Lúc này, tại một nơi khác, một bầu không khí ủy dị trầm lắng bao phủ cả vùng sơn dã hoang vu. Giữa quang cảnh đó, một trận quyết chiến diễn ra, thu hút sự tập trung của tất cả người trong và ngoài cuộc. Trông kĩ, có thể thấy một xú lão nhân tay cầm quân cờ đen, mồ hôi tuôn như mưa, ngồi nhìn đăm đăm vào ván cờ trước mắt. Nếu người khác không biết hắn đang nhập tâm nghiền ngẫm nước cờ thì chắc hẳn sẽ cho rằng hắn đang lâm bệnh nặng.

"Ngươi hạ cờ mau đi, chần chờ gì nữa! Còn cả đoàn người đứng đợi đây này!"

Một lão hán trong đám người bên ngoài mất kiên nhẫn quát lên. Thiết nghĩ người nọ sẽ bực bội trừng mắt liếc kẻ quấy rầy tư tưởng, nhưng thật không ngờ, người nọ vẫn không rời mắt khỏi bàn cờ, chắc hẳn do ván cờ kia mê hoặc đến thất hồn lạc phách, căn bản chẳng hề để ý gì tới vạn vật chung quanh.

Đột nhiên, một tên tiểu hòa thượng từ trong đám đông lao ra phía trước, cầm cây côn (gậy/thiết bản mà hòa thượng thường dùng làm vũ khí) trong tay giáng mạnh một phát vào người nọ.

Người nọ, vốn là kẻ đứng đầu trong tứ đại ác nhân. Nếu bình thường, kẻ nào chỉ vô tình chạm nhẹ vào hắn cũng đủ để hắn không chút do dự tiễn đến Tây thi, song, một côn của tên hòa thượng ngu ngốc kia lại giúp hắn khôi phục thần trí, cứu hắn khỏi mê trận thập tử nhất sinh, hắn nói

"Tiểu hòa thượng, ngươi xuống tay có điểm hơi nặng đấy!".

Mặc dù Đoàn Diên Khánh thầm biết ơn tiểu tử kia, nhưng với danh tiếng tà ác của hắn trên võ lâm, hắn hoàn toàn không thể không tỏ vẻ trách cứ kẻ đánh hắn.

Hư Trúc thấy Đoàn Diên Khánh đã thoát ra khỏi ma trận, thở dài:

"Thiện tay. Thiện tay. Thí chủ, thật xin lỗi, tiểu tăng đã quá nặng tay. Vừa nãy người bị ván cờ mê hoặc. Tiểu tăng là vạn bất đắc dĩ!"

Đoàn Diên Khánh nhìn vẻ mặt chân thành của tiểu hòa thượng, khẽ nhếch môi mỉm cười thầm nghĩ: "Xem ra trăm năm công lực lủa lão hoạt nhân kia với ta là vô duyên rồi..."

"Kỳ trận kia liệu có thực sự thần kỳ thế không? Ta có chút không tin được!"

Đứng ở phía ngoài xem xét, Mộ Dung Phục sớm đã bất an, lòng lo lắng công lực của Vô Nhai Tử bị người khác tranh đoạt mất. Vì thế, thừa dịp chưa ai tiến lên ứng chiến, lập tức vượt qua mọi người đi tới bên cạnh ván cờ Trân Lung.

"Tại hạ Cô Tô Mộ Dung Phục, hôm nay mạn phép xin thỉnh giáo kỳ nghệ của lão tiền bối!"

Mộ Dung Phục đặt mình ngồi đối diện Thông Biện Tiên Sinh Tô Tinh Hà, thi lễ chào hỏi một cái, liền bắt đầu suy ngẫm thế cờ kì lạ, tà không phải tà mà chính cũng không phải chính khiến nhiều cao thủ phải chịu thua tâm phục khẩu phục.

"Thu Thủy ngoại tổ...à...tỷ tỷ, ngươi xem biểu ca ta có mấy phần khả năng để phá giải ván cờ kia?"

