Lại là một đêm chung giường, Lăng Sở Nhược sau khi tắm và xử lý sơ qua vết thương cho mình thì cũng mệt đến rã cả người. Dưới đất lạnh đến buốt xương, nàng chân không đi lại cảm giác như đang giẫm trên đá, trong phòng thì chỉ độc nhất một chiếc giường, cũng may Lãnh Nguyệt Thanh nằm sấp người ở sát góc trong, tốt bụng chừa một góc dành cho nàng

Cũng như lần trước, gần sáng Lăng Sở Nhược lại bị nhiễu tỉnh, cái ôm siết lần này chặt đến mức nếu không nghe được mùi dược liệu và mùi máu thoang thoảng nơi chóp mũi, nàng còn quên mất rằng Lãnh Nguyệt Thanh vẫn đang bị thương.

Người này bình thường luôn tỏ ra bất cần lãnh ngạo nhưng lúc ngủ lại rất quấn người. Nàng hơi nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt vì thiếu máu mà tái nhợt, không tự chủ được bàn tay hướng đến mi tâm đang nhíu chặt. Giấc ngủ này của Lãnh Nguyệt Thanh cũng không an bình gì.

Người này vì sao phải cứu nàng? Vì sao lại phải mạo hiểm như vậy? Rốt cuộc ngoại trừ là nữ nhi của Lăng Thiên, nàng có một chút nào phân lượng trong trái tim kia hay không ?

Lăng Sở Nhược càng nghĩ càng chua xót, không phải nàng thích nữ nhân thì có nghĩa là mọi người cũng đều giống như vậy. Lãnh Nguyệt Thanh là thái tử, sao có thể vì nàng mà làm chuyện hồ đồ làm tổn hại thanh danh, hơn nữa...hơn nữa còn có Nhiếp Khiếu Lan

"Lăng Sở Nhược, yêu một người là mong muốn cho người đó hạnh phúc cùng người mà họ yêu. Ta nói câu này mong là ngươi sẽ hiểu"

Thật sự có thứ tình cảm như vậy sao? Lăng Sở Nhược chưa từng nếm qua cảm giác yêu, cũng không biết được nếu nhìn thấy người nàng yêu hạnh phúc cùng người khác thì sẽ như thế nào. Chỉ là...chỉ là nàng không muốn phải đi tranh giành tình cảm, huống hồ đoạn tình cảm này nàng cũng không biết phải tranh như thế nào.

Càng nghĩ càng phiền, càng nghĩ càng loạn, Lăng Sở Nhược thở dài nhắm mắt, đem hết mọi suy nghĩ đều tắt đi hết.

Mặt trời cuối cùng cũng lên cao, sương mù đã tan đi rất nhiều, Lãnh Nguyệt Thanh dù bị thương nhưng vẫn giữ thói quen dậy sớm, phát hiện trên giường có thêm một người nữa đang ngủ một cách không mấy an ổn.

Lãnh Nguyệt Thanh khẽ xoay người, sau lưng truyền đến một trận đau nhức, Lăng Sở Nhược bị cử động làm cho một lần nữa tỉnh dậy

"Thái tử tỉnh rồi sao? Để ta chuẩn bị nước cho ngươi rửa mặt"

"Được rồi, không cần đâu"

Mắt thấy Lãnh Nguyệt Thanh định ngồi dậy, Lăng Sở Nhược liền chạy đến giá đỡ lấy y phục bồi nàng mặc vào. Sự chu đáo này của nàng khiến Lãnh Nguyệt Thanh có chút hài lòng, thanh âm như gió thoảng nhẹ nhàng phát ra

"Vào đi"

Hoàng Kỳ, Tú Kỳ và Uyển Linh đã đứng chờ ở bên ngoài từ bao giờ mà Lăng Sở Nhược không hề hay biết, mang theo nào là nước nóng, điểm tâm và hoa quả rất phong phú.

