"Vú Trương, tiểu thư mấy ngày này đi đâu? Đã nhiều ngày ta không thấy nàng tới đây thỉnh an."

Lý Thanh La vài ngày qua chưa gặp con gái Ngữ Yên của mình, không khỏi có chút tưởng niệm. Tuy rằng mỗi lần nhìn thấy nàng đều nhớ tới người kia, nhưng nàng dù sao cũng là thân sinh cốt nhục, máu mủ tình thâm là thế, thân tình này không có cách nào từ bỏ được.

"Bẩm phu nhân, nhiều ngày rồi... nô tỳ... chưa trông thấy tiểu thư, thật sự là không biết tiểu thư đi nơi nào."

Vú Trương có chút khẩn trương. Nửa tháng phía trước Mộ Dung Phục đã tới Mạn Đà sơn trang, lúc ấy tiểu thư thỉnh cầu vú Trương cho nàng đi theo Mộ Dung Phục, vú Trương nhìn thấy vẻ mặt thánh thiện của Ngữ Yên nài nỉ liền xiêu lòng đáp ứng. Hiện tại Vương phu nhân đột nhiên nhắc tới tiểu thư, vú Trương thật không biết nên trả lời như thế nào.

Lý Thanh La thấy vú Trương ấp úng đích, liền đoán được Ngữ Yên có lẽ đã sớm rời khỏi sơn trang.

"Ngươi không nói đừng tưởng ta không biết, dù sao A Chu, A Bích đều bị ta giữ lại nơi này, sẽ chẳng lo tiểu tử Mộ Dung Phục không đến! Hừ!"

Lý Thanh La phẩy tay áo bỏ đi. Nàng hiện tại sẽ đi tìm hai tiểu nha đầu kia hỏi rõ ràng, Mộ Dung Phục mang theo con gái của mình đi nơi nào. Lý Thanh La rất tinh tường. Nàng biết rằng, nếu Ngữ Yên đi theo Mộ Dung Phục nhất định sẽ chịu ủy khuất bởi lẽ Mộ Dung Phục không thể đem hạnh phúc đến cho Ngữ Yên, trong lòng hắn chỉ có việc báo thù, phục hưng Yên quốc.

Trong phòng giam u tối, hai thiếu nữ bị nhốt vào cùng một chỗ.

"A Bích, ngươi nói xem, lần này, Vương phu nhân giữ chúng ta đên bao giờ thì mới thả ra, mà giờ này, Đoàn công tử thế nào rồi nhỉ?"

A Chu thở dài, nàng hiện tại thật sự hối hận đã mang Đoàn Dự đi vào Mạn Đà sơn trang. Nếu các nàng không tới nơi này, Đoàn Dự sẽ không phải gặp Vương Phu Nhân vừa từ bên ngoài trở về, lại càng không đắc tội phu nhân khiến chàng phải làm người quản vườn hoa, thật khiến lòng các nàng có vô cùng áy náy.

"Chỉ mong Đoàn công tử có thể cát nhân thiên tướng..."

A Bích cầu nguyện. Bỗng nhiên bị Vương phu nhân ngắt ngang lời nói

"Ngươi bây giờ còn có tâm tình để quản chuyện người khác sao, tốt hơn ngươi nên lo cho thân mình trước đi!"

"Vương phu nhân, chúng ta biết sai lầm rồi, thỉnh người nể tình công tử gia tạm tha cho chúng nô tỳ lần này đi!"

Hảo hán chẳng ngại thiệt trước mắt, A Chu, A Bích nhanh chóng lựa chọn cách thừa nhận sai lầm nhằm mong cứu vãn tình thế. Chẳng may cho các nàng, nếu không đề cập tới Mộ Dung Phục thì chuyện còn tốt đẹp, ngược lại, cái tên Mộ Dung Phục vừa được thốt lên, Lý Thanh La lập tức thấy phiền não.

"Câm mồm! Đừng ở trước mặt ta nhắc đến tên Mộ Dung Phục kia, chính hắn đem nữ nhi của ta đi đâu cũng không biết. Các ngươi nói mau, rốt cuộc tiểu tử thúi kia ở nơi nào?"

"Việc này... Chúng ta thật lòng chẳng rõ công tử gia đi nơi nào. Vương phu nhân tìm công tử gia có chuyện gì a?"

A Chu đâu thể tùy tiện đê lộ tung tích của chủ tử nhà mình, đặc biệt, khi người kiếm chàng là vị Vương phu nhân tính tình khó đoán này.

"Đừng tưởng rằng các ngươi không nói ta sẽ không biết, ta cũng không tin khi hắn trở về lại không tới tìm hai xú nha đầu các ngươi!"

Lý Thanh La nói xong lập tức bỏ đi, lần này nói cái gì cũng phải tìm Ngữ Yên, sau đó, nhất định xóa bỏ những ý niệm trong đầu nàng.

Giữa những khóm hoa sơn trà xinh tươi, một tuấn lãng thiếu niên cầm chiếc kéo nhỏ xoay tới xoay lui chăm chút từng cây hoa sơn trà, trông chàng thật bận rộn. Chàng trai nhìn thật kĩ đóa hoa sơn trà nở rộ dưới bàn tay bản thân rồi vui vẻ cười nụ cười sáng lạn, nhưng sau đó bất giác có chút thương cảm

"Mình đã ở đây hơn cả tuần trăng, chẳng biết hai vị cô nương A Chu, A Bích bây giờ thế nào. Ai... Vương phu nhân tuy rằng cùng thần tiên tỷ tỷ giống nhau như đúc, nhưng tính cách tựa hồ dữ dằn hơn rất nhiều!"

"Ngươi ở đó nói nhỏ cái gì?"

Lý Thanh La đột nhiên xuất hiện ngay phía sau Đoàn Dự, khiến chàng sợ tới mức đánh rớt cả cây kéo đang cầm trên tay.

"Không... Không có gì a, ta chỉ phải.. Chỉ là nhớ tớ phụ mẫu tại gia thôi."

Đoàn Dự ấp úng, cố gắng che giấu ý nghĩ của chính mình, nếu bị nàng biết mình thầm nói nàng rất hung thì có lẽ chàng phải ngậm ngùi nhìn hai cái chân đáng thương của chàng bị đem làm phân bón cho cây.

"Như thế thế tốt rồi, nếu ngươi còn dám nói bậy thì hãy cẩn thận chiếc lưỡi của ngươi đấy!"

Hôm nay Lý Thanh La tâm tình bất hảo, Đoàn Dự thật xui rủi nên mới gặp phải nàng lúc này. Bỗng nhiên Tiểu Thúy từ xa vội vàng vội vội chạy tới, kề vào tai Lý Thanh La nói vài câu. Lý Thanh La sắc mặt thay đổi tức thì, rồi bước nhanh về hướng đại sảnh, nơi đó có người trọng yếu nhất trong cuộc đời nàng, cũng là nàng người kính trọng nhất.

Đoàn Dự nhìn thấy Lý Thanh La vội vã đi, hơn nữa, sắc mặt lại rất kỳ quái, lòng hiếu kỳ nổi dậy thúc đẩy chàng lén lút đi theo xem một chút sự tình.