Lệnh Hồ Xung bước theo Huyền Không Đại Sư đi vào trong Đại Hùng điện, bởi vì lo lắng cho sự an toàn của Nhậm Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung hướng Huyền Không đại sư đưa ra yêu cầu

"Huyền Không đại sư, hiện tại không có người bên ngoài ở đây, xin Đại sư hãy thả Nhậm cô nương ra!"

"A di đà phật, Lệnh Hồ thí chủ, không phải lão nạp không để cho Nhậm cô nương xuống núi mà là.....mục đích lần này của chúng ta là vì dụ giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo ~ Đông Phương Bất Bại!". Huyền Không đại sư nhìn Lệnh Hồ Xung với nét mặt không đáng tin, liền tiếp tục nói ra kế hoạch lần này

"Ngươi cũng biết Nhật Nguyệt Thần Giáo trên giang hồ có thể tạo ra một trận cuồng phong, vì thế Ngũ Nhạc Kiếm Phái muốn nhân cơ hội này diệt trừ tận gốc mối nguy họa này cho võ lâm, hy vọng Lệnh Hồ thí chủ có thể lấy đại cục làm trọng. Huống hồ....sư phụ của ngươi vốn không xem trọng ngươi, biết đâu lần này ngươi lập được công lớn, sư phụ của ngươi sẽ cho ngươi quay về lại phái Hoa Sơn!"

Sau khi nghe Huyền Không đại sư nói, Lệnh Hồ Xung có một chút do dự, đúng vậy, hắn thật sự là muốn quay về Hoa Sơn, nhưng nếu nghe theo lời của Huyền Không đại sư thì Nhậm cô nương sẽ rơi vào âm mưu nguy hiểm này

"Trong suốt đường đi nàng đối với ta rất tốt, ta làm sao có thể...bỏ mặc cô nương ấy một bên, nhưng còn sư phụ ta...ta nên làm gì cho phải bây giờ?"

Lệnh Hồ Xung cảm thấy rất phiền não, rốt cuộc hắn nên làm thế nào đây? Còn chưa có quyết định, vận mệnh liền vì hắn lựa chọn một con đường

"Xung nhi, ngươi tại sao lại ở đây?" người tới là sư phụ mẫu của hắn, nàng còn không biết mục đích của Lệnh Hồ Xung là làm gì ở đây, còn tưởng là trùng hợp. Ngược lại một bên có kẻ hừ lạnh một tiếng rồi nói

"Nguyên nhân hắn ở trong này,ta nghĩ mọi người cũng biết, hắn chính là tới cứu Giáo chủ ma giáo."

"Xung nhi...Ngươi, aiz quên đi!"

Nàng luôn luôn rất yêu thương Lệnh Hồ Xung, nàng biết hắn là người tốt, chưa bao giờ làm ra việc hại thiên hại lý, bởi vậy nàng chỉ biết im lặng trước mặt trượng phu nhà mình mà không nói đỡ cho hắn.

"Sư mẫu...."

Lệnh Hồ Xung từ nhỏ được sư phụ mẫu nuôi lớn, sớm đã xem sư phụ và sư mẫu như cha mẹ ruột của mình rồi, chính là sư phụ với hắn có một chút hiểu lầm. Trong lúc nhất thời, tất cả khí thế vừa rồi liền bị ép xuống.

Không bao lâu, tất cả trưởng môn của Ngũ Nhạc Kiếm phái đều tập hợp lại Thiếu Lâm Tự. Hiện tại chỉ còn lại Đông Phương Bất Bại là chưa xuất hiện. Tuy Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo còn chưa tới nhưng người xem cuộc vui đã đến rồi, đó là Lý Thu Thủy và Vu Hành Vân. Vì lo sợ ở đây sẽ loạn kinh thiên địa nên Vu Hành Vân đã bắt Lý Thu Thủy thay đổi diện mạo của mình bằng thuật dịch dung. Tuy rằng nó có hơi khoa trương, nhưng cũng sẽ khó có người nhìn một cái liền biết dung mạo hai người là giả.

"Vốn tưởng rằng sẽ có trò hay nhưng thật ra lại là một âm mưu, người của Ngũ Nhạc Kiếm phái thật là giả bộ làm như mình "Chính nghĩa". Vu Hành Vân châm chọc nói, tuy rằng âm thanh của nàng rất nhỏ nhưng ở đây lại có người nghe được. Tả Lãnh Thiện liền liếc mắt một cái ngay một nam tử nói ra câu này, nguyên lai cũng chỉ là một tiểu nhân vật, liền cũng không có quá để ý, dù sao hắn đường đường cũng là minh chủ của Ngũ Nhạc kiếm phái không nên so đo một tiểu tử. Tuy không để ý nhưng bụng hắn đầy tức giận, Tả Lãnh Thiện từ trước tới nay là một người có thù phải báo, vì thế, thừa dịp không ai để ý, hắn liền giơ tay phát ra ám khí bắn về phía Vu Hành Vân.

"Quả nhiên là một tiểu nhân vô sỉ!" Lý Thu Thủy lạnh nhạt nói. Nhặt lá rụng bên chân lên, dùng nội lực đánh ngược về hướng ám khí Tả Lãnh Thiện. Trong hỗn loạn, ám khí của Lý Thu Thủy đánh trúng ám khí của Tả Lãnh Thiện, chỉ có một tiếng nhỏ phát ra rồi liền không có gì xảy ra. Ngược lại chiếc lá kia không có ý định ngừng lại, xuyên qua hơn mười người liền bay thẳng đến người Tả Lãnh Thiện.