Uyển Linh thậm chí còn nháy mắt nhìn nàng, khiến nàng xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu, thẹn quá hóa giận tặng cho nàng ta một cái trừng mắt

Điểm tâm vừa bắt đầu thì Nhiếp Khiếu Lan xuất hiện, ngượng ngùng đứng ngoài cửa. Lăng Sở Nhược trông thấy nàng liền bước ra đón

"Ta đến thăm Sở cô nương"

Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mình, Nhiếp Khiếu Lan có chút mất tự nhiên, hắng giọng giải thích. Lãnh Nguyệt Thanh đang ngồi trên bàn ăn, nhìn thấy nàng thì lãnh đạm nói

"Đến rồi thì ngồi đi"

Nhiếp Khiếu Lan không tiện từ chối, đành phải ngồi xuống, ánh mắt kín đáo di chuyển đến chỗ Hoàng Kỳ, sáng dậy đã thấy bên cạnh trống không, cảm giác mất mát đó thật khó có thể diễn tả bằng lời.

Mọi lần dùng bữa Lãnh Nguyệt Thanh đều một mình ăn, cho tất cả những người không liên quan lui xuống, nhưng lần này nàng không nói năng gì, ai nấy đều thấy kỳ lạ nhưng không dám tỏ thái độ gì, đành đứng sang một bên chờ chỉ thị

Lăng Sở Nhược hoàn toàn không cảm nhận được không khí kỳ lạ xung quanh, cắm cúi ăn cho xong rồi định ngủ tiếp. Sức khỏe của nàng vốn không phải quá tốt, phải trách thái tử đại nhân kia không để cho nàng ngủ yên, sau một đêm giông bão như vậy, thân thể nên hảo hảo tịnh dưỡng mới tốt

Lãnh Nguyệt Thanh từ đầu đến cuối đều đem mọi hành động của nàng nhìn đến không thể bỏ sót. Tiểu nữ nhân vô tâm đang cắm đầu vào bát kia ngược lại không hề chú ý đến nàng, nàng vì cứu ai mà tay bị thương nặng đến mức này?

Lãnh Nguyệt Thanh càng nghĩ càng không vui, gương mặt càng lúc càng khó coi, ngay cả Nhiếp Khiếu Lan cũng nhận ra không khí kỳ lạ, động tác ăn càng lúc càng nhanh. Nàng từ bé đến lớn chưa bao giờ ăn một bữa cơm nào áp lực như vậy, trong lòng không khỏi khâm phục dũng khí của Lăng Sở Nhược có thể thích một người âm trầm đáng sợ thế kia

Lăng Sở Nhược sau khi ăn xong mới phát hiện từ đầu đến cuối người bên cạnh nàng đều không động đũa.

"Cạch" một tiếng, đôi đũa bạc nặng nề đáp xuống mặt bàn, thấy nàng vẫn không tự giác, Lãnh Nguyệt Thanh bất mãn kêu lên

"Lăng Sở Nhược, tới đây"

Vốn dĩ chỉ cách nhau có một chiếc ghế, Lãnh Nguyệt Thanh còn bảo nàng đến. Nàng mặc dù không hiểu nhưng thấy sắc mặt người kia không tốt, cũng không dám trái lời, chậm chạp nhích người qua

"Thái tử có gì phân phó?"

"Đút cho ta"

"Hả?"

Sau tiếng hét đầy ngạc nhiên của Lăng Sở Nhược, cả căn phòng lại rơi vào trạng thái im lặng, im lặng đến mức nàng có thể cảm nhận được tiếng tim đập của mình đều bị tất cả mọi người nghe thấy. Chỉ có nàng mới biết, nhịp tim này không phải do ngượng ngùng mà là hoảng sợ.

Nàng đưa mắt nhìn sang Nhiếp Khiếu Lan, thấy nàng ta đặt chén cơm đang ăn dở xuống, nét mặt bày ra là vẻ bối rối cùng đáng thương

"Thái tử, Lan nhi no rồi xin cáo lui trước, người cùng Sở Nhược cứ từ từ dùng"

"Được, lui ra đi"

Lãnh Nguyệt Thanh lãnh đạm phất tay, keo kiệt đến mức không nhìn nàng lấy một lần. Nhiếp Khiếu Lan quên luôn cả diễn trò, vừa ra khỏi cửa liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi lo lắng cho Lăng Sở Nhược. Trên đời này sao lại có người đáng sợ như vậy, một buổi điểm tâm cũng khiến cho người khác cảm giác như đang ở hồng môn yến

"Các ngươi cũng lui ra hết đi"

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lăng Sở Nhược bối rối nâng lên chén bạc, nàng trước giờ chưa từng hầu hạ ai nên không khỏi có chút lúng túng. Nể tình người này hôm qua cứu nàng bị thương, bồi một bữa ăn cũng không có gì quá đáng

Thức ăn đưa đến miệng, Lãnh Nguyệt Thanh vui vẻ nhận lấy. Ngày hôm qua mặc dù bị thương có chút khó chịu nhưng lúc ngủ lại khá êm ái, nàng bình thường bị thương cả đêm sẽ chập chờn không yên, cảnh giác so với lúc bình thường cao hơn rất nhiều.