Sau vài ngày đi chung, Vương Ngữ Yên trở nên rất thân thiết với "tỷ tỷ" Lý Thu Thủy. Thật ra, lúc đầu Ngữ Yên nàng vô cùng ngượng ngùng e thẹn, nhưng nhờ cách "giáo huấn" của "tỷ tỷ trăm tuổi", nàng trở nên thông hiểu sự đời hơn, và cũng biết được "tỷ tỷ" Thu Thủy là một nhà tiên tri thần thông.

"Ha ha, được rồi, ngươi chịu gọi ta là "tỷ tỷ", ta tất nhiên sẽ nói cho ngươi biết!"

Lý Thu Thủy mỉm cười, mắt nhìn tư thế trầm ngâm của Mộ Dung Phục, đắc ý nói

"Hắn dù có ngồi đấy cả đời cũng không tìm được cách phá giải đâu, hơn nữa...còn có thể bị ván cờ kia vây lấy nội tâm, đoạt đi thần trí khiến hắn mê loạn đến mức tẩu hỏa nhập ma!".

Lời nói của Lý Thu Thủy làm cho Vu Hành Vân âm thầm tán thưởng. Hành Vân không thể tin được một Thu Thủy bình thường vốn không học vấn, nghề nghiệp lại càng không vậy mà đối với Trân Lung kỳ trận- một trong những thứ chí bảo của Thiên Sơn phái lại hiểu biết thấu triệt đến thế.

"Thu Thủy, Người có phải đã đến Tàng Thư Các để nghiên cứu kỳ thư về Trân Lung trận không?"

"Hiển nhiên là không, ta sao lại có thể đến Tàng Thư Các chứ. Trông thấy thư hay văn tự thì đầu óc ta liền đau nhức choáng váng, chớ nói chi đến việc xem cái loại kỳ thư nhàm chán ấy. Loại sách đó chỉ có sư huynh ngốc nghếch mới xem qua thôi!"Lý Thu Thủy thật thà trả lời. Quả thật, nàng chẳng bao giờ đặt chữ ba từ đó vào trong suy nghĩ. Nhớ năm đó, lão sư phụ lấy lí do "Đề cao giáo dưỡng văn hóa cho người phái Thiên Sơn" để nhốt nàng tại nơi kinh khủng ấy suốt ba ngày. Đến tận bây giờ, Lý Thu Thủy ngẫm lại vẫn còn vô thức rùng mình.

"Nói cũng đúng, xem Người, chắc thực sự không hề biết địa phương kia tốt xấu ra sao." Vu Hành Vân lộ ra vẻ mặt nửa thờ ơ, nửa lại tò mò, làm cho Lý Thu Thủy hận không thể hảo hảo làm đau nàng một chút.

Quay trở lại bên kia cục diện, Mộ Dung Phục hiện tại đã hoàn toàn bị tâm ma khống chế, không ngừng hô to

"Không thể thế, không thể thế! Đại Yến ta nhất định không diệt vong!"

Mọi người đều cảm nhận được ván cờ này mang đầy tà khí, không ai dám tới gần Mộ Dung Phục, trừ một người. Vào thời điểm vô cùng căng thẳng, tên hòa thượng gây một phen rối loạn ban nãy lại nhảy vào. Lần này, hắn không mang côn gậy như lần trước mà cầm một quân cờ đen trong hộp tùy tiện đặt lên ván cờ. Tô Tinh Hà cả kinh đứng phắt dậy, quát lớn

"Ván cờ của ta!"

Thế nhưng, ngay tức khắc, đôi mắt hắn sáng lên, bắt đầu cười lớn như điên như dại

"Nguyên lai là như vậy, nguyên lai là như vậy a! Ha ha ha... Rốt cục đã có người phá giải được. Tiểu hòa thượng, ngươi vào đi thôi!"

Hư Trúc hiển nhiên bị lão quái nhân này làm cho hoảng sợ, chưa kịp lấy lại hồn phách, đã bị lão ném vào trong thạch bích mật thất.