà đứng lên: "Ừm......!Em hình như là không......"

Một bên nhỏ giọng nói, một bên quăng ánh mắt giúp đỡ về phía Ninh Trăn.

Ninh Trăn:...!

Thầy: "Ngồi xuống đi.

Ninh Trăn, trò nói."

Vài phút sau.

Thầy: "Đề số 5, có ai còn nhớ không?"

Giang Lê: "En!"

Thầy: "Trò nói."

Giang Lê: "Chọn A."

Thầy: "Sai rồi, tiếp theo."

Giang Lê yên lặng mà ngồi xuống, khổ sở mà liếc nhìn tờ đề bị sửa đến đỏ cả một mặt giấy, ước mơ to lớn của cậu liền tan nát rồi.

Ninh Trăn quay đầu nhìn sắc mặt ủy khuất buồn rầu của Giang Lê, kia miệng nhỏ dẩu lên đến mức có thể treo đồ được rồi, thở dài một hơi, vươn tay, cầm lấy nột tờ ghi chú của Giang Lê, viết: 【 buổi tối về giảng lại cho em.

Giang Lê nhìn tờ giấy ghi chú của Ninh Trăn đẩy đến trước mặt mình, trên mặt liền vui vẻ, gật đầu.

Ninh Trăn yên lòng, cầm bút tiếp tục viết, Giang Lê lặng lẽ nhìn thoáng qua, phát hiện Ninh Trăn thế nhưng lại ghi chú vào vở.

Việc Ninh Trăn ghi chú có thể xem là chuyện lạ trên thế giới nha, Ninh Trăn từ nhỏ đến lớn được xem là thiên tài, là cuốn từ điển bách khoa, từ đó đến giờ làm gì có chuyện ghi chú.

Thậm chí, Ninh Trăn lúc phỏng vấn khi giành được giải nhất của thành phố, còn làm trò trước phóng viên, hỏi lại một câu: "Có thể nhớ trong đầu, cần hì phải ghi chú lại? Làm vậy chi cho tốn thời gian vậy."

Lúc đó Giang Lê cũng đứng ở bên cạnh, tận mắt nhìn thấy mấy phóng viên tay cầm sổ tay ghi chép đều ngây ngốc đứng nhìn Ninh Trăn.

Cho nên, Ninh Trăn hiện tại sao lại ghi chú vào vở?

Ai nha! Ninh Trăn sẽ không bị gì chứ, đầu đột nhiên không thông minh nữa rồi? Giang Lê sợ đến mức trợn mắt.

Giang Lê càng nghĩ càng cảm thấy đúng, cậu có chút hối hận, cậu không nên đổi tên của Ninh Trăn trên WeChat lại thành "Ninh ngu ngốc."

Có phải tại cậu trù ẻo Ninh Trăn, nên Ninh Trăn mới trở nên ngốc rồi?

Cậu thật sự là không có ý đó mà, cậu chỉ là cảm thấy tình cảm của cậu rõ ràng như thế, Ninh Trăn vẫn còn chưa nhận ra, nên mới giận sửa tên trên WeChat lại thôi.

Giang Lê lặng lẽ thở dài, quyết định tan học về nhà phải đổi tên lại mới được.

Đột nhiên, eo của cậu bị nhéo một cái, không đau, nhưng lại rất kích thích nha!wattpadtien161099

Giang Lê đột nhiên ngồi ngay ngắn, chút nữa đã nhảy lên rồi, cậu phải nhịn xuống.

Thầy hóa ngẩng đầu nhìn Giang Lê ở bàn cuối có hơi kích động, do dự một chút, uyển chuyển mà nói: "Bạn học Giang Lê, có tình yêu đối với việc học là chuyện tốt, nhưng mà......!Một tiết học chỉ có 45 phút, chúng ta phải biết tận dụng."

"......" Giang Lê xấu hổ mà gượng cười, "Dạ, thầy."

Thầy hóa vừa lòng gật đầu, quay đầu tiếp tục giảng bài.

Giang Lê thu hồi nụ cười gượng của mình, quay đầu liếc nhìn người ngồi bên cạnh đang nghiêm túc nhìn lên bảng, tay phải đang nghiêm túc ghi chú Ninh Trăn, cắn răng nói: "Tay."

Ninh Trăn giống như là không nghe thấy, vẫn giữ nguyên tư thế.

Giang Lê kéo khóe miệng, bỏ tay xuống dưới bàn, dùng sức nắm lấy tay trái của Ninh Trăn vừa mới nhéo mình, nghiến răng thấp giọng nói: "Bỏ ra."

Tác giả có lời muốn nói:

- ---*----

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..