Càng nghĩ càng không thể hiểu được, Lãnh Nguyệt Thanh đem người trước mặt đánh giá một hồi. Rõ ràng lúc này Lăng Sở Nhược đang bày ra bộ dạng nhu thuận giả dối, mà nàng trước giờ luôn khinh thường loại người như nàng, trong sâu thẳm có thể nói là cực kỳ cực kỳ chán ghét. Hà cớ gì một người như vậy lại có thể khiến giấc ngủ của nàng trở nên tròn trĩnh một cách diệu kỳ?

"Thái tử, mặt ta dính gì sao?"

Lăng Sở Nhược vốn là không muốn nói nhưng nàng thực sự bị Lãnh Nguyệt Thanh nhìn đến mức phát bực rồi. Nếu là bình thường có lẽ nàng sẽ e ngại vui vẻ, nhưng lúc này thì không, xấu xí như vậy có gì đáng nhìn đâu

Lãnh Nguyệt Thanh nghe ra được vẻ giận dỗi trong lời nói, không biết vì sao lại bật cười. Hoàng Kỳ, Tú Kỳ, Uyển Linh vốn không đi xa, nghe được tiếng cười của thái tử đại nhân thì nhìn nhau như không thể tin được, trong lòng không biết dành bao nhiêu ngưỡng mộ cho Lăng Sở Nhược. Ngay đến Hoàng Kỳ là người ở bên thái tử lâu nhất cũng chưa thấy nàng cười thoải mái đến vậy bao giờ

Lăng Sở Nhược bị cười nhạo thì không hiểu, nhịn không được nhíu mày nói

"Hỉ nộ vô thường"

"Ngươi có biết nếu là người khác trước mặt ta nói những chữ đó thì sẽ như thế nào không?"

Lãnh Nguyệt Thanh tuy rằng không cười nữa nhưng đáy mắt lại long lanh tiếu ý. Nhìn nàng như thấy được tấm gương phản chiếu, Lăng Sở Nhược lúc này mới nhận ra trước đây bản thân đã sống lãng phí như thế nào, vui buồn không lộ, chẳng hiểu như vậy để làm gì

"Thái tử mau ăn đi, cơm canh nguội cả rồi"

Lăng Sở Nhược không trực tiếp trả lời vì vốn dĩ nàng cũng không muốn biết. Thiên hạ đồn đại thái tử tài năng thượng thường nhưng trời sinh độc ác, cũng chính con người độc ác đó vì cứu nàng mà tự mình lao vào biển lửa

Ánh mắt chạm phải cánh tay bị băng bó ngang dọc của Lãnh Nguyệt Thanh, Lăng Sở Nhược vừa buồn cười lại vừa xót xa, người này hết lần này đến lần khác đối xử với nàng như vậy, nàng như thế nào mới buông bỏ được đây?

"Đến kinh thành đừng tùy tiện đắc tội người khác, không phải ai cũng dung túng ngươi như ta đâu"

Lăng Sở Nhược ngây ngốc nhìn cánh tay đang đặt trên đầu mình, ấm áp không chút báo động lan tỏa nơi trái tim. Lãnh Nguyệt Thanh a Lãnh Nguyệt Thanh, ngươi không biết được rằng hành động nhỏ của mình tác động lớn đến người khác thế nào đâu

"Từ nay đến lúc tay ta vận động được, chuyện ăn uống sẽ do ngươi đảm nhiệm"

Chút cảm động trong lòng Lăng Sở Nhược lặng lẽ như nước chảy đi mất, từ nay đến lúc tay có thể vận động được cũng phải mất rất nhiều ngày. Nói như vậy, hai ngày tiếp theo nàng sẽ phải cùng Lãnh Nguyệt Thanh và Nhiếp Khiếu Lan chung chỗ?