Tả Lãnh Thiện thoáng hoảng sợ, bất chấp có nhiều người ở đây lập tức phi thân tránh né, quay lại nhìn thì thấy chiếc lá đã cắm thẳng lên ghế ngồi của mình

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Tả Lãnh Thiện nhìn Lý Thu Thủy nhưng phát hiện thân thể của mình không tự chủ được mà thoáng run rẩy. Hắn chưa từng gặp ai lợi hại như vậy, không biết đối phương là ai, nhưng trong thiên hạ, người có thể xuất "ám khí" lợi hại như vậy chỉ có Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo~Đông Phương Bất Bại. Nhưng lại không phải, Tả Lãnh Thiện cũng không dám mở miệng nói ra.

"Ngươi là tên tiểu nhân không có tư cách hỏi ta là ai, thật sự càng dòm ngươi càng phát ghét....Không bằng ta hôm nay làm chuyện tốt, tiễn ngươi về Tây Thiên.!"

Lý Thu Thủy từ trong đám người bay ra, đứng ở trước mặt Tả Lãnh Thiện. Mọi người đều chăm chú nhìn một nam nhân xa lạ, trong lòng thì cười thầm:"Còn không biết ai đem ai đưa lên Tây Thiên đây."

Tả Lãnh Thiện cũng không phản bác, hắn nghĩ người trước mắt nếu thật sự muốn đưa hắn lên Tây Thiên thật là một chuyện dễ vô cùng. Hiện tại, điều quan trọng là làm sao để tránh người này, cho hắn cùng Đông Phương Bất Bại, một hổ đánh một hổ thì tốt hơn. Đang lúc Tả Lãnh Thiện còn đang suy nghĩ cách thì người của Nhật Nguyệt Thần Giáo đến.

Là một nam tử lại mặc một thân hồng y đứng trước mặt mọi người, nhìn qua thật không nghĩ đây là kẻ giết người không thấy máu ~ Đông Phương Bất Bại, ngược lại cảm thấy có một chút âm nhu trong hơi thở. Vu Hành Vân nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, cũng lắp bắp kinh hãi: Không thể tưởng tượng được hắn là kẻ cùng Thu Thủy giống nhau như đúc, không biết liệu võ công của hắn có lợi hại giống Thu Thủy nhà nàng không?

Giữa quảng trường, Lý Thu Thủy ngây người nhìn người vừa đến, làm sao hắn cùng nàng lại giống nhau như đúc. Âm thanh của Đông Phương Bất Bại liền kéo mọi người trở về thực tại

"Ngươi nhìn đủ chưa?" Đông Phương Bất Bại cảm thấy chán ghét khi có người nhìn mình như vậy, hơn nữa lại là cái ánh mắt ngơ ngác. Không đợi Lý Thu Thủy kịp phản ứng, Đông Phương Bất Bại liền đi tới trước mặt những người kia

"Các ngươi ngoan ngoãn giao ra Thánh Cô, nếu không....Ta sẽ cho Thiếu Lâm Tự máu chảy thành sông!"

"A di đà phật! Đông Phương Bất Bại, nếu ngươi muốn mang Nhâm Oanh Oanh đi bình an...trừ khi ngươi nguyện ý sống ở Thiếu Lâm Tự mười năm, nếu không lão nạp hôm nay tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Huyền Không đại sư hướng Đông Phương Bất Bại mà nói.

Đông Phương Bất Bại nghe xong cũng không dám manh động sợ sẽ hại đến Nhâm Oanh Oanh.

"Lão già ngu ngốc thật phiền phức, Đông Phương Bất Bại ngươi cũng không cần phải nói nhiều lời với hắn, trực tiếp cướp người không được sao!" Lý Thu Thủy thật sự là nhìn không được.

Lý Thu Thủy không biết sau lưng mình, Giáo đồ Nhật Nguyệt Thần Giáo đang trừng lớn suy nghĩ cùng con mắt dòm nàng, bọn họ không thể tin được có người ngay cả Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng đều không sợ, nhưng chỉ dám to nhỏ rì rầm.

Đông Phương Bất Bại một lần nữa đánh giá lại người này, đột nhiên hắn cảm thấy mặt người này có chút khả nghi. Đông Phương Bất Bại từng luyện qua thuật dịch dung, liền nhìn có chút để ý. Hắn thận trọng chú ý tới các chi tiết nhỏ trên mặt Lý Thu Thủy, nơi đó có một chút lớp "da" đã nứt ra, nhưng hiện tại hắn không có thời gian để ý đến người này.

"Huyền Không đại sư, đắc tội. nếu tại hạ thua liền ở lại Thiếu Lâm Tự mười năm...nhưng nếu là ngươi thua xin mời ngươi thả Nhâm Oanh Oanh ra! Như thế nào?"

"Được ta đồng ý!" Huyền Không đại sư suy ngẫm, tên ma đầu này rốt cuộc cũng bị lừa

"Chúng ta đánh ba thắng hai coi như thắng, ngươi có thể lựa chọn hai thuộc hạ của ngươi để giúp đỡ ngươi, hay bất cứ ai ở đây cũng được."

Huyền Không đại sư coi như mọi thứ đã nắm chắc phần thắng, nơi này đều là người của Ngũ Nhạc Kiếm, còn lại người ngoài sẽ không giúp Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại nắm chặt tay mình, lão già ngu ngốc này lừa mình, hắn rõ ràng biết mình chịu thiệt, hôm nay hắn sẽ không dễ dàng chịu thua trận: "Được, ngươi cũng tuyển hai người giúp mình đi."

"Đây là tự nhiên, Tả chưởng môn, Nhạc chưởng môn có bằng lòng giúp lão nạp không?" Huyền Không đại sư đi qua gọi, kéo mọi người vào "chuyện tốt" đã được sắp đặt sẵn.