"Tay ta vì ngươi mà bị thương, trách nhiệm ngươi nhất định phải gánh"

Lăng Sở Nhược đem lời định nói ra nuốt xuống, nàng mặc dù rất không tình nguyện nhưng cũng không thể nào vong ân bội nghĩa, chỉ cầu cho Nhiếp Khiếu Lan đừng hiểu lầm nàng

Hai ngày tiếp theo đó, Lăng Sở Nhược mỗi một ngày đều rất bận rộn. Tú Kỳ đột nhiên bị đẩy đi chỗ khác, trở thành nhân vật bị tấn công tinh thần đáng thương nhất

"Tú Tú, ngươi nói xem vì sao thái tử lại để A Nhược ở bên cạnh vậy?"

Tú Kỳ dở khóc dở cười nhìn hai người một trái một phải áp sát vào mình. Nếu câu hỏi này là của Uyển Linh thì nàng chắc chắn sẽ không quan tâm đến, nhưng mà lần này người hỏi không phải nàng ta.

Hoàng Kỳ trước giờ không tỏ ra tò mò đối với bất kỳ chuyện gì nhưng dường như lại khá quan tâm Lăng tiểu thư. Tú Kỳ không thể không thay nàng lo lắng, người bên cạnh thái tử kỵ nhất là công tư không phân minh, nếu để hoàng thượng biết được sẽ rất phiền phức

"A Linh muội xem, Tú Tú đã bị nha đầu Hồng Kỳ dạy hư rồi, bây giờ còn khinh thường không thèm trả lời ta"

Tú Kỳ âm thầm cười khổ, nhìn xem, nàng còn chưa kịp mở miệng đã bị chặn lại rồi. Người bị dạy hư vốn nên là Hoàng Kỳ mới đúng, học gì không học lại học nha đầu Uyển Linh làm nũng, thật là không hợp chút nào

Hoàng Kỳ người có thâm niên lớn nhất nên được coi là lão đại trong tứ đại hộ vệ nhưng Hồng Kỳ mới là chỉ huy thực tế. Hoàng Kỳ và Hồng Kỳ vốn dĩ không ưa nhau, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, Tú Kỳ nàng lại chính là con muỗi xấu số đó

"Tỷ tỷ, không phải ta không muốn trả lời, chỉ là không biết trả lời như thế nào. Ý của thái tử chúng ta không thể tùy tiện đoán được đâu"

Tú Kỳ nói tuy rằng hợp tình hợp lý nhưng lại không hợp lòng hai người Hoàng Kỳ Uyển Linh.

"Muội không hiểu, chẳng phải thái tử thích công chúa kia sao, vậy là thái tử đã thay lòng đúng không?"

Tú Kỳ liếc mắt nhìn Uyển Linh, tiểu nha đầu này chỉ hận một nỗi không thể đem cả thế giới đều thích nữ nhân giống như nàng.

"Đừng nói linh tinh nữa, thái tử mà nghe được còn không đem đầu ngươi cắt ra. Rảnh rỗi thì lo cho huynh trưởng của ngươi đi "

Uyển Linh bĩu môi đầy tủi thân, lời nói vừa khó nghe lại vừa khiến người khác đau, Tú Kỳ miệng lưỡi thật xấu nhưng lời nàng nói lại hoàn toàn đánh vào nỗi lo trong lòng Uyển Linh. Vừa rồi nàng nhận được một bức gia thư, huynh trưởng lần này thật hồ đồ, thái tử không phải người biết nể tình, lần này Thượng Quan gia thành hay bại đều phải trông chờ vào tạo hóa

"Đừng lo quá A Linh. Triều chính lúc này đang loạn, thái tử căn nguyên chưa vững sẽ mượn chuyện này để Thượng Quan gia nợ người một ân tình"

Hoàng Kỳ mở lời an ủi, Uyển Linh cười cười không nói. Càng đến gần kinh thành, tâm trạng của mọi người ai nấy đều trầm xuống, ngay đến Lăng Sở Nhược không biết gì về đấu đá trong cung cấm cũng lờ mờ cảm nhận được áp lực

Trước cổng thành, binh lính náo nhiệt dọn dẹp đường đón chào thái tử, tiếng chuông khải hoàn từ Bích Hải lâu vang vọng đến khiến cho lòng người càng thêm rạo rực.

Bích Hải lâu, chuông khải hoàn. Lăng Sở Nhược trong lòng dâng lên nỗi xúc động khó kiềm nén. Phụ thân của nàng chính là một trong số những người góp phần tạo nên tiếng chuông tượng trưng cho sự chiến thắng này, nếu mẫu thân của nàng còn sống, nhất định người cũng sẽ rất tự hào.

Rèm cửa lay động vì cơn gió thoảng, khung cảnh tráng lệ mặc dù chỉ thoáng lướt qua nhưng lại dọa cho Lăng Sở Nhược ngây ngẩn. Một, hai, ba, bốn, năm, một hàng dài không biết là bao nhiêu người thẳng lối từ cổng thành cho đến nơi mà nàng không thể nhìn ra được điểm cuối đang phủ phục khấu đầu. Còn chưa kịp hoàn hồn thì thanh âm như sấm đã vang đến bên tai, hòa cùng với tiếng chuông như muốn lao đến tận trời xanh

"Hoàng thượng vạn tuế, thái tử vạn phúc kim an"

"Thái tử vạn tuế"

Một số người còn kích động đến mức đầu dập xuống đất kêu binh binh, sứt đầu mẻ trán lúc nào không hay, chỉ có thần sắc là tràn ngập vui mừng, niềm kiêu hãnh hiện lên trong ánh mắt.

Cũng khó trách bọn họ sùng bái thái tử đến như vậy, trước kia Thục quốc chỉ là một tiểu quốc luôn bị Triệu quốc ức hiếp, không những phải xưng thần mỗi năm cống nạp biết bao nhiêu của cải, thậm chí đường vận chuyển hàng hóa cũng khốn đốn trăm bận. Rốt cuộc cũng có một ngày bọn họ có thể ngẩng cao đầu mà sống, không cần phải nhìn sắc mặt của người Triệu nữa

Trong không khí hân hoan bỗng dưng xuất hiện một tiếng khóc, ban đầu tiếng khóc rất nhỏ như vọng từ một nơi rất xa, chỉ thoang thoảng nên không ai để ý đến nhưng dần dần tiếng khóc lại càng lớn hơn. Những tiếng hô vạn tuế dần dần im ắng, chỉ còn tiếng chuông là vẫn đều đều vọng ra từ Bích Hải lâu.

Một số người không nhịn được tò mò len lén hé mắt nhìn, thấy được bóng chân người xẹt ngang qua chạy tới trước xe ngựa của thái tử.

"Tránh đường, mau tránh đường, điêu phụ to gan, dám cản đường thái tử, ngươi chán sống rồi phải không?"

Xe ngựa bỗng dưng dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng quát tháo cùng tiếng khóc xé lòng. Lăng Sở Nhược bỗng dưng quên mất rằng nơi này là kinh thành, không phải Tiêu Châu của nàng, cũng không liếc qua Lãnh Nguyệt Thanh một cái đã vội vén rèm bước ra

"Có chuyện gì vậy?"

Hai binh sĩ quay đầu nhìn lại, lờ mờ không nhận ra thân phận của Lăng Sở Nhược nhưng bước từ trên xe ngựa xuống đều là người không dễ động vào. Nhìn khí chất không phú cũng quý của nàng, bọn họ không chút khinh suất cúi đầu nói

"Bẩm chủ tử, mẫu tử nhà kia ầm ĩ chặn đường, nô tài sẽ nhanh chóng đem họ đuổi đi"

"Xin đừng, làm ơn hãy cứu con ta, van cầu các người, con ta sắp chết rồi"

Thiếu phụ đầu tóc tán loạn, ăn mặc bẩn thỉu rách rưới tay ôm một đứa nhỏ dập đầu xuống đất, khóc càng lúc càng lợi hại. Lăng Sở Nhược đau lòng muốn đỡ nàng dậy, hai binh sĩ đứng kế đã vội vã quỳ xuống

"Chủ tử, đứa trẻ này không biết bị bệnh truyền nhiễm hay không, không nên động vào"

Nàng không thèm để lời nói của bọn họ vào tai, cứ thế tiến đến đỡ người thiếu phụ kia

"Đại thẩm, đứng dậy rồi nói chuyện, đừng sợ"

Thiếu phụ run rẩy nương theo cánh tay của nàng bò lên, dường như sức lực cũng cạn kiệt, gương mặt xám nghét lộ rõ vẻ đói nghèo khắc khổ, nhìn thấy vết đen do bàn tay của mình để lên tay áo trắng muốt của Lăng Sở Nhược thì ngại ngùng buông ra

"Làm bẩn y phục của quý nhân rồi, thật ngại quá"

"Không sao, đứa